Cách duy nhất chính là để Giang Tư Nghiễn mở lời.
Khổ nỗi ngày trước tôi không có cơ hội, nhưng giờ thì có rồi.
Lúc về đến nhà, tôi thấy bố đang dạy Tống Minh Hỷ chơi golf.
Cô ta vụng về đến mức đáng yêu, động tác nào cũng sai khiến bố tôi cười vang.
“Minh Hỷ, sau này ba sẽ chăm lo cho cuộc sống của con và mẹ.”
Tôi đứng ngoài cửa, thấy hơi ghê t//ởm vốn định làm ngơ rồi lướt qua.
Nhưng Tống Minh Hỷ lại cầm gậy đ//ánh golf rồi hỏi một câu đầy khiêu khích: “Chị thì sao ạ? Trước đây bố có từng dạy chị không?”
Tôi dừng chân, cơn giận ở chỗ Giang Tư Nghiễn còn chưa nguôi, cuối cùng tôi cũng tìm được chỗ xả rồi.
Tôi vẫy tay với Tống Minh Hỷ: “Cô lại đây.”
Cô ta rất cảnh giác rồi nhìn tôi bằng ánh mắt th//ù địch: “Chị muốn làm gì.”
Tôi bước tới, nắm chặt cổ áo cô ta rồi lấy điện thoại trong túi ra trước khi bố tôi nổi giận: “Tôi đã sắp xếp một lớp tài chính cho cô rồi, nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu. Học tám tiếng mỗi ngày, còn cả bài tập sau giờ học nữa. Tôi thấy cô nên hiểu rõ những thứ này trước khi nghĩ đến việc chơi golf thì hơn.”
Bố tôi cố nén cơn giận rồi nhoẻn miệng cười: “Họa Khuynh, con thật có lòng.”
Tôi nhếch miệng: “Con rất có ý thức trong việc lường trước mọi chuyện trong tương lai, dù sao thì chơi golf cũng không thể khiến cô ta cả đời sống trong nhung lụa vô lo vô nghĩ được.”
Tống Minh Hỷ đáng thương nhìn bố tôi: “Bố ơi, con không muốn học.”
Tống Minh Hỷ chẳng khác mẹ cô ta là mấy, ăn bơ làm biếng, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm sao để đạp đổ người khác xuống rồi chạy đến thay thế.
Lần này bố tôi không thiên vị nữa, tôi nắm cổ áo Tống Minh Hỷ rồi kéo thẳng cô ta ra ngoài, sau đó ném cô ta cho tài xế.
“Hôm nay để cô ta ở bên ngoài đi, nhìn thôi cũng thấy bực rồi, đừng có về.”
“Tống Họa Khuynh, tôi biết ngay chị không tốt bụng như thế mà.” Tống Minh Hỷ lộ bộ mặt thật: “Tôi sẽ mách bố.”
Tôi ấn cô ta lên cửa xe rồi lạnh lùng nói: “Biết điều thì ngoan ngoãn một chút, không tôi sẽ tìm người xử cô đấy.”
“Cô cứ ra vẻ đi.”
Tôi cầm tờ giấy viết địa chỉ: “Mẹ cô sống ở đây nhỉ? Một khu tập thể cũ, đường xá xuống cấp cũng bình thường phải không?”
Tài xế: “Vâng ạ.”
Vẻ mặt vênh vênh váo váo của Tống Minh Hỷ biến mất ngay lập tức, lúc bị nhốt trong xe, gương mặt nhỏ của cô ta tái mét.
Mở trang cá nhân, đọc stt của Giang Vũ: “Học tài chính chán quá, có ai đến đây không?”
Tôi hài lòng tắt điện thoại, sau đó chuyển cho cánh săn tin một khoản t/iền rồi lặng lẽ đợi kịch hay.
Tối nay có một bữa tiệc .
Tôi mặc một chiếc váy đuôi cá màu trắng, tóc xoăn bồng bềnh, lúc xuống xe tôi đã nhìn thấy một chiếc xe Roll Royce màu đen đang đỗ trước cửa khách sạn.
Bước trên đôi giày cao gót cao tám phân, lộc cộc lộc cộc bước ngang qua đó, sau đó tôi lại cố tình lùi lại mấy bước, cúi người rồi mỉm cười gõ vào cửa xe.
Gương mặt của Giang Tư Nghiễn xuất hiện, anh chau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Tôi cười nói: “Không biết chú Giang cũng tới đây, vào chung không?”
Tối nay tôi đã chuẩn bị cho anh một món quà lớn.
Cứ nghĩ đến cảnh Giang Tư Nghiễn sẽ phải ăn quả đắng tôi lại thấy rất vui.
Giang Tư Nghiễn mở cửa bước xuống, một người cao gần một mét chín như anh lại khiến cái đứa mang giày cao gót như tôi cảm thấy xấu hổ.
Anh nhìn chằm chằm bộ váy ngắn tôi đang mặc trên người một lúc, sau đó mới chuyển dời ánh mắt: “Lần sau nhớ mặc nhiều một chút.”
Tôi hất tóc, nhấc đuôi váy rồi dịu dàng nói: “Anh lo cho mình trước đi.”
Sau đó hừ một tiếng rồi vui vẻ đi vào trong.
Trong sảnh lớn tiệc tùng linh đình, đêm nay là bữa tiệc do rất nhiều doanh nhân nổi tiếng trong thành phố A tổ chức, sự xuất hiện của Giang Tư Nghiễn đã thu hút được rất nhiều ánh mắt từ mọi người.
Anh đi giữa biển người, âu phục giày da thẳng thớm, trông rất chín chắn.
Số người đi tới chào hỏi cũng ngày một nhiều.
Tôi và Giang Tư Nghiễn đều có việc phải làm, thành thục nói chuyện với những doanh nhân nổi tiếng để tìm kiếm cơ hội phát tài.
Trong lúc buổi tiệc diễn ra, tôi cầm ly r//ượu mơ mơ màng màng tựa người vào một góc trên ghế sô pha, sau đó thấy Tống Minh Hỷ đã đăng bài trên trang cá nhân
Trong ảnh, tay của cô ta và tay của một người khác đang đặt lên nhau: “Tình yêu đích thực vô tội.”
Không hổ là Tống Minh Hỷ, cũng nhanh tay đấy.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi có thông báo: “Cô hai nhà họ Tống gi//an díu với Giang Vũ, thân phận vợ sắp cưới của Tống Họa Khuynh sẽ bị uy h//iếp sao?”
Trong ảnh, Tống Minh Hỷ tựa vào người Tống Vũ, tình chàng ý thiếp.
Tôi bình tĩnh nhắn tin cho thư ký: “Mua hot search, nếu không lên được thì đêm nay cô đừng ngủ nữa.”
Tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Giang Tư Nghiễn qua biển người.
Anh tái mặt, đôi môi mỏng hơi mím lại, hiển nhiên anh đã hay tin.
Tôi mỉm cười vui vẻ rồi giơ ly r//ượu về phía anh, lúc uống còn bật cười.
Lần này, coi như là tôi vuốt râu hùm rồi.
Bởi tôi thấy Giang Tư Nghiễn đang xin nhường đường rồi bước từng bước về phía tôi.
Không lâu sau, anh đã đứng trước mặt tôi: “Em làm phải không?”
Tôi hơi chếnh choáng: “Chú ơi, chú đang nói gì vậy…”
Giang Tư Nghiễn nắm chặt cổ tay tôi, anh giằng lấy ly r//ượu: “Họa Khuynh, em say rồi, đừng uống nữa.”
“Bây giờ có thể tuyên bố hủy bỏ hôn lễ được chưa? Nếu không mọi chuyện ầm lên, chúng ta đừng mong ai được tốt đẹp.”
Tuy tôi đã say nhưng vẫn rất tỉnh táo, cũng không quên bàn điều kiện với Giang Tư Nghiễn.
Giang Tư Nghiễn im lặng một lúc: “Em nói đúng, cũng nên hủy bỏ hôn lễ rồi.”
Hương gỗ tùng man mán trên người anh xộc thẳng vào trong khoang mũi, khiến người ta dấy lên chút d//ục vọng.
Tôi nghiêng đầu, ngả người về phía anh: “Làm phiền anh rồi, tài xế của tôi đang đứng đợi bên ngoài, anh đỡ tôi ra đó đi, cảm ơn.”
Giang Tư Nghiễn lại rất nghe lời, anh nắm tay rồi kéo tôi ra ngoài.
Đứng trong gió lạnh, tôi hết nhìn trái rồi nhìn phải: “Hả? Tài xế của tôi vẫn chưa tới à?”
…
Nói xong còn hắt hơi.
Gân xanh trên thái dương Giang Tư Nghiễn giật giật: “Tôi đưa em về.”
Anh kéo tôi lên chiếc Roll Royce của mình.
Tôi có wechat tài xế của Giang Tư Nghiễn, chọn bừa một địa chỉ trông quen mắt từ đống địa chỉ trong điện thoại rồi gửi cho anh ta, có lẽ đó là bất động sản do tôi đứng tên.
Tôi không muốn về nhà, định qua đó ngủ lại một đêm
Tài xế của Giang Tư Nghiễn ngoảnh đầu lại nhìn tôi, do dự mãi.
Tôi nằm bò trên người Giang Tư Nghiễn rồi lẩm bẩm: “Dự án ở thành phố C tháng sau, anh lấy được rồi à?”
Giang Tư Nghiễm bật cười: “Họa Khuynh, đây là bí mật kinh doanh.”
Tôi cũng không trông chờ mình sẽ moi được tin tức gì từ miệng anh.
Cơn buồn ngủ ập tới, tôi tựa người vào cửa sổ xe rồi thiếp đi.
Không lâu sau, tài xế nhắc nhở: “Cô Tống, đến rồi.”
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Cảm ơn.”
Mở cửa bước xuống xe, dựa vào chút ký ức còn sót lại, tôi đi vào trong.
Lúc bấm thang máy, phía sau có một cánh tay đeo đồng hồ giơ ra giành trước một bước.
Tôi ngoảnh đầu lại thì trông nhìn thấy Giang Tư Nghiễn: “Khách sáo, khách sáo rồi, anh không cần đưa tôi lên tận nhà.”
Giang Tư Nghiễn nhìn tôi, rồi bước vào trong thang máy.
Không phải anh muốn vào nhà tôi chơi đấy chứ.
Suốt cả chặng đường tôi cứ cúi đầu mãi, đối chiếu thông tin trên điện thoại rồi tìm căn hộ , sau đó thuần thục bấm mật khẩu, cạch, cánh cửa bật mở.
Tôi quay người chặn cửa, sau đó cười nói với Giang Tư Nghiễn: “Tôi về đến nhà rồi, anh về thong thả, không tiễn.”
Giang Tư Nghiễn mím môi, mãi lâu sau anh mới bất lực mỉm cười: “Đây là nhà tôi.”
Phải mất một phút tôi mới tiêu hóa được tin tức này.
“Nhà anh ư?” Tôi híp mắt lại, sau đó xác nhận lại mật khẩu một lần nữa: “Anh Giang này, anh lấy sinh nhật của tôi làm mật khẩu nhà sao?”
Giang Tư Nghiễn bật cười: “Là ai đặt, em không nhớ sao?”
“Không lẽ lại là tôi…”
Nói được nửa chừng, tôi chợt nhớ tới buổi tiệc vào năm ngoái, Giang Tư Nghiễn cũng có mặt, hai chúng tôi đã đấu đá lẫn nhau vì một vụ làm ăn.
Cuối cùng Giang Tư Nghiễn đã giành được chiến thắng, lấy được hợp đồng của bên A.
Tôi uống chút r//ượu vang rồi không cam tâm đi theo anh lải nhải, hình như…
Đến trước cửa nhà, tôi còn coi đây là nhà của mình rồi cứ đứng nhập mật khẩu suốt.
Anh thở dài: “Họa Khuynh, .”
“Không phải, anh thì hiểu gì.”
Giang Tư Nghiễn nhìn dáng vẻ say r//ượu rồi làm xằng làm bậy của tôi, cho đến khi nhập quá số lần cho phép.
Nửa đêm nửa hôm, Giang Tư Nghiễn và tôi ngồi ngoài hành lang nhập lại mật khẩu.
“Em muốn thế nào?”
“.” Tôi mỉm cười ngồi bên cạnh anh, ngước cằm lên rồi nói: “Sinh nhật tôi.”
Giang Tư Nghiễn cũng không nói gì, anh dứt khoát đổi mật khẩu.
Tôi loạng choạng đứng dậy, chặn ngoài cửa: “Tôi về đến nhà rồi, anh không được vào…”
“Họa Khuynh, tôi nghĩ em nên im miệng, vào phòng rồi ngủ đi.”
Tối đó tôi bị Giang Tư Nghiễn kéo vào trong nhà, ném lên giường rồi mơ màng ngủ ở đó một đêm.
Hôm sau tỉnh dậy, nhìn gương mặt mệt mỏi của Giang Tư Nghiễn, tôi chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Về sau tôi đã cố quên đi chuyện này, rồi thật sự không nhớ nổi nữa.
Lúc này, Giang Tư Nghiễn đang đứng bên ngoài, anh bất lực buông tay.
“Họa Khuynh, không ngờ, cùng một chuyện lại có thể diễn ra hai lần.”
Tôi đỏ mặt, ra vẻ bình tĩnh đi ra ngoài.
Giang Tư Nghiễn kéo tay tôi lại: “Muộn rồi, em định đi đâu?”
“Đổi chỗ ngủ.”
“Tôi thấy gót chân em bị xước rồi, không đau sao?” Giang Tư Nghiễn kéo cổ áo, đi vào nhà rồi bật đèn lên: “Em vào đi, có phải chưa ngủ bao giờ đâu.”
“...”
Người này, không khịa tôi thì thấy bứt rứt trong người à.
Nói thật, đi trên đôi giày cao gót cao tám phân đã khiến chân tôi mất đi cảm giác rồi.
Gót chân đã bị xước chảy m//áu.
Da đầu tôi tê rần, quay đầu lại rồi đi vào trong căn hộ của Giang Tư Nghiễn, sau đó khách sáo nói một câu: “Muộn thế này, làm phiền anh rồi.”
Giang Tư Nghiễn đã quá quen với dáng vẻ làm bộ làm tịch đó của tôi, anh hừ vài tiếng rồi lấy một đôi dép nữ mới tinh từ trong tủ để giày ra.
Chuẩn bị đầy đủ như thế, chắc anh hay dẫn phụ nữ về nhà lắm nhỉ.
Tôi vừa đi vào nhà đã đá giày cao gót đi, sau đó bước chân trần trèo lên chiếc sô pha trong nhà Giang Tư Nghiễn, hất tóc.
Lúc Giang Tư Nghiễn xách hộp th//uốc y tế tới, tôi đang nheo mắt đọc tin tức trên điện thoại.
“Sếp Giang, anh phải nhanh chóng xử lý chuyện hủy hôn đấy, nếu không ngày mai ầm lên, không ai có được kết cục tốt đẹp đâu.”
“Em yên tâm.”
Đột nhiên Giang Tư Nghiễn nắm lấy chân tôi, anh dùng bông ẩm ấn lên vết thương của tôi.
Tôi kêu lên một tiếng rồi vô thức rụt chân về.
Giang Tư Nghiễn dùng sức kéo chân tôi lại: “Khử tr//ùng, ngồi im.”
Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền đến da thịt, Giang Tư Nghiễn rất cẩn thận, anh nắm lấy mắt cá chân rồi kiên nhẫn bôi thuốc cho tôi.
Kể ra trong lòng bàn tay anh, chân tôi vừa trắng vừa mảnh khảnh.
Tôi híp mắt, chống cằm rồi nghiêm túc nhìn góc nghiêng của anh: “Giang Tư Nghiễn, anh có xem xét đến việc trở thành con rể của nhà họ Tống không?”
Giang Tư Nghiễn dừng tay, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi mấy giây rồi bật cười: “Họa Khuynh, em đang có ý đồ gì?”
“Ờm…” Tôi chống nạnh: “Như thế thì các mối làm ăn của anh sẽ là của tôi rồi.”
“Được, nghe theo em.” Giang Tư Nghiễn cúi đầu rồi nhoẻn cười, anh dán cá nhân lên chân cho tôi: “Kể cả tôi.”