Quyển : Hoang đảo Ma Vật
Chương
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Làn đạn điên cuồng bình luận:
【 Ha ha ha đậu má, lại đùa giỡn con người ta rồi! 】
【 Người mới này thú vị đây, mượn dây leo đùa giỡn oai phong, không biết xấu hổ, tôi thích.
】
【 Một giây run sợ, cười chết.
】
【 Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy người mới này có hack sao? Đến ma vật cũng nghe anh ta sai khiến đó.
】
【 Xì, vừa nhìn là biết trùng hợp.
】
...!
Đúng là trùng hợp thật.
Lúc dây leo trò chuyện với nhau trong bóng tối bảo tụi nó muốn ăn Phệ Xỉ và chim Ưng thì bị Đường Kỷ Chi nghe thấy, trong lòng cậu hơi động.
Dựa vào khí chất và cách ăn mặc của người đàn ông với thiếu niên kia, chắc là người chơi cũ, nên sẽ luôn ở trong trạng thái bảo trì cảnh giác cao độ.
Nếu cậu hỏi bọn họ tình huống nơi đây, hơn phân nửa sẽ không nhận được câu trả lời.
Tình huống như vậy, đặt mình vào thế yếu cũng vô dụng —— Bọn họ đã nhận định cậu là người mới.
Yếu thế không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là lộ ra chút thực lực, đưa bản thân lên vị trí ngang hàng với đối phương, chỉ như thế mới có thể trao đổi một vài thông tin có ích.
Dây leo xì xào bàn tán chợt đưa cho Đường Kỷ Chi một con đường.
Điều làm cậu bất ngờ chính là dây leo xuất hiện, lại khiến hai người kia sợ hãi đến mức trong nháy mắt đã co giò chạy trốn.
Đám dây leo khác đã kéo hai bộ thi thể lên vách đá, còn lại một dây đang dừng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào Đường Kỷ Chi.
Thanh âm của bọn nó vẫn lanh lảnh như trước, có lẽ bởi vì được ăn no uống say nên bọn nó trầm ổn hơn nhiều.
Hơn nữa...!
Thân thể của bọn nó đã lớn lên.
Trước đó to nhất chẳng qua cũng chỉ to bằng nắm đấm trẻ con, bây giờ đã to bằng nắm tay người thành niên.
Nói cách khác, dây leo được thiếu niên gọi là Dây Leo Quỷ này có thể thông qua ăn uống mà tiến hóa, thậm chí —— Đường Kỷ Chi tỉ mỉ nhớ lại, sau đó cho ra một kết luận: Dây Leo Quỷ cậu đang gặp phải là thể cây non, cho nên mới nhát gan và dễ lừa như vậy.
Dây Leo Quỷ thật sự là một loại ma vật rất đáng sợ, nên chúng nó vừa xuất hiện, người đàn ông và thiếu niên kia đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
"Nếu không phải tên nhân loại này, chúng ta cũng không ăn được nhiều như thế."
"Cố gắng chống đỡ, tui muốn nghe anh ta kể xong câu chuyện kia."
"Tui cũng muốn, nhưng mà tui buồn ngủ quá."
"Ỏ? Tui cũng buồn ngủ nữa."
"Vậy ngủ trước đi."
"Được."
...!
Cọng dây leo liên tục nhìn chằm chằm vào Đường Kỷ Chi kia cũng rụt lại, trên mặt đất ngoại trừ vết máu ở hai nơi ra thì không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Đường Kỷ Chi đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía trước.
Lúc người đàn ông ôm thiếu niên chạy trốn có để lại dấu chân trên mặt cát, cậu thuận theo dấu chân có lẽ sẽ gặp lại bọn họ.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời cũng sắp tối rồi.
Buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống, áo ngủ trên người không cản được gió lạnh, cậu cần phải tìm một nơi thích hợp để vượt qua buổi tối.
Còn cả thức ăn và nước uống.
Đây là thứ cơ bản nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Kỷ Chi có hơi hối hận vì vừa nãy "thị uy" làm màu.
Sớm biết dây leo uy danh lan xa, cậu sẽ không đùa giỡn như vậy.
Giờ có hối hận cũng vô dụng, Đường Kỷ Chi rất nhanh đã khôi phục lại yên lặng.
Cậu quyết định men theo dấu chân của người đàn ông mà đi, gặp gỡ thì lại giải thích, không gặp được thì thuận tiện tìm xem có đồ ăn gì hay không, tốt nhất là tìm được nước.
Mím mím đôi môi khô ráo, cậu khát.
Dấu chân của người đàn ông vượt qua một cồn cát, Đường Kỷ Chi cũng đi qua, phía trước là một mảnh rừng cây rậm rạp, vết chân biến mất trong rừng.
Nhìn cây dừa treo đầy trái, Đường Kỷ Chi rất vui vẻ.
Mặc dù cậu không tìm được hai anh em kia, nhưng ít ra cũng tìm được thứ có thể uống.
Đường Kỷ Chi không có kinh nghiệm hái dừa, cậu đi vòng quanh cây dừa mấy vòng, sau đó đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.
Làn đạn vì động tác đứng im của cậu lần thứ hai sôi động:
【 Anh ta đang làm gì thế? 】
【 Không phải hái dừa sao? Sao không có động tĩnh gì vậy? 】
【 Người mới này thuộc tính con rùa à, chán chết rồi, không xem nữa.
】
【 Tôi mới nghe bạn tôi nói có một người mới có thể triệu hoán ma vật, chính là con gà bệnh này??? 】
【 Cái quỷ gì vậy? Sao lại không nhúc nhích, mạng nhà tôi lag rồi? 】
...!
Làn đạn bị hình ảnh đứng im này làm cạn lời, dồn dập thoát ra, chỉ còn lại mấy người kiên trì đến cuối.
Lại qua một lát, chợt thấy hình ảnh đứng im bỗng nhiên chuyển động, một chân chậm rì rì xuất hiện trong màn hình, sau đó đạp cây dừa một cước.
【...!】
【 Nhân tài.
】
【 Đậu xanh.
】
【 Kích thích đã nói đâu? 】
【 Người mới này có thể sống quá đêm nay, tôi lặt đầu xuống lăn bàn phím! 】
...!
Sau khi đạp cây dừa, Đường Kỷ Chi lui về phía sau một chút, nhưng mà trái dừa trên ngọn cũng không rơi xuống như trong tưởng tượng của cậu.
Bất đắc dĩ, cậu không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đạp một cước, nhưng vẫn vô dụng như trước.
Cậu nhìn ngọn cây, lại nhìn thân cây, quyết định thay đổi vị trí mới rồi đạp tiếp.
Xẹt——
Không khí bị lưỡi dao sắc xẹt qua phát ra tiếng rít chói tai, trái dừa trên ngọn cây ầm ầm rơi xuống đất, một chuỗi gần năm quả.
Đường Kỷ Chi không đi nhặt trái dừa, mà nhìn về hướng nơi sâu trong rừng.
Mấy giây sau, bóng dáng người đàn ông và thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt.
"Sao Dây Leo Quỷ không ăn anh?" Thiếu niên nắm chặt trường cung.
Vừa nãy ở trong bóng tối, cậu ta thực sự không nhìn nổi trò con bò của Đường Kỷ Chi, sau khi nhận được sự đồng ý của người đàn ông, cậu ta bèn bắn một mũi tên.
Đường Kỷ Chi không trả lời câu hỏi trước mà thân thiện nói: "Xin lỗi, vừa nãy tôi chỉ đùa với hai người một chút mà thôi."
"Về phần Dây Leo Quỷ trong miệng cậu tại sao không ăn tôi, tôi cũng không biết." Cậu nói như vậy cũng không tính là nói dối.
Giao thiệp với người lạ, có thể lấy lòng nhưng không thể tiết lộ quá nhiều, cần bảo trì một chút cảm giác thần bí.
Thiếu niên và người đàn ông trao đổi một ánh mắt, người đàn ông gật đầu, thiếu niên thả cung xuống.
Người đàn ông híp mắt nhìn Đường Kỷ Chi, người sau hào phóng đối diện.
Một lát sau, người đàn ông nói: "La Điệt."
"Đường Kỷ Chi."
"Cậu rất may mắn, Dây Leo Quỷ, Phệ Xỉ, chim Ưng, người mới chỉ cần gặp phải một trong ba loại ma vật này đều chết hết, cậu không những gặp cùng một lúc mà còn hoàn toàn không bị thương chút nào."
"Vận khí của tôi từ trước đến giờ cũng khá tốt."
"Đây là người ngốc có phúc của kẻ ngốc." Thiếu niên xen miệng, vừa nghĩ tới hình ảnh Đường Kỷ Chi ngu đến mức đạp cây dừa, cậu ta liền muốn trợn trắng mắt, "Bằng vào anh, có thể còn sống là kỳ tích rồi."
"Tiểu An." La Điệt nhàn nhạt quát một tiếng.
Thiếu niên phồng miệng, dưới ánh mắt của La Điệt có chút không tình nguyện nói: "Tôi tên là Thời Tiểu An."
"Xin chào." Đường Kỷ Chi nói.
Cậu cho rằng hai người này là anh em, thì ra không phải.
Đường Kỷ Chi hỏi: "Các anh ở gần đây?"
Thời Tiểu An lập tức cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì? Chúng tôi sẽ không dẫn anh theo, đúng không anh?"
La Điệt không nói gì, chỉ nhìn Đường Kỷ Chi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Kỷ Chi, phán đoán của hắn với cậu là: Giết chết cậu đơn giản như giết con kiến.
Bây giờ...!
Hắn không đoán được.
Người mới này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Đường Kỷ Chi biết quyền quyết định ở trên người La Điệt, người này mang đến cho cậu một loại cảm giác rất nguy hiểm, nhưng trong nguy hiểm lại lộ ra sự tin cậy.
Cậu nói: "Không cần đâu, tôi chỉ muốn hỏi một chút, chỗ nào thích hợp nghỉ ngơi vào buổi tối?"
Thời Tiểu An cười nhạo: "Nghỉ ngơi vào buổi tối? Anh cho rằng đây là chỗ nào, sẽ cho cơ hội anh an ổn ngủ ngon? Một mình anh tìm chỗ ngủ, chết lúc nào cũng không biết."
"Ồ." Đường Kỷ Chi thở dài, "Vậy các cậu có thể dẫn tôi theo không?"
Thời Tiểu An: "..."
Cậu ta phát hiện người này có chút vô liêm sỉ.
Ánh mắt Đường Kỷ Chi trong suốt, nghiêm túc nói: "Nơi này khắp nơi đều là ma vật, các anh chỉ có hai người, thêm tôi vào nói không chừng có thể xuất thêm một phần lực.
Nếu lỡ như gặp phải tình huống đặc biệt nguy hiểm, các anh không cần phải để ý đến tôi, cứ tự trốn là được rồi, tôi sẽ không liên lụy các anh."
Thời Tiểu An bị lời nói thành thật của cậu làm nghẹn họng, theo bản năng nhìn qua La Điệt.
Trầm mặc một lúc lâu, La Điệt gật đầu: "Có thể."
Đường Kỷ Chi cong cong mắt: "Cảm ơn."
La Điệt hơi run, Thời Tiểu An hừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "Tên mặt trắng."
"Qua hai canh giờ nữa thì trời sẽ tối." La Điệt trầm giọng nói, "Trước lúc trời tối, chúng ta nhất định phải tìm một hang động an toàn."
Sắc mặt Thời Tiểu An trở nên nghiêm túc, biết người mới Đường Kỷ Chi này phỏng chừng cái gì cũng không hiểu, cậu ta không nhịn được nhiều lời vài câu: "Trời vừa tối, sương đen sẽ tràn ngập cả tòa đảo, không tìm hang động mà bị vây bên trong sương đen, trong vòng mười giây sẽ biến thành một vũng nước đen."
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt cậu ta đã trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi, có lẽ đã từng thấy cảnh tượng như thế.
"Ma vật trên đảo không bị sương đen ảnh hưởng?" Đường Kỷ Chi hỏi.
"Phí lời."
Đường Kỷ Chi suy tư, Thời Tiểu An bắt đầu tiếp tục bắn trái dừa, sau đó xâu dừa lại với nhau.
Thấy Đường Kỷ Chi vẫn đứng im tại chỗ, cậu ta giận không chỗ phát tiết: "Anh ngốc cái gì đó, nhặt đi!"
La Điệt thì lại xem xét tình huống xung quanh, nếu như có gì khác thường có thể lập tức chạy trốn."Lát nữa đi về phía đông." Hắn nói.
Đường Kỷ Chi khom lưng nhặt trái dừa lên, suy nghĩ một chút, lại nói: "Về nơi vừa nãy đi, dưới vách đá có khe đá, không gian bên trong không nhỏ, lúc Phệ Xỉ và chim Ưng đánh nhau tôi trốn ở bên trong."
"Anh điên rồi sao!" Thời Tiểu An nhảy dựng lên, "Nơi đó có Dây Leo Quỷ! Anh biết Dây Leo Quỷ khủng bố đến mức nào không? Chúng nó dao súng không ăn, đến lửa cũng không sợ, không có nhược điểm! Chỉ cần tiến vào lãnh địa của chúng nó, chúng nó có thể dễ dàng nuốt cả con mồi!"
Đường Kỷ Chi: "...!À."
"Nghe cậu nói như vậy, chúng nó xác thực rất đáng sợ.
Nhưng mà vừa nãy chúng nó không có ra tay với tôi, không bằng chúng ta thử xem, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, không phải sao?"
"Huống chi chúng nó mới ăn hai ma vật, nói không chừng đã ăn no uống đủ mà ngủ khì rồi."
Thời Tiểu An không muốn để ý đến cậu nữa.
Lúc Đường Kỷ Chi nói chuyện La Điệt luôn luôn đứng bên cạnh nhìn, lúc này đột nhiên nói: "Được, đi chỗ cậu nói."
"Anh!" Thời Tiểu An khiếp sợ.
La Điệt lại không giải thích, sắc mặt Thời Tiểu An càng thêm khó coi.
Cậu ta cúi đầu nhìn bản thân, một thân bẩn thỉu, y như dân chạy nạn.
Lại nhìn Đường Kỷ Chi đối diện mặc áo ngủ sạch sẽ, làn da trắng như sữa bò, ánh mắt cậu ta thay đổi, cuối cùng hung tợn đá trái dừa một cái, nhất thời đá trái dừa thành hai nửa.
Đường Kỷ Chi đi tới nhặt lên, bên trong còn lại không ít nước.
Cậu hỏi: "Cái này có thể uống không?"
"Không thể!" Thời Tiểu An thở phì phò nói, "Uống độc chết anh."
Đường Kỷ Chi nhìn cậu ta cười cười, sau đó đưa trái dừa lên bên miệng.
Nước dừa có vị hơi chát, không ngọt lắm, không ngon nhưng cũng không khó uống, cuối cùng cũng dịu lại cái cổ họng sắp bốc khói của cậu.
Thời Tiểu An bị hành động của cậu chọc tức giận.
La Điệt cầm một trái dừa, lấy bên hông ra một cái dao găm sắc bén, nhẹ nhàng đâm vào quả dừa, sau đó xoay một vòng, trái dừa cứng rắn liền thủng một lỗ.
Hắn đưa trái dừa cho Đường Kỷ Chi.
"Cảm ơn."
"Tiểu An chỉ mới mười lăm tuổi, cha mẹ đều đã mất, cậu bỏ qua cho." La Điệt nhàn nhạt nói một câu.
Động tác Đường Kỷ Chi ngừng lại, hạ mắt, hàng mi dài đổ bóng: "Ừm."
Cuối cùng mỗi người cầm bảy, tám trái dừa, Đường Kỷ Chi đi phía trước, trọng lượng trái dừa không nhẹ, tốc độ của cậu càng ngày càng chậm.
La Điệt không nhìn nổi, cầm mấy trái từ trong tay cậu, giúp cậu giảm bớt gánh nặng.
Thời Tiểu An tức đến mức trợn trắng mắt.
Đi hơn mười phút mới trở về vách đá.
La Điệt lấy súng ra, Thời Tiểu An nắm cây cung, ánh mắt vừa cảnh giác vừa tràn ngập sợ hãi, bắp thịt cả người căng cứng.
Đường Kỷ Chi lại như đang về nhà, đi đến một bên khe đá: "Chính là ở đây, đi thôi."
Ba người tiến vào, Đường Kỷ Chi dẫn đầu, Thời Tiểu An thứ hai, La Điệt bọc hậu, rất nhanh đã đi tới vị trí Đường Kỷ Chi trước từng tới.
Đám tua trắng lại náo động, tóc gáy Thời Tiểu An dựng lên, Đường Kỷ Chi quay đầu lại cười khẽ: "Đừng sợ, chúng nó sẽ không làm người ta bị thương."
"Ai sợ!" Thời Tiểu An phản bác.
Cuối cùng La Điệt đột nhiên hỏi: "Cậu đã đi đến tận cùng bên trong chưa?"
"Vẫn chưa." Đường Kỷ Chi khựng lại, "Nhưng mà tận cùng bên trong chắc là không có ma vật."
Trước đó thời gian cậu đợi ở đây không ngắn, nếu thật sự có ma vật đã sớm nhào lên.
Dứt lời, đáp lại cậu chính là thân thể đám tua trắng bỗng nhiên tắt ánh sáng, bốn phía đột nhiên rơi vào bóng tối.
Mà phía trước, lại có hai cái "bóng đèn tròn" màu vàng từ từ sáng lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Màn vả mặt nhanh nhất trong lịch sử.
Đường Kỷ Chi: Không, không có!
--- Hết chương
Bộ "Dĩ thân dưỡng hồn" tui gặp "bình cảnh" rồi mn ạ, làm mãi không xong một chương.
Muốn quỳ!.