Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

chương 123: đáy vực kinh hoàng 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-------Y quán------

Thương nằm trên giường, đại phu đã cho hắn uống thuốc hạ nhiệt nên người cũng dần dần thanh tỉnh lại.

Thương nhẹ xoay người thì một cơn ê ẩm truyền tới khiến hắn khẽ rên lên một tiếng, mà Tiểu Tịch canh giữ bên cạnh nghe tiếng động lập tức mở mắt hưng phấn la lên, “Thương ca ca, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi, huynh thấy trong người thế nào?”

Vì thanh âm của Tiểu Tịch thật sự quá lớn nên Thương dần mở mắt nhưng là một khắc khi mở mắt này, thế giới màu đen quen thuộc của hắn đã được thay thế bằng một thế giới tràn ngập ánh sáng tươi vui, Thương sửng sốt đến run người.

“Ai, là ai gỡ mũ của ta xuống?” Thương không nhìn thấy mũ của mình liền cố nén nhịn cơn đau trên người ngồi dậy nhìn nộ khí la lớn.

"Làm sao vậy? Thương ca ca..." Tiểu Tịch nhìn thấy người mà nàng yêu mến tỉnh dậy vốn đang vui vẻ thì lại bị cơn giận của hắn hù cho ngây người.

“Ta hỏi ai đã gỡ mũ của ta xuống, là ai hả?” Thương nộ khí hét lớn, bộ dáng của hắn lúc này vạn phần hung dữ.

"Thương ca ca..." Tiểu Tịch bị Thương nạt không nhịn được nước mắt ủy khuất.

“Ta hỏi ngươi sao người không nói? Có phải là ngươi gỡ xuống không? Ta chưa nói với ngươi là bất kể kẻ nào cũng không được phép đụng tới mũ của ta sao? Lời ta nói với ngươi không có ý nghĩa gì sao?” Thương tức giận nắm lấy cánh tay Tiểu Tịch lớn tiếng quát, trông hắn lúc này hệt như một con sư tử bị người chọc giận.

"Ô ô, Thương ca ca, huynh đừng tức giận, không phải ta... thật không phải là ta gỡ mũ ngươi mà, ta yêu huynh như vậy lời huynh nói ta đều khắc cốt ghi tâm mà, ô ô..." Tiểu Tịch bị bộ dáng tức giận của hắn hù cho sợ hãi không thôi.

"Vậy là ai? Đại phu sao?" Thương vẫn không buông Tiểu Tịch hỏi, vấn đề này đối với hắn thực sự rất quan trọng.

"Không phải... là nàng... là nữ tử kia, là nữ tử huynh cứu gỡ mũ huynh xuống!” Tiểu Tịch run rẩy nói.

Thương ngây người, là nàng? Là nàng gỡ xuống sao?

"Thương ca ca, huynh đừng nóng giận, huynh bị thương chính là nàng mang theo huynh chạy trốn, nàng nói nếu không thoa thuốc cho huynh thì huynh sẽ chết mất. Đại phu cũng đã nói là nếu không nhờ nàng dùng thảo dược đắp lên miệng vết thương cho huynh thì huynh không thể cứu được nữa rồi. Thương ca ca, huynh tin tưởng ta, thật sự là nàng không có biết chuyện không được gỡ mũ của huynh xuống đâu!” Tiểu Tịch đơn thuần lại thiện lương rất sợ Thương sẽ trách Miên Miên nên vội vàng giúp nàng giải thích.

“Thương nhi, con nhớ kỹ lời mẫu thân nói, mũ này không thể tùy tiện gỡ xuống biết không? Chỉ có nương tử của con mới được quyền gỡ mũ này xuống!”

“Mẫu thân, tại sao phải đợi nàng gỡ xuống, chẳng lẽ chính mình không thể gỡ xuống sao?

“Đương nhiên là có thể, nếu con gặp được nữ tử khiến con yêu thích thì con có thể tự mình gỡ xuống, nhưng là con nên biết, nếu mũ gỡ xuống rồi mà nữ tử đó không yêu con thì cả cuộc đời này con cũng không thể rời xa nàng, cuộc sống của con sẽ gắn liền với cuộc sống cùng an toàn của nàng, đây chính là gia mệnh của tộc chúng ta!”

“Mẫu thân, cái kia…con phải đợi nữ tử kia đến bao giờ đâu này?”

“Con trai, duyên phận đều do trời định sẵn, tin tưởng mẫu thân, người đó sẽ rất nhanh xuất hiện thôi!”

Những lời nói của mẫu thân năm ấy vang vọng trong tâm trí Thương, hắn thật sự không nghĩ tới có ngày mũ của mình lại bị gỡ xuống, mà người gỡ lại chính là một nữ nhân đã có chồng con, hắn thật sự không thể nào tiếp thu được sự thật này! Vì sao lại là nàng chứ?

"Thương ca ca, huynh làm sao vậy? Có phải vết thương còn đau không?” Tiểu Tịch luống cuống tay chân lo lắng hỏi.

“Nàng đi đâu rồi?” đáp lại sự lo lắng của Tiểu Tịch hắn cũng không hề có phản ứng nào mà chỉ lạnh nhạt hỏi.

"Nàng... nàng nói đi tìm Nữ hoàng rồi, bất quá ta không có nói cho nàng biết Nữ hoàng ở đâu cả!” Tiểu Tịch nói gấp, nàng biết rõ Thương ca ca chính là không hy vọng Miên Miên tìm được Nữ hoàng.

"Nàng đi rồi? Ngươi như thế nào mà không ngăn cản nàng, ngươi chẳng lẽ không biết nàng đi tới đó đồng nghĩa với tự tìm cái chết sao?” Thương nhíu mày vẻ trách cứ nói.

Tiểu Tịch bị hắn trách cứ ủy khuất gục đầu xuống bàn, “Ta có khuyên nàng nhưng là nàng căn bản không chịu nghe ta…”

Thương nhìn thấy nàng thút thít có chút áy náy nói: “Thực xin lỗi, là ta đã nặng lời!”

Tiểu Tịch thấy hắn có vẻ đã bình tĩnh hơn rồi liền lau nước mắt nói, “Không sao, ta biết rõ là Thương ca ca không phải cố ý mà!”

Thương nhìn thấy nàng bộ dáng thiện lương miễn cưỡng cười rồi đưa tay vịn vết thương chuẩn bị rời giường. Tiểu Tịch thấy vậy lập tức đưa tay đỡ hắn hỏi, “Thương ca ca, huynh muốn đi đâu? Thương thế của huynh còn chưa khỏi mà!” nói rồi nhìn đôi mắt xanh của hắn có chút ngượng ngùng cúi đầu.

“Ta muốn đi tìm nàng ta, tên ngốc đó đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm mất!” Thương không hề cấm kỵ nói.

Tiểu Tịch nghe hắn nói có chút cứng người, nàng cũng biết Thương ca ca dường như quan tâm tới Miên Miên nhiều hơn cả nàng, lòng của nàng có chút đau đớn. Tiểu Tịch ngước nhìn nam nhân nàng đã thầm yêu bao nhiêu năm trời đau lòng nói: “Thương ca ca, huynh ở lại nơi này hảo hảo dưỡng thương đi, ta sẽ đi cứu nàng, ngươi đừng lo lắng quá!” nói rồi xoay người định rời đi.

“Tiểu Tịch!” Thương đột ngột gọi nàng, “Không được đi, ta không hy vọng khiến ngươi phải khó xử!”

Tiểu Tịch nghe hắn nói không giấu nổi cay đắng nhưng là nàng vẫn không quay đầu lại, “Dù có chuyện gì thì nàng cũng không thể giết ta được, nàng chính là chị ruột của ta a!” nói rồi đẩy cửa kiên định bước đi.

Thương thấy nàng như vậy chỉ có thể thở dài, đúng vậy, nữ hoàng chính là chị ruột của nàng nhưng là hai tỷ muội từ nhỏ tính cách đã bất đồng. Tỷ tỷ nàng là người cực đoan, cố chấp lại rất tàn nhẫn, từ trước tới nay danh vị công chúa của nàng chỉ là hữu danh vô thực, nàng cũng đã từng nói với hắn nếu có thể thì nàng cũng không cần địa vị này nữa, không muốn làm muội muội của nữ hoàng!

--- ------ ------

Miên Miên mang theo hai trứng rắn trong ngực mà không ngừng buồn cười, người không biết còn tưởng rằng nàng từ cúp A chuyển thành cúp F nữa đây! Nhưng điều khiến nàng vui nhất chính là nhờ có con đường ngải cứu này mà nàng đi lại khá thuận lợi, nàng tin rằng nếu mình kiên trì đi theo một đường thẳng thì chắc chắn sẽ không lạc đường được.

“Hử? Đó là cái gì?” Miên Miên phát hiện trong bụi cỏ xanh phía trước có một vòng màu đỏ tươi rất đẹp, Miên Miên cảnh giác đi tới, nàng thật sự không muốn lại bị một dị tộc nào đó tấn công đâu, để người khác bắt được không bằng nàng động thủ trước?

“Cấm la!” một thanh âm đột ngột vang lên, trên cổ Miên Miên đã bị một con dao bén nhọn kê sát, Miên Miên nhíu mày trầm tư, người này lợi hại cỡ nào mà xuất hiện sau lưng nàng không hề có tiếng động? Xem ra nàng đã chậm chân rồi!

“Không muốn chết thì mau nói nơi ở của các người ở đâu?” thanh âm nữ tử phía sau có chút phẫn nộ, lưỡi dao càng lúc càng sát vào da thịt Miên Miên.

Miên Miên có chút ngây người khi nghe nàng ta nói…

“Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói thì ta lập tức cho người đến địa ngục… một…hai…”

"A Tình..." Miên Miên đột ngột la lên.

Lưỡi dao kề cổ nàng có chút nới lỏng bởi người phía sau có chút sững sờ.

"A Tình, là ngươi sao?" Miên Miên tuy không nhìn thấy mặt người sau lưng nhưng là giọng nói này quá quen thuộc đối với Miên Miên nên nàng nhịn không được hỏi.

Miên Miên thấy lưỡi dao dần buông lỏng lập tức quay người lại, ngạc nhiên đến sững người, “A Tình, thật sự là ngươi sao?”

“Nương nương, sao người lại ở chỗ này?” Vô Tình sau kinh ngạc lập tức ôm chầm lấy Miên Miên nức nở không ngừng.

“Ta đi tìm các ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này, ta còn tưởng rằng…” Miên Miên nghẹn ngào không nên lời, nàng biết rõ Vô Tình chắc chắn sẽ bảo hộ cho Tử Tử nhưng lại nghe Thương cùng Tiểu Tịch nói Tử Tử lại bị người ta bắt đi mà không hề nghe thấy tên Vô Tình, nàng vốn nghĩ rằng nàng ta lành ít dữ nhiều rồi.

“Nương nương…người đây là?” Vô Tình nhìn y phục Miên Miên rách nát, tóc tai rối tung có phần chật vật mà đau lòng, nàng trừng mắt nhìn hai trứng rắn trong ngực Miên Miên có phần kinh ngạc hỏi.

“A Tình, ngươi làm sao vậy, sao trên mặt ngươi lại có nhiều vết sẹo như vậy? Y phục của người sao lại rách nát thế kia? Ô, chân của ngươi…chân của ngươi làm sao vậy?” hai nàng bắt đầu trên dưới dò xét đối phương một lượt, Miên Miên nhìn thấy Vô Tình đi chân trần, người đầy thương tích đau lòng hỏi, nàng ta đến tột cùng là đã trải qua những chuyện gì ở chỗ quái dị này?

"Nương nương, ta không sao…ta thật sự không có việc gì" Vô Tình thấy Miên Miên lo lắng lập tức trấn an nàng.

“Cái gì là không có việc gì chứ? Chân của ngươi làm sao vậy? Tại sao lại phải băng bó thế kia? Ngươi ở nơi đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà trên người lại toàn vết máu vậy? Ngươi mau nói thật cho ta a!” Miên Miên lo lắng lớn tiếng hỏi.

"Nương nương... Ta thật sự không có việc gì, lúc ta cùng Tử Tử rớt xuống nơi này thì chân của ta đã bị thương rồi, sau đó trong lúc tìm đường ra khỏi đây chúng ta gặp một đám người rất hung dữ, ta đánh nhau với bọn họ rồi bỏ chạy tới đây, không nghĩ tới đám người đó lại không đuổi theo nên ta mới có thể an toàn đến giờ!” Vô Tình nói ngắn gọn mọi chuyện, kỳ thực là nàng không muốn làm cho Miên Miên lo lắng nên đã bỏ qua rất nhiều tình tiết nguy hiểm khác.

“Vậy bây giờ sao rồi? Có thể khỏi được không?” Miên Miên lo lắng ngồi xuống đưa tay đụng chạm vết thương ở chân Vô Tình kiểm tra một lượt.

Vô Tình thấy nàng như vậy nội tâm không nén nổi xúc động, khẽ mỉm cười trấn an, “Nương nương, người đừng lo lắng, ta đã đắp thảo dược lên rồi, chỉ là chân ta có chạm tới nước nên có chút hư thối, chờ mọi chuyện qua đi ta sẽ băng bó lại sau!” nói rồi nâng Miên Miên đứng dậy.

Miên Miên nhìn vết thương của Vô Tình thở dài, “Ngươi nhất định phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nơi này được ngải cứu bao bọc nên tương đối an toàn!”

“Nương nương, ngươi biết nơi này sao?” Vô Tình có chút kinh ngạc hỏi nàng..

“Đúng vậy, lúc ta đi tìm các ngươi có quen được một người bạn tốt ở đây, hắn đã cứu ta rất nhiều lần, hắn nói bọn quái vật ở nơi đây rất sợ mùi ngải cứu cho nên khu vực này chính là chỗ an toàn nhất!” Miên Miên nói rồi nắm lấy tay Vô Tình áy náy nói: “Thực xin lỗi A Tình, để ngươi phải chịu khổ rồi!”

“Nương nương, người sao lại nói mấy chuyện này, chúng ta tuy nói là hai người nhưng Vô Tình sống chết cũng sẽ hết lòng vì người. Đúng rồi nương nương, người như thế nào lại có bộ dáng chật vật như thế này? Trong ngực người là cái gì a?” Vô Tình nhíu mày dò xét, thời điểm nàng rời đi nương nương không có mang thai a!

Miên Miên thấy biểu hiện nghi hoặc của Vô Tình liền cười nói, “Trong lúc ngươi vắng mặt ta có sinh tiểu bảo bối, còn có Dạ Mị… Từ ngày các ngươi rớt xuống đây Thụy Tuyết quốc đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả đã thay đổi rồi!” Miên Miên nói vắn tắt những sự kiện gần đây cho Vô Tình nghe một lượt.

“Nương nương nói người sinh tiểu bảo bối có màu hồng nhạt? Trứng rắn như thế nào lại có màu hồng?” Vô Tình giật mình hỏi lại.

“Ta cũng không biết nữa, có khi nào ta đã sinh ra một quái vật không?” Miên Miên lo lắng nói rồi từ trong ngực lấy trứng rắn đưa cho Vô Tình.

“Nương nương, có khi nào là một tiểu công chúa không?” Vô Tình kẽ vuốt trứng rắn nói.

“Ta cũng không biết nữa, chưa từng có ai thấy qua trứng rắn màu hồng a, đành phải chờ hắn thức tỉnh mới biết được!” nói rồi lại từ trong ngực lấy ra trứng rắn màu trắng, “Cái này là Dạ Mị, tuy ta không biết vì sao hắn lại trở về bộ dáng này nhưng là ta tin tưởng hắn nhất định sẽ sớm thức tỉnh!” Miên Miên tràn đầy tin tưởng nhìn trứng rắn nói.

“Bệ hạ thật sự sẽ thức tỉnh sao?” Vô Tình nhìn hai trứng rắn mà không tài nào có thể liên tưởng được việc Dạ Mị ở trong đó.

"Nhất định, hắn đã từng nói vậy mà, hắn nhất định sẽ tỉnh lại!” Miên Miên vuốt trứng rắn kiên định nói, nàng khẳng định với Vô Tình như vậy cũng chính là đang trấn an chính bản thân mình.

Vô Tình thấy biểu tình trên mặt Miên Miên chỉ gật gật đầu nói: “Thế nhưng mà…ta không thể nào tin được chủ mưu đằng sau mọi chuyện lần này lại là Tuyết vương gia, bệ hạ không phải đối với hắn rất tốt sao? Như thế nào hắn lại có thể làm chuyện thiên địa không dung này chứ?” Vô Tình có chút khổ sở, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy a?

“Những chuyện này không phải là chuyện ta với ngươi có thể quản được, trước mắt chúng ta cứ chờ Dạ Mị thức tỉnh đã rồi sẽ tính tới chuyện đi cứu Tử Tử!” Miên Miên khẽ thở ra một hơi nói.

“Đúng vậy, ta cũng đã đi tìm Tử Tử, trong lúc ta đánh nhau với bọn quái vật nó đã để lạc mất hắn rồi!”

“Ta nghe nói Tử Tử bị Nữ hoàng bắt đi rồi, chẳng lẽ nàng ta muốn nhận hắn làm con mình sao?” Miên Miên suy đoán nói.

“Nương nương, người biết chuyện này ư?” Vô Tình kinh ngạc nhìn Miên Miên.

“Chỉ biết như vậy thôi, ta thật sự không hiểu vì sao Nữ hoàng này lại muốn Tử Tử làm con của nàng ta, chẳng lẽ nàng ta không thể sinh con sao? Ta còn nghe nói Nữ hoàng này rất tàn nhẫn, những quái vật ở đây rất sợ hãi nàng ta, nữ nhân này nhất định không phải hạng tầm thường dễ đối phó!” Miên Miên nhíu mày vẻ đăm chiêu.

“n, ta cũng cảm thấy nàng ta không đơn giản, có thể quản lý khu rừng quái dị này thì nhất định không thể khinh thường được!” Vô Tình gật gật đầu nói.

Miên Miên bất chợt giận dữ lớn tiếng nói: “Nữ nhân biến thái dám lôi kéo con ta làm nhi tử! Một Nữ hoàng như bà ta muốn sinh con có gì khó khăn đâu mà phải bắt hài tử người khác làm con mình đâu này?”

“Nương nương, người nói sai rồi!” Vô Tình thấy nàng nghi hoặc nhịn không được nói.

“Hử? Ta đoán sai sao? Ta đoán sai chỗ nào a?” Miên Miên khó hiểu nhìn Vô Tình.

“Ngươi chỉ nói đúng việc Tử Tử bị Nữ haongf bắt đi nhưng là hắn không phải bị bắt làm nhi tử của nàng ta mà là…” Vô Tình cúi đầu ái ngại không dám nói tiếp.

“Không làm nhi tử của nàng ta thì làm cái gì? Chẳng lẽ nàng ta dám để Tử Tử của ta làm người hầu cho nàng ta?” Miên Miên càng lúc càng khó hiểu, đôi lông mày không tự giác nhíu chặt hơn.

“Nương nương, theo những gì ta nghe được thì Nữ hoàng chính là muốn Tử Tử làm Quốc vương của nơi này, nói cách khác, lão bà biến thái đó muốn Tử Tử làm tướng công của nàng ta a, hơn nữa, hôn lễ cũng đã được hơn một tuần rồi, cả khu rừng này bây giờ ai ai cũng biết Nữ hoàng vừa mới có thêm một tiểu tướng công!”

"Cái gì?" Miên Miên ngây người, nữ nhân biến thái kia lại muốn con nàng làm tướng công của nàng ta sao? Tử Tử mới có bao nhiêu tuổi a? Hài tử năm tuổi thì biết cái gì đây?

“Nữ hoàng này thật sự rất biến thái, ta ở đây đã tìm mọi biện pháp rồi mà vẫn không thể nào tìm ra được nơi ở của nàng ta, thật là tức chết ta mà!” Vô Tình nắm chặt tay oán hận nói.

Miên Miên nghe vậy đột ngột đem Dạ Mị đưa cho Vô Tình, “A Tình, ngươi giúp ta hảo hảo chiếu cố Dạ Mị cùng tiểu bảo bối, ta phải đi tìm Tử Tử nên không thể mang theo bọn họ được! Ta nhất định phải tìm rồi cứu hắn ta, ta không thể để nữ nhân biến thái kia hủy hoại hạnh phúc cả đời của Tử Tử được!”

“Ta cũng đi, nương nương ở đâu A Tình ở đó, quyết không rời người nửa bước!”

“A Tình!” Miên Miên vịn vai nàng kiên định nói: “Ta biết rõ ngươi đối với ta rất tốt, sợ ta đi một mình gặp chuyện không hay nhưng là ngươi thấy đấy, chẳng phải ta đi tìm các ngươi đến giờ vẫn an toàn sao? Ngươi đang bị thương, đi đứng bất tiện, hơn nữa, ta không muốn để Dạ Mị cùng tiểu bảo bối gặp nguy hiểm, vạn nhất ta xảy ra chuyện gì thì còn có ngươi, Dạ Mị cùng tiểu bảo bối. Nếu là tất cả chúng ta cùng đi vạn nhất có chuyện không may thì Thụy Tuyết quốc phải làm sao? Tuyết vương gia đã nhẫn tâm vứt bỏ tình thân để soán quyền đoạt vị thì hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?” Miên Miên trấn an Vô Tình.

“Thế nhưng ta không yên tâm để người đi một mình được, cho ta đi theo người đi, ta cam đoan sẽ chỉ đứng xem mà không tiến vào Nữ nhi quốc được không?” Vô Tình đề nghị.

“Không được!” Miên Miên kiên quyết nói, “A Tình, ta trước nay chưa cầu xin ngươi điều gì, hôm nay ta xin ngươi thay ta hảo hảo chiếu cố Dạ Mị cùng tiểu bảo bối, bọn hắn theo ta chưa từng được nghỉ ngơi, ta thật sự không muốn bọn hắn gặp nguy hiểm, ta xin ngươi được không? Ta phúc lớn mạng lớn xuyên không tới gặp bao nhiêu chuyện mà không mất mạng, ngươi tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bình an dẫn Tử Tử quay lại tìm ngươi, ngươi thay ta chiếu cố bọn hắn, ta tin Dạ Mị nhất định là sắp tỉnh lại rồi!” Miên Miên nhìn Vô Tình khẩn thiết nói.

"Thế nhưng mà..."

“Không có thế nhưng… A Tình, ta biết rõ ngươi không muốn ta đi tìm nguy hiểm nhưng là ta không thể không đi được, từ sau chuyện soán quyền của Tuyết vương gia ta đã quyết định sẽ không trở về thế kỷ nữa mà sẽ ở lại trợ giúp Dạ Mị đoạt lại Thụy Tuyết quốc!” Miên Miên mỉm cười nhìn Vô Tình trấn an.

“Thật vậy? Nương nương, người thật sự sẽ không bỏ đi sao?” Vô Tình kích động hỏi.

“Đúng, ta không về nữa, cho nên ngươi phải hảo hảo chiếu cố tới bản thân mình, Dạ Mị cùng tiểu bảo bối cho tốt, ta về sau còn phải nương tựa vào ngươi và bọn hắn a!” Miên Miên thở dài nói.

"Nương nương..." Vô Tình ôm hai trứng rắn nhìn Miên Miên nghẹn ngào không nên lời.

“Ngươi có võ công nên ta rất yên tâm đem bọn hắn giao cho người, A Tình, nhất định không được để cho ta thất vọng!” Miên Miên nhìn Vô Tình chăm chú nói.

Vô Tình gạt đi nước mắt, gật gật đầu với Miên Miên, “Nương nương, ngươi đáp ứng ta, nhất định phải bình an trở về!”

Miên Miên thấy nàng ta đã đồng ý thì nở nụ cười thật tươi nói: “Ta nhất định sẽ bình an trở vè, chỗ này an toàn nhất nên ngươi ở lại đây một thời gian mà dưỡng thương đi!” Miên Miên ôm Vô Tình vỗ vỗ lưng nàng trấn an.

“Dạ Mị, tiểu bảo bối, hai ngươi nhất định phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại, ta nhất định sẽ tìm được Tử Tử!” nàng nhẹ nhàng hôn lên hai trứng rắn nói rồi quay người bước đi. Vô Tình hốc mắt đỏ hoe nhìn nàng càng đi càng xa mà đau lòng không thôi, đúng lúc này, trứng rắn màu trắng trong tay Vô Tình không hiểu vô tình hay hữu ý mà lại phát ra một vầng hào quang mờ nhạt…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio