Cứ như vậy, Lâm Viễn bất ngờ không kịp đề phòng mà bắt đầu yêu đương với tình nhân trong mộng.
Lâm Viễn vốn dĩ viết tiểu thuyết BL theo hướng cốt truyện, lấy tình tiết khẩn trương kích thích làm điểm hấp dẫn, cảnh tình cảm của công thụ rất ít, đó cũng là lý do vì sao Mạnh Đường có thể đem tiểu thuyết của hắn đề cử cho cả nhà già trẻ —— dù sao thì cũng có vài mộng mô ăn không quen tác phẩm hủ hướng.
Lâm Viễn viết tiểu thuyết ba năm, vẫn luôn kiên trì đề tài và văn phong như vậy, nhưng sau khi thành lập quan hệ yêu đương với Mạnh Đường, Lâm Viễn muốn cho Mạnh Đường thêm vài khẩu vị lựa chọn, nên loại hình đoản văn nào cũng viết một chút, có tiểu thuyết châm biếm vị súp cay tổng hợp, có văn xuôi vị hoa quả thơm ngon, có tiểu thuyết khủng bố vị kem ly thanh mát giải nhiệt… Dù sao thì dục vọng độc chiếm của Lâm Viễn hơi mạnh, không quá thích Mạnh Đường đi ăn thứ người khác viết.
Sau khi có đồ ăn ổn định vả lại khẩu vị phong phú, Mạnh Đường ăn uống càng không kiêng nể gì, khẩu vị càng lúc càng lớn, truyện của Lâm Viễn bị cậu ta xem là món chính, sau khi ăn xong món chính nhóc mập mạp liền xoay quanh Lâm Viễn, trái một miếng đáng yêu nguyên chất, phải một ngụm yêu thích đậm đà, suốt ngày miệng chưa từng nhàn rỗi.
Hôm nay, Lâm Viễn đang ngồi trước máy tính chuyên chú gõ chữ, một quả cầu lông tròn trịa xoã tung từ mép bàn lộc cộc lăn sang, đẩy chuột máy tính ra xa xa, bản thân thì ở vị trí ban đầu của con chuột rúc thành một cục lông tròn. Lâm Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình không để ý biến hóa bên cạnh, gõ chốc lát đột nhiên muốn tra một thành ngữ, theo thói quen duỗi tay tới chỗ con chuột, lại bắt được một cục lông tròn mềm nhũn nóng hầm hập.
Lâm Viễn: “…”
Mạnh Đường: “Chít.”
Trái tim Lâm Viễn tức khắc hòa tan thành một vũng nước, cảm xúc đáng yêu ầm ầm phóng thích như núi lửa phun trào, phô mai sữa trắng mịn mềm mại như mây lấy Lâm Viễn làm trung tâm phun thẳng lên trần nhà, lại lạch cạch rơi xuống, rớt khắp phòng. Từ góc độ mộng mô nhìn qua, thư phòng của Lâm Viễn tựa như đổ một cơn mưa to phô mai sữa.
Mạnh Đường ngửa đầu nhỏ lên, há to miệng chạy tới chạy lui trên bàn học đón lấy đáng yêu ăn, vừa ăn vừa kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều như vậy? Em ăn không hết luôn nè.”
“Vì sao nhiều như vậy, trong lòng em không biết sao?” Lâm Viễn không gõ chữ nổi nữa, lấy điện thoại ra chuyên chú chụp ảnh quay video cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường dựng người lên, mở hai cánh tay nho nhỏ ra, hiểu rõ mà khoa tay múa chân nói: “Hóa ra em có —— nhiêu đây đáng yêu luôn hả!”
“Cmn…” Lâm Viễn không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ, bị manh đến không thể tự gánh vác.
“Đáng tiếc sự tồn tại của bọn em không thể để cho nhân loại bình thường biết…” Mạnh Đường dùng móng vuốt nhỏ ôm đáng yêu, tiếc nuối nói, “Không thì cả nhà bọn em đều có thể lấy bán manh mà sống.”
Lâm Viễn đè lại nhịp tim thình thịch đập loạn cào cào: “Anh thấy mình anh thôi đã đủ nuôi sống cả nhà em rồi.”
Mạnh Đường ăn béo tròn béo trục, thể tích cả người đại khái gấp . lần trước khi ăn, sau khi ăn no, Mạnh Đường ưỡn bụng nhỏ chạy về thế giới trong mơ kéo hết cả nhà già trẻ qua, hơn trăm cục lông tím mềm mụp tung tăng ăn đáng yêu trong thư phòng của Lâm Viễn, không gian gõ chữ của Lâm Viễn bị xâm chiếm nghiêm trọng, cuối cùng ôm máy tính chạy tới phòng khách gõ chữ, để lại một nhà mộng mô ở trong thư phòng cuồng hoan.
Bởi vì ăn quá phóng túng, cho nên trong thời gian không đến một tháng này Mạnh Đường lại béo thêm một vòng, từ lớn bằng một nắm tay Lâm Viễn biến thành một nắm tay rưỡi, ôm ở trong tay càng giống một cái túi nước ấm đã chứa no nước.
Sau khi phát biểu tuyên ngôn giảm béo hôm nay xong, Mạnh Đường hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước vào trong bánh xe hamster cỡ lớn Lâm Viễn đặt riêng cho cậu, sải bốn cái chân mập bắt đầu chạy bộ, bánh xe hamster điên cuồng xoay tròn, phát ra tiếng gió ào ào, một thân thịt béo của Mạnh Đường theo động tác chạy bộ rung loạn, vô cùng buồn cười. Lâm Viễn làm một tách cà phê nóng ôm ở trong tay cho ấm, vừa nghĩ về nội dung truyện, còn thường thường cổ vũ cho Mạnh Đường đang thở hổn hển, không khí ấm áp hài hòa.
Mạnh Đường chạy trong bánh xe hamster nửa giờ, một thân lông mềm tím nhạt bị mồ hôi tẩm đến tỏa sáng.
“Vất vả rồi.” Lâm Viễn lấy ra một cái cân làm bánh từ trong ngăn kéo bàn học, nói: “Cân xem.”
Loại cân làm bánh này giới hạn đo tương đối nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể cân năm ký, tương đối chuẩn xác, thích hợp cho Mạnh Đường đo cân nặng. Lâm Viễn đoán Mạnh Đường mới vừa chạy bộ đổ một thân mồ hôi, cân nặng khẳng định nhẹ hơn trước khi chạy bộ, lúc này để cậu nhóc lên cân sẽ có trợ giúp cho việc ủng hộ sĩ khí, cho nên mới giục cậu nhóc đo.
Mạnh Đường ngoan ngoãn lên cân, vừa xem, nhẹ hơn ước chừng gr!
“Em gầy đi gr!” Nhóc mập mạp hưng phấn đến độ xoay vòng vòng tại chỗ.
“Không tồi không tồi, Đường Đường thật lợi hại.” Lâm Viễn rất ủng hộ vỗ vỗ tay.
Mạnh Đường kiêu ngạo dùng hai cái vuốt nhỏ chống ở vị trí hẳn là eo, nói như hiển nhiên: “Gầy gr, nên chúc mừng một chút.”
Lâm Viễn: “…”
Mạnh Đường xoạt một phát biến ra hình người, tiến đến bên cạnh Lâm Viễn mềm mại hỏi: “Anh nói xem nên ăn kẹo chúc mừng hay là ăn thịt chúc mừng?”
Lâm Viễn liên tục xua tay: “Đừng, kiêng đường kiêng mỡ, cái gì cũng bất lợi với giảm béo.”
Mạnh Đường lộ ra một chút đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm môi Lâm Viễn, thèm thuồng nói: “Em nghe lời anh, anh cho bao nhiêu em ăn bấy nhiêu.”
Lâm Viễn: “… Cái này hình như anh khống chế không được.”
Vì thế, chờ nhóc mập mạp chúc mừng xong lại leo lên cân, cân nặng lại nhiều thêm gr, cộng trừ ra, giảm béo trái lại còn mập thêm gr so với không giảm.
Hiển nhiên là đời này nhóc mập mạp giảm béo vô vọng!
Thời gian một tháng trôi qua như bay, trước đó để không bị xóa bỏ ký ức nên Lâm Viễn viết đơn xin kết hôn, thời gian tháng đã hết, dựa theo quy định ngày mai hắn phải đến đại đội chấp pháp báo danh, làm ra lựa chọn giữa nhận giấy kết hôn và xóa bỏ ký ức. Thẩm Diệu vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này giúp vị khách đầu tiên của mình, vì thế tối hôm đó Lâm Viễn nhận được wechat của Thẩm Diệu, Thẩm Diệu tri kỷ hỏi tình huống ở chung của hắn và Mạnh Đường, cũng nhắc nhở Lâm Viễn nếu không kết hôn được thì phần ký ức này sẽ phải xóa đi.
Lâm Viễn gãi đầu, hồi âm: “Hẳn là có thể kết hôn.”
Lúc này, Mạnh Đường kéo góc áo Lâm Viễn một đường đi lên cổ áo hắn, chui vào trong áo Lâm Viễn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ từ trong cổ áo, thoải mái mở to đôi mắt đậu đen xem di động của Lâm Viễn.
Bởi vì mộng mô có năng lực cảm nhận được cảm xúc và ký ức trên trình độ nhất định, cho nên bộ tộc mộng mô không có khái niệm “riêng tư” gì, Mạnh Đường cảm thấy xem di động là chuyện rất bình thường, mà Lâm Viễn thì không có bất luận cái gì muốn giấu cậu, cho nên cũng không để ý bị nhìn.
“Đây là thợ săn ma bắt em đó hả?” Mạnh Đường hỏi.
“Ừm.” Lâm Viễn dùng đầu ngón tay mềm nhẹ vỗ về chơi đùa lông nhung mềm mềm sau ót Mạnh Đường, lại cười nói, “May mắn cậu ấy bắt được em, không thì hiện gờ chúng ta hẳn là sẽ không như vậy.”
Mạnh Đường ngửa mặt lên liếm liếm ngón tay Lâm Viễn, hỏi: “Vậy chúng ta cần cám ơn anh ta không?”
Lâm Viễn gật gật đầu: “Cần, có điều anh đã đưa phí ủy thác rồi.”
“À” Mạnh Đường dùng móng vuốt chống cái cầm béo ụ của mình, nghĩ nghĩ nói, “Đêm hôm đó lúc em thôi miên anh ta, từng xâm lấn thế giới tinh thần của anh ta, trong trí nhớ thơ ấu của anh ta có rất nhiều chỗ bị che đi, anh hỏi xem anh ta có muốn tìm trở về hay không, em có thể giúp… Nếu không nhờ anh ta, hiện tại em cũng không ăn được nhiều đồ ngon như vậy.”
Dưới cái nhìn của mộng mô, trong trí nhớ thơ ấu của Thẩm Diệu có rất nhiều phần bị che đi, thoạt nhìn tựa như trên trời xanh có rất nhiều đám mây, mà những đám mây đó chính là phần bị Thẩm Du Minh dùng máy xóa bỏ ký ức “xóa đi”, trong tên của loại dụng cụ này tuy rằng mang hai chữ xóa bỏ, nhưng tế bào chứa ký ức không thể bị hủy diệt dưới trụ cột không tổn thương đại não, cho nên xóa bỏ ký ức trên bản chất kỳ thật là một loại che giấu ký ức.
Lâm Viễn thuật lại lời của Mạnh Đường cho Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu cả kinh: “Cậu ta còn biết cái này à!?”
Chẳng lẽ là cân nặng càng lớn, năng lực càng lớn?
Lâm Viễn: “Em ấy biến dị gien, không giống những mộng mô khác… cậu có muốn tìm lại ký ức bị che giấu không?”
Bên kia, Thẩm Diệu kích động nhảy dựng lên từ trên sofa xúc tu của Thẩm Diệc Thanh.
“Diệu Diệu làm sao vậy?” Thẩm Diệc Thanh hỏi.
Thẩm Diệu đưa màn hình di động tới trước mặt hắn, ánh mắt sáng rực nói: “Em có thể khôi phục ký ức.”
Thẩm Diệc Thanh hơi hơi híp mắt lại, nhanh chóng quét nhìn màn hình, trước đây hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Thẩm Diệu quên đi quá khứ bọn họ nương tựa lẫn nhau, trước mắt có cơ hội để Thẩm Diệu nhớ tới, Thẩm Diệc Thanh lại không hề lộ ra biểu tình vui sướng gì, trong ánh mắt trầm tĩnh mang theo một chút sầu lo.
“Anh cho chút phản ứng đi.” Thẩm Diệu chọt chọt hắn.
Thẩm Diệc Thanh dùng xúc tu cuốn Thẩm Diệu vào trong ngực ôm chặt, nhẹ giọng nói: “Rất đau.”
Thẩm Diệu: “Cái gì?”
“Những ký ức trong phòng thí nghiệm đó, ” Thẩm Diệc Thanh dùng môi chạm chạm tóc Thẩm Diệu, luyến tiếc nói, “Em nhớ ra có lẽ sẽ không vui, để anh tự nhớ thôi cũng không sao.”
Hết chương