“Tống Phong, bố ích kỷ, tham lam, thiển cận, hư vinh, kiêu căng, giờ còn muốn con đổ vỏ cho đứa con gái riêng của bố sao?”
Bố tôi nổi giận, mặt xanh như tàu lá chuối, ông ấy chỉ tay vào mặt tôi: “Mày… mày…”
“Bố muốn nói gì? Muốn nói con bất sao?” Tôi bật cười: “Không sai, bố nói đúng lắm, trận đất đó đã khiến con bị ảnh hưởng ít nhiều, con xin nghỉ, công ty giao lại cho bố. Hy vọng trong đợt phong ba bão táp này, bố có thể bảo vệ được đứa con gái nhỏ mà bố yêu thương nhất.”
Tôi lái xe đến căn hộ của Giang Tư Nghiễn.
Nhanh chóng nhập mật khẩu, cánh cửa vừa được mở ra, bên trong tối đen như mực, Giang Tư Nghiễn không có nhà.
Gần đây ở chân của anh cũng đã lành, anh lại bắt đầu những chuỗi ngày cuồng vì công việc.
Trên bàn trà có đặt mấy cuốn tạp chí váy cưới, có rất nhiều đồ dùng trong nhà đều đã được đổi thành đồ đôi, băng vệ sinh cũng được đựng đầy trong cái tủ ở góc tường.
Anh đã chuẩn bị mọi thứ để đón tôi về nhà bất cứ lúc nào.
Tôi không bật đèn mà đi tắm, thay váy ngủ rồi đi vào phòng ngủ chính của Giang Tư Nghiễn.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đây, ánh trăng chiếu vào qua khung cửa sổ, trên giường đặt hai chiếc gối, rất rộng.
Bỗng tiếng mở cửa vang lên, tôi tựa người vào tường, đứng đằng sau cánh cửa đợi anh đi vào.
Giang Tư Nghiễn thay giày, tiếng bước chân của anh mỗi lúc một gần.
Khoảnh khắc cửa phòng chính mở ra, tôi ôm lấy cổ anh rồi nói: “Đứng im, đây.”
Giang Tư Nghiễn đứng hình, sau đó anh bật cười: “Em muốn hay sắc?”
Tôi lần tìm chiếc thẻ đen trong túi áo anh rồi ném sang một bên: “ hết, em khuyên anh nên ngoan ngoãn một chút, đêm nay dù anh có kêu rát họng thì cũng không có ai được anh đâu.”
Giang Tư Nghiễn thuận theo tôi, anh quay người rồi ngồi lên trên giường.
Anh nhìn bộ quần áo tôi đang mặc trên người, yết hầu khẽ chuyển động: “Họa Khuynh, anh chắc chắn đây là sợ hãi chứ không phải ngạc nhiên?”
“Lát nữa anh sẽ biết thôi.”
Tôi đang khó chịu trong lòng nên cũng không mấy kiên nhẫn, thô bạo kéo cà vạt của anh xuống rồi đẩy anh xuống giường.
Giang Tư Nghiễn cười nói: “Họa Khuynh, em đang trút giận lên người anh sao.”
Trăng sáng đang chiếu lên người anh, gương mặt anh như được bao phủ bởi thứ ánh sáng dịu dàng và đẹp đẽ.
Tôi nhào tới không chút suy nghĩ: “Anh nói ít thôi, dù em có nói gì anh cũng phải làm theo.”
“Được.”
Tối đó, tôi và Giang Tư Nghiễn đã trắng đêm.
Tôi đang nghỉ phép, đến khi thức dậy cũng đã năm giờ chiều ngày hôm sau.
Hoàng hôn chiếu vào trong phòng, tôi vươn vai đến khi phần hông đỡ mỏi mới mặc áo sơ mi của Giang Tư Nghiễn vào rồi xuống giường.
Tôi cứ nghĩ anh đến công ty rồi, nhưng không ngờ anh lại đang họp với mọi người trong phòng làm việc.
Tôi dừng bước, đi vào phòng dưới ánh nhìn dịu dàng của Giang Tư Nghiễn, sau đó nghiêng đầu nhìn vào màn hình máy tính.
Anh chỉ bật tiếng.
Giang Tư Nghiễn ra hiệu cho tôi im lặng, tự dưng tôi lại có ý xấu, ngồi vào lòng anh rồi cúi đầu hôn anh.
Cuộc họp vẫn đang tiếp tục: “Sếp Giang, anh thấy dự án này thế nào?”
Tôi cố tình cắn môi dưới của Giang Tư Nghiễn, hòng không cho anh nói chuyện.
Giang Tư Nghiễn cầm một chiếc áo choàng khoác lên người cho tôi rồi mỉm cười.
Bỗng im bặt.
Nhận thấy điều bất thường, tôi quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy mình đang tựa vào lòng Giang Tư Nghiễn qua màn hình máy tính lớn, cơ thể được áo choàng bọc lấy, gò má hây hây.
Anh lại nhân lúc tôi không chú ý mở cam.
Mấy vị giám đốc gượng cười: “Sếp Tống, trùng hợp thật đấy, cô cũng ở đây à, ha ha ha…”
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy rồi đá mạnh vào chân anh, Giang Tư Nghiễn đau đớn xuýt xoa, sau đó nhìn màn hình máy tính rồi cười nói: “Ngại quá, ban nãy vợ tôi đang ở đây, mọi người cứ tiếp tục.”
Tôi quay lưng lại đi thẳng ra ngoài, tai đỏ bừng.
Mấy ngày sau, tin lá cải của tôi và Giang Tư Nghiễn cũng bắt đầu rầm rộ.
Đám săn ảnh nói tôi ở lại nhà Giang Tư Nghiễn suốt nhiều ngày, cộng thêm việc Giang Tư Nghiễn cũng không cấm cấp dưới của mình hóng chuyện truyền tin, thế là chỉ trong chốc lát chuyện tình cảm của chúng tôi đã truyền khắp thành phố A.
Điện thoại của tôi cũng trở nên bận rộn hơn.
Là các cổ đông trong tập đoàn Tống Thị gọi tới.
“Sếp Tống, bao giờ cô mới về?”
“Chẳng phải còn có bố tôi sao, có chuyện gì mọi người cứ tìm ông ấy và em gái tôi.”
Sau vài giây im lặng, họ nói: “Chúng tôi đều nhất chí cho rằng, Tống Phong không thích hợp đảm nhận chức vụ chủ tịch, bây giờ người có thể cứu Tống Thị cũng chỉ có mình cô. Hơn nữa, cô và sếp Giang cũng kết hôn, chúng tôi còn đang đợi tham gia tiệc cưới của hai người nữa.”
Đều là những tên cáo già nhiều năm, có thể nói ra những lời này, tôi cũng không lấy làm lạ.
Tôi cười nói: “Nếu mọi người đã bàn bạc xong xuôi, tôi sẽ nghe theo ý của mọi người.”
Mùa đông đến, Tống Thị đã tổ chức một cuộc họp cổ đông.
Bố tôi, vì cứ khăng khăng làm theo ý mình, bảo vệ Tống Minh Hỷ khiến Tống Thị đứng trên đầu sóng ngọn gió, tổn thất nặng nề nên đã bị cổ đông nhất trí phản đối.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, tóc ông đã bạc đi nhiều.
Tôi đã trở thành chủ tịch kế nhiệm, vì tin tức này, những lời phê phán chỉ trích ngoài kia cũng bớt đi nhiều.
Bên ngoài phòng họp, Tống Minh Hỷ lao tới nhưng lại bị bảo vệ chặn trước mặt tôi.
“Tống Họa Khuynh! Tại sao chị lại muốn phá hoại gia đình tôi? Thả mẹ tôi ra!”
Đứng trong sự bảo vệ của mọi người, tôi chợt nhớ tới Liễu Xuân Hoa bị mình báo cảnh bắt đi ngày trước, tôi nhìn Tống Minh Hỷ bằng ánh mắt thương hại: “Tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất để mẹ cô phải trả một cái giá mà bà ta đáng phải nhận.”
Luật sư từng nói với tôi, phải xem tôi muốn xử lý thế nào.
Nặng thì theo tội tài sản.
Chiếc vòng tay phỉ thúy có giá bảy trăm nghìn tệ, cộng thêm bằng chứng bà ta vào phòng ngủ của mẹ tôi rồi lấy đồ, vậy thôi cũng đủ để bà ta ăn cơm nhà nước dài dài.
() tệ = VNĐ.
Tôi nói, cứ làm như thế đi.
Không chỉ có vòng tay phỉ thúy trị giá bảy trăm nghìn tệ mà bà ta đã đi rất nhiều thứ, là tự làm tự chịu.
Chạng vạng, tôi quay trở về căn biệt thự.
Bố đang ở trong phòng ngủ của mẹ, ông đang xem lại cuốn album cũ.
Ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc bạc của ông.
Tôi lạnh lùng đứng ở cửa: “Bố đang làm gì?”
Ông ngẩn người: “Họa Khuynh, bố…”
Tôi đi tới thì thấy ông ấy đang ôm cuốn album trong lòng: “Trong đó vốn không có bố, bố không cần xem nữa đâu. Đây là khi con lên ba, lúc mẹ đưa con đến công viên trò chơi chắc là khi ấy bố đang ở bên Tống Minh Hỷ. Còn cả lúc con năm tuổi, muốn đi học vẽ nhưng không may bị cắt phải tay, mẹ đã đưa con đến phòng ván. Ngày ấy bố uống say rồi mắng con, bố nói nếu như con là con trai thì tốt rồi, không phải yếu ớt như thế.”
“Bố, trước năm mười ba tuổi, con vẫn luôn nghĩ bố không thích con bởi vì con không phải con trai, sau này khi nhìn thấy bố ôm Tống Minh Hỷ rồi hỏi nó muốn ăn kem vị gì con mới nhận ra, bố chỉ không thích con mà thôi. Trời sinh bố đã ghét những người phụ nữ thông minh, đây không phải lỗi của con mà do bố bất tài.”
“Bố vẫn luôn dùng sự bất tài của mình để trừng phạt con và mẹ.” Tôi lấy lại cuốn album trong tay ông: “Vì vậy, bố à, đừng trách con nhẫn tâm với bố, cổ phần trong tay bố cũng đủ để bố sống dư giả đến già rồi. Nhưng căn nhà này đứng tên mẹ con, bà muốn để lại nó cho con, con mong bố chuyển đi.”
Mặt bố tôi xanh như tàu lá chuối: “Họa Khuynh… bố sai rồi…”
“Liên quan gì đến con? Bố sai, con phải tha thứ cho bố sao?”
Tôi quay đầu lại gọi thím Lưu, thím Lưu xắn tay áo chạy vội vào trong.
“Bố cháu sắp chuyển đi rồi, thu dọn đồ đạc xong, thím xem ông ấy muốn đi đâu thì bảo tài xế đưa đi.”
“Vâng thưa cô cả.”
“À, phòng của Tống Minh Hỷ cũng phải thu dọn sạch sẽ.”
“Đi đâu?”
“Đưa về nơi nó vốn thuộc về.”
Giang Vũ đã được Giang Tư Nghiễn đưa ra nước ngoài từ lâu, Tống Minh Hỷ lại quay về thế giới vốn thuộc về cô ta, đây cũng là chuyện tốt.
Trong phòng khách, Tống Minh Hỷ bị bảo vệ kéo lại, cô ta khóc kêu liên tục: “Đây là nhà của tôi! Tại sao lại muốn đuổi tôi đi!”
Tôi cầm tờ giấy đánh dấu những buổi nghỉ học rồi ném vào mặt Tống Minh Hỷ: “Dù cô có tin hay không thì ngay từ ban đầu tôi đã muốn dọn đường cho cô rồi, là cô không muốn đi.”
“Tôi nhổ vào! Chị chẳng khác gì mẹ chị! Tống Họa Khuynh, sớm muộn gì cũng có một ngày chị sẽ giống như mẹ chị, sẽ không có ai thương…”
Giây phút ấy đột nhiên tôi hiểu ra, thì ra trên đời này lại thật sự có người có thể cố chấp đến mức tự tiện coi đồ của người khác thành đồ của mình, hơn nữa khi bạn lên tiếng đòi lại công bằng, người ấy còn ngang nhiên dùng những ngôn từ ghê tởm để trách mắng bạn.
Người như thế, thật sự rất ghê tởm.
Tôi bước tới, giơ tay Tống Minh Hỷ một cái đau điếng, tôi dùng hết sức bình sinh, tay cũng đau rát.
Mặt cô ta in rõ năm dấu tay của tôi, bị đến ngẩn người.
Tôi bật cười: “Từ ngày đầu tiên cô đặt chân tới đây tôi đã muốn làm như thế rồi. Làm phiền anh bảo vệ, sau này nếu có nhìn thấy cô ta lảng vảng quanh nhà tôi thì cứ việc báo cảnh .”
Trong nhà ít đi hai người, cũng trống vắng hơn rất nhiều.
Nhưng không hề hiu quạnh mà là yên tĩnh.
Thím Lưu lấy ảnh chân dung của mẹ tôi ra lau sạch: “Bà chủ, bà không cần lo lắng nữa đâu, cô chủ sống rất tốt, cô ấy đã kết hôn với cậu Giang rồi.”
“Mẹ cháu, trước đây có quen Giang Tư Nghiễn sao?” Đột nhiên tôi nhớ lại những chuyện trước đây, mẹ tôi và Giang Tư Nghiễn cũng từng giao thiệp với nhau.
Thím Lưu gật đầu: “Đúng vậy, chị gái của cậu Giang chính là bạn học cũ của bà chủ. Thế nên ngay từ đầu bà ấy đã nhờ cậu Giang chăm sóc cho cô rồi.”
Tối đó Giang Tư Nghiễn tới đón tôi, tôi cứ nhìn anh chằm chằm.
Giang Tư Nghiễn cười nói: “Họa Khuynh, sao trông em cứ là lạ.”
Tôi hắng giọng: “Không có gì, tính ra thì hai chúng ta cũng có khoảng cách thế hệ đấy.”
“Không có.”
“Không có thật sao?”
Giang Tư Nghiễn ừ một tiếng, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: “Không có.”
“Không đúng, chị anh là bạn học của mẹ em, tính ra anh là chú của em rồi.”
Mí mắt Giang Tư Nghiễn giật giật: “Ai nói cho em biết?”
“Trâu già gặm cỏ non.”
“...”
“ .”
“...”
“Đừng nói là anh thích em ngay từ đầu rồi nhé?”
Giang Tư Nghiễn: “Anh không thái thế đâu.”
“Vậy từ khi nào?”
“Không biết.” Giang Tư Nghiễn đánh tay lái: “Có thể là lâu ngày sinh tình.”
“Lâu ngày sinh tình mà anh để em đính hôn với Giang Vũ sao!”
“Nếu như anh không nhớ nhầm thì nhà em là người đề nghị đính hôn trước mà.” Giang Tư Nghiễn bất lực.
“Là bố em.” Tôi sửa lại lời anh nói.
Giang Tư Nghiễn nhướng mày: “Thế nên anh mới nghĩ em thích Giang Vũ, nhưng giờ thì có vẻ như không phải thế.”
“Có vẻ như?”
Giang Tư Nghiễn dừng xe, anh quay người lại rồi nghiêm túc nhìn tôi: “Họa Khuynh, anh yêu em, nhưng anh không dám chắc em có yêu anh hay không.”
Tôi ngây người, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, gương mặt cũng bất giác đỏ bừng.
Chữ yêu, bảo tôi nói ra thật sự quá khó.
Vì vậy suốt bấy lâu nay, dù Giang Tư Nghiễn đã nói lời yêu với tôi nhưng tôi vẫn chỉ im lặng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Giang Tư Nghiễn, tôi hé miệng, cố gắng mãi mới thốt ra được một câu: “Ngoài anh ra, em chưa từng chạm vào người đàn ông nào khác.”
Giang Tư Nghiễn đứng hình, sau đó anh mỉm cười vui vẻ: “Được rồi, anh đã biết, Họa Khuynh yêu anh.”
Tai tôi nóng bừng, quay đầu mở cửa bước xuống xe, Giang Tư Nghiễn chầm chậm bước theo sau.
Nắng chiều vừa khéo chiếu xuống, cái bóng của Giang Tư Nghiễn và tôi chồng lên nhau.
Đã từng chứng kiến một cuộc hôn nhân thất bại, có lẽ quãng đời sau này tôi khó mà nói được lời yêu.
Nhưng lúc này, người đàn ông đang đứng phía sau tôi, anh hiểu tôi.
Có cơn gió thoảng qua mang theo mùi hương trên cơ thể Giang Tư Nghiễn, là mùi gỗ tùng man mát.
Tôi hơi tò mò: “Giang Tư Nghiễn, tại sao anh luôn dùng nước hoa hiệu này vậy?”
“Em đoán xem.”
Còn ra vẻ.
Tôi cũng không quá bận tâm đến chuyện này, cho đến một hôm, trong lúc nói chuyện với người bạn tôi quen khi đi du học, cô ấy có nhắc đến đêm giáng sinh ở châu u, bảo tôi có thời gian phải tới đó một chuyến, còn nói cửa hàng bán nước hoa lâu đời năm ấy vẫn còn, nên quay về đó xem thử.
Đột nhiên có một cảnh tượng xuất hiện trong đầu tôi.
Đêm giáng sinh năm ấy, tôi kết thúc hành trình học ở châu u quay về nước.
Ngày máy bay hạ cánh, tuyết rơi rất dày, mẹ tôi đứng dưới ánh đèn đường vẫy tay với tôi.
Khi ấy bên cạnh bà còn có một người.
Người ấy mặc áo khoác màu nâu nhạt, hai tay đút vào túi áo, nét mặt dịu dàng.
Sau khi ôm mẹ xong, tôi chợt nhận ra anh là bạn của mẹ, thế là vội vàng lấy một chai nước hoa trong vali ra tặng cho anh.
Sau đó lễ phép nói: “Cháu chào chú, đây là nước hoa cháu mang từ Paris về tặng cho chú, sau này mong chú quan tâm nhiều hơn ạ.”
Giang Tư Nghiễn nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”
Thì ra Giang Tư Nghiễn đã nói tôi.
Tình cảm anh dành cho tôi không phải là lâu ngày sinh tình.
Mà là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong cái lần gặp nhau ở sân bay năm ấy.
Hết.