Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

chương 125: đáy vực kinh hoàng 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“AA…” một tiếng hét thảm thiết vang lên mà chủ nhân của nó không phải ai xa lạ chính là Ngải Vân.

“Các ngươi tới giết quái vật này nhanh đi!” Ngải Vân lớn tiếng kêu lên, dưới chân nàng xuất hiện một cái đầu người khiến nàng lớn tiếng la hét, đám thị vệ lập tức đi tới bề bộn giúp nàng ta thoát khỏi đám quái vật.

“Thiếu gia…”Linh Chi thanh âm run rẩy lên tiếng gọi, đúng vậy, nàng rất sợ a, nơi đây đến tột cùng là địa phương quái quỉ nào mà tràn ngập âm khí, đã thế lại còn có nhiều quái vật đến thế?

“Đây là địa phương quái quỉ gì a?” Ngải Vân lớn tiếng la hét, thân thể nàng bởi vì chứng kiến đám dị nhân này mà run rẩy không ngừng.

“Aaaa…” tên Thổ tộc bị đám thị vệ bao vây đánh giết không khỏi kêu lên những tiếng bi thương, thanh âm của hắn kinh động tới đám quạ đen trong rừng khiến chúng đồng loạt kêu lên những tiếng vang vọng núi rừng.

Toàn bộ khu rừng lập tức chìm trong âm thanh quỉ dị, tiếng kêu của bầy quạ khiến cho đám người đi theo Ngải Vân có chút không được tự nhiên, giống như là đang bị cái gì đó bí ẩn dõi theo.

“Chủ tử, nơi này quá mức quỉ dị, có vẻ nơi đây không thuộc vào phạm vi của Thụy Tuyết quốc nữa rồi!” sáu thị vệ đi theo giờ đây chỉ còn lại năm người, hiển nhiên nguyên nhân là do lúc mới xuống đoàn người không ngờ trước được sự quỉ dị của nơi này nên mới chủ quan chết oan như vậy.

Ngải Vân nhìn về phía xa lạnh lùng nói: “Những tên này không phải là quie mà là tộc người lấy đất làm nơi ở!” lúc này đây nàng ta đang cố nhớ lại những kiến thức ở thể kỷ , “Đúng rồi, ta biết rồi, đối phó với những tên này chúng ta không thể cứng được mà phải nhuyễn, nếu chúng chạm vào các ngươi thì các ngươi chỉ cần khẽ vuốt tay bọn chúng là được, các ngươi nhất định không được động thủ giết chết chúng nếu không thì bọn chúng nhất định sẽ kéo tới báo thù!”

Năm thị vệ nhìn nhau nghi hoặc, đây là lần đầu tiên bọn chúng nghe nói trên thế giới có tộc người như vậy, còn có cách lấy nhuyễn áp chế kia nữa, liệu có thành công không?

“Tin ta đi, ta tuyệt đối sẽ không sai đâu!” Ngải Vân nhìn dưới đất nói, đối phó với Thổ tộc này thì nhất định phải lấy kiên nhẫn làm đầu.

“Chủ tử, hay là chúng ta trở về đi, phía trước chỉ sợ là sẽ còn nhiều nguy hiểm hơn nữa!” Thị vệ dẫn đầu phân tích nói, tuy hắn không hiểu vì sao đám người kia lại có thể sống trong lòng đất nhưng là hắn biết rất rõ rừng rậm này nhất định không đơn giản, bọn họ vừa mới tiến vào đã như vậy rồi thì nếu tiến sâu thêm nữa, chỉ e…

Ngải Vân nghe vậy nhìn hắn giận dữ nói: “Trở về? Như thế nào có thể trở về chú? Ngươi không nhìn xem đằng sau là cái gì? Ngươi tưởng đã vào rồi còn có thể ra dễ dàng vậy sao?” Ngải Vân thật sự tức giận nhưng là không phải tức giận vì khu rừng quái dị này mà là bọn họ tìm rất lâu rồi cũng không có tìm thấy thi thể của Miên Miên cùng Tử Tử, xem ra bọn họ nhất định là còn sống! Đã không chết thì nàng làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ chứ?

“Chủ tử, ta tin tưởng nếu chúng ta lui lại nhất định sẽ tìm thấy đường ra, người cũng đã thấy, bên ngoài rõ ràng là tuyết rơi ngập đường mà ở đây lại khô thoáng lạ thường, hơn nữa chúng ta vừa tiến vào đã gặp nhiều chuyện quái dị, nô tài sợ nếu đi tiếp sẽ không hay!”Thi vệ trưởng tiếp tục khuyên giải, không ai có thể biết phía trước sẽ còn phát sinh chuyện gì, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn làm sao trở về phục lệnh được?

“Lui? Trong từ điển của Ngải Vân ta chưa bao giờ tồn tại chữ đó, đã đến đây rồi thì ta nhất định phải theo đến cùng!” Ngải Vân vẻ mặt lãnh khốc, giọng nói có chút oán giận.

“Thiếu gia…” Linh Chi nhỏ giọng kêu nhưng là một lời cũng không nói ra nổi.

“Ta cho các ngươi biết, Ngải Vân ta đã muốn đi thì không có ai có thể ngăn cản được, nếu như ai dám lên tiếng ngăn cản ta…hừ, gặp Phật giết Phật, gặp người giết người!” ánh mắt Ngải Vân nheo lại, vẻ mặt lãnh khốc lạnh lùng nói từng chữ một.

"Chủ tử..." Thị vệ trưởng thấy Ngải Vân như vậy liền thở dài rồi cúi đầu im lặng, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ cho nàng ta tìm được Sủng phi, nàng đã muốn đi thì bọn hắn cũng không có quyền được lùi.

“Các ngươi cứ can đảm mà tiến lên phía trước, ta không tin có chuyện gì có thể làm khó được ta!” nói rồi lườm qua Linh Chi nói: “Ngươi đi trước tiên, ba người các ngươi đi theo phía sau nàng, hai người các ngươi đi hai bên ta!” Ngải Vân chỉ từng người an bày.

Linh Chi không kìm được run rẩy, bảo nàng đi đầu tiên chẳng phải so với bảo nàng chết cũng không khác mấy. nhưng là nàng không thể không tuân mệnh được. Nội tâm Linh Chi khổ sở vạn phần, trong đầu nàng không khỏi xuất hiện suy nghĩ, nếu đây là Sủng phi thì nàng có để cho Vô Tình đi trước che cho mình không?

--- -----Ngự thiện phòng---- -----

“Qủa nhiên là không có mùi xa a!”

“Đúng vậy a, nguyên lai thật sự mùi xà nhân toát ra từ quần áo a!”

Từ lúc Miên Miên theo thị nữ của Tiểu Tịch tới đây, đám người kia không ngửi thấy mùi xà nhân trên người nàng liền thay đổi thái độ, Lệ tổng quản tự nhiên cũng không nói gì thêm mà chỉ dặn dò mọi người nhanh chóng chuẩn bị cơm dâng lên.

"Ai, ngươi là đang làm cái gì a?" phòng bếp nơi này thật sự rộng lớn, đoàn người Miên Miên có tới hơn mười mấy người mà vẫn còn rất nhiều chỗ dư, nữ tử đang chuyên tâm thi triển sở trường của mình liếc qua đống thịt băm cùng với trứng trên bàn Miên Miên có chút nghi hoặc, những rau quả ở trong phòng bếp có rất nhiều mà tại sao nàng lại chọn như vậy này?

“Ta nấu cháo!” Miên Miên không ngẩng đầu nói.

“Nấu cháo?” nữ tử bên cạnh nghe vậy không khỏi kinh ngạc, giọng nói vô tình lớn hơn bình thường khiến những người trong bếp đều quay lại nhìn Miên Miên cười lớn nói, “Xin nhờ a, Nữ hoàng là muốn chúng ta nấu cơm cho Quốc vương a, ngươi sao lại nấu cháo chứu? Cháo cũng có thể dâng lên được sao?” đám nữ tử có phần khinh thường nhìn Miên Miên, nữ nhân này khẳng định là đầu óc không bình thường rồi.

“Các ngươi đừng ở đó tán dóc nữa, mau tranh thủ thời gian đi!” Lệ tổng quản có việc đã rời đi, hai thị vệ dẫn đầu ban sáng lập tức lên tiếng thúc giục.

Mọi người nghe được trong giọng nói của các nàng có chút không kiên nhẫn thì tự nhiên cũng không dám nhiều lới mà quay lại công việc cảu mình, từ giờ đến lúc dâng cơm lên chỉ còn một canh giờ nữa thôi.

Miên Miên không quan tâm tới bọn họ chê cười mà chuyên tâm nấu cháo, nàng biết rõ Tử Tử thích nhất là cháo do chính tay nàng nấu!

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Lệ tổng quản lúc này đã quay lại ngự thiện phòng, “Được rồi, tất cả các người dừng tay a, Nữ hoàng đã bắt đầu thử món ăn, các ngươi cứ an tâm ở đây đợi kết quả!” nói rồi sai mười mấy thị nữ cẩn thận bày biện đồ ăn lên mâm.

“Tổng quản, cái này…” một thị nữ nhíu mày khó xử nhìn Lệ tổng quản.

"Làm sao vậy?" Lệ tổng quản chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta thấp mắt nhìn món ăn trên mâm, lông mày không tự giác nhíu lại, “Ngươi làm cái này là?”

Miên Miên nghe bà ta hỏi vội cúi đầu nói, “Thưa Lệ tổng quan, đây là cháo thịt bằm và trứng muối!”

“Cháo? Ta bảo ngươi làm món ăn sở trường của mình, ngươi lại đi nấu cháo?” Lệ tổng quản khó chịu lớn giọng hỏi.

Miên Miên thấy bà ta không vui cũng không nói gì mà chỉ một mực cúi đầu, nàng cơ bản không thể phản bác, nếu phản bác thì có khi bà ta sẽ dẹp luôn chén cháo nàng nấu cho Tử Tử mất.

“Tổng quản, bên kia hối chúng ta mau lên ạ!” đúng lúc này thì một cung nữ từ bên ngoài chạy lại nói gấp.

“Được rồi, mau tranh thủ thời gian mang thức ăn qua đi!” Lệ tổng quản vội vàng đi tới trước la lên.

“Tổng quản, cái này phải làm sao bây giờ?” cung nữ nọ thấy Lệ tổng quản chuẩn bị rời đi vội vã lên tiếng hỏi.

“Đều bày lên hết đi, mau mang qua bên kia đi!” Lệ tổng quản lớn tiếng nói rồi nhanh chóng đi đầu dẫn đường.

Miên Miên thấy cháo đã được mang đi mới thởi phào nhẹ nhõm, hôm nay nàng chỉ hy vọng Tử Tử sẽ ăn đến cháo nàng làm, càng hy vọng hắn có thể cảm nhận được tình yêu của nàng trong đó.

Sau khi đoàn người Lệ tổng quản rời đi, những nữ ngự trù toàn bộ trầm mặc, hồi hộp chờ đợi, ai nấy đều thầm cầu mong cho món ăn của mình được Quốc vương thưởng thức.

Sự trầm mặc duy trì được một lúc thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, Lệ tổng quản vừa bước tới, thở cũng không kịp thở chỉ vào Miên Miên nói: “Ngươi…ngươi đi theo ta, Nữ hoàng muốn gặp ngươi!”

“Ta?” Miên Miên giật mình chỉ chỉ vào chính mình hỏi lại, tuy nàng có thể đoán được nếu Tử Tử ăn thì chắc chắn hắn sẽ thích nhưng là được kêu như vậy vẫn khiến cho nàng có chút kích động.

"Đúng vậy a!" Lệ tổng quản thở gấp nói.

“Lệ tổng quản, chúng ta thì như thế nào?” đám nữ ngự trù thấy Lệ tổng quản chỉ gọi một mình Miên Miên liền sốt ruột hỏi.

“Các ngươi? Hừ, thức ăn các ngươi làm Quốc vương nhìn còn không nhìn tới thì có thể làm sao được?” thanh âm bà ta mang đầy châm chọc nhìn đám nữ ngự trù.

Đám nữ ngự trù nghe vậy không khỏi bất mãn, không cam lòng, các nàng đã xuất ra toàn bộ bản lĩnh của mình rồi mà sao có thể chịu thua bởi một chén cháo chứ? Chuyện này thật khiến các nàng không cam lòng mà!

“Được rồi, mau theo ta đi a!” Lệ tổng quản lần nữa lên tiếng nói.

Miên Miên nghe vậy nội tâm mừng thầm, nàng vội vàng đi theo Lệ tổng quản ra khỏi ngự thiện phòng, lòng của nàng lúc này có chút run rẩy, mấy tháng rồi nàng không có gặp Tử Tử, không biết hắn bây giờ có ổn không? Có gầy đi không?

Hai người vừa ra tới hành làng vắng người, Lệ tổng quản đột ngột quay đầu cười nói với nàng, “Ngươi nha, ngươi thật may mắn vì có công chúa trợ giúp nha, nếu không phải công chúa mang cháo ngươi nấu dâng lên thì sẽ không ai mang lên cho Quốc vương thứ như vậy đâu, ai mà ngờ Quốc vương lại thích cháo đến độ một hơi ăn sạch đâu này!

“Cảm ơn Lệ tổng quản đã khích lệ!” Miên Miên cẩn trọng nói.

“n, bổn quan nhìn thấy ngươi cũng không tồi, lát nữa nhớ biểu hiện cho tốt, nói không chừng Nữ hoàng sẽ ban cho ngươi một chức quan nữa đấy!” Lệ tổng quản vẻ vui mừng cùng hâm mộ nói.

"Vâng!" Miên Miên ngoại trừ gật đầu nói vâng thì không biết nói thêm gì nữa.

Dưới sự dẫn đường của Lệ tổng quản, hai người rất nhanh chóng tới được tẩm cung của Nữ hoàng, Lệ tổng quản bề bộn dặn dò Miên Miên: “Đi vào đó gặp Nữ hoàng nhớ phải hành lễ theo qui củ, hiểu không?”

"Vâng!" Miên Miên đáp nhẹ.

Miên Miên cúi đầu theo Lệ tổng quản tiến vào tẩm cung của Nữ hoàng, nàng cẩn thận từng chút một đi qua một đoạn hành lang dài, Miên Miên thấp mắt nhìn hai hàng thị vệ không chút biểu tình đứng hai bên hành lang, xem khí thế này thì bọn họ tuyệt không thua kém gì nam nhân, quả nhiên là lãnh thổ của nữ nhi có khác!

“Nữ hoàng, người đã mang đến rồi ạ!” Lệ tổng quản cúi người hành lễ nói.

Miên Miên nghe vậy cũng lập tức quì xuống: “Nô tỳ tham kiến Nữ hoàng điện hạ!”

“Ngẩng đầu lên!” thanh âm nữ tử phi thường dễ nghe vang lên từ trên cao.

Miên Miên nghe vậy liền ngẩng đầu, một khắc này nàng ngây ngẩn cả người, Tử Tử, hốc mắt Miên Miên có chút cay cay, nàng rất muốn lao tới ôm lấy Tử Tử thế nhưng với đội ngũ thị vệ đông như vậy thì nàng chết cũng không sao, nếu như liên lụy tới Tử Tử thì không thể được. Tử Tử híp mắt nhìn nàng tựa hồ như muốn dò xét điều gì đó, biểu tình như vậy thật sự khiến Miên Miên có chút khó chịu, đáy mắt hắn lúc này chính là sự lạ lẫm.

“Món ăn ngươi làm gọi là gì?” Thanh âm Nữ hoàng lần nữa vang lên.

Miên Miên lập tức thu hồi ánh mắt trên người Tử Tử quay qua, lần này thì nàng bị hù cho kinh hãi không thôi, cái này…đây chính là Nữ hoàng truyền thuyết sao? Nàng không có nhìn lầm chứ?

“Nữ hoàng đang hỏi ngươi đấy!” Lệ tổng quản thấy Miên Miên ngây người vội vàng nhắc nhở.

“Hồi bẩm Nữ hoàng, món đó là cháo thịt nạc trứng muối ạ!” Miên Miên nói rồi kín đáo nhìn Tiểu Tịch ở bên cạnh, thấy nàng khẽ gậy đầu mới thở phào yên tâm. Nữ hoàng này tuổi so với Tử Tử rõ ràng không sai biệt lắm, nàng ta sao có thể là vị Nữ hoàng mà người người vừa nghe đến đã sợ mất mật đâu này?

“Tướng công rất thích ăn món này sao?” Nữ hoàng nhỏ tuổi đột ngột quay qua nhìn Tử Tử nhẹ giọng hỏi.

Một màn như vậy lọt vào mắt Miên Miên thì thập phần buồn cười, nguyên lai nàng cứ tưởng rằng Nữ hoàng là một lão bà, như thế nào lại nhỏ tuổi như vậy a? Không đúng, nàng ta không có khả năng nhỏ tuổi như vậy được, nàng ta rõ ràng là tỷ tỷ của Tiểu Tịch mà? Chẳng lẽ nàng ta có bệnh gì sao?

“n, ăn rất ngon!” Tử Tử thu lại ánh mắt đang dò xét Miên Miên nhàn nhạt nói nhưng là nàng để ý thấy lông mày hắn vẫn nhíu chặt lại tựa hồ như đang có chuyện khó nghĩ.

“Tướng công đã thích đồ ăn ngươi làm như vậy thì từ nay về sau ngươi liền lưu lại ngự thiện phòng phụ trách việc ăn uống của người đi, ta sẽ cấp cho ngươi bổng lộc gấp lần so với các đầu bếp khác nhưng là ngươi nhất định phải làm hợp khẩu vị của người nếu không thì coi chừng cái đầu của ngươi!” giọng nói ngây thơ mang hàm ý cảnh cáo rõ rệt nhìn Miên Miên nói.

“Lệ tổng quản!”

“Có nô tỳ!” Lệ tổng quản bị gọi lập tức bước lên cúi người nói.

“Đem những nữ nhân hôm nay tiến cung toàn bộ đem xử tử!” Nữ hoàng nhỏ tuổi lạnh lùng nói.

"Vâng!" Lệ tổng quản nhanh chóng đáp.

Miên Miên thấy nàng ta ban lệnh như vậy không khỏi kinh ngạc, nàng như thế nào có thể tùy ý giết người như vậy? Không phải trước đó đã nói là sẽ cho các nàng ấy trở về quê nhà sao?

“Như thế nào? Ngươi cho rằng bản Nữ hoàng không đúng?” chứng kiến biểu tình kinh hãi của Miên Miên nàng ta lạnh giọng hỏi.

“Nữ hoàng… có thể đừng giết các nàng được không, các nàng cũng đâu phải là không cố hết sức chứ?” mặc dù biết mình không nên quản nhiều chuyện như vậy nhưng là nàng không thể làm ngơ được, các nàng đều là người vô tội!

“Hừ, trở về? Ta cho ngươi biết, phàm là những người vô dụng thì sống cũng chẳng có ích gì, lưu lại đám người đó không phải quá lãng phí tài nguyên rồi sao?” Nàng ta tôn quý đứng dậy phủi hồng bào khinh thường nói.

“Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, các người đừng tranh cãi nữa…” đúng lúc này thì tử đứng dậy nói.

“n, tướng công mệt thì chúng ta liền về nghỉ ngơi thôi, tất cả mọi chuyện đều nghe theo tướng công cả!” Nữ hoàng lạnh lùng rất nhanh chóng biến thành tiểu nữ hài ngây thơ cười sáng lạn nhìn Tử Tử rồi lại nhìn qua Tích nói: “Tiểu Tịch, ngươi trông chừng nàng ta!”

Tiểu Tịch nghe vậy lập tức gật đầu, Nữ hoàng nhỏ tuổi thấy vậy lập tức nắm lấy tay Tử Tử lui vào phòng trong.

“Đi theo ta!” nhìn ánh mắt lưu luyến của Miên Miên, Tiểu Tịch không khỏi than nhẹ một tiếng.

Miên Miên không nói gì mà chỉ gật gật đầu rồi đi theo Tiểu Tịch đi tới hoa viên, Lệ tổng quản lúc này cũng vội vàng rời đi thực thi mệnh lệnh ban nãy của Nữ hoàng.

"Hắn là con của ngươi sao?" Tiểu Tịch dẫn Miên Miên đi qua một đoạn vắng người không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy, chỉ là…ánh mắt của hắn nhìn ta khi nãy thật sự lạ lẫm!” Miên Miên có chút khó chịu khi nhớ tới ánh mắt dò xét của Tử Tử khi nãy.

Tiểu Tịch thấy nàng khó chịu liền lên tiếng an ủi, “Không có việc gì, chỉ cần ngươi cố gắng, ta tin hắn nhất định có thể tỉnh lại!”

Miên Miên một mực trầm mặc không nói gì, đột nhiên nàng dường như nhớ tới điều gì nên vội vàng nhìn Tiểu Tịch hỏi: “Nữ hoàng kia thật sự là tỷ tỷ của ngươi sao? Vì sao…vì sao ta thấy nàng cùng Tử Tử dường như không sai biệt lắm?”

Tiểu Tịch thở dài một tiếng, “Nàng ta chính là Nữ hoàng chân chính, cũng chính là chị của ta. Năm nàng mười sáu tuổi có vụng trộm trốn ra ngoài chơi, không ai biết trong thời gian ở ngoài đã có chuyện gì xảy ra nhưng là từ khi quay về nàng hoàn toàn thay đổi, nàng ấy dốc sức luyện công cuối cùng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mới biến thành hình dạng tiểu nữ hài như bây giờ. Bất quá, một tháng thì sẽ có ba ngày nàng khôi phục lại bộ dáng nguyên thủy, đại khái là khoảng hai ngày sau nàng sẽ biến lại thành thiếu nữ mười tám tuổi rồi!”

“Hai ngày sau sao?”

“Đúng vậy, cho nên trong hai ngày tới ngươi nhất định phải tranh thủ thời gian mang con ngươi đi, nếu không để nàng khôi phục lại hình dáng thực mọi chuyện sẽ vô cùng khó khăn. Ba ngày này nàng sẽ giống như một kẻ khát máu giết người không gớm tay, ngươi nhất định phải coi chừng, nếu không đưa được hắn đi thì ngươi cũng phải lấy cớ mà tránh mặt đi!” Tiểu Tịch chân thành nhắc nhở.

Miên Miên nghe Tiểu Tịch nói rõ mọi chuyện mà không khỏi nhíu mày nghi hoặc, vị Nữ hoàng này đến tột cùng là quái vật gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio