Chương trước Chương sau
Bỗng đâu, xuất hiện người con gái, cô ta đến trước mặt Thiên Sơn õng ẹo.
- Anh, hôm nay phải đi chơi với em.
- Ông ơi, đây là ai vậy ạ. Cô thì thầm với ông quản gia.
- Là con gái Phiến Thị, cô ta thích thiếu gia, nhưng rất đáng ghét, đối xử với người làm chúng tôi không tốt như con đâu.
- Phiến Thị??
- Ừ.
- Chỉ là tập đoàn nhỏ thôi, sao lại quen với Hàn Gia.
- Ông cũng không biết, chuyện này có lẽ phải hỏi thiếu gia.
Trong lúc ông quản gia và An Nhiên thì thầm to nhỏ thì cô ta quay ra hỏi Thiên Sơn, vừa hỏi vừa đánh ánh mắt hình viên đạn vào cô.
- Cái con nhà quê kia là ai vậy.
- Con nhà quê sao?? Cô tức điên người.
- Là bạn anh.
- Sao anh lại chơi với cái con nhà quê này chứ??.
- Cô nói như thế lại lần nữa xem!!.
- Đồ nhà quê còn lắm mồm.
An Nhiên tức giận, định cầm ly sinh tố hất vào mặt cô ta thì bị quản gia ngăn lại, lắc đầu quầy quậy.
Thật ra ông quản gia ngăn cản cũng là vì tốt cho cô, nhưng ông đâu có biết thế lực đằng sau cô lớn mạnh thế nào.
An Nhiên nhẫn nhịn, cô nắm chặt tay, đi ra ngoài vườn, trước khi đi, cô không quên chúc ông quản gia ăn ngon miệng.
Vừa ra đến vườn, liền lấy viên đá nhỏ vừa tầm tay, cô lại nghĩ đến ả vừa nãy, liền giận dũ ném viên đá đi.
- Con tức giận gì thì hãy nói cho ông biết.
- Con...con.
- Không sao, cục đá đó cũng sẽ hiểu cho con thôi.
- Vâng.
- Phiến Thị nhỏ bé thế sao lại có thể cùng đẳng cấp với Hàn Thị được.
- Phiến Thị nhỏ bé, nếu con là con gái Đàm Thị nói vậy ông còn nghe được chứ như phấn thấp như chúng ta sao có thể nói thế.
- À, cũng là lỗi do con con không giới thiệu, con là Đàm An Nhiên con gái ruột của Đàm Thị.
- Con là An Nhiên sao. Ông quản gia sững người.
- Nếu ông không tin con có thể hỏi cậu ta.
- Nếu con đã nói vậy thì ông tin rồi.
- Thật là nếu đã vậy, chỉ cần tiếng của con với Ông Đàm Quách Thành, thì coi như Phiến Thị đi đời.
- Không đâu ông, con nghĩ chuyện này có gì đó rất nan giải, cô ta có quan hệ gì đó rất đặc biệt với Hàn Thiên Sơn, nếu có bị Đàm Thị kéo xuống thì cũng nhờ Hàn Thị đẩy lên lại thôi.
- Con nói cũng phải nhưng ông cũng không chắc chắn hai người họ quan hệ gì nữa, tại vì là chủ nhà, ông chỉ là người làm không được phép quan tâm đến chuyện của chủ.
- Con hiểu.
- Ông ban đầu còn tưởng con là cô bạn bình thường được thiếu gia giúp đỡ thôi ai ngờ con lại là con của...
- Ông giữ bí mật giùm con con không muốn tiết lộ danh tính.
- Ừ.
- Ông, con vẫn còn chút giận, con muốn ở mình.
Sau đó, ông quản gia ngay lập tức hiểu ý, rời ra chỗ khác.
Cô lại tiếp tục nói chuyện, tâm sự với các bông hoa.
- Hoa ơi, thật sự hôm nay chị vừa giận, vừa buồn, chị giận vì bản thân chị không tự bảo vệ được mình, còn chị buồn là vì anh không về bên phe chị.