Trong khoảng thời gian này, trong đội tồn đọng rất nhiều việc, nhưng ngoại trừ sự kiện rồng phun lửa thì đều là mấy việc vặt vãnh, vụ việc rồng phun lửa tập kích viện nghiên cứu cùng với ma vật bí ẩn giả mạo Lưu Thịnh đánh lui rồng phun lửa đều không có đầu mối, nhưng Thẩm Diệu cũng không định làm bại lộ Thẩm Diệc Thanh.
Thẩm Diệc Thanh tới xã hội nhân loại sinh hoạt đã nhiều năm, các loại chứng minh thủ tục nhân loại nên có đều đầy đủ hết, để hắn tiếp tục lấy thân phận nhân loại sống tiếp hoàn toàn không thành vấn đề.
Tuy rằng hiện tại viện nghiên cứu đã chính quy lại nhân tính hóa hơn nhiều, nhưng ma vật có giá trị nghiên cứu như kraken xuất hiện, viện nghiên cứu khẳng định ngồi không yên, ít nhất thì khuyên bảo thuyết phục làm người ta đau đầu chắc chắn là không thiếu được, huống chi cấp độ nguy hiểm của Thẩm Diệc Thanh khẳng định cực cao, một khi bại lộ thân phận, cuộc sống tương lai tất nhiên sẽ có thêm rất nhiều hạn chế, cho nên sau khi suy xét tổng hợp, tốt nhất là Thẩm Diệc Thanh vẫn tiếp tục giấu diếm thân phận.
Thời gian tới buổi trưa trôi qua rất nhanh, lúc nghỉ trưa Thẩm Diệu đến căn tin ăn cơm, mông mới vừa dán vào ghế liền chợt nghe thấy trong TV căn tin vang lên một đoạn âm nhạc đột ngột dọa người như phim kinh dị, Thẩm Diệu ngẩng đầu liếc nhìn TV, xong đồng loạt nở nụ cười với các đồng nghiệp khác xung quanh.
“Quay xong nhanh như vậy à?”
“Nhất định rồi, bộ hậu cần tăng ca một tuần lận đó!”
“Tưởng đội mỗi ngày ở đó nhìn chằm chằm, dám không nhanh sao?” Nhóm thợ săn ma châu đầu ghé tai.
Trong TV là một giọng nam trầm thấp đầy nhịp điệu nói: “Sinh vật thần bí bất ngờ tập kích tòa office building, đến tột cùng ý muốn thế nào? Đằng sau hiện tượng kỳ bí này cất giấu chân tướng kinh thế hãi tục thế nào? Bóng đỏ lướt qua phía chân trời, chẳng lẽ là rồng trong thần thoại? Rồng, thật sự có tồn tại sao? Kính mời xem «xxxx» kỳ này, để chúng ta cùng nhau vạch trần tấm khăn che mặt thần bí của loài ‘rồng’…”
Thẩm Diệu đang ăn cơm, chút có chút không xem đám diễn viên mà bộ hậu cần tìm tới liều mạng biểu diễn trong TV, gào gào thét thét tô đẫm không khí thần bí, đồng thời dùng di động tìm tòi tin tức liên quan trên mạng. Quả nhiên, tất cả bằng chứng có liên quan đến rồng phun lửa đều bị xóa hết, hiện giờ ngoại trừ tám nhảm, ngóng chuyện, thì chính là các loại chuyên gia mở mắt nói dối.
Sau khi lấp đầy bụng Thẩm Diệu cũng không đi vội, ngồi phịch trên ghế gửi wechat cho Thẩm Diệc Thanh.
Thẩm Diệu: “Thẩm miệng rộng.”
Thẩm Diệu: “Thẩm Tráng Tráng.”
Thẩm Diệu: “Thẩm ăn cá voi.”
Thẩm Diệc Thanh u oán: “Diệu Diệu…”
Thẩm Diệu hết sức vui vẻ, trầm mê trong việc đặt biệt danh cho bạn trai không thể tự kiềm chế.
Tên kraken của Thẩm Diệc Thanh là hou hóu hòu hou, hàm nghĩa là “Miệng bự có thể nuốt một đám cá voi”, là ý chúc phúc bé kraken khỏe mạnh trưởng thành, mà Thẩm Diệu lại cho rằng hàm nghĩa này đổi thành tiếng Hán không khác gì mấy cái tên “Tráng” rồi “Kiện” linh tinh, cho nên tối hôm qua lúc rúc vào nhau nói chuyện phiếm trước khi sắp sửa đi ngủ, cậu đặt cho Thẩm Diệc Thanh một đống biệt danh, cái gì mà Thẩm cường tráng, Thẩm khỏe mạnh, Thẩm đầu to… khiến Thẩm Diệc Thanh tức giận đến độ điên cuồng múa may xúc tu!
Thẩm Diệc Thanh: “Kêu dễ nghe chút.”
Thẩm Diệu gửi qua cái icon chó Husky.
Thẩm Diệc Thanh tủi thân: “Anh có chút hông vui rồi đó.”
Bạn trai thật sự quá moe thế nên dù có không vui thì cũng hoàn toàn không có khí thế! Cho nên Thẩm Diệu không chỉ không áy náy nổi ngược lại còn rất muốn bật cười!
Thẩm Diệu nghẹn cười, mở chat voice lên giọng mềm nhũn làm nũng: “Diệc Thanh, thân mến, đừng giận đừng giận moazz moazz nà.”
Thẩm Diệc Thanh hưng phấn dùng xúc tu ôm đầu lăn qua lăn lại, lăn một vòng, dùng xúc tu quấn lấy di động nghe thêm một lần, lại hưng phấn lăn thêm một vòng nữa…
Thẩm Diệu hơi ghét bỏ nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Ăn cơm anh làm rồi liền cảm thấy tiệm cơm đơn vị thật khó ăn, buổi tối làm đồ ăn ngon cho em có được không?”
Trong ngực Thẩm Diệc Thanh hào hùng vạn trượng, hận không thể tại chỗ làm mãn hán toàn tịch ship qua cho Thẩm Diệu!
Thẩm Diệc Thanh: “Nhất định ngon, Diệu Diệu muốn ăn gì?”
Thẩm Diệu: “Tùy, anh làm gì em cũng thích, đúng rồi, em còn muốn ăn socola thủ công ngày đó anh mua cho em.”
Diệu Diệu nói mình làm gì ẻm cũng thích… xúc tu vốn đã mềm mụp của Thẩm Diệc Thanh bị thả bả càng thêm mềm nhũn, vội nói: “Anh đi thầu nguyên cửa hàng đó cho em luôn.”
Thẩm Diệu hết sức bình tĩnh: “Được.”
Bởi vì thầu rồi là cậu sẽ được ăn đó!
Hai người còn nói thêm một lát, Thẩm Diệu đứng dậy đến máy nước uống ở góc phòng lấy nước, lúc này cách thời gian đi làm buổi chiều chỉ có mười mấy phút đồng hồ, trong căn tin rất ít người, xung quanh máy nước uống ngoại trừ Thẩm Diệu thì không có ai khác.
Lúc này, chương trình do bộ hậu cần chế tác trên TV đã phát đến nửa đoạn sau, phó bộ trưởng bộ hậu cần giả mạo chuyên gia đang chậm rãi nói chuyện, mù quáng phân tích, liều mạng vứt oan cho hiện tượng thời tiết. Thẩm Diệu không thấy thú vị xem xem chốc lát, bưng đĩa ăn lên bỏ vào chỗ thu hồi, cầm lấy ly nước định đến đi rót chút nước ấm, nhưng lúc đi đến chỗ cách máy nước uống mấy mét, Thẩm Diệu bỗng dưng dừng bước lại —— cậu phát hiện trên mặt đất bên cạnh máy nước uống có một vật nhỏ kỳ quái, vật nhỏ kia cao ước chừng cm, hai tay hai chân, thoạt nhìn chính là một nhân loại thu nhỏ tỷ lệ lại, hai tay cậu ta chống nạnh đứng thẳng trên mặt đất, bóng dáng thoạt nhìn rất khí thế.
Là khuẩn nhân hả? Thẩm Diệu nhanh chóng nhận ra, lại không nói gì, chỉ híp mắt cố sức quan sát hành động của khuẩn nhân.
Khuẩn nhân trên bản chất là một loại người tí hon, quốc gia tí hon trong truyền thuyết kỳ thật chính là quốc gia khuẩn nhân, trên thế giới này, khuẩn nhân đầu tiên bị phát hiện chỉ do ngoài ý muốn —— năm đó có một nhà sinh vật học dùng kính hiển vi quan sát lát cắt thực vật, kết quả vô cùng kinh ngạc thấy được một nhân loại tí hon đủ đầu đủ đuôi dưới kính, bắt đầu từ lúc đó sự tồn tại của khuẩn nhân rốt cuộc mới được chứng thật. Hiện nay chủng loại khuẩn nhân đã biết có rất nhiều, hình thể lớn nhỏ không đồng nhất, mỗi một loại đều có tên khoa học dài dòng khó nhớ đối ứng, mà “khuẩn nhân” là một loại tên chung mang chút hàm ý khoa trương, ý nghĩa chính là nhân loại nhỏ bé như vi khuẩn.
Đoạn thời gian trước viện nghiên cứu phát hiện một nhóm khuẩn nhân chủng loại mới, nghe nói chiều cao giống đực có thể đạt tới cm, là người khổng lồ siêu cấp trong đám khuẩn nhân, hiện nay chỉ còn lại hơn , một khi phát hiện liền được viện nghiên cứu bảo vệ thích đáng.
Thẩm Diệu híp mắt, ánh mắt chặt chẽ tập trung vào khuẩn nhân kia, hơi hơi cân nhắc liền hiểu rõ.
Đây nhất định là trốn ra từ trong viện nghiên cứu… Thẩm Diệu nghĩ, nghĩ tới viện nghiên cứu trong lòng liền có chút bồn chồn, vì thế dứt khoát trở lại tìm cái ghế dựa ngồi xuống, im hơi lặng tiếng mà nhìn.
Khuẩn nhân ấy là giống đực, quần trong quần ngoài mặc đàng hoàng ra hình ra dạng, trên lưng còn đeo một cái túi không biết là chất liệu gì, thể tích ước chừng lớn bằng hai cái móng tay cái, đặt ở trên người khuẩn nhân có cảm giác nặng trịch.
Khuẩn nhân ngửa đầu nhìn máy nước uống, quay đầu lấy từ trong túi ra một thứ lông nhung bự bự, động tác tiêu sái vẩy vẩy mở ra —— đó là một đám lông nhổ xuống từ trên hoa bồ công anh, ngoại trừ hạt giống nặng trĩu phía dưới, thì chỉ còn có đóa hoa tuyết trắng phía trên. Khuẩn nhân xem đám bồ công anh ấy như cái ô mà nắm chặt, một bàn tay bé như hạt đậu nành hào phóng phất một cái, đồng thời nhẹ giọng niệm gì đó, đóa hoa bồ công anh kia liền tản ra vầng sáng màu trắng nhu hòa, không gió tự bay, giống như chong chóng tre của mèo máy kéo khuẩn nhân bay thẳng tắp về phía trước.
Phù không thuật, Thẩm Diệu nghĩ, đồng thời len lén hết nhìn đông tới nhìn tây đề phòng có đồng nghiệp lại đây, bất tri bất giác giúp khuẩn nhân canh chừng.
Trên thế giới này kỳ thực có ma pháp hàng thật giá thật tồn tại, trong cơ thể ma vật có ma lực lưu chuyển đều có thể sử dụng, nhưng hiện nay những loại ma pháp còn lưu lại hậu thế phần lớn đều không có ý nghĩa gì, chẳng hạn như phù không thuật mà khuẩn nhân này sử dụng, chính là có thể thông qua bồ công anh lông nhung vân vân làm môi giới để khiến mấy thứ có trọng lượng nhỏ hơn gr bay lên trong thời gian ngắn, mà loại ma pháp này đối với nhân loại mà nói không hề có giá trị, cũng không biết có phải là vì ma pháp có uy lực lớn mạnh đều đã thất truyền hay không, tóm lại hiện nay ma pháp đã hoàn toàn bị khoa học kỹ thuật của nhân loại thay thế.
Khuẩn nhân dùng phù không thuật nhẹ nhàng bay đến khay hứng nước của máy nước uống, cởi xuống từ bên hông một cái vỏ ốc nhỏ màu trắng hình như dùng để làm ấm nước, cố định nó giữa khay, để nó mở miệng đối diện vòi nước, xong dùng phù không thuật bay tới chỗ vòi nhấn mở nước, đứng ở trên đó mãnh liệt nhảy nhảy, theo cái nhảy của cậu ta, nước trong máy nhỏ giọt xuống, đựng trong vỏ ốc trắng.
Khuẩn nhân lại nhảy xuống khay hứng nước, nhặt vỏ ốc trắng lên, nhét cái nắp tự chế lên đó xong lại đeo về trên lưng, ấm nước ốc biển xem như đã đựng đầy.
Thẩm Diệu ở một bên vây xem toàn bộ hành trình như ở trong mộng mới tỉnh: “…”
Hóa ra khuẩn nhân đó bận rộn một trận, chỉ là để đựng đầy bình nước hả?
Khuẩn nhân dùng hoa bồ công anh bay trở về mặt đất, cất bồ công anh lại trong túi muốn đi, Thẩm Diệu ngồi không yên, đứng dậy bước nhỏ đuổi qua, thấy xung quanh không có ai liền cúi đầu trực tiếp kêu lên: “Ê, tiểu khuẩn nhân.”
Khuẩn nhân sợ tới mức nhảy dựng, đầu cũng không dám quay lại, dùng ra tốc độ thi chạy marathon nhổ giò chạy như điên!
Thẩm Diệu: “…”
Thẩm Diệu chậm rì rì theo ở phía sau, nhẹ giọng nói: “Không cần sợ, tôi cũng không bắt cậu lại đâu.”
Khuẩn nhân chạy chốc lát, thấy thật sự chạy không lại, đành phải dừng bước chống đầu gối thở hổn hển.
Thẩm Diệu ngồi xổm xuống, nói: “Xin chào, tôi tên Thẩm Diệu, là thợ săn ma, cậu từ viện nghiên cứu trốn ra nhỉ?”
Khuẩn nhân cảnh giác ngửa đầu nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, mím chặt bờ môi như hạt vừng, không nói lời nào.
Gần như vậy Thẩm Diệu mới nhìn rõ diện mạo khuẩn nhân, khuẩn nhân này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên gương mặt nhỏ đến độ gần như có thể xem nhẹ không kể đến là đôi mắt sáng rọi linh động, dáng vẻ rất phấn chấn.
“Bên ngoài rất nguy hiểm, cậu muốn đi đâu, tôi có thể đưa cậu đi.” Thẩm Diệu hòa hòa khí khí nói xong, mở lòng bàn tay phải ngửa ra trên mặt đất đưa về phía trước, thấy khuẩn nhân vẫn do dự không quyết liền thúc giục nói, “Mau đi, bên kia có người tới, nếu tôi muốn bắt cậu thì trực tiếp bắt rồi, không cần phải lừa cậu đâu.”
Khuẩn nhân không cách nào phản bác: “…”
Khuẩn nhân nhấc chân đi lên tay Thẩm Diệu giống hệt như bước lên một bậc thang cực cao, lau mồ hôi, lại cầm lấy ấm nước ốc biển uống một ngụm, cất cao giọng nói: “Cám ơn cậu, thợ săn ma.”
Hết chương
Xúc ca: tui không phải tên Thẩm Tráng Tráng… Không phải Thẩm miệng rộng… cũng hổng phải Thẩm ăn cá voi… QAQ