Đại Xúc

chương 28: anh vừa ăn cướp vừa la làng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đêm yên tĩnh đi qua.

Sáng sớm năm giờ, Thẩm Diệc Thanh đến phòng bếp, lấy từ trong ngăn đông tủ lạnh ra hai mươi con gà bỏ lông bỏ nội tạng, rửa rửa sơ sơ xong liền phân chia đặt trong mấy cái thau lớn, lập tức bưng thau ra sân phơi, vểnh chân ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ tinh xảo.

Thực vật trong hoa viên chưa hoàn toàn thoát khỏi cái rét ban đêm, cành lá đóa hoa phủ một lớp sương thu như có như không, ngọn gió thấm lạnh kéo rơi vài chiếc lá vàng khô giòn từ đầu cành, cuốn chúng bay về phương xa. Trong vườn hoa cảnh sắc đẹp đẽ, tâm trạng Thẩm Diệc Thanh phơi phới, xách một con gà sống nhét vào trong cái mồm rộng, răng rắc hai phát nhai nát, ực một tiếng nuốt xuống, lại lập tức cầm lấy một con gà khác nhét vào miệng.

Rắc rắc, ực, rắc rắc, ực.

Thẩm Diệc Thanh nhàn nhã ngắm phong cảnh hưởng dụng bữa sáng, vô cùng phù hợp với ý tưởng cuộc sống “tiết tấu chậm” mà thanh niên văn nghệ đương thời cổ xúy.

Hai mươi con gà xuống bụng, Thẩm Diệc Thanh lại dùng máy pha cà phê làm một bát cappuccino to, ngồi trở lại sân ôm bát hào phóng nốc họng bự, bên tai còn thường thường truyền đến một tiếng bò kêu hàm hậu.

Cũng cảm thấy là một người rất biết thưởng thức cuộc sống.

Giải quyết bụng mình xong, Thẩm Diệc Thanh lại vớt cua hôm qua mình mua về từ trong bể nước, bắt đầu làm bữa sáng cho Thẩm Diệu.

Lúc Thẩm Diệc Thanh đun nóng bữa sáng lần thứ hai, Thẩm Diệu mới đội một dúm tóc vểnh lắc lắc lư lư từ lầu hai lướt xuống, ngáp mấy cái liền, hiển nhiên là ỷ vào hôm nay không đi làm nên thức đêm chơi game.

Thẩm Diệu trợn to mắt đến sau lưng Thẩm Diệc Thanh, mơ mơ màng màng dựa cằm lên trên vai Thẩm Diệc Thanh: “Hưm —— thơm quá à, anh làm gì thế?”

Dường như cậu còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mở miệng có một chút giọng mũi, mềm mại như bé mèo con, hơn nữa còn như quen thuộc đã lâu.

Thẩm Diệc Thanh cũng nhanh chóng bắt lấy cơ hội thân thuộc, ra tay như gió sờ soạng khuôn mặt Thẩm Diệu một phen, dịu dàng nói: “Tự làm bánh bao thịt cua hấp xửng tre.”

Thẩm Diệu bị hắn sờ đến lên tinh thần, nhận ra mới nãy mình có chút thất thố, vội e lệ thoáng thối lui chút, nói: “Anh còn biết làm thứ có yêu cầu cao như vậy à? Thật lợi hại.”

“Cũng không có gì, chiếu theo công thức làm thôi.” Dù sao thì tay nhiều làm việc không tốn sức, Thẩm Diệc Thanh nghĩ, đá đá thùng rác bên chân nói, “Mùa thu cua béo, đúng là lúc ăn ngon, sáng sớm ăn bánh bao thịt cua hấp xửng tre, giữa trưa tôi hấp cua cho em.”

Thẩm Diệu cúi đầu nhìn, thấy trong thùng rác bên chân Thẩm Diệc Thanh đều là vỏ cua đã bị lấy sạch sẽ gạch cua thịt cua, trên đó còn dính vết nước mới mẻ, cũng không biết sáng sớm Thẩm Diệc Thanh dậy bóc thịt bao lâu.

Trái tim Thẩm Diệu ấm đến độ sắp tan, đồng thời cũng thấy vô cùng ngại ngùng, vội mở miệng nói: “Buổi tối chúng ta cùng làm, giữa trưa đừng phiền toái, tôi mời anh đi ra ngoài ăn…” Lời vừa nói được phân nửa, Thẩm Diệu chợt nhớ ra hôm nay mình vốn định tuần núi bắt người sói chạy trốn kia, vì thế vội sửa lời, “Không đúng, giữa trưa tôi không về.”

Tối hôm qua tuy rằng ngoài miệng cậu an ủi Thẩm Diệc Thanh không cần sợ, nhưng kỳ thật trong lòng cậu cũng không yên tâm, người sói không tiêm thuốc ức chế đến buổi tối liền không khác gì dã thú, hành vi không thể đoán trước, huống chi tên kia quả thật xuất hiện trên ban công nhà Thẩm Diệc Thanh, một lần không đắc thủ, khó bảo đảm lần sau sẽ không đến nữa. Tối hôm qua lúc Thẩm Diệu thức đêm vẫn luôn để ý động tĩnh trong phòng Thẩm Diệc Thanh, lúc sắp sửa đi ngủ còn chạy tới cửa phòng Thẩm Diệc Thanh, muốn lén mở cửa xác nhận an toàn, có điều Thẩm Diệc Thanh khóa cửa, Thẩm Diệu cũng chỉ có thể dán lỗ tai trên cửa nghe ngóng chốc lát, không nghe thấy cái gì khác lạ, lúc này mới trở về phòng ngủ.

Thẩm Diệc Thanh bưng bánh bao hấp xửng tre đã hâm nóng đặt lên bàn, kiềm chế thất vọng nói: “Giữa trưa đi đâu, tôi đưa em đi.”

Kraken bảo bảo một phút đồng hồ cũng không muốn rời xa cậu bạn nhỏ của hắn!

Thẩm Diệu khoát tay, chỉ về hướng ngọn núi: “Không cần đưa, đợi chút nữa cơm nước xong tôi liền lên trên núi tìm người sói, thứ đó quá nguy hiểm, tôi cần phải bắt bắt được nó.”

“Đừng bắt, dù sao cũng chạy rồi.” Vẻ mặt Thẩm Diệc Thanh không vui, “Buổi sáng chúng ta ở nhà xem phim đi, dưới tầng ngầm có phòng chiếu phim, tôi cất chứa rất nhiều DVD, em muốn xem phim gì?”

Phim GV tôi cũng có rất nhiều, hơn nữa bao quát các loại chủng tộc! Trong lòng kraken bảo bảo hưng phấn xoa xúc tu thầm nghĩ.

“Phim không vội xem, bắt người sói quan trọng, ” Thẩm Diệu hoang mang chau mày, “Anh không sợ sao?”

Thẩm Diệc Thanh như đinh đóng cột: “Sợ… chỉ là tôi lo cho em.”

“Ban ngày sức chiến đấu của người sói yếu, không cần lo lắng.” Thẩm Diệu nói xong, gắp một cái bánh bao hấp xửng tre bỏ vào trong miệng. Trong tích tắc vỏ bánh bao mềm mại bị cắn rách, nước dùng và thịt cua đầy ắp bên trong liền trào ra, lấy mỹ vị mang tính áp đảo thoải mái công chiếm mỗi một tế bào lưỡi, thơm ngon nồng đậm, mắt Thẩm Diệu thích ý híp lại, lưu luyến nhấp nhấp dư vị ngụm bánh bao kia trên đầu lưỡi một lúc lâu, mới mở miệng nói, “Sao có thể ngon như vậy, tôi cũng sắp khóc rồi.”

Dù chỉ vì cái tay nghề này thôi thì cũng cực kỳ muốn ở bên hắn! Thẩm Diệu cắn đũa, tức khắc nghĩ đến chuyện hết sức xa xôi —— chỉ cần Thẩm Diệc Thanh nấu cơm, mình có thể phụ trách toàn bộ những công việc nhà khác!

Có điều nhà lớn như vậy, hẳn là có mời người giúp việc nhỉ, tuy rằng chưa thấy… Thẩm Diệu suy đoán, có lẽ là làm theo thời gian cách hai ngày tới một lần?

“Em thích là tôi vui rồi.” Thẩm Diệc Thanh dịu dàng nói, lại bưng tới một bát cháo hải sản, trên từng hạt gạo no tròn trong suốt điểm xuyết thịt tôm hồng nhạt, thịt bằm như trân châu với cá lát mềm nhẵn trắng sữa, trên mặt cháo lác đác hành băm xanh mướt nâng cao khẩu vị.

Hiển nhiên, để tìm niềm vui của Thẩm Diệu, sáng nay kraken bảo bảo đã vô tình giết hại một đám bạn nhỏ vui vẻ dưới đại dương.

Sau bữa sáng, Thẩm Diệu cõng balo, đeo dao găm trên lưng, ăn đến béo tròn béo trục leo lên núi.

Thẩm Diệc Thanh khẽ khàng theo ở phía sau bảo vệ Thẩm Diệu.

Người sói tối hôm qua là hắn biến ra không sai, nhưng trên núi này quả thật có không ít ma vật cấp thấp, tuy rằng ban ngày phần lớn ma vật cấp thấp sẽ ngủ đông, hơn nữa hẳn không phải là đối thủ của Thẩm Diệu, nhưng Thẩm Diệc Thanh vẫn lo lắng —— nếu bởi vì chuyện mình gây ra mà làm hại Thẩm Diệu bị thương thì Thẩm Diệc Thanh tuyệt đối không thể tha thứ cho mình, thậm chí có lẽ sẽ tự chặt xúc tu cho hả giận!

Để tránh thảm kịch như vậy phát sinh, Thẩm Diệc Thanh quyết định lúc Thẩm Diệu tuần núi, mình phải đi theo toàn bộ hành trình.

Với lại dẫu chỉ có thể lén theo sau Thẩm Diệu như vậy thôi thì hắn cũng đã rất vui vẻ rồi.

Thẩm Diệc Thanh nhìn chằm chằm cái mông vừa tròn vừa vểnh của Thẩm Diệu, xác thực là vô cùng vui vẻ.

Thẩm Diệu tuần tra trên núi cho tới trưa, cái gì cũng không phát hiện, giữa trưa cậu tìm tảng đá lớn bằng phẳng ngồi ở trên đó nghỉ ngơi, mở balo ra lấy bánh quy nén với nước, một ngụm bánh quy một ngụm nước đối phó cái bụng của mình.

Bình thường cậu làm nhiệm vụ đều ăn uống qua loa như vậy, có điều mấy ngày nay thường xuyên vui chơi giải trí với Thẩm Diệc Thanh, miệng Thẩm Diệu trở nên hơi điêu, cậu ăn nửa miếng bánh quy nén thôi đã cảm thấy khó có thể nuốt nổi, rót ừng ực mấy ngụm nước xong liền nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nhét hết đồ về trong balo.

Lúc Thẩm Diệu ăn trưa, Thẩm Diệc Thanh cũng moi ra một con trăn ma đang chuẩn bị ngủ đông dưới đất, chạy đến cạnh con suối nhỏ cách đó không xa rửa sạch sẽ con trăn xui xẻo kia, sau đó một hơi ăn sạch. Trăn ma xui xẻo bị người ta mạnh mẽ lôi ra khỏi ổ chăn kéo đi tắm nước lạnh sau đó lại bị ăn luôn, có thể nói là thảm hết đời ma!

Hoàng hôn buông xuống, Thẩm Diệu đã tra soát hết ngọn núi nhỏ này, tuy rằng trong dãy núi này còn có núi khác, có điều nơi này cách nhà Thẩm Diệc Thanh gần nhất tạm thời coi như an toàn. Thẩm Diệu đi dạo núi một ngày, thể lực cũng tiêu hao không ít, vì thế cậu quyết định trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai tan tầm lại đến.

Lúc Thẩm Diệu về nhà Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệc Thanh đang đứng trước cổng mở cổng ra, hắn nâng mắt nhìn thấy Thẩm Diệu, dối trá cười nói: “Thật khéo, em cũng vừa trở về.”

“Ừm, ” Thẩm Diệu hơi ủ rũ, “Cái gì cũng chưa bắt được… anh đi làm gì vậy?”

Thẩm Diệc Thanh thong dong nói: “Tôi đi ra ngoài hóng gió tìm linh cảm.”

Hóng chỉ sợ là không phải gió thường.

Dừng một chút, Thẩm Diệc Thanh dùng giọng điệu hơi tủi thân hỏi: “Trước đó em nói ở nhà tôi ba ngày, vậy ngày mai em đã không ở đây nữa rồi, người sói chưa bắt được, vậy tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Thẩm Diệu thẳng thắn thành khẩn nói: “Ban ngày không có việc gì, buổi tối tôi không ở đây… không nói chắc được.”

“Vậy tôi nên làm gì giờ?” Thẩm Diệc Thanh kéo cổng ra.

Thẩm Diệu bất đắc dĩ: “Tôi ở thêm vài ngày vậy, tìm kiếm kỹ chút.”

Khóe môi Thẩm Diệc Thanh cưỡng ép đè nén nụ cười, nói: “Thật tốt quá.”

Thẩm Diệu như là muốn cười, lại như là có chút tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Thanh.

Thẩm Diệc Thanh nhớ giữa trưa Thẩm Diệu ngồi trên tảng đá ăn bánh quy nén, phát ra từ đáy lòng nói: “Em ở thêm vài ngày là tôi có thể làm cho em rất nhiều món ăn ngon, em xem em gầy như vậy kìa.”

“Hừ…” Thẩm Diệu thoáng híp mắt, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Diệc Thanh, cánh mũi mấp máy một chốc, hỏi, “Hôm nay anh không xịt nước hoa à?”

Thẩm Diệc Thanh cười cười: “Quên.”

Kỳ thật là sợ phun nước hoa thì lúc theo dõi ở trên núi sẽ bị Thẩm Diệu đoán ra.

Thẩm Diệu ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng tiến lên một bước kéo áo Thẩm Diệc Thanh, kéo cổ áo hắn lộ ra một chút xương quai xanh, lập tức vùi đầu nhẹ nhàng dán chóp mũi vào hõm cổ Thẩm Diệc Thanh, hệt như chó con hít hà vài cái, hơi thỏ ấm áp mà ướt át cùng với mái tóc mềm mại trên đầu đảo qua làn da Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệc Thanh thỏa mãn, vội bắt lấy cơ hội ôm eo Thẩm Diệu: “Làm sao vậy?”

“Ngửi xem anh có phải người sói không.” Thẩm Diệu càng dán chóp mũi vào trên cổ Thẩm Diệc Thanh hung hăng ngửi một mạch, đỏ mặt dữ dằn nói, “Tôi hoài nghi người sói hôm qua chính là anh, anh vừa ăn cướp vừa la làng, làm cho tôi cứ ở nhà anh hoài.”

Âm mưu của mình bị nói toạc ra, Thẩm Diệc Thanh sợ tới mức trái tim cũng hẫng một nhịp, hắn vội vàng lấy lại bình tĩnh ra chiều thoải mái cười nói: “Lại hoài nghi tôi là người sói hả? Đoán được chưa, đến tột cùng có phải không?”

Người sói hoàn toàn biến hóa thì bất luận tắm rửa như thế nào, trên người đều sẽ lưu lại mùi động vật giống như chó mèo, nhưng trên người Thẩm Diệc Thanh quả thật không có bất cứ hương vị gì, chỉ có mùi nước giặt quần áo thơm ngát cực kỳ nhạt.

“… Hừ.” Thẩm Diệu không đáp, chỉ nhẹ nhàng đẩy ngực Thẩm Diệc Thanh ra, xoay người đi vào sân.

Hiển nhiên là cảm thấy mình đuối lý!

Thẩm Diệc Thanh lại không chịu buông tha cậu, bước nhanh đuổi theo hỏi: “Bình thường em kiểm tra người sói cũng là dán lên ngửi cổ như vậy sao?”

Thẩm Diệu nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Hiện giờ tôi còn chưa từng gặp được tình huống cần dựa vào khứu giác để phân biệt người sói, chỉ trên lý luận biết có thể phân biệt như vậy thôi…”

Thẩm Diệc Thanh ngậm cười trêu cậu: “Em đã không có kinh nghiệm thực tế, tôi cảm thấy em chỉ ngửi vài cái như vầy khó bảo đảm lắm, chờ một chút vào nhà em ngửi cho kỹ nhé?”

Mặt Thẩm Diệu đỏ rực: “Không, rất bảo đảm.”

Thẩm Diệc Thanh làm bộ bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy tôi hiểu rồi, kỳ thật vừa rồi em chỉ muốn thả thính tôi thôi.”

Thẩm Diệu quả thật mang chút tâm tư này: “Ai chứ!”

“Dù sao thì tôi cũng sắp đớp thính đến điên rồi, em sờ xem.” Thẩm Diệc Thanh bắt lấy cổ tay Thẩm Diệu dán lên ngực mình, trái tim trong lồng ngực đang nhảy bùm bùm kinh hoàng.

Thẩm Diệu nhếch môi, muốn thu tay về, cuối cùng vẫn không làm.

“Tim của công tử trăng hoa mà biết đập nhanh như vậy sao?” Thẩm Diệc Thanh hỏi.

Thẩm Diệu mạnh miệng nói: “Nói không chừng anh có thiên phú dị bẩm, lúc nào cũng đập nhanh như vậy.”

Thẩm Diệc Thanh: “…”

Chuyện đầu tiên Thẩm Diệu làm sau khi vào nhà chính là lên lầu tắm nước ấm, tắm xong thân thể giảm bớt rất nhiều mệt mỏi, Thẩm Diệu mặc áo ngủ bằng bông mười phần hăng hái chạy đến phòng bếp, mặt ửng hồng do bị nước ấm xông hơi, cả người tản ra hương khí, một nút ở cổ áo ngủ không cài lại lộ ra xương quai xanh tinh tế trắng như tuyết, giọng điệu hoạt bát hỏi: “Có gì tôi hỗ trợ được không? Tôi biết rửa rau, nấu nước, cắt đồ ăn hẳn là cũng được.”

Dù sao thì hẳn là không khác gì chém ma vật đâu, Thẩm Diệu mù bếp núc khờ dại nghĩ.

Thẩm Diệc Thanh liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt tối sầm lại, buông con cua đang rửa dùng tạp dề lau tay, thấp giọng nói: “Em lên sofa nằm sấp xuống đi.”

Hết chương

Xúc ca: tôi muốn vùi thật sâu tua giao phối vào trong cơ thể em ấy, hiện tại, lập tức!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio