Editor: Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ
Thời gian trôi qua, lão gia gần như không đêm nào mà không chiếm lấy cơ thể ta, lấy thân phận Julian Rainier bị lão gia giữ lấy làm cho ta cảm thấy gian nan đến khắc cốt ghi tâm, mất đi mục tiêu báo thù, ta hình như lại nhớ hồi còn bé, hoàn toàn bị lão gia khống chế trong lòng bàn tay, chỉ có thể an tâm mà sắm vai một vật chơi đùa còn giá trị lợi dụng.
Ta không khống chế được mà muốn tự huỷ hoại mình, mỗi lần khi ta tổn thương chính mình, đau đớn có thể làm cho trái tim ta cảm thấy có chút vui vẻ, hy vong cứ như vậy làm linh hồn rời khỏi cái thể xác tàn tạ này mà tự do bay lượn, đi đến nơi có Mel…. Hắn một minh ở đó chắc sẽ rất cô đơn? Tựa như ta vậy…
Lúc đầu lão gia đối với việc tự gây thương tổn của ta rất tức giận mà ngăn cản, nhưng một thời gian sau cũng ngán, không còn tiến vào phòng ta nữa. Mà lão gia cũng không tiêm thuốc giảm đau làm ta bớt đau đớn hơn, đối với cái thứ đê tiện như ta thì cái loại đồ vật này thật sự vô cùng trân quý.
Tất cả mọi người đều biết, lời ngon tiếng ngọt của nam nhân lúc trên giường vốn không thể tin được, đồng nghĩa, những lời uy hiếp dụ dỗ cũng không thể tin. Dù sao cái khuôn mặt tầm thường này, cùng với thân thể tràn đầy vết thương, thật sự không kích thích dục vọng của ai nổi, từ khát vọng chinh phục mà dẫn tới tình yêu, đối với ta mà nói là quá mức xa xỉ, cũng quá mức dư thừa.
Ta cũng biết, lão gia sẽ không dễ dàng mà mất hết hy vọng, vô luận hắn làm việc này ban đầu xuất phát từ dục vọng nhưng sau khi bị cự tuyệt cũng chỉ là [không cam lòng] mà thôi.
Mỗi lần nằm trên giường mở mắt ra là có thể nhìn thấy bức tranh treo trên tường, năm rồi… Từ cái lần chìm xuống đáy sông đến giờ, cũng đã năm rồi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trên bức tranh, đã hoàn toàn khác với mình bây giờ, chuyện cũ từng chút mà thấm vào đại não, làm cho ta nghĩ muốn quên đi hết thảy.
Ta nghe được một ít tin đồn từ các người hầu có nhiệm vụ chăm sóc ta, nghe nói khi ta lấy thân phận ẩn núp trong toà thành này, tất cả các tính nô từng xâm phạm qua ta đến bị lão gia cắt mất của quý rồi ném xuống biển…
Chết kiểu này thật sạch sẽ, nếu như có thể, ta cũng hy vọng được như vậy, không bao giờ muốn mở mắt ra nữa…
“Juju, ngươi tỉnh dậy?” Giọng nói dễ nghe lộ ra một niềm sung sướng, lão gia dẫn một lão nhân đầu tóc bạc trắng đi đến, “Đúng lúc, ta đã mời giáo sư Arden đến khám cho ngươi.”
Ta mở mắt ra, lạnh lùng mà nhìn lão gia đã biến mất cả mấy tháng nay, không thể phủ nhận, vô luận từ góc độ nào, hắn đều như được trời cao sủng ái.
Thân thể bị ôm lên như một hài tử, từ trong vòng tay ấm áp của hắn mà được đặt nằm lên cái ghế gần cửa sổ, vỗ vỗ cái đệm, lão gia cố gắng làm ta nằm thoải mái, vẻ mặt sủng nịch nhất định sẽ làm không ít nam nữ thét lên mê đắm, bất quá, dùng với ta thật sự là lãng phí.
“… Giáo sư, tất cả ta nhờ ngài.”
Ngay cả khi thỉnh cầu cũng làm cho người khác cảm thấy khí thế mãnh liệt như vậy, chắc cũng chỉ có lão gia Edmond mới làm được thôi.
Ta cười lạnh trong lòng, chờ xem hắn còn có chiêu thức gì mới lạ. Ta biết mỗi ngày hắn đều đem các loại bổ thận tráng dương nhét vào đồ ăn của ta, rồi lại lo lằng mà cho thêm một ít thuốc tê.
Cái loại thuốc tê này nhất định có tác dụng giảm đau, cũng sẽ làm cho người dùng cảm thấy vô lực yếu ớt, dùng trong thời gian dài sẽ làm cơ thể héo hút, cho đến khi hoàn toàn biến thành một phế nhân không thể tự mình lo liệu những sinh hoạt hàng ngày. Lần này lại còn phí tâm khổ tướng mời đại sư thôi miên đã thoái ẩn — Agerman Arden đến khám cho ta… chỉ vì muốn ta thuận theo hắn, lão gia thật đúng là hao tổn tâm cơ mà…
Trong lúc ta đang chìm trong suy nghĩ, lão gia đã đi ra khỏi phòng ngủ, mấy tháng qua, hắn đã quen với việc ta hay thất thần bay bổng vào cõi thân tiên, đã không còn vì nguyên nhân ta không chú ý hắn mà làm thương tổn niềm kiêu ngạo của mình.
“Julian thiếu gia, thật vui được gặp ngươi…” Giáo sư Arden cười nói, “Quá khứ của ngươi… ta ngưỡng mộ đã lâu…”
Trên khuôn mặt cứng ngắt của ta bỗng xuất hiện một tia cười thản nhiên.
“Buông lỏng… bây giờ, mở mắt…” Một thanh âm nhẹ nhàng già nua vang lên bên tai ta.
Ta mở mắt, chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra… Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao ta không nhớ gì hết, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ mình tên là Julian Rainier.
“Juju! Juju!” Ngươi sao rồi?
Một nam tử anh tuấn phi phàm ân cần nhìn ta, trong mắt tràn ngập lo lắng cùng chờ mong.
“Ta… ta làm sao vậy?” Đầu ta đau đến mức làm ta không nhịn được mà lấy tay giật giật tóc cho bớt đau, “Ta làm sao vậy? Rốt cuộc ta sao vậy?”
“Đừng làm thế!” Hai cổ tay bị bàn tay to tóm chặt, nam nhân mạnh mẽ ôm chặt ta vào lòng trấn an, “Không có gì, ngươi bị bệnh, ngươi sẽ không sao đâu… đừng tổn thương chính mình.”
“Chuyện gì xảy ra? Ta… ta không nhớ gì cả, hình như ta quên một điều gì đó… rất quan trọng… ta….”
“Không có việc gì rồi…. không sao hết…” Nam nhân an ủi ta,”Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi…”
“Bosparra tiên sinh, trị liệu còn phải thêm một thời gian nữa, ta sẽ đến đúng hẹn.” Cái lão nhân kia, hình như ta đã gặp hắn ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ ra.
“Phiền ngài quá, giáo sư Arden! Shaw, tiễn giáo sư Arden về.”
Trong miệng tuy nói với lão nhân nhưng hai tròng mắt của nam tử cũng không rời khỏi mặt ta dù chỉ một khắc. Mà ta cũng ngẩn ngơ mà nhìn đối phương… Trời ạ, hắn thật sự rất đẹp trai.
Nhìn thấy ta si mê, nam tử lộ ra một nụ cười thõa mãn: “Juju, bây giờ sao rồi?”
“Hả…” Ta vì chính mình vừa nãy mê mẩn mà trong nháy mắt khuôn mặt trở nên đỏ bừng, “Tốt hơn nhiều rồi… ta…. đây là đâu vậy?”
Cố nghĩ những việc trước kia, đầu ta lại bắt đầu đau đớn khiến ta không nhịn được mà nhíu mặt.
“Ngoan, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa…” Bàn tay ấm áp mà nhẹ nhàng vân vê huyệt thái dương của ta, “Những chuyện trước đây, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi.”
Phân phó y tá tiêm cho ta một mũi thuốc an thần, nam tử thay ta chỉnh lại chăn, ôn nhu mà hôn nhẹ trên trán ta một cái rồi rời đi. Mà tay ta vẫn chạm vào cái nơi vừa bị hắn hôn, nghi hoặc không rõ… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra???
Lão nhân đó ngày càng đến nhiều hơn, ta cũng chậm rãi mà thích ứng hoàn cảnh xung quanh, hiểu rõ một số chuyện trong quá khứ: ta vốn là tình nhân của nam nhân anh tuấn kia – lão gia Edmond De Bosparra, bị kẻ thù của hắn bắt cóc, vừa mới được giải cứu đưa về đây, bởi vì đầu bị thương mà quên hết tất cả.
Lão nhân ngồi ở trước mặt chính là giáo sư khoa thần kinh nổi tiếng nhất thế giới – Agerman Arden, vì có thể làm cho ta nhanh phục hồi, Edmond đã hao tâm khổ tướng mời giáo sư đến trị liệu cho ta.
Lão nhân vừa đi, Edmond như trước mà đi tới bên cạnh, ôm chặt ta vào lòng, bàn tay trấn an mà vỗ nhè nhẹ lên lưng ta.
“Bây giờ cảm giác tốt hơn không?”
“Ừ…” Ta đỏ mặt mà tiến sát vào lòng hắn, hôm nay trị liệu đã làm cho ta nghĩ tới những giây phút ân ái giữa chúng ta, cuộc sống điên cuồng mà bây giờ nghĩ lại cũng khiến ta run rẩy không ngừng.
“Juju, ngươi xấu hổ sao?”
Ta không được tự nhiên mà giãy dụa muốn thoát khỏi hắn, “Ngươi… đừng ôm ta như thế, làm ta cảm thấy mình… trẻ con…”
“Ngươi vốn rất nhỏ mà…” Đôi môi nồng cháy chạm nhẹ vào vành tai ta, đầu lưỡi cùng hàm răng không ngừng khiêu khích mà liếm cắn, “Nơi này của ngiười, nơi này… còn có nơi này nữa… cũng đều thật nhỏ… làm cho ta chỉ muốn một phát nuốt hết vào…” Ngọn tay nhẹ nhàng mà cởi áo ta ra, vuốt ve khiêu khích đầu v ta, rồi đột nhiên tiến thẳng xuống dưới nắm lấy nhược điểm của ta.
“A!” Ta hô lên một tiếng, mặt càng lúc càng nóng, chỉ càm thấy mạch máu như sôi trào lên, “Đừng…. Edmond, đừng như vậy…”
“Đừng cái gì?” Nam nhân hô hấp dồn dập lộ đầy dục vọng xoay người đem ta đặt xuống giường, không một chút đắn đo bắt đầu động thủ động cước.
“Đừng…. ư….” Ta xấu hổ khước từ, nhưng tất cả đều bị hắn chế ngự, “Đừng mà…. ngươi bắt nạt ta… a….”
~Hoàn chính văn~