Tại sao gặp mặt phải đeo nhẫn? Tại sao phải đặc biệt căn dặn? Đây rốt cuộc là tại sao!
Ninh Vũ Phi kiềm lòng không được mà suy nghĩ nhiều, chính là có tật giật mình nên mọi lúc mọi nơi cậu đều sợ thuyền bị lật.
Có phải nguyên soái đại nhân phát hiện ra gì đó không? Có phải nguyên soái đại nhân muốn xác nhận gì đó không? Có phải nguyên soái đại nhân nghi ngờ? Cho nên mới muốn cậu cầm nhẫn qua…
Lẽ nào hắn biết mình không thể nhận biết ra nhẫn nào là của người nào.
Phi phi phi! Làm sao có khả năng!
Nếu nguyên soái biết trước mặt mình bày ra năm chiếc nhẫn, thì tám phần mười sẽ khởi động Chiến Thần trực tiếp xé cậu thành trăm mảnh treo đầu trước thị chúng!
Trong đầu chợt lóe lên màn máu me này, Ninh Vũ Phi vô cùng thống khổ rên lên một tiếng, sợ tới mức muốn đào một cái lỗ để chui vào.
Cho nên… Đêm nay mới thật sự là một đêm không ngủ! Không nhận nhẫn là của ai, nếu cầm nhầm thì… ngày mai tuyết đối chết thảm có đúng hay không!
Tròn một giờ sau, mắt Ninh Vũ Phi không chớp nhìn chằm chằm vào một đống nhẫn lập lòe tỏa sáng, hận không thể cùng chúng nó trao đổi ý niệm, cầu chúng nói nói ra chủ nhân của mình là ai.
Nhưng, khả năng này hoàn toàn không có.
Lại xoắn xuýt thêm nửa giờ sau, cái máy truyền tin thỉnh thoảng mang đến xui xẻo lại vang lên lần thứ hai.
Ninh Vũ Phi muốn đập tường, cũng không thèm để ý là ai, đã thê thảm không thể thê thảm hơn nữa rồi, cậu đã không còn hi vọng đối với cuộc đời này.
May là ông trời còn chưa muốn đùa cậu chết nhanh như vậy.
“Ninh Vũ Phi cậu khá lắm! Nhiều ngày như vậy còn không liên lạc với tôi, muốn cùng tôi tuyệt giao thật đó hả!” Tiếng gào giận dữ của Lý Lâm truyền đến làm lỗ tai cậu nổ tung.
Ninh Vũ Phi bị hắn rống đến mức đầu ong ong… Những ngày qua cậu quả thật không đoái hoài gì tới Lý Lâm, rời khỏi triển lãm cơ giáp, cậu ngựa không dừng vó mà an ủi thái tử điện hạ, rồi gặp phải sự cố, chăm sóc nghị trưởng sama dưỡng bệnh, sau đó còn phải đi gặp hoàng hậu, đến giờ còn chưa lại sức lực đây.
Lại nói… Cậu thật có lỗi với Lý Lâm, ngày đó vì sợ thái tử hiểu lầm nên cậu nhanh chóng chạy trốn vứt hắn lại chỗ đó… Cũng không biết sau này hắn ra sao.
Lý Lâm còn đang gào thét: “Cậu phủi mông một cái rồi đi, còn tôi suýt nữa thì bị cậu hại chết! Thật là tức chết tôi, sao tôi lại có thằng bạn thấy sắc quên bạn như vậy chứ! Nhanh chóng khai cho tôi, cậu quyến rũ thái tử điện hạ như thế nào rồi hả!”
Ninh Vũ Phi bị hắn hỏi đến mức 囧, nhanh chóng hắng giọng trả lời: “Ngày đó có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu và Kinh Hình trung tướng nói…”
“Đừng nhắc cái tên đó trước mặt tôi!” Lý Lâm nhanh chóng đánh gãy lời của cậu.
Lỗ tai Ninh Vũ Phi bị chấn động nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, xem ra ‘Tra nam’ chính là Kinh Hình… Cũng không giống lắm mà, tuy ký ức liên quan với Kinh Hình trong đầu cậu không nhiều lắm nhưng cảm thấy không hẳn đến mức biến thành tra nam bội tình bạc nghĩa kia? Hơn nữa… Kết hôn sinh con? Kết hôn hay không thì không rõ nhưng hình như chưa từng nghe nói gã có con.
Ninh Vũ Phi suy nghĩ lại nói: “Cậu đừng bực, tôi ở quân đội có tiếp xúc qua với hắn ta, hắn tôi không phả…”
“Còn nhắc tới hắn, tôi cúp!” Giọng nói Lý Lâm đột nhiên lạnh xuống.
Ninh Vũ Phi ngừng lại, biết rằng Lý Lâm không muốn nghe chuyện liên quan với Kinh Hình. Tuy không rõ giữa họ xảy ra chuyện gì nhưng nếu Lý Lâm đã hận người này, nếu cậu cứ một mực nhắc đến thì chỉ đang cố tước lên chỗ đau của hắn mà thôi.
Ninh Vũ Phi không thể làm gì khác mà trả lời: “Được được được rồi, không nói cái này.”
Từ trước tới nay Lý Lâm lêu lổng, tính cách đều đến nhanh đi cũng nhanh, hơn nữa mấy hôm nay hắn buồn bực đã lâu, giờ cũng lười nhắc tới mấy chuyện kia, càng nghĩ càng cảm thấy mình quá ngu, dứt khoát không muốn nghĩ nhiều, chuyện hắn và người kia sẽ đi đâu về đâu, đều muốn chết già cũng không muốn gặp lại, nghĩ tới cũng vô dụng.
Hắn đè chua xót trong lòng, bắt đầu bát quái với Ninh Vũ Phi: “Đừng nói lảng, mau nói rõ chuyện cậu và thái tử đê, thật là quá khinh người đó đấy tiểu Ninh đồng, tôi còn lo cậu không ai thèm lấy, giờ lại tìm được cực phẩm rồi nha!”
Ninh Vũ Phi vội vã trả lời: “Đừng nói bậy! Tôi và thái tử không như cậu nghĩ đâu!”
“Gì mà không như tôi nghĩ? Chà chà, cậu cứ việc nói thẳng hai người đi đến bước nào rồi, thái tử lớn lên trông đẹp trai như vậy, vóc dáng còn mê người đến vậy, lên gi…”
“Lý Tiểu Lâm!” Cho nên mới nói hàng này chính là miệng không bảo mật! Rõ ràng đến giờ đều độc thân mà cái gì cũng dám nói!
Lý Lâm cười ha ha: “Rống cái gì mà rống, chột dạ?” Ngay sau đó hắn thở dài nói, “Không thể nào! Ninh Tiểu Phi cậu mà có can đảm cùng thái tử…”
Ninh Vũ Phi sợ hắn nghĩ nhiều sau đó nói bừa, lát nữa cậu mà lọt hố thì đúng là đại nghĩa diệt thân rồi!
“Được rồi được rồi, đừng có đoán bậy, tôi sao lại cùng thái tử chứ?” Ninh Vũ Phi khôi phục ngữ khí, chậm rãi nói, “Có một số việc cậu không biết, hơn nữa nói cũng không tốt với cậu, nhưng cậu tò mò thì tôi cũng nói qua cho cậu biết. Nhưng nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói cho bất cứ ai, đây không phải là việc nhỏ.”
Lý Lâm thấy cậu nghiêm, cũng thu liễm lại: “Làm sao? Thực sự không tiện nói thì đừng nói.”
Nếu người khác nói câu này, Ninh Vũ Phi còn có thể tin nhưng Lý Tiểu Lâm cái tên này… Cậu đánh chết cũng không tin, không cho hắn một đáp án đáng tin, tám phần mười sẽ cố làm mình nghẹn chết, quấn lấy cậu phát điên mới thôi.
Ninh Vũ Phi nói: “Chính là sợ cậu gây sự, cậu đã nói không sao thì tôi đành nói vậy.”
Đúng như dự đoán, cậu nhắc tới, Lý Lâm lập tức hưng phấn nói: “Tôi không sợ không sợ, mau nói cho tôi biết đi, hiếu kỳ chết rồi!”
Ninh Vũ Phi: “Cậu chắc không biết thái tử điện hạ không phải là hoàng hậu sinh ra chứ?”
Cậu chỉ nói một câu, Lý Lâm lập tức phản ứng: “… Không thể nào…”
“Tôi và thái tử đã quen nhau từ nhỏ nhưng quan hệ không khăng khít như cậu nói đâu, trong này còn liên quan đến…” Ninh Vũ Phi nói sơ qua một lần, không cần nói quá rõ, chỉ cần nói mẹ đẻ thái tử cùng mẹ mình là chị em, vậy là đủ rồi.
Mặc dù nói chuyện này ở giới thượng tầng đế đô tinh cũng không phải bí mật nhưng Lý gia chỉ là nam tước phủ, tước vị là tiền mua, đời trước đều phát triển ở Nghi Cư tinh, không biết bí mật này cũng rất bình thường.
Ninh Vũ Phi nói xong, Lý Lâm hít vào một hơi: “Thật không ngờ chuyện là như vậy… Nhưng cậu không cần cùng thái tử thân cận như vậy…” Hắn nói lời này là lòng tốt, dù sao đó chỉ là quá khứ của thái tử, giờ là con chính của hoàng hậu mà còn dính dáng đến phủ bá tước, sợ là sẽ khiến đại công hầu tước phủ có kiêng kỵ, bất kể là đối Ninh gia hay là thái tử đều không phải chuyện tốt.
“Yên tâm, tôi hiểu, chỉ là vừa dịp gặp mà thôi.”
Lý Lâm hiểu rõ tính cách Ninh Vũ Phi, biết cậu là người không thích gây sự, có lúc còn rất sợ gây chuyện phiền toái nên tin lời này của cậu.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, không nhịn được mà dặn dò: “Tiểu Phi, cậu tuyệt đối đừng vờ ngớ ngẩn, chuyện bốn năm trước…” Hắn dừng một lát, tiếp tục nói, “… Đều là giáo huấn.”
Hắn nói lời này, Ninh Vũ Phi có phần nghe không hiểu nhưng cũng không tiện hỏi lại, nhỡ đâu đây là chuyện quan trọng mà cậu lại không biết, sẽ tránh không khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Cho nên cậu chỉ đàng hàm hồ nói: “Ừm, tôi biết.”
Ngày thường Lý Lâm cái gì cũng dám nói nhưng không có nghĩa hắn không biết chừng mực, chuyện bốn năm trước hắn không nhắc tới, nhắc lại chính là xát muối lên vết thương Ninh Vũ Phi, hắn nghĩ lại thôi đều thay cậu đau.
Hai người rảnh rỗi hàn huyên vài câu, Lý Lâm gọi cậu đi uống rượu, Ninh Vũ Phi nghĩ lại ngày mai phải đi phủ Nguyên soái nên không dám ra cửa, tiếp đó Lý Lâm lại nghĩ tới một chuyện: “Đến đi đến đi, Lâm gia mang cậu đi chơi games, thu thập cho cậu hàng tốt nhất.” Ninh Vũ Phi vừa nghe tới games thì trong đầu chợt lóe lên cái tên ‘Cô Vũ Cảnh Tâm’, nếu đăng nhập thật thì Lâm gia không phải dẫn cậu vào chơi mà là dùng bạch danh tiến vào hồng danh!
“Hôm nay muộn rồi, mai tôi còn có việc nên tính nghỉ sớm chút.” Nói xong, Ninh Vũ Phi tận lực ngáp một cái.
Lý Lâm cũng biết cậu có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, làm lính mà, đều đức hạnh này… Con mẹ nó, nghĩ tới lính lại nhớ tớitra nam, nghĩ tới tra nam thì lòng lại buồn bực…
Haiz, nếu không phải chuyện bốn năm trước, người anh em tốt của hắn hà tất phải đi cái địa phương quái quỷ làm lính!
Nghĩ tới đây hắn liền thắt tâm, tiện thể cũng đau lòng Ninh Vũ Phi, không khỏi mềm giọng nói: “Đi ngủ đi, có chuyện thì tìm tôi, bận to bận nhỏ cũng đừng sợ, theo tình cảm hai ta cậu đừng có mà khách sáo với tôi.”
Ninh Vũ Phi nghe hắn nói thì trong lòng ấm áp, không nhịn được mà nói: “Lâm gia đáng tin, tôi tin.”
Lý Lâm ôi chao ha ha nửa ngày, hi hi ha ha vài câu mới tắt máy truyền tin.
Vừa nãy hai người tán nhảm, Ninh Vũ Phi còn buông lỏng, lần này chỉ còn một mình lại không nhịn được bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ.
Lý Lâm nhắc tới bốn năm trước là xảy ra chuyện gì?
Bốn năm trước… Tính toán thời gian mà nói, hình như là lúc cậu và Tạ Cảnh chia tay và tham gia quân đội.
Lẽ nào, khi đó xảy ra chuyện gì?
Ninh Vũ Phi không nhớ rõ, nói cũng kỳ quái, người khác xuyên qua đều một là nhớ hết toàn bộ hoặc không nhớ gì, sao cậu xuyên đến nơi này như đang chơi một bản games vậy, cần phải chạm vào điểm mấu chốt nào đó mới nhớ lại được?
Không nghĩ ra nguyên nhân, vậy thì đừng nghĩ nữa.
Đêm đó cậu ngủ không sâu, trước khi tỉnh giấc thì bị bừng tỉnh mấy lần.
Ngày hôm nay phải đi phủ Nguyên soái, sao đặc biệt nhấn mạnh kêu cậu mang chiếc nhẫn kia?
Nói là không cẩn thận làm mấy… liệu có bị đánh chết không!
Nhỡ đâu lại thu được một cái thứ sáu thì… Ninh Vũ Phi ôm đầu rên rỉ, đây là phải thu thập bảy chiếc triệu hoán Thần Long à!
Sáng sớm, Ninh Vũ Phi ngồi trên giường phát điên nửa ngày mới vòng vo cách cũng không nghĩ ra biện pháp…
Mặc kệ, đưa đầu ra bị một đao, rụt đầu vào cũng bị một đao, đã không tránh khỏi thì chết sớm siêu sinh sớm!
Ninh Vũ Phi quyết tâm, nhặt ba chiếc nhẫn ra cửa!
Mấy lần trước đi đều là căn cứ, lần này lại là soái phủ, bởi vì Ninh Vũ Phi không có ký ức với nơi này nên cũng không biết chỗ khác biệt của chỗ này.
Phi hành khí đi ước chừng nửa giờ, cuối cùng cũng tới phủ Nguyên soái.
Phủ Nguyên soái không ở khu trung tâm, mà ở vào khu băng phong phương Bắc. Tên như ý nghĩa, nơi này nằm ở vị trí bắc cực tinh cầu, tuy chỉ nằm ở phần biên khu băng phong nhưng đã lạnh đến mức run người, Ninh Vũ Phi bi thảm ý thức được bản thân mặc một bộ quần áo mỏng như vậy chính là đang tự tìm chết, xuống phi hành khí một giây thôi đã đông thành chó!
Cũng may An Thanh săn sóc chu đáo, đã sớm chuẩn bị một bộ áo bông cho cậu, lúc này lấy ra quả thực như cứu cậu một mạng.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng gỡ ra mặc vào, trói chặt mình rồi mới dám xuống phi hành khí.
Phủ Nguyên soái ở vị trí này thật đúng là kỳ ba, tất cả xung quanh đều là sương tuyết, tòa thành khổng lồ đứng sừng sững ở nơi này giống như một tòa băng sơn giữa biển rộng mờ mịt: Cô lãnh, băng hàn và thể hiện ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, xua đuổi bất kỳ sinh vật nỗ lực đến gần.
Ninh Vũ Phi hé mắt, trong lòng chợt khẽ run, có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Nói như thế nào đây, giống như cậu từng ở một nơi lạnh giá này đợi trong một thời gian rất dài, từ lúc lớn lên đã sớm thích ứng với không khí lạnh như vậy rồi, thích ứng được gió băng thổi quét qua mặt, thích ứng được kiến trúc giống như sắt thép này…
Không chỉ thích ứng mà trong lồng ngực còn trào lên cảm giác an toàn khó diễn tả bằng lời.
Rõ ràng là một nơi khó gần như vậy, rõ ràng là một kiến trúc băng lãnh không hề có nhiệt độ, nhưng lại giống như đang trở về nhà, cảm nhận được một luồng ấm áp khác.
Ninh Vũ Phi nghĩ tới đây, không khỏi bật cười, đây là tâm tình quỷ gì vậy? Cậu sinh ra và lớn lên ở phía nam ấm áp, cả đời chưa từng gặp qua băng tuyết ngập trời như vậy, sao có khả năng vừa gặp đã thích ứng? Còn cảm giác về tới nhà nữa, rõ ràng là cảm giác đông chết mà!
Ninh Vũ Phi lắc đầu, đi theo sau An Thanh hóng gió lạnh tiến về phía trước.
Phủ Nguyên soái vị trí địa lý đặc biệt, tạo hình cũng đặc biệt đến mức người ta không còn khí lực phun tào, so với đế cung hoa lệ thì đây quả thật là một đống sắt lớn… Sớm nghe nói nguyên soái đại nhân xuất thân chân đất, từ trước đến giờ không hạn chế khuôn mẫu nhưng bây giờ dù sao cũng có quyền thế, sao không cố gắng xây cho mình một cái phủ đệ?
Đến gần một cánh cửa lớn màu vàng, bên trong lại ấm áp hơn nhiều, Ninh Vũ Phi thả lỏng thân thể, giương mắt nhìn, lại chợt có phần hoảng thần.
Không giống như tưởng tượng, đây thay vì nói là cấu tạo căn nhà, thì nó lại là…
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một loạt tiếng bước chân truyền đến, nam nhân cứng lãnh mang theo thanh âm châm chọc vang lên: “Ninh thiếu tướng, thân thể đã ổn chưa?”
Không cần quay đầu Ninh Vũ Phi cũng biết là ai.
An Thanh đã hành lễ: “Trung tướng!”
Kinh Hình cũng đáp lễ lại hắn.
Ninh Vũ Phi không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Kinh Hình nhưng chế độ quân đội nghiêm ngặt, hạ cấp nhìn thấy thượng cấp cũng phải đi lễ trước tiên: “Trung tướng!”
Kinh Hình đáp lễ, chỉ là trào phúng trong đáy mắt như sắp tràn ra.
Ninh Vũ Phi đuối lý, chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy.
Kinh Hình cũng không biết xuất phát từ mục đích nào, lại không hề nói ra chuyện đó, xem tình huống gã vẫn chưa mật báo với nguyên soái đại nhân, Ninh Vũ Phi đoán không ra tâm tư gã nhưng gã đã không nói thì cậu đương nhiên sẽ không ngốc đi chọc giận gã.
Tức giận châm chọc gì gì đó… Cũng khó tránh khỏi, thay đổi một góc độ mà cân nhắc, Ninh Vũ Phi cũng tự xem thường chính mình.
Ba người trực tiếp đi một đoạn, dừng ở trước cửa trắng tự động.
Kinh Hình liếc cậu: “Nhẫn.”
“A?” Ninh Vũ Phi vẻ mặt ngơ ngác.
Kinh Hình vốn đã là thùng cháy, thấy bộ dạng ngu xuẩn của cậu, giận không chỗ phát tiết: “Nhẫn mà các hạ đưa cho cậu đâu?”
Ninh Vũ Phi nghe được rõ ràng nhưng cậu không hiểu là, Kinh Hình muốn nhẫn để làm gì!
Nhẫn của cậu dựa vào gì phải đưa gã!
Chớ đừng nói chi là… Cậu căn bản lại không biết cái nhẫn nào là nguyên soái cho. _(: з” ∠)_
Kinh Hình nheo mắt: “Ninh Vũ Phi, đừng chọc giận tôi!”
“!!!” Giờ anh nắm nhược điểm của tôi, ai dám chọc anh!
Ninh Vũ Phi tỉnh táo lại, suy nghĩ, lẽ nào… Chiếc nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt gì đó?
Cậu suy nghĩ mới ngập ngừng nói: “Cái đó… Tôi vẫn luôn chưa nói, trước khi xảy ra chuyện, tôi không cẩn thận làm mất nhẫn rồi.”
Không sai, cậu chỉ đành đưa ra cái cớ này lần thứ hai.
Dù sao thì sự cố xảy ra, cậu từng trọng thương hôn mê, ném mất một chiếc nhẫn cũng không quá đáng… đúng… không?
“Cậu nói cái gì?” Kinh Hình cùng An Thanh trăm miệng một lời.
Ninh Vũ Phi bị phản ứng hai người họ làm sợ hết hồn.
Kinh Hình nổi giận cậu có thể hiểu được, vì người này luôn không vừa mắt cậu, nhưng vì sao một An Thanh luôn trầm ổn lại kích động như vậy?
Lẽ nào nhẫn kia thật sự có tác dụng đặc thù gì đó?
Không chờ Ninh Vũ Phi mở miệng, Kinh Hình đã ghìm lấy cổ áo cậu, gắt gao nắm chặt, trong mắt tràn đầy tức giận: “Nguyên soái đại nhân tín nhiệm cậu như vậy, thế mà cậu lại không biết chừng mực đến mức độ ấy!”
Ninh Vũ Phi hoàn toàn không hiểu tình hình… Chuyện này rốt cuộc là sao?
Kinh Hình lắc tay hất cậu qua một bên, mặt lạnh xoay người lãnh đạm nói với An Thanh: “Cảnh giới cấp S, lãnh đạm nói: “Cấp S cảnh giới, Ngân Hoàn thất lạc, toàn quân chuẩn bị chiến tranh!”
Gã ra lệnh một tiếng, cả người Ninh Vũ Phi đều như rơi vào hầm băng, ký ức bị phủ bụi lập tức phun trào đến, sau lưng đều toát đẫm mồ hôi lạnh, thế mới biết mình phạm phải sai lầm trí mạng đến cỡ nào!
Ngân Hoàn… Đây đâu phải là một chiếc nhẫn!
Đây là nguyên soái hào – bộ máy thông hành khu nội vụ, ném mệnh cũng tuyệt đối không thể ném thứ này!
Khoan khoan… Nguyên soái hào!
Ký ức đột nhiên hợp lại, lúc này Ninh Vũ Phi mới ý thức được mình thân ở nơi nào.
Từ trước tới nay, Hoắc Bắc Thần đều không ở phủ Nguyên soái, hắn chỉ dùng mạng mình ác chiến mười năm, lưng đeo vô số vinh quang, cứu vớt mấy trăm triệu sinh mệnh, đồng thời cũng khiến nhóm quân định sợ hãi, đó là chiến hạm đệ nhất ngân hà—— nguyên soái hào!
Nguyên soái hào gần như có ý nghĩa sức chiến đấu cao nhất toàn bộ dải ngân hà, nó khổng lồ mà phức tạp, phân khu rõ ràng và đề phòng nghiêm ngặt, dù đó là khu nội vụ hay là khu hậu cần, mà Ngân Hoàn trong tay Ninh Vũ Phi chính là bằng chứng thứ hai để mở ra khu tẩm nguyên soái—— một cái khác ở trong tay Hoắc Bắc Thần.
Vừa nãy cậu dám nói làm mất nhẫn, điều này khiến Kinh Hình và An Thanh không một phát súng bắn chết cậu, quả đúng là quá rộng lượng rồi!
Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, tay cậu toàn mồ hôi, gấp gáp kêu: “Không ném! Không có ném!”
Kinh Hình đột nhiên quay đầu nhìn cậu.
Ninh Vũ Phi xấu hổ muốn chết, không biết phải giải thích ra sao: “Tôi bị hồ đồ rồi, nhớ loạn, nhẫn không ném, tôi ném mệnh cũng sẽ không ném mất nó!”
“Ninh Vũ Phi!” Kinh Hình tức giận đỏ ngầu hai mắt, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
May mắn duy nhất hiện giờ của Ninh Vũ Phi chính là mệnh lệnh của Kinh Hình chưa bị truyền đi, nếu mà truyền đi thì đó chính là đại họa.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, thực sự là bị hồ đồ, trung tướng, tôi tự nguyện lãnh phạt…”
Kinh Hình suýt chút thì vung một đấm qua, may mà An Thanh vừa lúc đỡ lấy: “Các hạ đã trở lại.”
Gần như lời hắn vừa dứt thì cửa khoang ô vàng tách ra, mang theo từng trận gió lạnh và sương tuyết, một người nam nhân khoác áo xám trùm mũ, một bộ quân trang anh tuấn đi vào.
Ninh Vũ Phi giương mắt nhìn lên, cả người đều ngẩn ra.
Có một loại người, hắn không cần dung mạo tuấn mỹ, không cần ăn mặc hoa lệ, thậm chí không cần bất kỳ thứ khác làm nổi bật, chỉ cần vừa xuất hiện, dễ dàng đè nén không khí xung quanh để thời gian dừng lại, khí thế hào hùng khiến con người ta bộc lộ sự kính sợ từ sâu trong xương tủy.
Ninh Vũ Phi không dám đối diện cùng hắn, cậu lập tức cụp mắt, thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên: “Tới thật sớm.”
Hắn là nói với Ninh Vũ Phi, nghe có vẻ tâm tình không tệ.
Ninh Vũ Phi sốt sắng mà hành lễ: “Các hạ!”
Kinh Hình cùng An Thanh cũng hành lễ, bọn họ vô cùng ăn ý không đề cập tới chuyện vừa nãy, chỉ coi đó là chuyện chưa từng xảy ra: Vô luận Ninh Vũ Phi muốn làm cái gì, quan trọng vẫn là kết quả —— chiếc nhẫn không mất.
Đôi mắt sẫm đem của Hoắc Bắc Thần quét qua ba người, cuối cùng dừng trên người Ninh Vũ Phi: “Sao chưa tiến vào?”
Ninh Vũ Phi căng thẳng trong lòng, nhanh chóng nói: “Hồi các hạ, thuộc hạ cũng vừa tới.”
Hoắc Bắc Thần “Ừ” một tiếng, chân dài bước qua, nhanh chân về phía trước, lúc đi qua bên cạnh cậu thì nói: “Lại đây.”
Ninh Vũ Phi theo sát phía sau.
Cũng không cần Hoắc Bắc Thần làm gì, cửa tự động đã tách ra, Kinh Hình và An Thanh đều lưu ở ngoài cửa, chỉ có Ninh Vũ Phi và Hoắc Bắc Thần đi vào.
Đợi đến khi cửa đóng lại, Ninh Vũ Phi mới ý thức được trong không gian này chỉ có hai người họ, tâm lập tức nhấc lên, nhất thời không biết nên đặt tay chân ở đâu.
Lần này nguyên soái đại nhân đều không làm gì cả, chỉ tiện tay cởi áo choàng, đại mã kim đao(hào sảng khí phách) ngồi xuống ghế tựa, hứng thú nhìn Ninh Vũ Phi: “Tôi để người chuẩn bị mấy bộ quần áo, em thử chút xem.”
Hả? Ninh Vũ Phi còn tưởng mình nghe nhầm, chuyện này… là sao?
Nhưng phản ứng thân thể còn nhanh hơn cả đại não, cậu đã tự nhiên nói rằng: “Được.”
Dù sao nơi này đều là trong tinh hạm, dù là phòng ngủ Hoắc Bắc Thần cũng không quá lớn, cậu chỉ quya người đi vài bước là đã thấy hàng loạt lễ phục treo trên móc.
Ninh Vũ Phi nhìn chằm chằm, không biết nguyên soái đại nhân đang muốn làm gì.
Những y phục này được thợ may khéo léo, tất cả đều nhạt màu, hoặc là thuần trắng phối hợp với vàng nhạt, hoặc là trắng ngà và xanh nhạt, đều thuộc hệ màu trắng.
Tổng cộng có bảy, tám bộ, kiểu dáng không khác nhau mấy nhưng đều trông rất rườm rà, nhìn là biết dùng để tham gia dạ tiệc.
Trong lòng Ninh Vũ Phi đều là dấu chấm hỏi nhưng cậu không dám hỏi, chỉ tiện tay chọn một bộ, chuẩn bị đi buồng trong đổi.
Nhưng cậu còn chưa nhấc chân, giọng nói Hoắc Bắc Thần đã vang lên ở phía sau: “Thay ở chỗ này.”
Ninh Vũ Phi sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, lập tức đỏ mặt, tay cũng không nhịn được mà dùng sức nắm chặt quần áo.
Thật ra… đây không phải lần đầu tiên Ninh Vũ Phi thay đồ trước mặt Hoắc Bắc, chuyện không nên làm hai người cũng đã làm rồi, việc thay quần áo này quả thật là chuyện bình thường mà thôi, lúc này mà xấu hổ, quá là lập dị…
Kỳ thật Ninh Vũ Phi cũng không thèm để ý xem có lập dị hay không, cậu chỉ sợ Hoắc Bắc Thần phát hiện Ninh Vũ Phi này không phải ‘Ninh Vũ Phi’ kia.
Nếu bị lộ… Ninh Vũ Phi không nhịn mà rụt cổ.
Thay quần áo thôi mà…
Hắn chậm rì rì đi tới, trước tiên thả lễ phục xuống, rồi bắt đầu cởi quần áo.
Tuy rằng chuẩn bị xong tâm lý nhưng Ninh Vũ Phi vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, đặc biệt là tầm mắt Hoắc Bắc Thần vẫn không e dè dừng ở trên người cậu.
Hôm nay cậu mặc vô cùng đơn giản, bên trong là áo khoét cổ V và ngắn tay, dưới thân là quần cộc xanh lam, bên ngoài là áo bông An Thanh cho cậu.
Áo bông là áo gió dài, thẳng đến tận mắt cá chân, từ trên cao đi xuống là một loạt dây kéo, Ninh Vũ Phi không phiền toán, dây kéo này dễ dàng trượt xuống, cởi áo bông ra, sao sánh hai bên, bên trong lại đổi thành quần áo mùa hè.
Tuy cậu không ngẩng đầu nhưng có thể cảm nhận được tầm mắt Hoắc Bắc Thần nóng rực lên.
Đòi mạng a! Cậu thật sự không cố ý mà, cậu quên mất nguyên soái hào ở nơi tràn ngập băng tuyết, cậu chỉ mặc quần áo bình thường, nào ngờ bây giờ nó lại thành công cụ câu dẫn người như vậy…
QAQ, có người nào tin cậu không?