Sân khấu yến hội phi thường náo nhiệt, dưới đài mọi người vui vẻ lớn tiếng hò hét nhưng là không ai nhận ra ở trên cao có hai nữ nhân đang âm thầm tranh đấu.
“Bệ hạ, thiếp vẫn rất nhớ vũ đạo của tỷ tỷ, lần đó quả là khiến người ta cả đời khó quên a, không bằng bệ hạ để tỷ tỷ biễu diễn một chút đi?” Miên Miên ở bên cạnh nhìn về phía Dạ Mị vui vẻ cười nói.
Dạ Mị nghe vậy cũng nhìn qua Ngải Vân hỏi: “Miên Miên nói rất đúng, đêm nay náo nhiệt như vậy không bằng Đổng phi phi lên góp vui a!”
Mọi người thấy Đổng phi lên đài thì toàn bộ nín thở quan sát, màn biểu diễn năm năm trước khiến Đổng phi trong phút chốc được nhiều người mến mộ, hôm nay nàng ta lên biểu diễn tự nhiên có rất nhiều người chú ý. Chỉ thấy nàng tới nói với nhạc sư vài câu rồi âm nhạc vang lên, Đổng phi mỉm cười bắt đầu thi triển vũ đạo thế kỷ .
“Hay!” Đám đại thần kịch liệt vỗ tay, trừ Nghi phi đã qua đời thì Đổng phi chính là người có vũ đạo kinh hãi thế gian khiến người xem thán phục không thôi.
“Nhìn xem, mẫu hậu ta lợi hại chưa, ở chỗ này, không có phi tử nào nhảy múa hoàn mỹ như mẫu hậu đâu!” Tiểu công chúa Tư nhìn qua Tử Tử vẻ tự hào không giấu được.
Tử Tử nghe nàng ta khoe khoang chỉ cười nói: “Tư nhi muội muội, chuyện này không thể nói như vậy được, kỳ thực có nhiều chuyện muội không tưởng được đâu, nói không chừng lát nữa sẽ có người so với mẫu hậu muội còn hoàn mỹ hơn này!” phải biết rằng, trong lòng hắn ngoài Miên Miên ra thì không có người nào có thể hoàn mỹ hơn.
“Ngươi chính là đang ghen ghét mà!” Tiểu công chúa hừ một tiếng rồi tiếp tục nhìn lên đài vỗ tay khen hay, Thái hậu ở bên cạnh thì vui mừng không thôi.
Ngải Vân một bên ra sức biểu diễn, một bên ánh mắt long lanh thâm thúy nhìn về Dạ Mị, nội tâm không khỏi nổi lên hồi trống hồi hộp.
Miên Miên liếc qua Dạ Mị, thấy hắn một mực trầm mặc nhìn lên Ngải Vân thì không khỏi xót xa, nàng biết chắc hắn là đang nhớ tới Nghi phi rồi, chính nàng cũng đang nhớ tới tỷ tỷ mà!
Nhìn bóng dáng tự tin trên đài cao kia nội tâm Miên Miên không khỏi đau đớn, nàng và nàng ta đã từng là bạn hữu a, nhưng hôm nay hết thảy đều đã thay đổi rồi. Nếu có thể, nàng tình nguyện là một Miên Miên ngốc nghếch như lúc xưa, nhưng nàng cũng biết, chuyện này là không có khả năng, nếu nàng tiếp tục nhịn mà không phản kháng thì nhất định kết cục cũng không khá hơn Nghi phi.
“Hảo, hảo!” màn biểu diễn kết thúc, dưới đài tiếng vỗ tay không hẹn mà cùng vang lên, tiếng khen ngợi không dứt.
Ngải Vân không nén nổi nụ cười đắc thắng nhìn về Miên Miên, nàng đã từng nói, bất kể phương diện gì thì cũng không ai có thể vượt qua nàng.
"Muội muội, tỷ tỷ bêu xấu rồi!” Ngải Vân đi đến trước mặt Miên Miên khẽ mỉm cười nói.
“Tỷ tỷ không cần khiêm tốn, người vừa rồi múa rất đẹp, đúng không bệ hạ?” Miên Miên nhìn Dạ Mị cười hỏi.
“Đúng vậy, Đổng phi đúng là khiến trẫm mở rộng tầm mắt mà!” Dạ Mị khích lệ.
Ngải Vân cắn cắn môi vẻ thẹn thùng cười cười, được hắn khen ngợi, lòng của nàng giống như vừa mới ăn mật ong vậy.
“Tỷ tỷ đã biểu diễn rồi, cái kia…muội muội cũng nên biểu diễn một chút nhỉ? Tuy không thể kinh diễm bằng nhưng là tấm lòng của muội a!”
“Miên Miên có thể chứ?” Dạ Mị nhìn Miên Miên không khỏi lo lắng hỏi, hắn thật không muốn Thái hậu sau khi xem nàng biểu diễn mà có thêm cớ bài xích nàng.
“Bệ hạ, muội muội đã muốn biễu diễn thì chúng ta ngồi xem cùng a, nói không chừng năm năm không gặp muội muội sẽ làm chúng ta được một trận kinh hỉ a!” Ngải Vân vội nói, nàng ta lớn lên với Miên Miên từ nhỏ nên rất tự tin, Miên Miên chính là loại người một bước cơ bản cũng không thể nhảy a!
Nghe Ngải Vân nói vậy, Miên Miên mỉm cười bước lên bục, dưới đài cũng như trên đài lúc này vẫn náo nhiệt không thôi, âm nhạc đột ngột dừng lại khiến mọi người có chút sửng sốt. Miên Miên đi chân trần lên sân khấu, màu trắng của sa y theo gió nhẹ phiêu đãng giống như tiên tử giáng trần, cổ chân nàng buộc chuông lục lạc vang lên những tiếng đinh đang mê người…
Đám đại thần uống rượu, bọn trẻ con đang chơi đùa cùng với toàn bộ quý phu nhân đều ngây người nhìn Miên Miên không hiểu nàng định làm gì.
“Nhạc sư, cái này làm phiền ngươi rồi!” Vô Tình đi tới đưa cho nhạc sư một bản nhạc đã sớm được chuẩn bị, nhạc sư nhìn bản nhạc phổ rồi gật gật đầu.
Miên Miên nhìn những người dưới đài cười cười, mà đám đại thần thì nghị luận xôn xao, phải biết rằng năm năm trước vũ đạo kia của nàng khiến người cười muốn chết a, hôm nay sẽ không phải lại như vậy đi, mọi người không nhịn được suy đoán.
Đinh đang…đinh đang… âm nhạc bắt đầu vang lên.
Miên Miên nhìn về phía dưới đài mỉm cười rồi nhẹ cất giọng hát: “Còn nhớ rõ khi trẻ hay mơ mộng ấy, như đóa hoa vĩnh viễn không lụi tàn, theo ta qua bao gió táp mưa sa, xem thế sự vô thường biến hóa, vì yêu mà trả giá bằng đau thương, là vĩnh viễn không thể quên được người, nhiệt tình cùng cuồng dại…lòng ta đã không còn có hắn, đi thôi đi thôi, người cũng phải học tự mình đứng dậy…”
Thanh âm Miên Miên kỳ ảo khiến cho tất cả những người có mặt quên cả hô hấp trong đó có cả Ngải Vân, nàng kinh ngạc nghe lời ca đến quên cả phản ứng.
Trên đài, Miên Miên nhẹ giọng hát, điệu nhảy phi thường bi thương, vẻ mặt thống khổ như vậy, ca từ đau thương như vậy khiến mọi người dưới đài không tự giác nhíu mày, phảng phất bi thương.
“Nguyễn Miên Miên, về sau không cho ngươi hát nữa, cho dù hát cũng chỉ hát cho mình ta nghe được không? Đúng rồi, ta thích bài hát ‘Vì yêu trả giá’ ngươi ngàn vạn lần không được quên điều này à!”
…
“Ô ô…hắn bại họai, hắn lại yêu thích người khác… ô ô…ngươi đừng có thất thần như vậy a, ta thất tình a, ngươi hát cho ta nghe!”
…
“Nguyễn Miên Miên, đáp ứng ta, về sau không bao giờ hát trước người khác được không? Ngươi cũng biết, một khi ngươi hát sẽ khiến người khác thích ngươi a, ngươi là bạn tốt của ta mà, ngươi sẽ không muốn ta không hạnh phúc đúng không?”
…
“Nguyễn Miên Miên, hôm nay sinh nhật của ta, ngươi lại hát bài đó cho ta nghe nha?”
…
Hết thảy mọi chuyện trong quá khứ vẫn như đang vang lên bên tai, chỉ tiếc các nàng hiện nay đã không thể trở về như lúc trước rồi, nước mắt Miên Miên không tự giác lăn dài trên má, thanh âm nàng nghẹn ngào, nàng biết rõ mình như vậy thật vô dụng, nàng không nên nhớ lại quá khứ, không nên khóc nhưng xin cho nàng một lần này nữa thôi thương tâm vì nàng ta, sau hôm nay hai nàng chính thức là địch nhân rồi.
“Nhân sinh khó tránh khổ đau giãy giụa, vì lòng mình muốn có một gia đình, đã từng rơi lệ thương tâm, đã từng tan nát cõi lòng, đây chính là cái giá của tình yêu, có lẽ ngẫu nhiên ta sẽ lại nhớ hắn, khó có thể tránh khỏi thương tâm, coi hắn như bằng hữu cũng khiến ta đau lòng lo lắng, chỉ là ta không thể ngăn lại mình…”
Ánh mắt đẹp của nàng, ngón tay, vòng eo, búi tóc cao có gắn hoa, bên hông gắn chuông,…làn váy nhẹ như mây, uyển chuyển theo gió tung bay như sự thương tâm cho cõi đời ly tán, chỉ thấy lông mày nàng nhíu lại, biểu cảm vô cùng bi thương thống khổ, rồi một giây sau nụ cười tươi tắn lại xuất hiện cùng với sự chuyển biến của âm nhạc, nàng quên đi người xem cũng quên đi chính mình, nhớ lại quá khứ chính là để nhắc nhở bản thân tất cả đều đã qua đi, tất thảy không thể quay về được…
“Lại để cho chuyện cũ theo gió đi xa….” Một câu cuối này chính là nàng tự nhắc nhở bản thân, nên quên thì phải quên thôi…
“Cảm ơn!” vũ đạo kết thúc, Miên Miên hít sâu một hơi rồi cúi người cảm ơn, chung quanh lúc này thật im lặng, không có một tiếng vang nào, mọi người hiển nhiên vẫn còn đang chìm trong sự bi thương do màn biểu diễn của Miên Miên đem lại.
Được một lúc, tiếng vỗ tay vang dội Tử Tinh cung, Dạ Mị không kìm chế được đứng dậy nhìn về phía Miên Miên, năm năm không gặp, sự thay đổi của nàng thật khiến hắn khó lòng hình dung ra.
Ngải Vân tràn đầy hận ý nhìn Miên Miên, nàng không tài nào nghĩ ra nàng ta cũng có ngày có thể nhảy múa, mà thậm chí so với nàng còn hay hơn cả, giờ phút này trong lòng nàng thật khó chịu, khó chịu là vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn bài hát nàng thích này, nó khiến nàng nhớ đến quá khứ, nàng mới không muốn nhớ đấy, lòng nàng thật có chút sợ hãi.
“Tư nhi muội muội, mẫu thân của ta có đủ lợi hại không?” Tử Tử nhìn về phía tiểu công chúa nhướn mày cười nói.
Tiểu công chúa nghe vậy chỉ hừ lạnh rồi không nói gì hơn nữa.
Thái hậu hí mắt không nói gì, kỳ thật vừa rồi bà cũng có chút chấn động, bài hát kia làm nàng nhớ tới chính mình khi còn nhỏ, nhớ tới người bạn thanh mai trúc mã của mình, chỉ tiếc là nàng cuối cùng cũng phải tiến nhập nội cung, nàng cùng hắn kiếp này coi như vô duyên rồi, Thái hậu nhịn không được thở dài.
Miên Miên đêm nay khiến cho toàn bộ những người có mặt ngây ngẩn cả người, đám phi tử thì ghen tị không thôi, khó trách bệ hạ lại sủng ái nàng ta như vậy, quả thực là hoàn mỹ mà!