Ninh • thiếu nữ xinh đẹp với trái tim thủy tinh vô địch vũ trụ • Vũ Phi cố kìm nén kích động muốn đánh người, tiếp tục lướt xuống dưới….
Đằng sau một đống bình luận trào phúng, cuối cùng cũng xuất hiện một bình luận của ‘người’.
Nhưng nội dung bình luận này rất ba chấm.
【 Cái này thì cần gì phải chọn? Chuyện đương nhiên là phải nhìn mặt, nếu một người trong số đó đẹp bằng một phần mười nghị trưởng sama nhà ta thì nhất định phải không do dự mà gả lấy! 】 Ninh Vũ Phi mí mắt giựt giựt: Lời fan nhà nghị trưởng không thể nghe.
【 Mặt? Ha ha, đàn ông thì phải xem tố chất! Thái tử điện hạ nhà ta dưới một người trên vạn người, tuổi trẻ tài cao, tính tình lại tốt, hơn nữa giữ mình trong sạch không hề dính một vụ scandal, một người đàn ông ôn nhu như vậy, bạn thớt cần phải nghĩ cho kỹ, lấy chồng là chuyện cả đời, tham tiền tham quyền đều vô dụng, quan trọng phải xem tính cách, tính cách! Nhưng nói đi cũng phải nói lại… Sao bạn thớt có khả năng cưa được thái tử điện hạ chứ? SO… thôi thôi coi như tôi chưa nói gì… 】 Ninh Vũ Phi khóe miệng giật một cái: Thái tử tuổi trẻ anh tuấn không phải giả, tính cách tốt, ôn nhu? Cậu không biết một người ôn nhu từ khi mười mấy tuổi đã cầm dao giết người không chớp mắt…
【 mấy người thì biết cái gì? ‘Khoai to’ mới là quan trọng nhất!】
【 Thằng trên kia, mày dám nói nghị trưởng sama nhà tao khoai không to??? 】
【 Cmt trên của cmt trên, nhà mi dám nói thái tử điện hạ nhà ta không khỏe??? 】
Tiếp đó là hơn ba mươi page đều là một màn cấu xé lẫn nhau của nhóm fan nhà nghị trưởng và thái tử …
Cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng biết vì sao topic nhà mình lại đứng đầu, thật ra đều chẳng liên quan tới nội dung cầu viện của cậu, mà trọng điểm chính là có người nhắc đến nghị trưởng, sau đó lại có người nhắc tới thái tử, thành một màn gió tanh mưa máu ầm ầm bạo phát, nẩy nẩy nở nở rồi đẩy topic của câu lên đầu…
Ninh Vũ Phi lật mấy trang liên tiếp mới thấy một người ‘công đạo’ lên tiếng:
【 Mấy người lạc đề quá rồi đó, tuy bạn thớt tự xưng là thiếu nữ xinh đẹp với trái tim thủy tinh đệ nhất vũ trụ, nhưng tuyệt đối không dám mơ tưởng đến nghị trưởng và thái tử, nên tôi xin đó, mấy người đừng cãi nhau nữa, tôi nghĩ chúng ta phải nghiêm túc xem xét topic này, phân tích tình trạng chứng vọng tưởng Mary sue của bạn chủ thớt có cứu chữa được hay là không.】
Ninh Vũ Phi: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Chứng vọng tưởng Mary Sue cái quỷ gì, lão tử đến để xin giúp đỡ, chứ không phải xin trị liệu!
Ninh Vũ Phi nhịn rồi lại nhịn, lật mấy chục page khác, sững sờ nhìn page thứ tám mươi mấy nghiêm túc trả lời cậu.
【 Chuyện tình cảm, càng gượng ép thì càng không tới, tùy theo lòng mình đi. 】
Lời này thật ra rất đúng nhưng đối với Ninh Vũ Phi mà nói… cũng không có tác dụng… Cậu cũng muốn tùy theo lòng mình mà chia tay lắm, nhưng cậu dám sao?!
Hai chữ chia tay đơn giản cũng không dám nói!
Ninh Vũ Phi như quả bóng xì hơi, thấy chuyện mình là quá ngu xuẩn, xin giúp đỡ ở diễn đàn chẳng được tích sự gì, sao có thể tìm được đáp án cơ chứ…
【 Không thử thì sao biết không thể chia tay? Mặc kệ kết quả ra sao, cũng phải nói ra lời, trốn trốn tránh tránh cũng không giải quyết được vấn đề.】 Thật ra lời này không quá cao siêu, cũng không phải biện pháp tốt gì, nhưng Ninh Vũ Phi nhìn chằm chằm rất lâu, mắt không thèm chớp.
Lúc đầu cậu cũng nghĩ vậy, có lẽ do gặp quá nhiều trắc trở nên mới nhất thời buông tha, thế nên cục diện mới bê tha như bây giờ.
Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ, Ninh Vũ Phi hoàn toàn không biết phải đối mặt ra sao.
Ba người cùng lúc ở đó, cậu có bản lĩnh lớn cỡ nào mới tiếp tục giấu chuyện này chứ?
Nếu giấu không được, ở trong quốc yến, thái tử, nghị trưởng và nguyên soái xảy ra xích mích… lại chỉ vì một người đàn ông…
Vở kịch lớn như vậy đủ để bách tính tán nhảm mấy chục năm!
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Ninh Vũ Phi chợt lóe lên một cảm giác quen thuộc, cảm giác bị người cô lập, xa lánh, bỗng dưng phải thừa nhận hận thù, ghen ghét từ bốn phương tám phía, áp lực lớn đến mức như muốn bức người ta phát điên!
Ninh Vũ Phi run rẩy, lòng ngập tràn sợ hãi.
Không được! Muốn chết cũng phải chết thống khoái, cuộc sống dày vò như lăng trì, cậu không muốn lĩnh hội!
Nửa tháng ngập trong kinh sợ đã trôi qua, Ninh Vũ Phi lần thứ hai cố lấy lại dũng khí.
Ý nghĩa để phục hồi vẫn như cũ: Dù sao cũng phải nói ra, dù sao cũng phải nói hai chữ chia tay này ra! Không thử sao biết đó là sống hay chết?
Đã biết con đường phía trước là vực thẳm không đáu thì sao cậu không cố đi vòng theo đường khác?
Là đàn ông thì không nên sợ hãi! Trốn được mùng một nhưng tránh không khỏi mười lăm, ta liều mạng!!!
Mang theo quyết tâm tráng sĩ chặt tay, Ninh Vũ Phi xóa topic xin giúp đỡ lạc đề ấy đi, hít sâu một cái, nhìn chằm chằm vào máy truyền tiên, tự hỏi nên tìm ai nói chuyện trước.
Nguyên soái? Nghị trưởng? Hay là Thái tử?
Đương nhiên dù là ai, cậu cũng sẽ không nói chuyện chia tay qua máy truyền tin.
Vì làm vậy không có lý trí gì cả, dùng máy truyền tin ném ra hai chữ chia tay tuy rất đơn giản nhưng ba người họ sẽ bỏ qua sao? Cậu chạy trời không khỏi nắng, chọc giận bọn họ thì ngoài đường chết thì còn đường nào khác sao?
Huống chi… Nói lời chia tay trước mặt người ta cũng là một loại tôn trọng.
Dù sao thì bọn họ đã bỏ ra tình cảm, còn cậu lại hoang đường đập phá, nên không thể làm chuyện tàn nhẫn đến như thế được.
Nhưng gặp nhau nói chuyện thì cần phải có dũng khí, tuy nhiên, lần này Ninh Vũ Phi đã hạ quyết tâm, mở mắt nhắm mắt chỉ hiện lên hai chữ ‘chia tay’!
Cho nên, cuối cùng thì nên nói với ai trước đây…
Hình như nguyên soái là lựa chọn tốt nhất, suy cho cùng kể từ khi xem ký ức đến nay, tình cảm nguyên soái đối với cậu là ít nhất, cũng kém tính ỷ lại, chỉ cần cậu quyết tâm muốn cắt đứt, chắc chắn… sẽ không quá khó… đi…
Nhưng nguyên soái đại nhân rất đáng sợ QAQ!
Không được! Không thể sợ hãi! Càng sợ thì càng phải đương đầu!
Ninh Vũ Phi lăn lội , lần trên giường, đến khi tóc rối tung mới ra quyết định cuối cùng.
Cứ quyết định vậy đi, ngày mai đi tìm nguyên soái: Nói! Chia! Tay!
Dằn vặt đến nửa đêm, Ninh Vũ Phi mới mơ màng thiếp đi nhưng ngay lúc cậu đang ngủ sâu thì lại nghe thấy một tiếng tích tích của máy truyền.
Không hiểu sao, rõ ràng đang ngủ say, Ninh Vũ Phi lại đột nhiên mở bừng mắt, cả người đều trong trạng thái vô cùng thanh tỉnh.
Đến giờ này, còn ai liên lạc với cậu? Thái tử hay là nghị trưởng? Hay là người khác?
Tin Ninh Vũ Phi siết chặt, bỗng có một loại cảm giác, đây chính là ý trời.
Nếu đêm nay có người liên lạc với cậu, vậy thì cần gì phải đợi đến ngày mai? Nhân lúc ý chí chiến đầu còn tràn trề, không bằng trực tiếp nói luôn đi!
Ninh Vũ Phi nhắm mắt lại, trong thời gian cực ngắn, tự cho mình một quyết định.
Nếu không phải thái tử hay nghị trưởng, thì ngày mai cậu sẽ đi tìm nguyên soái, cùng hắn nói rõ quan hệ, từ đây cắt đứt mọi dây dưa ám muội.
Còn nếu là thái tử hoặc nghị trưởng, vậy… trở thành người đầu tiên đi.
Người đầu tiên chia tay! Lần này, mặc kệ nhớ tới cái gì, cậu cũng phải chia tay!
Đến lúc này, Ninh Vũ Phi lại hoàn toàn bình tĩnh lại, không còn khẩn trương như trước, mặc kệ là ai, cậu cũng phải đi đối mặt.
Mấy giây này lại giống như một năm trôi qua, mãi đến khi bên tai vang lên giọng nói trong trẻo, thì Ninh Vũ Phi lại có phần ngỡ ngàng.
“Tiểu Phi… có thể gặp em không?”
Là thái tử điện hạ!
Trong đầu chợt lóe lên một thời tuổi thơ dài lâu và mơ hồ… trong lòng Ninh Vũ Phi như bị gió mạnh quất qua, tê tái, ầm ầm chấn động, thật là khó chịu.
“Được.” Ninh Vũ Phi tỉnh táo, ẩn giấu tâm tình mình, nhẹ nhàng nói: “Lăng Dục đang ở đâu vậy?”
Thẩm Lăng Dục tâm tình không tệ nói: “Ở ngoài phủ bá tước, anh mang theo một số thứ, chờ em tới.”
Ninh Vũ Phi nghe lời này của hắn, lại nghĩ tới chuyện mình muốn làm, trong lòng chua chát nhưng vẫn hắng giọng nói: “Được, em lập tức tới đó.”
Hiếm thấy Ninh Vũ Phi chủ động như vậy, thái tử bỗng thay đổi giọng nói: “Không cần gấp, tối nay anh không có chuyện gì, còn rất nhiều thời gian.”
Ninh Vũ Phi không dám nhiều lời, cậu chỉ muốn ra ngoài thật nhanh, thừa dịp dũng cảm chưa tan mà giải quyết thật tốt!
Điên cuồng chạy tới nơi mà hai người vẫn thường gặp, cậu đã nhìn thấy thái tử điện hạ bọc mình trong ánh trăng, tuấn mỹ như kiêu dương.
Thẩm Lăng Dục hơi kinh ngạc, trong mắt có kinh hỉ chợt lóe: “Em tới rồi?”
Ninh Vũ Phi thở hổn hển.
Thẩm Lăng Dục cười cong mắt, nụ cười mê người như gió đêm hè thổi vào lòng người: “Tiểu Phi, em như vậy làm anh rất bất an…”
Ninh Vũ Phi còn chưa mở miệng, trái tim vì câu nói của hắn mà chật nhịp, thái tử…
“Thật vui, thật vui thì lại thật bất an…” Hắn thở dài, giơ tay ôm Ninh Vũ Phi vào trong ngực: “Chỉ cần em nguyện ý gặp anh, chỉ cần em ở bên anh, anh rất thỏa mãn, lại thật nhiều thấp thỏm, vì mỗi lần mẫu thân mỉm cười với anh thì bà ấy… lần sau sẽ càng hung ác hơn.”
Lời hắn thỏ thẻ nhẹ nhàng, Ninh Vũ Phi lại thấy trong lòng như mang một bánh răng cưa, cưa qua cưa lại, mai đến khi lục phủ ngũ tạng đều bị kéo bừa bộn khắp nơi.
Nhưng lần này, cậu không thể trốn tránh, cậu rất muốn…
“Tiểu Phi…” Thẩm Lăng Dục hơi buông cậu ra, đôi mắt sáng long lanh như không hề che giấu vui sướng bên trong, “Cho em xem thứ này.”
Nói, hắn đang muốn lấy thứ cầm trong tay thì Ninh Vũ Phi lại đột nhiên mở miệng, dùng âm thanh lơ đãng nhưng lại khiến người ta không thể lơ là mà nói: “Chúng ta chia tay nhau đi.”
Sáu chữ đơn giản này, không hề báo trước mà thoát ra từ trong bờ môi ấy.
Không hề khó khăn như tưởng tượng, nói ra laị không hề có cảm giác giải thoát, mà lại tràn về cảm giác mệt mỏi, khiến cậu đứng không vững.
Trong đêm tối bỗng yên tĩnh lại.
Côn trùng ngừng vang, chim ngừng hót, lá ngừng xào xạt, gió như ngừng thổi, thời gian như ngừng trôi, tất cả xung quanh đều trở thành một mảnh trống rỗng, cô tịch lạnh lẽo như một phần mộ.
Đập vào trong lòng người, một mảnh hài cốt tàn thi đầy kinh sợ.
Mãi đến khi một giọng nói âm chất không giống người vang lên trong hoang vắng: “… Em đừng đùa như vậy.”
Trong đầu Ninh Vũ Phi chợt lóe lên vô số hình ảnh, những vết thương chằng chịt, một đứa nhỏ dùng ánh mắt vàng đầy kì vọng lại khiếp nhược nhìn cậu, người kia dính đầy máu tươi, một thiếu niên diễm lệ vì cậu mà chấp niệm đâm sâu, người kia như ánh mặt trời chói mắt, có nụ cười báu vật của đế quốc, nhưng lại chỉ chân tâm cười với một mình cậu, thái tử điện haj…
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại thời điểm lúc cuối hè đầu thu, dưới ánh trăng thê lương tĩnh mịch, một người con trai đau thương lạnh lẽo như đánh mất tất cả.
“Em không nói đùa.” Thậm chí Ninh Vũ Phi còn không nhận ra giọng nói của mình: “Em đã suy nghĩ rất lâu, đã nghiêm túc cân nhắc, em muốn chia tay.”
“Cho nên…” Thẩm Lăng Dục đột nhiên giơ tay bóp lấy cổ cậu: “Em bỏ rơi tôi?”
Cảm giác nghẹt thở ào tới, vào khoảnh khắc này Ninh Vũ Phi hoàn toàn cảm nhận được sát ý của đối phương, nhưng cậu không sợ, oan có đầu nợ có chủ, cậu nợ hắn, nếu có thể trả bằng cách này, vậy thì có gì phải tiếc nuối chứ.
Thế nhưng, khi cậu ngẩng đầu, chân chính nhìn về phía Thẩm Lăng Dụ, cả người cậu như bị búa tạ đập mạnh xuống, hoàn toàn ngơ ngác.
Gương mặt Thẩm Lăng Dục vô cảm, trong cặp mắt vàng óng kia lại từng giọt từng giọt lệ châu rơi xuống, lại giống như nhân ngư vì khát khao lên bờ mà từ bỏ đuôi cá của mình, rơi từng giọt nước mắt trong suốt, đẹp đẽ hơn bất cứ bảo thạch nào trên thế gian này nhưng lại quá bi thương, tràn ngập tuyệt vọng khiến lòng người bi thương.
Ninh Vũ Phi không chớp mắt nhìn hắn, nương theo ký ức đang tràn về, cậu chợt hoảng hốt…
Cậu đang làm cái, đang làm cái gì!
“Lăng Dục…” Cậu vội vàng mở miệng.
Thái tử điện hạ lại dùng thanh âm dịu dàng như trộn mật đường cắt ngang lời cậu: “Em nói tôi hãy tin tưởng em.. Hóa ra đây chính là ‘tin tưởng’ sao.”
Ninh Vũ Phi lắc đầu, gấp gáp nói: “Không! Em chỉ là quên, quên rất nhiều chuyện, em…”
“Quên sao.” Thái tử cười càng thêm tươi tắn: “Hóa ra những chuyện đó không đáng để em ghi nhớ.”
Lời Ninh Vũ Phi muốn nói lại dừng bên khóe môi, đau đớn từ trong lồng ngực truyền tới, cậu cúi đầu nhìn dao găm sắc bén dính đầy máu, cả người đều choáng váng.
Thẩm Lăng Dục mỉm cười, nụ cười báu vật đế quốc trở nên âm lãnh cổ quái, mang theo tử khí nồng đậm và điên cuồng rõ ràng: “Tôi thật muốn nhìn xem em có tim thật hay không, Tiểu Phi… trên đời này thật sự có người có tim sao? Nếu không có tim thì sống để làm gì? Một bộ xác chết di động, thật ghê tởm khiến người ta buồn nôn, ngoại trừ thống khổ dành cho nhau, thì còn có thể làm gì? Nếu vậy, cần gì phải sống… đều nên chết đi có đúng không?”
Ninh Vũ Phi nhìn ngực mình không dừng chảy xuống máu tươi, lại ngẩng đầu nhìn thấy rất nhiều người…
Tạ Cảnh, Hoắc Bắc Thần, trưởng công chúa, hoàng hậu, còn có Dương Nhược Vân, Ninh Tử An, Ninh Vũ Tường, Lý Lâm…
Người cậu quen, người quan tâm cậu, người muốn bảo vệ cậu…
Nhưng khiến người kinh hoảng chính là, bọn họ đều ngã trong vũng máu, từng vũng máu lớn tràn ra, theo đó chính là tiếng cười điên cuồng của thái tử, giống như muốn đem toàn bộ thế giới này nhuộm thành màu đỏ tuyệt vọng.
Sợ hãi xoay quanh đầu tim, Ninh Vũ Phi đột nhiên run lên, cả người lăn thẳng từ trên giường xuống đất.
Bóng đêm bao trùm, xung quanh yên tĩnh, ánh trăng len lỏi khe cửa sổ chiếu vào rơi xuống mặt sàn xám bạc, chiếu lên một màu trắng bạc đầy thê lương lạnh lẽo.
Sau lưng Ninh Vũ Phi ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người đều hoảng hốt.
Là mơ… Chỉ là một giấc mơ.
Không ai liên lạc với cậu… trong đêm khuya như vậy sẽ không có ai liên lạc với cậu. Vì họ biết quy luật nghỉ ngơi của cậu, không có khả năng tìm cậu vào giờ này.
Nên… Đó chỉ là một giấc mơ, là vọng tưởng của cậu.
Có lẽ vì nó quá chân thật, chân thật đến mức dù tỉnh nhưng tim vẫn nhảy thình thịch, chân thật đến mức trên ngực không hề có vết thương lại đau rát như bị dao cắm vào.
Đúng là nghiệp chướng!
Một giấc mơ làm cho Ninh Vũ Phi nhớ lại một chuyện.
Ở trong mơ, khi cậu nói chia tay với thái tử, một đoạn ký ức lớn xông đến khiến cậu chỉ cảm thấy may mắn khi tỉnh lại.
May mà nhớ ra, may mà còn kịp…
Nếu vô tâm nói chia tay như vậy, đó mới thật sự… bức người phát điên!
Ở trong mơ nhớ lại hồi ức luôn có cảm giác mơ hồ hỗn độn.
Hiện giờ nhớ kỹ lại, Ninh Vũ Phi không nhớ rõ lúc đó là khi nào, nhưng có thể xác định là, lúc đó thái tử còn chưa là thái tử, chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, không quyền không thế, bị huynh trưởng chèn ép, tuy hắn đã thoát khỏi cuộc sống cay nghiệt ở Nam tước phủ nhưng lại như đi vào một chốn địa ngục khác, cơm ngon áo đẹp đến mấy nhưng lòng người lại mục nát thối rữa.
Lúc đó Ninh Vũ Phi hình như gặp phải một biến cố lớn, cả người đều chán chường bất kham, phủ bá tước hỗn loạn một mảnh, xung quanh đều là u tối, không còn nửa điểm sức sống, hoàn toàn bị đả kích đến thương tích đầy mình.
Ninh Vũ Phi không biết tại sao mình lại trêu chọc phải một gia thế quyền quý như vậy.
Là ai? Nhớ không rõ, chỉ nhớ tới gã quyền cao chức trọng, chỉ một nhấc tay cũng có thể dễ dàng đè chết cậu.
Người kia uy hiếp, chèn ép, Ninh Vũ Phi chật vật, thỏa hiệp.
Không thể làm gì, không thể xin giúp đỡ, chỉ tuyệt vọng đến cực điểm.
Cuối cùng người cứu cậu lại là một vị hoàng tử bị cậu lãng quên trong một góc tối—— Thẩm Lăng Dục.
Thật ra lúc đó, thái tử chỉ là bồ tát bằng đất sét qua sông, thân mình còn khó bảo đảm, nhưng hắn luôn có một vẻ tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến người thán phục, khiến người kính úy, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình còn tàn nhẫn hơn.
Hắn biết Ninh Vũ Phi bị giam cầm, không hề do dự mà thâm nhập vào phủ đệ, liều mạng cứu Ninh Vũ Phi thoát khỏi nơi đó.
Khi đó quan hệ của hắn và phủ đại công hầu tước không vững chắc như bây giờ, hắn tồn tại như một bia ngắm, như một quân cờ không được trọng dụng mà thôi.
Hắn không có sức mạnh của riêng mình, thậm chí không có ai để dựa vào, nhưng hắn không hề sợ hãi mà xông vào đầm rồng hang hổ, vì cứu Ninh Vũ Phi, hắn… giết chết huynh trưởng cùng cha khác mẹ của mình.
Ninh Vũ Phi nhìn thấy cảnh đó, trong đầu hắn nổ vang, đỡ Thẩm Lăng Dục cả người đều là máu, cảm giác duy nhất là: Cậu phá huỷ hắn, hoàn toàn phá hủy tiền đồ của Thẩm Lăng Dục!
Tội giết huynh, sao có khả năng được đặc xá?
Một hoàng tử từ nhỏ đã vô cùng thê thảm như vậy, là một người anh họ, là một người mà cậu vẫn chưa từng để ý tới, nhưng lại là nam nhân duy nhất… không để ý tất cả, bỏ qua t
Thí huynh chi tội, làm sao có khả năng sẽ bị đặc xá?
Cái này từ nhỏ thời điểm liền thê thảm vô cùng hoàng tử, cái này một lòng coi hắn là người nhà họ Thành biểu ca, cái này hắn vẫn chưa quá để ý, mà lại bị hắn xem là nam nhân duy nhất… liều lĩnh, bỏ qua tương lai thậm chí là tính mạng của mình, chỉ vì cứu cậu.
Lúc đó khi đi ra từ phủ thân vương, Thẩm Lăng Dục bụng chảy ròng ròng máu hỏi Ninh Vũ Phi một vấn đề: “Tiểu Phi… em đừng bỏ rơi anh được không, đừng vứt bỏ anh được không?”
Khi đó Ninh Vũ Phi nói cái gì? Cậu kích động, giọng nói cất cao như phá âm, dùng sức ôm lấy hắn, trịnh trọng cam kết: “Vĩnh viễn sẽ không, Thẩm Lăng Dục, tin em, em mãi mãi sẽ không rời bỏ anh, mãi mãi sẽ không vứt bỏ anh, anh rất tốt, rất ưu tú, anh không sai, anh không hề làm sai, anh nhất định nhất định không có việc gì…”
Ký ức dừng lại trong sự khiếp sợ đó.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Ninh Vũ Phi không nhớ lại được, nhưng có thể khẳng định là, tội giết huynh đã bị chôn giấu đi, Thẩm Lăng Dục không bị trị tội, nhưng… đây là ‘tội’ mà cả đời hắn không thể nào xóa được, là nhược điểm vĩnh viễn nằm trong tay đại công hầu tước phủ, ràng buộc hắn cả đời.
Chuyện hắn không thể làm, hắn đã làm.
Tại thời điểm Ninh Vũ Phi bàng hoàng kinh sợ nhất, là Thẩm Lăng Dục không ai nương tựa đã liều lĩnh kéo cậu ra.
Ân tình như vậy, cả đời Ninh Vũ Phi đều không quên.
Nhưng điều làm cho cậu bất lực chính là, quan hệ của cậu và Thẩm Lăng Dục sao lại đi tới bước này… sao lại là người yêu….
Quá nhiều chuyện vụn vặn Ninh Vũ Phi không biết, tuy nhiên, kết quả lại quá rõ ràng.
Chia tay sao?
Đây không phải là chia tay, mà là đâm một dao vào ngực Thẩm Lăng Dục, là đang hoàn toàn bức điên người này.
Tất cả tối hôm nay là mơ nhưng lại làm rõ hiện thực.
Trong tiềm thức ‘Ninh Vũ Phi’ biết, nên cậu ta tự cảnh báo chính mình.
Đừng thử làm chuyện hoang đường, trước khi ký ức trở về hoàn toàn thì cậu hoàn toàn không có tư cách nói chia tay.
Đến cùng, thì lý do gì lại đưa đến cục diện như hôm nay!
Ninh Vũ Phi rên rỉ một tiếng, ôm đầu nằm nhoài trên giường.
Ý chí sôi sục của ban nãy hoàn toàn tan thành mây khói, muốn chia tay thì phải xem rõ tình huống trước mắt có ổn hay là không.
Bản thân lại trong trạng thái mơ hồ như vậy, chia tay thế nào?
Cuối cùng thì Ninh Vũ Phi tỉnh táo lại, dùng tâm thái liều chết mà chờ đến ngày tiệc mừng thọ.
Đến đâu thì hay đến đó vậy… hãy suy nghĩ theo chiều hướng tích cực, nhỡ đâu có thể chống đỡ được thì sao?
Hít sâu một hơi, Ninh Vũ Phi điều chỉnh quyết tâm, rời giường rửa mặt, xuống lầu ăn cơm.
Mới vừa đi xuống cầu thang, cậu đã nghe thấy cuộc đối thoại của cha mẹ ở trong phòng ăn.
“Mấy người trẻ tuổi hiện giờ ấy à, đúng là thú vị, muốn làm gì thì làm, còn lắm kiểu hơn cả chúng ta khi đó.”
Ninh Tử An cũng nói: “Em đừng xem nhẹ, đây cũng là một chuyện tốt, là điều kiện tốt cho mọi người.”
Dương Nhược Vân cười: “Lại nói, nếu khi đó em có cơ hội như vậy, nhất định phải báo danh tham gia!”
Ninh Tử An chế nhạo bà: “Tham gia để xin cái gì? Sự nghiệp hay nhân duyên?”
Dương Nhược Vân liếc nhìn ông, sẵng giọng: “Đó cũng điều khó nói, lúc đó em còn trẻ cũng…”
Bà còn chưa nói hết, thấy con trai qua đây thì vội vàng dừng câu chuyện, hơi xấu hổ.
Ninh Vũ Phi cũng cười: “Mẹ à, giờ mẹ vẫn là đại mỹ nhân thanh xuân tịnh lệ!”
Ninh Tử An cười: “Đúng nha, mẹ nó nhà chúng ta, vẫn là đẹp nhất!”
Dương Nhược Vân trừng hai cha con: “Lớn nhỏ đều bắt nạt tôi!”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng ý cười bên khóe môi Dương Nhược Vân vẫn không thu lại được, tâm trạng vô cùng tốt.
Ninh Vũ Phi đi tới trước bàn ăn, thuận miệng hỏi: “Ba mẹ, hai người vừa nói tới chuyện gì thế?”
Ninh Tử An tùy tay một cái, trên bàn ăn chiếu lên một trang báo.
Ninh Vũ Phi cúi đầu nhìn, tiếp đó… Giật mình trong lòng.
“Tiệc mừng thọ bệ hạ, toàn dân cùng vui mừng, vì làm nóng bầu không khí, thái tử điện hạ và nghị trưởng đại nhân đều tỏ ý muốn tuyển chọn bạn nhảy của mình từ trong giới trẻ đế đô tinh, không phân giới tính, không hỏi gia thế, bất luận bối cảnh, sau khi báo danh đều có thể tùy cơ chọn ra.”
Tùy cơ cái mao! Dù cả dải ngân hà tin, thì Ninh Vũ Phi cậu cũng tuyệt đối không tin!