Bữa tiệc linh đình được tổ chức, kéo dài đến gần giờ đêm.
Tan tiệc, khách khứa đã ra về gần hết, các cô hầu vẫn đang thực hiện công việc của mình là dọn dẹp.
An Nhiên cùng Thiên Sơn đi về phía hồ nước gần đó và ngồi trên ghế đá, nói chuyện gì đó thần bí.
- Giờ, cậu tin tôi rồi chứ.
- Tin.
- Hôm...Hôm nay, cậu...cậu xinh lắm.
- Xạo.
- Thật ra tôi đã gặp cậu từ khi còn bé, lúc đó cậu vẫn xinh và đáng yêu như bây giờ, chỉ... chỉ là tôi... tôi ngưỡng mộ cậu từ rất lâu, nên... lần này nới chuyện có hơi run.
- Vậy sao, tôi lại thấy người nên hâm mộ là tôi mới phải, trong cái đất Giang Thành này, chỉ có cậu mới là đối thủ của tôi.
- Thật vinh hạnh cho tôi.
- Từ nay, mong cậu có thể giữ bí mật về chuyện của tôi được không.
- Chuyện cậu là.... Thanh mai trúc mã của tôi hả??.
- Cậu.
Sau đó An Nhiên dùng sức kéo tay Thiên Sơn lại cắn mạnh một cái.
- A...A...A...A.
Cả cặp bố mẹ hốt hoảng chạy ra.
- Có chuyện gì sao.
- À, không có gì đâu ạ. Vừa nói Thiên Sơn vừa kéo người An Nhiên lại gần mình.
- Cười trừ. An Nhiên vừa gượng cười vừa dùng sức cấu mạnh vào lưng Thiên Sơn.
Tội nghiệp cho nam chính của chúng ta.
- Vậy mẹ và ba về trước, chút nữa con tự lái xe về nhé. Hàn Đại Lục và Trịnh Diệp Chi dặn dò.
- Vâng.
- Ba mẹ cũng về trước đây, chút nữa Thiên Sơn, con về cẩn thận.
- Cảm ơn bác Đàm, con sẽ không quên An Nhiên ở đây đâu, sẽ tiễn cô ấy về tận cửa.
- Được rồi hai đứa nói chuyện tiếp đi.
cặp bố mẹ vừa khuất bóng.
- Cậu có biết là đau lắm không hả.
- Không biết đấy.
- In cả nốt răng trên tay tôi rồi này.
- Đâu tôi xem, cậu là công tử bột hả chịu đau chút cũng có sao.
An Nhiên sau đó cầm tay Hàn Thiên Sơn lên, ngắm nghía nó, cô liếc nhìn vết cắn, vết cắn đã thâm tím lại, đỏ ngàu, còn rỉ ra ít máu, công lực của cô quá lợi hại mà.
An Nhiên đưa Thiên Sơn về Hoàng Châu, trực tiếp đưa cậu lên phòng mình, cái nơi mà ngoại trừ cô ra không ai được phép vào, cô bước đến tủ y tế, lấy bông băng và hộp thuốc ra.
Sau đó cô tỉ mỉ tra thuốc lên vết cắn.
- Cậu nhẹ nhẹ cái tay thôi.
- Đang nhẹ lắm đây nè, còn muốn sao nữa.
- Được rồi cậu làm tiếp đi.
Thật sự là An Nhiên rất đẹp, nhưng chỉ lúc này, anh mới nhìn kĩ được cô. Đôi mắt cô sáng long lanh, làn da trắng bóc không tì vết, gương mặt cô vô cùng thanh tú, miệng cô hình trái tim, nhỏ và tương xứng với tỉ lệ gương mặt cô, phải nói là ngũ quan hoàn hảo, sống mũi dọc dừa cao thẳng tắp, đôi lông mày lá liễu sắc sảo.
- Nhìn cái gì. An Nhiên hỏi, trước đó cô phát hiện Thiên Sơn thần người, nhìn cô chằm chằm.
- Há, sao. Thiên Sơn hỏi.
- Cậu cởi áo ra cho tôi.
- Cậu... cậu định làm gì tôi hả. Thiên Sơn vừa nói vừa lấy tay che trước ngực.
- Nghĩ bậy bạ, chỉ là tôi lúc nãy cấu vào lưng cậu, cởi áo ra tôi bôi thuốc cho.
- Tôi tự bôi được.
- Ở lưng thì cậu bôi bằng niềm tin à.
- Được rồi.
Sau đó cậu ngoan ngoãn để lưng trần trước mặt cô, cô nhìn vết cấu đỏ làu mà cảm thấy mình quả thực quá lợi hại.
phút sau.
- Xong.
- Vậy tôi về đây, từ mai tôi sẽ đến nhà đón cậu đi học.
- Đừng có mơ, tại sao tôi phải nghe lời cậu. An Nhiên trợn mắt.
- Vì trước sau gì chúng ta cũng sẽ là vợ chồng, tại vì, từ giờ chúng ta là thanh mai trúc mã.
An Nhiên mãi một lúc sau mới tiêu hóa hết câu nói của Thiên Sơn, đến lúc đó bốc hỏa định đánh cậu ta, nhưng Thiên Sơn đã chạy té khói từ bao giờ, cô chỉ đành ôm mối thù này mai giải quyết.