Quyển : Hoang đảo Ma Vật
Chương
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Từ sau khi lên đảo, bất kể là gặp phải nguy hiểm hay đụng mặt các loại ma vật hiếm thấy, dù Đường Kỷ Chi từng sống ở thế giới tuyệt đối không xuất hiện đám ma vật này thì cậu cũng thích ứng rất khá.
Dù sao đống phim khoa học viễn tưởng của nước ngoài với kỹ xảo điện ảnh cấp cao kia cũng không phải là xem cho có.
Trong ấn tượng của cậu, loại quái vật có cái đầu càng lớn, bề ngoài càng dữ tợn thì tính cách chắc cũng thuộc dạng dễ tức giận, khó ở chung.
Bây giờ thì tốt rồi, cậu gặp phải nhóm đại quái vật, đúng là dễ tức giận thật, nhưng khi có thể nghe hiểu đoạn đối thoại của chúng nó thì sự căng thẳng kinh khủng trong nháy mắt biến thành não tàn không lối thoát.
Lúc này đây, hai con quái vật khổng lồ trước mặt chẳng khác gì bạn nhỏ ba tuổi trong vườn trẻ đang cáu kỉnh đánh nhau.
Mà nhân vật cậu sắm vai, là một vị phụ huynh.
Đường Kỷ Chi: "..."
"Cái con rắn thúi nhà mi, mi chờ đó!"
"Tui ở đây nè, đến đây nào."
"A a a, tui muốn ăn mi!"
"Ngu xuẩn, uy hiếp ai đó hả? Tui ngược lại muốn xem thử xem hai ta ai ăn ai trước."
Không thể không nói, công phu miệng lưỡi của Đằng Xà so với Cá Quỷ mỗi ngày chỉ nằm bẹp ở đáy biển ngủ thì tốt hơn hẳn.
Cá Quỷ lầm bầm nửa ngày cũng không mắng lại được, tức giận đến mức trợn trắng mắt, thân thể co rúm bùng cháy dục vọng muốn phản kháng.
Nhưng mà nó là cá, cá rời khỏi nước dù có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng chỉ có thể giãy dụa trong vô lực.
Đằng Xà cười nhạo không chút khách khí, Đường Kỷ Chi rốt cục lấy ra phong phạm của phụ huynh: "Mày im miệng cho tao."
Đằng Xà: "..."
Nó ngoan ngoãn rụt đầu lại, không lên tiếng.
Lần này cười to biến thành Cá Quỷ, giọng nó lúc cười rộ lên có chút bén nhọn như giọng trẻ con: "Ều, mi cũng có lúc sợ à.
Tui thấy mi..."
Giọng nói đột nhiên im bặt, ngay sau đó nó khó khăn muốn chuyển ánh mắt sang chỗ Đường Kỷ Chi, nhưng bởi vì cái bụng của nó lật lên trên nên làm sao cũng không nhìn thấy Đường Kỷ Chi được.
"Nhân loại! Mi thế mà nghe theo mệnh lệnh của nhân loại!" Cá Quỷ từ bỏ giãy dụa, ngữ khí tựa như phát hiện bí mật lớn động trời, "Trời ạ, mi quả thực làm mất hết mặt mũi giới ma vật chúng ta, phụt! Phun nước miếng vô mặt mi nè."
Đường Kỷ Chi vừa hôn mê tỉnh lại, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Hơn nữa từ tối hôm qua đến bây giờ cậu chỉ ăn chút quả chua và nước dừa, bị giọng nói của sắc nhọn ầm ĩ của Cá Quỷ khiến đầu lúc này kêu ong ong, hai bên huyệt thái dương đau nhói.
Một giây sau.
"Lại nói thêm một câu, tao xé mày ra đút cho biển cả." Giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu Cá Quỷ.
Nó nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam rất nhỏ, lúc bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, cái vây không an phận nhích tới nhích lui của Cá Quỷ bỗng cứng đờ, không dám động đậy nữa.
Nó biết đây là nhân loại, nhưng lại cảm giác được sự quen thuộc của đồng loại trên người kẻ này, cùng với tinh thần lực áp bức tuyệt đối.
Làm bản năng của nó ý thức được, nếu như không nghe lời kẻ này nói, nó thật sự sẽ bị xé ra đút cho biển cả.
Cá Quỷ không lên tiếng.
Trong lúc lơ đãng, nó lại đối diện với ánh mắt của Đằng Xà, một cá một rắn dồn dập liếc mắt sang chỗ khác, im lặng không nói gì.
"Không thoải mái ở đâu?" Lam Đồng tới gần Đường Kỷ Chi, người sau lắc đầu một cái, không còn tiếng ồn, cơn đau đầu bớt đi rất nhiều.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cậu duỗi thắt lưng mệt mỏi.
"Trước tiên hong khô quần áo đã." Đường Kỷ Chi cởi quần áo ra, phía trên đều là cát, sau đó cậu thẳng thắn treo quần áo phơi trên người Đằng Xà.
Sau một lát, Đằng Xà lắp bắp lên tiếng: "Chủ nhân, tui, tui không động đậy được nữa."
Dường như biết Lam Đồng đang tức giận, nó uyển chuyển cầu viện với Đường Kỷ Chi.
Thân thể bị buộc lại như thế này cực kỳ cực kỳ không thoải mái.
Chỗ nút chết của Đằng Xà ở ngay chính giữa, chính là phần to nhất ở eo, to hơn cả người Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi ngắm nghía một lát, sau đó lặng lẽ di chuyển mấy centimet, nhìn qua Cá Quỷ đang liều mạng muốn nhích mình xuống nước.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cá Quỷ, thông qua màu sắc con mắt liền biết nó là một ma vật, nhưng lại khác xa với đám ma vật thích giết chóc trước đây cậu gặp phải, con Cá Quỷ biến dị này hiển nhiên có suy nghĩ của mình.
Cậu nghi ngờ, buộc thân thể Đằng Xà thành nút chết là do Cá Quỷ cố ý dùng vòng xoáy làm ra.
Đường Kỷ Chi nỗ lực nhấc thân thể Đằng Xà lên.
Một giây
Hai giây
Ba giây
...!
Vẫn không nhúc nhích.
"Chủ nhân?"
Đường Kỷ Chi thở ra, cái cổ vì dùng sức mà trở nên trướng đỏ theo động tác thả lỏng của cậu mà dần trở lại trắng nõn.
Cậu đánh giá cao sức lực của mình, đánh giá thấp trọng lượng của Đằng Xà.
Ho nhẹ một tiếng, Đường Kỷ Chi yên lặng nhìn sang Lam Đồng.
"Đừng để ý đến nó." Lam Đồng nói, "Phạm lỗi, nên bị phạt."
Đằng Xà: "..."
Giận trong mình lắm mà hông dám nói gì.
"Chủ nhân." Không dám nói với Lam Đồng, nhưng vẫn dám nói với Đường Kỷ Chi.
Giọng Đằng Xà rất nhỏ, nghe đặc biệt đáng thương, cùng lúc đó, theo tiếng nó vừa dứt, miếng vảy bị nứt ở giữa đầu cũng rơi xuống, có máu chảy ra.
Tốt xấu gì cũng là rắn của mình, Đường Kỷ Chi nghiêm túc nói: "Lam Đồng, anh xem nó cứ buộc chặt như vậy, huyết dịch không lưu thông, qua thời gian dài, nghiêm trọng hơn sẽ bị cắt chi đó.
Chờ chúng ta ăn no uống đủ, còn phải ngồi nó đi vào rừng cây nữa."
Nói tới đây, Đường Kỷ Chi chợt nghĩ tới gì đó bèn quay đầu hỏi Đằng Xà: "Mày có phải còn có một bạn thân?"
Đồng tử dựng thẳng màu vàng của Đằng Xà co lại trong nháy mắt, dưới ánh mặt trời trông cực kỳ khủng bố, giọng nói của nó cực kỳ kinh ngạc: "Chủ nhân, làm sao cậu biết?!"
Đường Kỷ Chi rất có phong độ của cao nhân: "Bởi vì tao là chủ nhân của mày."
Đằng Xà nhớ tới chuyện mình mơ mơ hồ hồ nhận chủ, ưu thương mà im lặng.
"Bạn thân của mày ở đâu?" Nhiệm vụ bản vẽ đưa ra là trong vòng ba ngày tìm thấy bạn thân của Đằng Xà, nếu không tìm được sẽ nuốt Đằng Xà làm chất dinh dưỡng.
"Tui không biết." Đằng Xà hạ giọng, rầu rĩ nói, "Có một ngày tui tỉnh lại, cậu ấy bỗng nhiên không thấy tăm hơi, tui luôn tìm kiếm cậu ấy."
Dừng một chút, nó nói thêm: "Chính là lần trong khe núi kia đó.
Cậu ấy ngã bệnh, nhân loại từ trước đến giờ nham hiểm giả dối, tui chỉ có thể đề phòng các cậu không đánh thức cậu ấy khỏi giấc ngủ."
Đường Kỷ Chi nghĩ thầm: Chẳng trách lúc đó Đằng Xà không ra tay với cậu, La Điệt và Thời Tiểu An, thì ra là vì bạn thân của mình, thực sự là một rắn tốt trọng tình trọng nghĩa.
"Không có chuyện gì, chờ chúng ta nghỉ ngơi rồi thì cùng đi tìm nó." Đường Kỷ Chi nói, "Bạn thân của mày là loài gì?"
Đằng Xà: "...!Tui không biết."
Đường Kỷ Chi: "?"
"Mày đến bạn thân là loài gì cũng không biết?!"
Giọng Đằng Xà càng ngày càng nhỏ: "Mắt tui không tốt lắm..."
Đường Kỷ Chi hít sâu một hơi, một lát sau mới trở lại dáng hình phật hệ: "Được rồi, mày cũng không biết bạn thân của mày là loài gì, làm sao mày tìm được nó? Làm sao đi tới nơi này?"
"Mặc dù tui không biết cậu ấy là cái gì, nhưng tui có thể cảm giác được mùi của cậu ấy." Đằng Xà lần này có quyền lên tiếng, nó cực kỳ có niềm tin, "Tui cảm giác được cậu ấy xuất hiện ở phía đông, nên một đường đuổi theo tới đây."
"Vậy bây giờ mày có thể cảm giác được không?"
"Có thể ó!" Đằng Xà vui vẻ nói, "Cậu ấy ở xung quanh nơi này nè, cậu ấy chắc chắn gặp phải nguy hiểm nên mới trốn đi, cậu ấy rất thông minh, thông minh hơn tui nhiều.
Chủ nhân cậu thấy cậu ấy, cậu cũng sẽ thích cậu ấy á.
Hơn nữa dung mạo của cậu ấy rất đẹp, là cái loại rất đẹp rất đẹp kia đó.
Cậu ấy..."
"Dừng lại!" Đường Kỷ Chi =_=, "Tao biết rồi, nghỉ ngơi xong sẽ đi tìm bạn thân của mày."
Đằng Xà vui vẻ gật gật đầu to, lần gật này, lại có mấy miếng vảy vỡ vụn rơi xuống.
Vốn tưởng rằng Lam Đồng ra tay thì nút chết có thể mở rất nhanh, nhưng mà chuyện bế tắc như vậy, không chỉ dựa vào sức lực mà còn phải khéo tay.
Như một người có thể một quyền đấm chết một con trâu, làm thế nào cũng không xỏ kim được.
Lam Đồng thử hai lần cũng không mở được, vốn muốn trực tiếp xé ra, nhưng anh cũng biết làm như vậy không ổn —— Ít nhất Đường Kỷ Chi sẽ không chịu.
Vì thế anh không nhịn nữa.
—— Người cá vốn chẳng phải chủng vật có tính cách bình tĩnh gì.
Anh trực tiếp kéo Đằng Xà vào trong nước, lúc tha đi còn nhớ lấy quần áo Đường Kỷ Chi phơi xuống, sau đó ném cả Cá Quỷ vào cùng, lại nói với Cá Quỷ: "Mày giúp nó mở ra, tao thả mày đi."
"...?" Cá Quỷ vui vẻ vô cùng, "Thành giao!"
Cái thảm lớn vồ tới chỗ Đằng Xà.
Đằng Xà rít gào bay nhảy: "Chủ nhân cíuuuu!"
Đường Kỷ Chi yên lặng quay người, suy nghĩ nên đắp bếp nấu cháo ở đâu thì thích hợp.
Ngoài khơi khuấy động, Cá Quỷ sung sướng nô đùa, thỉnh thoảng vang lên tiếng ha ha ha, trên bờ cát lại đặc biệt yên tĩnh.
Cạnh biển gió lớn, mặt trời chiếu rọi, quần áo vừa phơi ban nãy đã khô, Đường Kỷ Chi mặc vào.
Sau đó lấy một bộ lớn một chút đưa cho Lam Đồng.
Người sau chần chờ chốc lát, bèn tiếp nhận.
"Hơi nhỏ, nhưng anh cứ mặc trước đi, sau này tìm size thích hợp rồi đổi lại."
Lam Đồng gật đầu, yên lặng mặc quần áo vào.
Người cá không mặc quần áo, bản năng của anh cũng có vẻ chống cự việc này.
Nhưng khi mặc quần áo lên người, lại có cảm giác thư thích quỷ dị, tựa hồ anh phải nên mặc đồ như Đường Kỷ Chi mới là bình thường.
"Cậu muốn ăn cá không?" Mặc quần áo tử tế, Lam Đồng hỏi.
Đường Kỷ Chi: "?"
Ánh mắt Lam Đồng dời về phía Cá Quỷ ở dưới nước vừa sung sướng chọc Đằng Xà, vừa giúp Đằng Xà mở nút chết.
Đường Kỷ Chi: "Nó là ma vật."
"Ừm, cho nên không thể ăn nó." Lam Đồng nói, "Nhưng có thể bảo nó đi tìm cá bình thường có thể ăn."
Không thể không nói, Đường Kỷ Chi...!động lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá Quỷ: Mẹ ơi, con bị bại hoại theo dõi làm sao bây giờ QAQ
--- Hết chương .