Quyển : Hoang đảo Ma Vật
Chương
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
"Cạch" một tiếng, Thời Tiểu An bỏ nhánh cây nhặt được xuống đất.
La Điệt dùng nhánh cây xiên qua một trái chuối xanh lớn bằng bàn tay nướng trên lửa.
Trái chuối này là do La Điệt phát hiện trên một gốc cây chuối lùn, không có mùi lạ nên có thể ăn.
Chuối tiêu vẫn chưa chín nhưng có thể dùng lửa để nướng, chỉ là mùi vị không ngon cho lắm.
Nhưng đối với đám người chỉ ăn trái chua như họ mà nói, có thể ăn một bữa chuối nướng đã xem như một dạng thêm món khác rồi.
Thời Tiểu An ngồi xếp bằng dưới đất, kỹ thuật nướng đồ ăn của La Điệt chẳng ra sao.
Vỏ ngoài của trái chuối đã cháy đen, dù là như vậy, cũng có một loại mùi là lạ khó nói hấp dẫn vị giác của cậu nhóc.
"Anh, giống như đang nướng vịt vậy á." Một lát sau, Thời Tiểu An nói.
La Điệt bật cười: "Em cứ xem như nướng vịt đi."
Dừng một chút, giọng hắn hơi nhỏ lại: "Cũng không biết một mình Kỷ Chi thế nào rồi."
"Anh ấy không sao." Thời Tiểu An ung dung nói.
La Điệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu nhóc, cũng không hỏi tại sao cậu nhóc bình tĩnh như thế, cũng không hỏi tại sao cậu nhóc có thể biết vị trí của Đường Kỷ Chi.
Hắn giống lúc đầu gặp phải Đường Kỷ Chi, không hiểu sao lại hết mực tin tưởng Đường Kỷ Chi, và bây giờ hắn cũng tin Thời Tiểu An.
Nướng xong một trái chuối, La Điệt đưa cho Thời Tiểu An.
Người sau nhận lấy, vừa thổi phù phù vừa xé cái vỏ bị nướng khét, sau đó cắn một miếng thịt chuối mềm mại: "Ngon lắm."
"Anh cũng ăn đi." Cậu nhóc đưa tới bên miệng La Điệt, người sau cũng cắn một miếng.
La Điệt quay đầu nhìn về phía sau của xe, sau đó liền chuyển hướng đến vũ khí tinh xảo đặt bên cạnh.
Bộ lạc rất hào phóng, bộ trưởng cũng rất tin tưởng hắn, cho rằng hắn cầm vũ khí của bộ lạc, sẽ không chạy trốn, sẽ giữ lời và tìm Đường Kỷ Chi cùng về bộ lạc.
Sự tin tưởng này đặt trên vai hắn, nếu nói không có áp lực thì không thể nào.
"Em thích bộ lạc không?" La Điệt hỏi.
Thời Tiểu An liếm ngón tay, suy nghĩ một chút, đoạn nói: "Thích, người ở đó rất thân thiện."
Trên đảo có rất ít vị thành niên, bởi vì vị thành niên trên đảo thường sống không lấu.
Trước khi Thời Tiểu An đến bộ lạc, người nhỏ nhất trong bộ lạc là một bé gái mười hai tuổi, thế nhưng bé gái đã bị mắc bệnh rồi mất.
Cho nên sau khi Thời Tiểu An đến, cậu nhóc trở thành người nhỏ nhất ở đó.
Không có phụ nữ mang thai, phụ nữ cũng không dám mang thai.
Ở một nơi nguy hiểm tầng tầng như trên đảo, dù cho có người mang thai, cũng sẽ nghĩ biện pháp phá đi.
Không phải nhẫn tâm, mà ngược lại là nhân từ.
Vì Thời Tiểu An là đứa nhóc nhỏ nhất trong bộ lạc nên mọi người rất chăm sóc cậu nhóc.
"Anh, trước đây có phải em rất đáng ghét không." Thời Tiểu An bỗng nhiên nói, "Không hiểu chuyện chút nào."
La Điệt im lặng hai giây, chợt cười nói: "Dù em ra sao cũng đều là em trai của anh."
"Dạ." Thời Tiểu An gật đầu, cũng bật cười.
"Lỡ như Đường Kỷ Chi không muốn về bộ lạc thì phải làm sao đây?"
La Điệt chuyển chuối nướng trong tay, đoạn nói: "Dưa hấu nhỏ nẩy mầm, nếu như cậu ấy muốn sau này có thể ăn được dưa hấu, dựa theo tính tình của cậu ấy, cho dù chỉ vì dưa hấu, cũng có thể sẽ trở lại."
Thời Tiểu An suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy anh của cậu nói rất đúng.
Đột nhiên, Thời Tiểu An cau mày.
"Sao vậy?"
Thời Tiểu An nhìn phía tây: "Em cảm giác được anh ấy đang di chuyển, cách chúng ta càng xa, hơn nữa...!tốc độ cực kỳ nhanh."
Bọn họ từ lúc xuất phát đến giờ đã được một ngày, trước đó cảm ứng được Đường Kỷ Chi ở một chỗ không di chuyển, khoảng cách giữa bọn họ cũng dần rút ngắn.
Nhưng bây giờ Đường Kỷ Chi không chỉ đột nhiên chuyển động, tốc độ còn rất nhanh, khoảng cách một khi quá dài, cảm ứng của cậu nhóc sẽ yếu đi.
Thời Tiểu An có hơi bận tâm: "Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ."
Trong tiềm thức của cậu nhóc cảm thấy Đường Kỷ Chi sẽ rất an toàn, không có việc gì, nhưng giờ phút này cậu nhóc bị cảm xúc chi phối, lo lắng Đường Kỷ Chi có chuyện mới đột nhiên di chuyển nhanh như vậy.
Có phải bị người ta bắt đi không?
La Điệt đứng dậy nhanh chóng dập lửa, mang đống chuối còn lại lên xe, Thời Tiểu An cũng nhảy lên.
"Em tiếp tục dẫn đường, chúng ta đuổi theo."
Cùng lúc đó, đội thủ vệ của bộ lạc do Trình Dụ dẫn dắt cũng chạy đến đại bản doanh của tổ chức Ác Ma.
Bọn họ dùng vũ khí hoàn mỹ nhất do bộ lạc chế tạo ra, thủ vệ cũng dùng nhóm đứng đầu, còn cả những người tự nguyện gia nhập kế hoạch tiêu diệt tổ chức Ác Ma —— Những người tự nguyện này có người là người nhà chết trong tay Ác Ma, có người là bạn, nói chung đều có mối thù không đội trời chung với tổ chức Ác Ma.
Đường Nghiên và Tiểu Võ cũng ở bên trong.
Tiểu Võ khó nén kích động: "Chị Nghiên, chúng ta có thể báo thù cho anh Trọng rồi."
Đồng đội của họ Hứa Trọng chính là gián tiếp chết trong tay người của tổ chức Ác Ma.
"Chút nữa đến nơi cậu nhớ để ý, đi theo phía sau chị, có nghe không." Đường Nghiên lạnh lùng căn dặn.
"Chị yên tâm đi, em cũng không phải con nít." Tiểu Võ liếm môi một cái, "Nếu có anh Đường ở đây thì tốt rồi, có anh ấy thì chúng ta nhất định sẽ thành công."
Vừa nhắc tới Đường Kỷ Chi, tránh không được nhớ tới mấy bữa thịt khó quên kia, nếu như không có Đường Kỷ Chi, bọn họ muốn ăn thịt bình thường thì gần như là chuyện không thể nào.
Đường Nghiên thở dài, chỉ hy vọng bé đáng yêu có thể bình an sống sót, sau đó có cơ hội gặp lại.
Bọn họ cũng không biết Đường Kỷ Chi mà họ nhớ thương giờ khắc này cách bọn họ chỉ có mấy chục km mà thôi.
Chu Tước bay giữa không trung, trong đôi mắt mã não đỏ tràn đầy phẫn nộ với người trên lưng.
Trên lưng nó có hai người, sự phẫn nộ của nó chỉ nhằm vào cái tên bên phải.
Lam Đồng.
Nó nhớ kỹ cái tên này.
Nếu không phải nể mặt mũi Đường Kỷ Chi thì dù thế nào nó cũng sẽ không để Lam Đồng ngồi trên thân thể của nó, quả thực là sỉ nhục thân phận Chu Tước của nó mà.
Chu Tước sau khi bị Lam Đồng đánh lén hôn mê bất tỉnh, không khống chế được năng lượng bên trong cơ thể vì vậy bị thu nhỏ thành hình thái con non, còn bị Dây Leo Quỷ nhân cơ hội nhổ luôn mấy cọng lông chim.
Nhưng lông chim sau khi rụng sẽ tự động bốc cháy, tất nhiên mấy cọng dây của Dây Leo Quỷ cũng bị đốt cháy, làm chúng nó sợ tới mức không dám tiếp tục động đến Chu Tước nhỏ nữa, hết sức đàng hoàng chui vào trong bản vẽ.
Mấy chuyện này Chu Tước không biết, cho đến khi tỉnh lại trong sơn động, phát hiện lông mình ít đi năm cọng.
—— Đường Kỷ Chi tìm gần đó một cái sơn động có thể ở tạm, bảo Qua Qua gọi tới một đám đồng loại của nó đến gác ngoài động.
Thân là một con Chu Tước tự luyến từ nhỏ đến lớn, trên người mình có bao nhiêu cọng lông nó đều rõ như lòng bàn tay.
Chu Tước nhỏ ghim chuyện này lên đầu Lam Đồng, lúc này giận dữ muốn biến thân đánh một trận với Lam Đồng, cũng may Đường Kỷ Chi lấy ra thân phận phụ huynh đè nó lại.
Bất công! Bất công trần trụi!
Chu Tước ấm ức cực kỳ, mỹ thiếu nữ xinh đẹp như nó mà chủ nhân không thích, cứ đi thích một con cá kì dị quái đản.
Nhưng mà oan ức cũng vô dụng, chủ nhân lại dùng hành động tỏ rõ cậu ấy yêu Lam Đồng, Chu Tước có thể làm gì đây?
Nó không có cách nào phản kháng, chỉ có thể tiếp thu và tự an ủi, tốt xấu gì mình cũng được ở trong động, không như Đằng Xà bị đưa đi trông cửa.
Lại không biết Đằng Xà sở dĩ muốn ở ngoài động trông cửa là vì Qua Qua cùng Tai Hồ chơi ở bên ngoài, nó không yên lòng, chỉ sợ sơ ý một chút thì Qua Qua lại bị thổi bay mất.
—— Trước đó Qua Qua và Đằng Xà lạc nhau cũng là vì gió quá lớn, thổi nhóc kia bay mất.
Một đứa như cọng giá đến mình là chủng loại gì cũng không biết, thân nhỏ có mấy centimet, cậu còn hi vọng nó có thể dựa vào bản lĩnh của mình tìm được Đằng Xà hả?
Mỗi ngày Qua Qua đều tung bay theo gió, trong lòng chỉ cầu khẩn Đằng Xà có thể sớm tìm được mình.
Sau đó trùng hợp gặp phải Tai Hồ, rồi lại bị người Ác Ma bắt được, dùng cái thân thể nho nhỏ như cọng giá của nó thì chạy trốn là chuyện rất dễ dàng, sẽ không bị chú ý.
Nhưng nó rất có nghĩa khí đấy, bạn bè gặp nạn mà có thể một mình chạy trốn à.
Cũng may Đằng Xà tới kịp.
Lúc này, có lẽ phát hiện mình có thể phát mệnh lệnh với đồng loại, thu được thông tin nên Qua Qua đột nhiên trở nên bát quái.
Nó với Tai Hồ hôm nay là lần đầu nhìn thấy Đường Kỷ Chi, mặc dù nhận chủ, nhưng cũng không hiểu rõ Đường Kỷ Chi, đặc biệt là Lam Đồng.
Qua Qua kẹp mình ở khe vảy của Đằng Xà, cố ý hạ thấp giọng, sợ bị Lam Đồng nghe thấy: "Đằng Đằng, quan hệ giữa chủ nhân với Lam Đồng là thế nào vậy? Lam Đồng là thứ gì? Sao anh ta lại lợi hại như vậy, đến đứa dữ như Chu Mỹ Lệ cũng có thể đánh thắng."
"Tui cũng không biết Lam Đồng là thứ gì, ngược lại anh ta rất hung ác, chúng ta không nên trêu chọc anh ta." Đằng Xà rầu rĩ nói.
Qua Qua chạm vào lá của mình, dừng một chút, lại hâm mộ nói: "Chu Mỹ Lệ thật sự rất đẹp, nếu tui có thể đẹp bằng một nữa của cô ấy là được rồi."
"Cô ấy rất đẹp sao? Chắc chắc không đẹp như cậu rồi."
Qua Qua mở cờ trong bụng, mặc dù nó là một cái mầm không có giới tính, nhưng vẫn rất chú ý đến vẻ ngoài của mình.
Nó đột nhiên nhớ tới thị lực của bạn thân không tốt, lời định nói cũng nuốt ngược vào trong, nhất thời rơi vào yên lặng.
Đợi đến ngày thứ hai sương đen tản đi, mặt trời xuất hiện, Qua Qua, Đằng Xà, Tai Hồ đều bị Đường Kỷ Chi thu vào bản vẽ.
Chu Tước khôi phục kích thước ban đầu, sau đó chở hai người bay lên trời.
Một đường đi đều do Qua Qua chỉ đường đến đại bản doanh của tổ chức Ác Ma.
...!
Đây là lần đầu tiên Đường Kỷ Chi ngồi "máy bay" Chu Tước, không có chỗ ngồi, không có kính chắn gió, thứ duy nhất cậu có thể làm là tóm chặt lấy lông của Chu Tước.
Một cánh tay tái nhợt siết chặt eo cậu, gió lớn thổi qua, mái tóc dài màu đen tung bay, Đường Kỷ Chi không khỏi nhìn sang.
Trời xanh, mấy trắng, Chu Tước, người cá.
Giống như một bức tranh đẹp nhất trần đời.
Làm tay của hoạ sĩ ngứa ngáy, Đường Kỷ Chi nhấc tay nắm lấy một lọn tóc, Lam Đồng nghiêng đầu, bên trong con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo có chút mờ mịt.
Đường Kỷ Chi: "?"
Cậu phát hiện trạng thái Lam Đồng có chút không đúng.
"Sao vậy? Có gì khó chịu hả?" Vì để Lam Đồng nghe được cậu nói, Đường Kỷ Chi dán môi sát bên tai anh.
Dựa gần như vậy, Đường Kỷ Chi mới phát hiện lỗ tai Lam Đồng nhọn và dẹt hơn người thường, trông rất đẹp, mà sau tai có một khe nhỏ hơi nông.
Không nhịn được lại dán sát vào xem, đột nhiên nhận ra rằng đây hẳn là...!mang của Lam Đồng.
Hơi nóng của Đường Kỷ Chi thở ra phả hết vào sau tai Lam Đồng, mang của người cá là vị trí mẫn cảm, cái tay đang ôm eo Đường Kỷ Chi của Lam Đồng hơi run lên, ngay sau đó siết chặt.
Lỗ tai của anh giật giật, ý muốn che khuất cái mang sau tai mình.
Đường Kỷ Chi bật cười, từ từ ngồi thẳng người, ngón tay lơ đãng chạm vào eo Lam Đồng.
Đợi đã...!Nóng?!
Cậu cuối cũng cũng phát hiện Lam Đồng không đúng chỗ nào, nhiệt độ của Lam Đồng lên cao!
Nhiệt độ của người cá khá thấp, vừa chạm vào sẽ có cảm giác lạnh lẽo.
Đường Kỷ Chi vốn không nghĩ tới nhiệt độ cở thể của Lam Đồng tăng lên, chẳng trách Lam Đồng trông rất khó chịu.
Một con cá có thể thoải mái khi nhiệt độ tăng lên à?
Vừa định hỏi Lam Đồng nguyên nhân là gì thì ánh mắt Đường Kỷ Chi rơi vào lông chim dưới người Lam Đồng, cậu lấy tay sờ qua ——
So với lông ấm áp dưới thân cậu, phần lông dưới thân Lam Đồng nhiệt độ cao hơn nhiều.
"Tiểu Mỹ Lệ!" Điều khiển nhiệt độ lông của mình khác nhau ở từng chỗ, việc này ngoại trừ Chu Tước thì ai có thể làm được?
Chu Tước: "..."
Gay go, bị chủ nhân phát hiện.
"Chủ nhân, tui không có làm gì cả!" Chu Tước cũng biết giở trò ba que, nó chỉ tăng nhiệt độ để báo mối thù ngày hôm qua bị đánh lén ngất đi mà thôi.
Đường Kỷ Chi: "..."
"Tôi không sao." Lam Đồng nói.
Anh có chừng mực, bây giờ đang ở giữa không trung không cách nào chỉnh Chu Tước được, chờ sau khi hạ xuống thì tính sổ sau.
Sau khi trải qua đoạn nhạc đệm này, Chu Tước đàng hoàng hạ nhiệt độ xuống, sau đó nhiệt độ trên người Lam Đồng cũng trở lại ban đầu.
Không sao cả, sau này có cơ hội lại báo thù —— Chu Tước nghĩ.
Không biết qua bao lâu.
"Chủ nhân, đến rồi."
Đường Kỷ Chi mơ mơ màng màng mở mắt.
Chu Tước cân nhắc đến năng lực chịu đựng của thân thể Đường Kỷ Chi, tốc độ bay của nó cũng không quá nhanh, thêm vào việc có Lam Đồng che chở, nên cậu không tự chủ ngủ thiếp đi.
Cúi đầu nhìn xuống dưới, thị lực của cậu rất tốt ——
Sào huyệt của tổ chức Ác Ma đặt một bên trong cái hẻm núi tự nhiên, thế núi trở thành lá chắn an toàn nhất của bọn gã, mơ hồ có thể thấy người đang đi lại.
"Chủ nhân, làm sao đây?" Chu Tước đầy bụng tức giận, bây giờ cuối cùng cũng coi như có chỗ để bùng nổ, nó nóng lòng muốn thử.
Đường Kỷ Chi đảo qua cảnh vật chung quanh, đoạn nói với Chu Tước: "Trước tìm một nơi dừng lại đã."
Phương diện này Chu Tước là tay già đời, không cần Đường Kỷ Chi nhắc nhở, nó đã tìm được một nơi hạ cánh tốt nhất.
Đường Kỷ Chi và Lam Đồng đứng cạnh hẻm núi, núi ở đây rất hiểm trở, chỉ cần không chú ý ngã xuống sẽ tan xương nát thịt.
Cậu cẩn thận nắm lấy cánh tay Lam Đồng đứng vững, một tay khác rảnh rỗi vỗ vỗ đùi lớn của Chu Tước, đoạn nói: "Đi đi, chúng ta lễ phép một chút, trước dùng lửa của mày gõ cửa nhà bọn gã."
Là lúc để người của tổ chức Ác Ma cảm nhận xem cái gì gọi là "nhiệt tình".
Chu Tước hưng phấn bay lên giữa không trung, ánh lửa trong nháy mắt phủ lấy toàn thân nó: "Chủ nhân, tui thích cái phương thức gõ cửa này lémmm!"
Một giây sau, một đám lửa lớn như thiên thạch lao về phía hẻm núi.
--- Hết chương .