Quyển : Hoang đảo Ma Vật
Chương
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Hơn phân nửa lực chú ý của La Điệt đều đặt trên người rắn lớn.
Ở một nơi tàn khốc như thế này, mỗi ngày đều có người chết trên hoang đảo, muốn sống sót thì một giây cũng không thể buông lỏng.
Thật ra hắn đang nghĩ, nghĩ vì sao lại tin tưởng một người mới như thế.
Trên thực tế khi tin tưởng người mới, đổi lại là bọn họ đêm nay tạm thời có một nơi nghỉ ngơi khá an toàn —— Chỉ cần con rắn to kia không có dị động.
Đây là chuyện rất kỳ lạ.
Dao găm trong tay La Điệt không ngừng chuyển động, hắn dời phần lực chú ý còn lại lên người thanh niên đang hạ mắt, đang dựa vào vách đá vẽ vời.
Mỗi một quãng thời gian hoang đảo sẽ xuất hiện một nhóm người mới.
Mỗi một người vừa đến đảo không một ai mà không hoảng hốt, hơn % người mới chết trong khoảng thời gian ngắn, người có thể sống sót, quá ít.
Mà Đường Kỷ Chi, là người mới hắn gặp, rồi lại không giống như người mới.
Cậu quá bình tĩnh, cũng quá sạch sẽ.
"Cậu trước đây làm nghề gì?" Bên trong không gian yên tĩnh, chợt vang lên tiếng La Điệt cố ý đè thấp.
"Ừm...!Xem như là hoạ sĩ đi." Đường Kỷ Chi không có che giấu, trên thực tế cũng không có gì để che giấu, mà thứ làm cậu bất ngờ là La Điệt lại chủ động trò chuyện.
"Chẳng trách."
"Cái gì?"
La Điệt thay đổi tư thế thoải mái dựa vách đá: "Hoạ sĩ là nghệ thuật gia, vừa nhìn cậu đã biết chưa va chạm nhiều."
Đường Kỷ Chi: "Cảm ơn."
Cậu xem như đây là lời khen.
"Còn anh?" Cậu hỏi.
La Điệt nhíu mày: "Tôi nói rồi, trên cái đảo này không nên tin vào con người."
"Cho nên?" Đường Kỷ Chi ngẩng đầu.
La Điệt: "Cậu nói cho tôi biết thân phận trước kia của cậu, không có nghĩa là tôi sẽ nói cho cậu biết thân phận của tôi."
Đường Kỷ Chi cảm thấy logic của La Điệt có vấn đề, nếu đối phương không nói thì cậu cũng không hỏi lại đâu: "Không sao, tôi không ngại."
La Điệt: "..."
Hắn có loại cảm giác vừa đánh vào một cục bông.
"Đúng rồi, anh nói ăn thịt ma vật sẽ bị lây nhiễm, vậy bị ma vật cắn bị thương hoặc là quào trầy cũng sẽ bị lây nhiễm sao?" Thừa dịp đối phương có ý trò chuyện, Đường Kỷ Chi hỏi ra vấn đề mình muốn biết.
"Không nhất định." La Điệt đáp, "Có mấy người sẽ bị lây nhiễm, có vài người không biết."
"Tại sao? Xem vận may à?" Đường Kỷ Chi kinh ngạc.
La Điệt nặng nề ném ra ba chữ: "Không biết nữa."
Đường Kỷ Chi thở dài: "Nói như vậy, muốn sống sót là rất khó."
La Điệt không nói gì, bởi vì sự thật là như vậy.
Mỗi ngày đều có người chết đi, không có cách nào bảo đảm bản thân mình sống qua ngày hôm nay thì có thể sống qua ngày mai hay không.
Ở trên hòn đảo này, sinh mệnh lấy ngày để tính toán.
"Anh xem." Đường Kỷ Chi vẽ xong thứ cậu muốn vẽ, sau đó đưa bản vẽ lên.
La Điệt theo bản năng nhìn qua liền thấy mộ cái hamburger đầy ụ nguyên liệu, cho dù chỉ là tranh phác họa màu đen, nhưng nó thoạt nhìn trông rất sống động, như tác phẩm thật.
La Điệt "ực" một tiếng, trong ký ức của hắn đã không còn nhớ rõ mùi vị của hamburger là gì, mà bức vẽ này lại vừa gợi lên ký ức của hắn.
Trước mắt tựa như xuất hiện một tiệm gà rán người đông như mắc cửi, trong tay mỗi người đều cầm món ăn ngon lành xa hoa, mùi thơm nức mũi.
"Ở đây không được ăn ngon, không thể làm gì hơn là vẽ một cái bánh đỡ đói."
La Điệt khó khăn dời mắt khỏi bức vẽ, để cho mình khôi phục lại bình tĩnh.
Hình ảnh trước mắt biến mất, hắn nói: "Vẽ rất không tệ."
Đường Kỷ Chi có chút cảm thán: "Đã lâu không nghe được đánh giá như vậy."
Trước đây thứ cậu vẽ ra cái nào không bị thổi phồng đến mức có một không hai trên trời dưới đất, bốn chữ "vẽ rất không tệ" đúng là đã rất lâu không nghe được.
La Điệt lại nghĩ sai, không biết là xem ở phân lượng của hamburger hay là bầu không khí bây giờ khá ổn, nên hắn an ủi một câu: "Cho rằng cậu vẽ không tốt, đó là không có ánh mắt."
Đường Kỷ Chi cười cười, cũng không giải thích.
Không biết qua bao lâu, Đường Kỷ Chi rốt cục cũng buồn ngủ.
La Điệt liếc mắt nhìn cậu, giọng nói cũng dịu đi đôi chút: "Ngủ đi."
Đường Kỷ Chi cũng không cố, cậu rất tự mình biết mình, bàn về giá trị vũ lực, cậu đến Thời Tiểu An cũng đánh không lại.
Cậu là bị Thời Tiểu An đánh thức.
Mơ màng mở mắt ra, mặt Thời Tiểu An phóng đại trước mắt: "Anh là heo à! Gọi nửa ngày cũng không tỉnh!"
Đường Kỷ Chi phản ứng chậm vài giây, nhìn Thời Tiểu An cười cười.
Thời Tiểu An bị cậu cười đến tính khí cũng biến mất, trong miệng lầm bầm một câu chỉ mình có thể nghe thấy: "Tên mặt trắng!"
"Anh của tôi ra ngoài thăm dò tình huống rồi." Thời Tiểu An nói, "Anh mau dậy, chúng ta ra ngoài."
Đường Kỷ Chi nhìn qua chỗ sâu trong khe đá, con rắn to kia đã không thấy đâu nữa.
Thời Tiểu An lòng còn sợ hãi nói: "Rắn Qủy tự lặng lẽ rúc vào chỗ sâu."
Không biết là nguyên nhân gì, rắn lớn rút và chỗ sâu hơn.
Nó vẫn không công kích, vì vậy La Điệt đưa ra quyết định, hắn trước ra bên ngoài khe đá tìm hiểu tình huống, để Thời Tiểu An đánh thức Đường Kỷ Chi rồi đuổi theo sau.
Thời Tiểu An thu dọn đồ để vào túi nano, lại nhét thêm mấy trái dừa, mấy trái còn lại do Đường Kỷ Chi cầm.
Lúc gần đến lối vào, La Điệt xuất hiện: "An toàn, đi ra đi."
Một ngày mới lại bắt đầu, mặt trời có vẻ mới từ ngoài khơi bay lên.
La Điệt tìm được một ít trái cây màu xanh, thứ kia không giống như loại ăn vào tối hôm qua, nhưng mùi vị vẫn chua như thế.
Đường Kỷ Chi yên lặng lấy bản vẽ ra, liếc nhìn hamburger.
"Đây là cái gì?" Thời Tiểu An lại gần, tiếp đó mắt cậu ta trừng lớn, nuốt ực một tiếng, "Anh vẽ?"
Đường Kỷ Chi gật đầu.
Thời Tiểu An nhìn chằm chằm hamburger, hai mắt toả sáng lấp lánh: "Chờ sau này rời khỏi cái nơi quỷ quái này, tôi nhất định sẽ ăn thật nhiều thật ngon!"
Có hamburger ăn với cơm, trái cây trong tay cũng không còn chua như trước.
Mặc dù không xác định có thể rời khỏi nơi này hay không, nhưng giấc mộng của thiếu niên cần phải cổ vũ, Đường Kỷ Chi khẳng định nói: "Sẽ có một ngày như vậy."
Thời Tiểu An nhất thời nở nụ cười, cảm thấy tên mặt trắng này cũng không đáng ghét cho lắm, nhìn cũng hơi hơi ưng mắt.
Khóe miệng La Điệt cũng có ý cười nhàn nhạt.
Ăn điểm tâm xong, đón ánh mặt trời, La Điệt nói: "Chúng ta đi theo hướng đông đi."
"Đi đâu?" Đường Kỷ Chi tự giác đặt câu hỏi.
La Điệt: "Trước đây không lâu gặp được một người bị thương, anh ta nói cho chúng tôi biết phía đông trong rừng rậm trên đảo này có một người thành lập bộ lạc loài người, nơi đó con người đoàn kết chống lại ma vật, thu được tài nguyên."
"Quan trọng nhất là nghe nói nơi đó trồng ra được gạo có thể ăn, không biết có phải thật hay không."
"Bất kể có phải là thật hay không, chúng ta cũng phải đi thử xem, " Thời Tiểu An nói, "Này, anh muốn đi chung không?"
Gạo đó.
Trước đây Đường Kỷ Chi chưa bao giờ cảm thấy gạo có bao nhiêu dụ người, giờ khắc này sau khi ăn hai bữa quả chua, gạo mang đến cho cậu mê hoặc không gì sánh kịp.
So với việc vẽ ra đồ ăn thì bây giờ chân chính có thể ăn được đồ ăn, chính là khác biệt một trời một vực.
"Đương nhiên." Đường Kỷ Chi cong hai mắt, "Vinh hạnh của tôi."
Dưới ánh nắng ban mai, thanh niên mặt mày cong cong, làn da như sữa bò bị ánh nắng soi sáng trông óng ánh trơn bóng lại cực kỳ sạch sẽ, đến Thời Tiểu An cũng nhìn đến sững sờ.
Cậu ta nghĩ: Tên mặt trắng này trông cũng đẹp trai đấy.
Một đường đi về hướng đông, bọn họ cũng không có đi vào rừng cây vì quá nguy hiểm, phần lớn là đi dọc theo bờ biển, thỉnh thoảng sẽ đi phía bên ngoài rừng cây.
Toà hoang đảo này lớn bao nhiêu, không ai biết rõ.
Mỗi ngày bọn họ đều sẽ tìm hang động sớm hơn mấy tiếng, sau đó chờ đợi sương đen tràn ngập.
Có lần gặp phải tình huống nguy cấp, chạm mặt hai con liệp báo tốc độ cực kỳ nhanh.
La Điệt đối phó một con, còn lại một con đánh về phía Thời Tiểu An và Đường Kỷ Chi.
Kinh nghiệm đối chiến của Thời Tiểu An không đủ, Đường Kỷ Chi tìm cơ hội dụ nó vào sâu trong rừng.
Sau khi La Điệt giết liệp báo xong, hắn và Thời Tiểu An liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng không bỏ Đường Kỷ Chi rời đi, mà theo vào rừng.
Kết quả phát hiện Đường Kỷ Chi bình yên vô sự đứng dưới một thân cây.
La Điệt và Thời Tiểu An: "???"
"Anh...!Chuyện gì xảy ra vậy?" Thời Tiểu An nhảy dựng lên, "Anh thế mà không có chuyện gì? Con báo kia đâu?"
Đường Kỷ Chi chỉ chỉ nơi rừng sâu: "Chạy vào bên trong rồi."
"Nó cứ như vậy tha cho anh?"
"Ây...!Tôi ném miếng mật ong lên người nó, sau đó một đám ong mật đuổi theo nó." Đường Kỷ Chi giải thích.
Nhưng đám ong mật kia không thể gọi là ong mật, vì cái đầu của chúng nó còn lớn hơn mấy chục lần so với ong mật trong nhận thức của Đường Kỷ Chi.
Nói chung...!
"Số may."
Cậu hoảng loạn trốn tránh liệp báo, tiện tay nhặt lên một thứ ném về nó, không đợi cậu phản ứng lại thì một đám ong mật đã ồ ạt bay về phía liệp báo, ngược lại để cậu an toàn.
Trên ngón tay còn lưu lại mật ong dính dính, tản ra mùi vị ngọt ngào.
Đường Kỷ Chi có chút muón liếm một cái, trong mắt Thời Tiểu An cũng lộ ra khát vọng, La Điệt bỗng nói: "Muốn biến thành ma vật thì cứ liếm."
Hai người nhịn lại.
La Điệt chặt trái dừa để Đường Kỷ Chi rửa sạch mật ong trên tay.
Mắt thấy trời sắp tối, bọn họ chỉ có thể tìm chỗ trốn ở chung quanh, vào sâu hơn nữa thì quá nguy hiểm.
May mà vận may của Đường Kỷ Chi tương đối tốt, để cậu phát hiện một gốc cây rỗng, bọn họ chui vào bên trong trốn.
Xuyên qua khe hở của vỏ cây, Đường Kỷ Chi lần đầu tiên nhìn thấy sương đen là thứ gì:
Một mảnh đen thui, lại như một miếng vải đen cực lớn, không có điểm cuối, trong nháy mắt bao trùm lấy toàn bộ đảo từ trên xuống.
Đêm nay ba người đều không ngủ.
Ma vật không bị sương đen ảnh hưởng, nếu có ma vật phát hiện bọn họ bên trong cây thì không thể tránh khỏi một trận ác chiến.
Cũng may một đêm bình an.
"Này, vận may của anh có phải quá tốt rồi không?" Thời Tiểu An cũng không nhịn được.
Đường Kỷ Chi nháy mắt mấy cái: "Tôi nói rồi, vận may của tôi từ trước đến giờ không tệ."
Lần này Thời Tiểu An không phủ nhận, nếu không phải Đường Kỷ Chi số may thì lần này bọn họ không sống sót được.
Trong lúc vô tình, Đường Kỷ Chi trở thành vật biểu tượng của tiểu đội ba người.
Lúc gặp phải lối rẽ, không biết nên chọn con đường nào, Đường Kỷ Chi liền thành người dẫn đường.
Tình cờ, Đường Kỷ Chi cũng có chút buồn rầu, lỡ như ngày nào đó vận may của cậu biến mất thì làm sao đây.
Nhưng mà suy nghĩ như vậy chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
"Đường Kỷ Chi anh nhanh lên chút có được hay không." Hôm nay, bọn họ đi qua một thảm thực vật thấp bé, nơi này có loại quả nhỏ màu đỏ.
Sau khi trải qua thí nghiệm, chất lỏng tràn ra bên trong quả có thể uống.
Mỗi ngày đều ăn trái dừa, có điều kiện thì thay đổi khẩu vị cũng không tệ.
La Điệt cảnh giác bốn phía, Đường Kỷ Chi và Thời Tiểu An hái trái cây.
"Không vội, tôi đang hái." Đường Kỷ Chi chậm rì rì đáp lại.
Thời Tiểu An: "..."
Phiền nhất chính là tính y như con rùa này của Đường Kỷ Chi! Làm bọn họ giống như là đi du lịch vậy.
Trên thực tế, Đường Kỷ Chi vừa nhặt trái cây vừa tra xét bảng.
Không biết nguyên nhân gì mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, số người xem trong phòng trực tiếp của cậu mỗi ngày đều tăng lên, ổn định vào khoảng hai ngàn.
Nhưng mà làn đạn phần lớn là:
【 Tôi chỉ muốn xem thử khi nào anh ta tự nhét mình vào đường chết.
】
【 Tôi cũng vậy.
】
【+ 】
...!
Đối với việc này, Đường Kỷ Chi đã thành thói quen.
Nếu có nhiều người đều muốn cậu chết như vậy, tất nhiên cậu phải sống thật tốt, nếu không thì thật có lỗi với nhóm khán giả còn lại không muốn cậu chết.
Đường Kỷ Chi lắc đầu một cái, đóng lại làn đạn, mà ngay lúc này ——
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên.
Cách đó không xa Thời Tiểu An phát ra một tiếng rên đau đớn, đồng tử Đường Kỷ Chi co rụt lại, theo bản năng lăn một vòng trên đất.
"Xì, cảnh giác cao đấy."
Lại ngẩng đầu, cậu đối diện với một họng súng đen ngòm, cùng với một đôi mắt tràn đầy ác ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Khán giả: Bức thiết muốn xem các loại tự tìm đường chết đa dạng của Đường Kỷ Chi.
Sau đó: Đậu má, cái tên này sao mãi mà không chết!
Lại sau đó: Đại lão cầu lật bảng, !!!
--- Hết chương .