Đại Xúc

chương 26: ôm tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một ngày bận rộn công việc vụn vặt kết thúc, Thẩm Diệu đi ra khỏi đơn vị, đang cúi đầu tìm tòi chuyến xe bus tối ưu về nhà Thẩm Diệc Thanh, liền nghe thấy phía trước truyền đến giọng nói rạng rỡ ý cười của Thẩm Diệc Thanh: “Bên này nè, bé dễ thương.”

Thẩm Diệu phút chốc đỏ rực lỗ tai, vẻ mặt quả thật cực kỳ đáng yêu nhấc đầu lên, nhìn thấy Thẩm Diệc Thanh dựa lưng vào nhà ga cách mình mấy mét phía trước.

“Tôi đang tra xe bus này.” Thẩm Diệu cõng balo bịch bịch bịch chạy tới, sợ phiền toái đến Thẩm Diệc Thanh, nghiêm túc nói, “Kỳ thật ngồi xe bus cũng rất tiện, tan tầm lại không vội, mai tôi tự trở về là được.”

“Xe bus quá chậm, dù sao thì tôi cũng nhàn rỗi.” Thẩm Diệc Thanh tiếp nhận balo của Thẩm Diệu đặt ở ghế sau, lúc trở lại nhìn như thuận tay kì thực mưu đồ đã lâu mà xoa nhẹ tóc Thẩm Diệu, giọng điệu mờ ám nói, “Hơn nữa em khách khí với tôi cái gì.”

Thẩm Diệu rụt cổ, hỏi: “Đúng rồi, tối hôm qua anh ngủ thế nào?”

Thẩm Diệc Thanh mỗi ngày đều ngủ rất ngon lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, thu cái tay xoa tóc Thẩm Diệu về, dối trá nói: “Ngủ rất yên tâm, tôi đã thật lâu không ngủ ngon như vậy, nếu em có thể luôn ở nhà tôi thì tốt rồi.”

Nhất định là đang thả thính mình! Thẩm Diệu nghĩ, tỉnh táo quan sát biểu cảm của Thẩm Diệc Thanh, nhưng không tìm ra bất cứ sơ hở gì.

“Tôi không thể ở quá lâu, ” Thẩm Diệu nói, “Tôi ở với anh hai ngày, anh biết không có việc gì rồi, thì về sau sẽ không sợ thế nữa.”

Xúc cảm mái tóc thật không tồi, Thẩm Diệc Thanh cảm xúc mênh mông, dịu dàng ừ một tiếng, lại đưa tay xoa xoa tóc Thẩm Diệu.

“…” Nửa khuôn mặt Thẩm Diệu bị khăn choàng vây quanh, như động vật nhỏ mặc cho Thẩm Diệc Thanh sờ, đôi mắt to xinh đẹp từ dưới hướng lên sáng lấp lánh nhìn Thẩm Diệc Thanh.

Ánh hoàng hôn nhuộm đẫm thành thị đến ấm áp lại thê lương, ánh chiều tà phân cách màn trời ra hai trận doanh da cam và lam xám, lại từ một bên của Thẩm Diệc Thanh chiếu tới, khiến ngũ quan lập thể của hắn có vẻ càng tinh xảo tuấn mỹ.

Thật muốn nghiêm túc yêu đương với nam thần như vậy một lần, chẳng sợ chỉ có thể quen nhau vài ngày thôi cũng được, ngọt ngào tích cóp cũng đủ ăn nửa đời sau rồi, cô độc sống quãng đời còn lại cũng không sợ, bé Thẩm Diệu rất không tiền đồ mà ảo tưởng.

Còn muốn sờ sờ mặt… thôi nhịn một chút, Thẩm Diệc Thanh khắc chế thu bàn tay đặt trên đầu Thẩm Diệu về, nghĩ thầm rằng câu nói kia quả thực rất hay —— yêu chính là muốn đụng chạm.

Hai người ở bên ngoài ăn cơm xong liền cùng trở về nhà Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệu mở máy tính trong phòng khách chơi game, thường thường vuốt Quất ca nặng trịch đè ở trên đùi một phen.

Chơi chơi, Thẩm Diệu bỗng nhiên cảm thấy bên khóe mắt có thứ gì đó không ổn, quay đầu nhìn, phát hiện trên ban công ngoài cửa sổ có một bóng đen to lớn.

Vật kia đang cong lưng dán trên cửa sổ thủy tinh nhìn trộm vào trong phòng, nếu đứng thẳng thì phỏng chừng chiều cao phải hơn hai mét, toàn thân cao thấp đều bị lớp lông đen cứng bao trùm, đen đặc gần như hòa hợp thành một thể với bóng đêm, chỉ có mỗi vị trí ước chừng là đầu lóe ra hai đốm sáng xanh lục sâu thẳm.

“Hú hú ——” vật kia ngửa mặt lên trời thét dài.

Người sói! Còn là cái loại không tiêm thuốc ức chế! Thẩm Diệu lập tức hạ kết luận.

Người sói là ma vật có cấp bậc nguy hiểm B, thấy trăng liền cuồng hóa, đêm trăng tròn là điên dữ dội nhất. Căn cứ vào quy định của ngành chấp pháp sự vụ đặc biệt, tất cả cư dân chủng tộc người sói nhất định phải tiêm thuốc ức chế cuồng hóa, sau lần tiêm đầu tiên thì cứ cách nửa năm phải tiêm lại một mũi, người sói đã tiêm thuốc ức chế sẽ không bị ánh trăng ảnh hưởng, có thể tự chủ biến thân. Nhưng người sói từng tiêm thuốc ức chế thì cho dù biến thân cũng sẽ không hoàn toàn lang nhân hóa, sẽ chỉ cường tráng hơn chút trên trụ cột ngoại hình nhân loại, bộ lông càng dày rậm hơn một chút, sức cắn của răng nanh mạnh hơn chút, thậm chí thoạt nhìn không có gì khác nhân loại.

Còn người sói biến hóa hoàn toàn như tên ở trên ban công giờ phút này rõ ràng là không có tiêm thuốc ức chế hoặc là tiêm rồi lại mất đi hiệu lực, đối với loại người sói nguy hiểm này, thợ săn ma cần phải lập tức tiến hành giam giữ.

Để tránh đánh rắn động cỏ, Thẩm Diệu rũ mắt xuống không nhìn thẳng người sói, chỉ dùng khóe mắt liếc hắn, xong trấn định lấy ra dao găm và phấn trừ ma từ trong balo bên chân.

Nhưng mà người sói kia lại không đợi nổi, hắn cứ như sợ Thẩm Diệu không chú ý tới mình vậy, không chỉ dùng tay đánh mạnh vào cửa sổ sát đất, còn bày ra một tư thế phô bày nét đẹp cường tráng, triển lãm cơ bắp cứng như sắt thép của hắn, một tư thế làm xong còn chưa đủ, còn liên tiếp làm tận vài cái.

Thẩm Diệu vẻ mặt mờ mịt: “…”

Mẹ ơi, không tiêm thuốc ức chế, còn khiêu khích mình? Người sói này thèm đòn hả!

Thẩm Diệu tức giận đến mờ mắt, hiên ngang lẫm liệt từ bỏ đám đồng đội oa oa đòi ăn trong game, một tay phấn trừ ma một tay dao găm từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, trong chớp mắt đã xông đến cạnh người sói. Thấy Thẩm Diệu hùng hổ xông tới, người sói quay đầu nhảy xuống ban công, hiển nhiên là muốn tán xong bỏ chạy. Thẩm Diệu xoẹt cái kéo cửa sổ sát đất ra, lông mày cũng không run một chút, mặc áo ngủ gấu con vượt qua lan can nhảy xuống từ lầu hai, trong lúc truy kích còn quát to: “Trung đoàn chấp pháp sự vụ đặc biệt đây! Đứng lại cho tôi!”

Người sói vốn đã chạy được một đoạn ngắn, nghe thấy ban công truyền đến động tĩnh liền nhìn lại, thấy Thẩm Diệu đang từ lầu hai nhảy xuống, nhất thời mặt mày kinh sợ, không chỉ nghe lời đứng lại mà còn mở hai tay ra bước nhanh tới phía dưới ban công, như là muốn đón lấy Thẩm Diệu. Nhưng mà, hắn còn chưa chạy tới chỗ, Thẩm Diệu đã vững vàng rơi xuống mặt cỏ hoa viên, bước chân như gió mang đôi dép lê đã bay đến một bên lúc rơi xuống đất, đồng thời nâng tay chính là một nắm phấn trừ ma vẩy về phía người sói.

Phấn trừ ma là một loại vật chất thần kỳ có thể trung hoà ma lực, có tác dụng làm suy yếu ở mức độ khác nhau với các loại ma vật, đối phó người sói da dày thịt béo nắm đấm cứng có thể nói là hàng cao cấp. Người sói sợ run một chút, nhanh chóng nhảy về sau né đi bột phấn lan khắp trong không khí, xoay người bỏ chạy. Thẩm Diệu thấy thế lập tức cắn dao găm trên miệng, một phen túm chặt lấy cái đuôi thô to của người sói, lập tức đem túi phấn trừ ma còn dư lại một nửa trên tay trái vẩy về phía người sói lần nữa.

—— Thợ săn ma hiện đại đều dùng túi giữ tươi để đựng phấn trừ ma, giữ kín tốt, chống ẩm chống thấm chống côn trùng.

Người sói điên cuồng giãy dụa nhảy về phía trước, Thẩm Diệu bị hắn kéo lảo đảo vài bước, lập tức đạp một cước lên tảng đá ổn định thân hình, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì dùng sức mà đỏ bừng. Kỳ thật người sói bình thường dù hoàn toàn lang nhân hóa thì trên lực lượng cũng không áp chế nổi Thẩm Diệu thể năng biến thái, nhưng người sói hôm nay hiển nhiên thuộc loại tinh anh trong đám người sói, rõ ràng bị phấn trừ ma làm suy yếu lại vẫn sức lớn như trâu. Hai người giằng co một lát, người sói liền cậy mạnh tránh thoát khống chế của Thẩm Diệu, đuôi sói bóng loáng trơn mượt xoạt một phát rút ra khỏi tay Thẩm Diệu, nhưng lực tay Thẩm Diệu cũng thật sự là không nhỏ, trong lúc tránh thoát người sói đúng là bị Thẩm Diệu tuốt rớt một bó lông to, chóp đuôi cũng xíu nữa là trọc lốc, người sói bị đau, há mồm thấp giọng hô một tiếng: “Đau vãi…”

Thẩm Diệu nghe thấy, sửng sốt.

Giọng người sói này còn từ tính dữ hén!?

Người sói vừa đạt được tự do, nhanh chân chạy mất, Thẩm Diệu ở phía sau điên cuồng đuổi theo không tha, phủi phủi lông đuôi sói trên tay, gỡ dao găm ngậm trong miệng ra, ném ra xa xa, thân dao sáng bạc phụp một tiếng đâm ra một đóa hoa máu trên đùi người sói, người sói đau đến giật nảy mình, tốc độ lại mảy may chưa giảm, liên tục dùng ra vài cú tung nhảy cực cao biến mất trong vùng tối mờ mịt sau núi.

Thẩm Diệu tức giận chậc một tiếng, quên mất mình còn đang mang dép lê, nhấc chân liền hung hăng đạp tảng đá ven đường một cước cho hả giận, kết quả một giây đồng hồ sau đau đến mắt rưng rưng ôm chân nhảy lò cò.

“Thật là xui xẻo, lãng phí một con dao với một túi phấn trừ ma, cái rắm cũng không bắt được…” Thẩm Diệu nhỏ giọng nói, xoay người đi về phía nhà Thẩm Diệc Thanh, trên mặt đất chỗ cậu vừa đứng rải đầy những sợi mềm mại màu xám mảnh như sợi lông, mấy thứ đó một chốc trước vẫn là lông sói, nhưng sau khi rời khỏi thân người sói kia rồi liền biến dạng, có điều buổi tối ánh sáng quá mờ, cho nên Thẩm Diệu cũng không phát hiện manh mối.

Thẩm Diệu trở về nhà Thẩm Diệc Thanh, chuyện đầu tiên chính là đi lên phòng ngủ chính trên lầu gõ cửa xác nhận Thẩm Diệc Thanh an toàn.

Giọng nói bất an của Thẩm Diệc Thanh xuyên qua ván cửa truyền tới: “Ai đó?”

Thẩm Diệu: “Là tôi.”

Cửa lập tức mở, sắc mặt Thẩm Diệc Thanh tái nhợt, hiển nhiên là bị dọa, nhưng hắn làm như không muốn biểu lộ ra, mặt mày mang theo một loại trấn định ráng gắng gượng, thân thiết nói: “Em không sao chứ? Vừa rồi là người sói sao?”

“Lời này hẳn là tôi hỏi anh, ” Thẩm Diệu nhìn nam thần chấn kinh, rất đau lòng, “Anh nhìn thấy hết hả?”

Thẩm Diệc Thanh cắn môi gật gật đầu: “Lúc hai người vật lộn tôi cũng ở trên ban công, tôi sợ hại em phân tâm, liền không lên tiếng.”

“Tôi đã đánh hắn chạy rồi, ” Thẩm Diệu an ủi, “Hẳn là hắn từ sau núi chạy đến, mai tôi lên núi dạo quanh, nhất định sẽ bắt hắn ra, anh đừng sợ.”

Thẩm Diệc Thanh quả thật bị mặt bạo lực của Thẩm Diệu dọa sợ không nhẹ, giống như làm nũng nói: “Tôi sợ.”

Vừa mới bị xẻo sống một miếng thịt nhỏ, xúc tu cũng bị dao găm ghim hỏng một cái, kraken bảo bảo cảm thấy mình vô cùng có lý do để hung hăng sợ hãi một phen!

“Vậy làm sao bây giờ…” Thẩm Diệu nhanh chóng nhìn hắn.

Ngay khi ánh mắt Thẩm Diệu vừa nhấc lên, một làn hương nước hoa nam sĩ nhàn nhạt, sang quý bỗng nhiên kề sát cậu, giây tiếp theo Thẩm Diệu đã bị một cái ôm rắn chắc bao lấy, có thứ gì đó hơi lạnh lướt qua vành tai cậu, kèm theo hơi thở mềm nhẹ.

“Ôm tôi.” Thẩm Diệc Thanh nói, trong giọng nói dường như bao hàm muôn vàn tủi thân, phút chốc hòa tan cả trái tim Thẩm Diệu.

Hết chương

Xúc ca: lừa một cái ôm thật không dễ dàng, tui muốn ôm một buổi… QAQ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio