Sau khi tiễn bước rồng và kỵ sĩ rồng, trong phòng phút chốc yên tĩnh hơn rất nhiều, động tĩnh Quất ca chơi tiền vàng xuyên thấu qua sàn nhà rõ ràng truyền lên từ lầu hai, lăn lông lốc lông lốc, cạch.
Trong phòng vẽ tranh lầu ba, Thẩm Diệu thích ý ngồi phịch trên sofa lật xem tư liệu nghiên cứu ma vật mới nhất tăng năng lực nghiệp vụ của mình, Thẩm Diệc Thanh thì đứng ở trước giá vẽ, chuẩn bị bắt đầu sáng tác tác phẩm series mới của hắn —— cuộc sống yêu đương của hai người.
Series này Thẩm Diệc Thanh đã vẽ ra không ít, lúc trước khi thả thính Thẩm Diệu hắn từng vẽ một tác phẩm Thẩm Diệu nhảy xuống hồ nhân tạo chém giết thủy quái ký sinh, bức họa kia được Thẩm Diệc Thanh nhận định là bắt đầu cho toàn bộ series. Bắt đầu từ mốc thời gian đó, Thẩm Diệc Thanh toàn diện miêu tả lại từng chút một từ khi hai người gặp nhau đến yêu nhau, để tái hiện chân thật những ký ức trân quý ấy, ngay cả trường hợp xấu mặt của mình Thẩm Diệc Thanh cũng không buông tha, chẳng hạn như hôm nay hắn vẽ chính là cảnh hôm nào đó hắn với Thẩm Diệu cùng ăn cơm, hắn ăn lầm socola dẫn đến nửa người dưới thê thảm biến trở về xúc tu.
Thẩm Diệc Thanh biến mười ngón tay thành mười cái xúc tu, mấy cái phụ trách phối màu, mấy cái cuốn lấy bút vẽ tranh, lúc vẽ đến hứng khởi còn dùng xúc tu mềm mại linh mẫn chấm một chút thuốc màu trực tiếp bôi trên giấy vẽ, hoàn toàn là một đại xúc danh xứng với thực.
Thẩm Diệc Thanh vẽ chốc lát, thả ra một cái xúc tu ở hướng Thẩm Diệu, xúc tu kia uốn lượn dán đất bò lên, như rắn bò đến bên cạnh sofa, giống chú cún con nóng lòng khoe khoang với chủ nhân, quấn lấy ống quần ngủ của Thẩm Diệu kéo kéo, thấy Thẩm Diệu nhìn qua, lại học theo đuôi chó điên cuồng lay động lấy lòng. Trên mặt Thẩm Diệu nổi lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, buông tư liệu trong tay xuống nhấc đầu lên, lại phát hiện Thẩm Diệc Thanh vẫn chuyên chú ngưng mắt nhìn giấy vẽ tranh, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ như căn bản không biết mình có một cái xúc tu lén chạy tới bán manh.
Trong lòng Thẩm Diệu cười thầm, cúi người dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi trên xúc tu, họa sĩ thanh niên thế hệ mới Thẩm tiên sinh phá công trong một giây đồng hồ, xúc tu co rụt lại, phát ra một tiếng cười nhẹ từ tính, hắn biến lại một bàn tay người ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Diệu, nói: “Cục cưng, lại đây.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn lại không đợi Thẩm Diệu tự đi, mà là dùng cái xúc tu kia trực tiếp cuốn lấy eo Thẩm Diệu cuốn người lại đây, Thẩm Diệu đã tương đối quen thuộc loại phương thức di chuyển này quơ quơ bàn chân mang tất trắng trên không trung, nói: “Em còn chưa mang giày.”
Cậu vừa dứt lời, hai cái xúc tu khác của Thẩm Diệc Thanh liền phân biệt duỗi đến bên cạnh sofa nhặt lên hai chiếc dép lê, trước khi Thẩm Diệu rơi xuống đất cắm chúng nó một trái một phải trên chân Thẩm Diệu, sau đó mới vững vàng đặt Thẩm Diệu dưới đất.
Đây đâu chỉ là cẩn thận chăm sóc, đây quả thực chính là chăm sóc kiểu không thể tự gánh vác sinh hoạt…
Thẩm Diệu vững vàng chạm đất, giống cục kẹo hoa quả mềm mềm dính dính từ phía sau dán sát vào Thẩm Diệc Thanh, lúc này độ hoàn thành tác phẩm trên giấy vẽ đã rất cao, dù sao thì Thẩm Diệc Thanh có tận mấy cái xúc tu cùng vẽ, tốc độ đặc biệt nhanh, Thẩm Diệu vừa thấy rõ nội dung trên giấy liền vui vẻ, chịu phục nói: “Ngay cả cái này anh cũng vẽ hả?”
“Đều là chuyện chúng ta cùng nhau trải qua.” Thẩm Diệc Thanh quay đầu nhanh chóng trộm một cái hôn, đồng thời bút vẽ không ngừng, tinh tế miêu tả thảm trạng của đám xúc tu Thẩm Diệc Thanh chen chen chúc chúc giấu ở dưới khăn trải bàn.
Thẩm Diệu càng xem càng cảm thấy khôi hài, chôn mặt ở đầu vai Thẩm Diệc Thanh không ngừng cười trộm, Thẩm Diệc Thanh dùng tay luồn vào trong áo ngủ, không nhẹ không nặng nắm eo Thẩm Diệu, dùng tự tin không biết đâu ra thêm diễn cho mình: “Diệu Diệu, em không thấy là anh cực giống một nhân vật trong truyện cổ tích sao?”
Thẩm Diệu trầm ngâm một chốc, nói: “Hải quái trong «Đại hải quái»?”
Thẩm Diệc Thanh nghẹn một chút: “… Có truyện này sao?”
Thẩm Diệu: “Có mà, truyện cổ Andersen, chỉ là truyền lưu không rộng thôi.”
Thẩm Diệc Thanh có hơi không vui: “Không phải, là một nhân vật đẹp đẽ.”
Thẩm Diệu thành thật nói: “Đẹp đẽ thì không nghĩ ra được.”
Thẩm Diệc Thanh: “…”
“Dưới điều kiện đặc biệt sẽ lộ ra dáng vẻ vốn có, mà còn bởi vì dáng vẻ vốn có không tốt cho nên không dám đối mặt người yêu.” Thẩm Diệc Thanh biểu cảm sinh động nhắc nhở, thấy Thẩm Diệu vẫn là vẻ mặt mê man, đành phải tự vạch trần đáp án, ngượng ngùng nói, “Anh cảm thấy rất giống cô bé Lọ Lem.”
Thẩm Diệu lặng im ba giây đồng hồ, bỗng nhiên điên cuồng gật đầu nói: “Giống, chân tướng! Anh không nói em còn thật sự không nhớ ra được.”
Nhưng mà ý cười điên cuồng lóe ra trong mắt cậu vô tình bán đứng cậu!
Xúc tu nắm bút vẽ của Thẩm Diệc Thanh loáng thoáng phát xanh: “…”
Thẩm Diệc Thanh hít sâu vào một hơi, lại nói: “Còn có một người càng giống anh hơn, đều vì truy tìm tình yêu đích thực mà từ dưới biển đi lên đất bằng, vì tình yêu mà nhịn đau ngụy trang thành những dáng vẻ khác…”
Thẩm Diệu nói: “Anh muốn nói tới nàng tiên cá à.”
Xúc tu của kraken bảo bảo triệt để xanh lè, giọng điệu bi phẫn nói: “Chính là nàng tiên cá!”
“Ha ha ha ha ha!” Thẩm Diệu thật sự gồng không nổi nữa, bị Thẩm Diệc Thanh chọc cho đau bụng.
Kraken bảo bảo vẽ cũng không vẽ, chỉ ai oán nhìn Thẩm Diệu cười.
Thẩm Diệu thấy bạn trai không vui, ho nhẹ một tiếng ngừng ý cười lại, hai tay ôm mặt Thẩm Diệc Thanh hôn lên, làn môi ấm áp mềm mại từng tấc hôn qua mặt mày, xương gò má, hai má và cằm Thẩm Diệc Thanh, dịu dàng nói: “Anh còn đáng yêu hơn nàng tiên cá nữa.”
Thẩm Diệc Thanh bị dỗ vui vẻ, hưng phấn hôn trả lại, hắn không tận lực ức chế biến hình, xúc tu trơn trượt rớt đầy đất. Hai người hôn đến lúc động tình, Thẩm Diệu luồn năm ngón tay vào trong mái tóc đen dày rậm của Thẩm Diệc Thanh vuốt ve, không biết ngón tay cậu đè hoặc là kẹp tới chỗ nào, Thẩm Diệc Thanh bỗng nhiên bị đau hít một hơi khí lạnh, nói: “Nhẹ chút đi cục cưng, tóc đau.”
Chính thế, tóc kraken bảo bảo đều là ngụy trang, trên bản chất là sẽ đau!
Điểm cười của Thẩm Diệu lại bị hung hăng chọt phải, cười đến cuộn tròn như con tôm trong ngực Thẩm Diệc Thanh, thở hổn hển dữ dội nói: “Ha ha ha em quên, kỳ thật anh là một tên đầu bóng lưỡng ha ha ha…”
Thẩm Diệc Thanh đã sớm vỡ nát hình tượng nam thần hơn trăm tám chục lần: “…”
Thẩm Diệc Thanh còn chưa hôn đủ, nhưng lại muốn làm chút gì đó khác, vì thế ôm chặt Thẩm Diệu cười đến trời sụp đất nứt trong ngực, lo lắng xoa xoa xúc tu dò hỏi: “… Diệu Diệu, còn hôn tiếp không?”
Thẩm Diệu sửng sốt một chút, càng cười đến không thể tự gánh vác!
Bạn trai ngốc manh đến tận nhà không hề có khí phách thì làm sao giờ!?
Thời gian đã khuya, bình thường giờ này kraken bảo bảo đều sẽ chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Diệc Thanh thấy không khí hủy hết, xx vô vọng, liền ưu sầu xuống lầu rửa mặt. Hắn mở miệng rộng ra tỉ mỉ chải sạch sẽ hơn một trăm cái răng, sau đó xả một nửa nước cho bồn tắm lớn chuyên dụng của mình, biến trở về nguyên hình thoải mái vào ngâm… Nhưng hắn mới vừa ngồi vào bồn tắm lớn, mông còn chưa ngồi vững vàng —— nếu kraken có mông mà nói —— cửa phòng tắm đã két một tiếng bị đẩy ra, Thẩm Diệu quấn một cái khăn tắm ngắn bên hông tiến vào, vừa đi về phía Thẩm Diệc Thanh vừa cởi bỏ khăn tắm bên hông, dáng đi và nụ cười giảo hoạt rất giống một bé mèo đực xinh đẹp.
Vừa nãy kỳ thật chính Thẩm Diệu cũng bị hôn đến châm lửa, chẳng qua bạn trai thật sự quá khôi hài lúc ấy căn bản nhịn không được.
“Cùng tắm nhé?” Kraken bảo bảo quen thói dùng xúc tu phấn nộn làm bộ làm tịch che mắt, mỗi con mắt che một nửa.
“Ừm, nhường ra chút chỗ cho em đi.” Thẩm Diệu nhấc chân rảo bước tiến vào bồn tắm lớn, Thẩm Diệc Thanh vội vàng lùi mấy cái xúc tu về nhường ra không gian, Thẩm Diệu vào bồn tắm lớn ngẩng đầu vừa Thẩm Diệc Thanh, lại thiếu chút nữa cười ngang —— trên đầu bự tròn trìa trịa của Thẩm Diệc Thanh đội một cái khăn tắm trắng vàng đan xen, cái khăn tắm đó ở trên đầu hắn quả thực nhỏ đến đáng thương, hiệu quả thị giác rất giống một cái trứng rán trong cái chảo size siêu bự!
Để tránh cho mình cười ra tiếng, Thẩm Diệu đưa tay kéo cái khăn tắm đó xuống, đồng thời dốc thuốc tăng cường ma lực trong tay vào miệng Thẩm Diệc Thanh, giọng mềm mềm làm nũng: “Anh biến trở về trước đi, chật quá.”
Thẩm Diệc Thanh cẩn tuân thánh chỉ, một giây biến trở về hình người.
“Bồn tắm cứng quá, đau mông, ngồi trên đùi anh nha.” Thẩm Diệu nói xong, vô cùng có lý do mà cưỡi lên trên đùi Thẩm Diệc Thanh, lại duỗi người lướt qua Thẩm Diệc Thanh mặt đỏ tai hồng lấy muối tắm phía sau hắn, ngực như gần như xa cọ qua mặt Thẩm Diệc Thanh.
Thẩm Diệc Thanh bị thả thính đến nổ tung, bóp eo Thẩm Diệu tử hình cậu ngay tại chỗ…
…
Một bữa tắm chuẩn bị tận hai tiếng, mới đứng đắn bắt đầu tắm rửa.
Nước ấm trong bồn tắm lớn bị đổi đi lần nữa, Thẩm Diệc Thanh xoạc hai cái chân dài dựa vào vách bồn, Thẩm Diệu thì ngồi ở trong ngực hắn dựa vào lồng ngực hắn, hơi nước bốc lên, hết sức thích ý.
“Đúng rồi.” Thẩm Diệu dùng đầu ngón tay không chút để ý quấy quấy mặt nước, nói, “Tết năm nay anh tính thế nào?”
Hết chương