Tần Tranh và Vân Vân vẫn đi sớm về trễ như trước, vẫn không nói cho Vân Xuyên bọn họ rốt cuộc đi làm gì.
Nhưng Vân Xuyên đoán có lẽ bọn họ gặp việc tốt gì đấy, vì mấy ngày nay Vân Vân thường tươi cười quay về.
Về phần Tần Tranh….
Mấy tuần trôi qua, ông cuối cùng cũng thích ứng được sinh hoạt trong nhà lần nữa, không hề im lặng như khi vừa trở về, nụ cười dần xuất hiện trên mặt nhiều hơn.
Qua thêm mấy ngày, hai vợ chồng đi chọn xe có tính năng ổn mà giá cả hợp lý, lại tìm một ngày nắng đẹp trong lành, lái xe ra khỏi cửa.
Giờ đây xem như đã giải quyết được tất cả những chuyện quan trọng cho Tần Tranh.
Buổi tối, Vân Xuyên hưng phấn chia sẻ chuyện này với Lạc Hằng.
Lạc Hằng nghe xong cũng rất vui.
Anh khác với Vân Xuyên, sự thật của Tần Tranh, có lẽ anh còn biết nhiều hơn Vân Xuyên một chút.
Có thể thoát khỏi khó khăn rồi bắt đầu cuộc sống với người nhà một lần nữa, chuyện này đã đủ khiến bản thân nhìn thấy hi vọng, huống chi còn xảy ra ở nhà Vân Xuyên.
Nhưng mà chưa kịp nói chi tiết cho Vân Xuyên, cái tên dễ chọc người khác nổi điên lại xuất hiện.
Lý Khả Khả giống như lần đầu gặp, cất giọng hô to: “Vân Xuyên! Vân Xuyên!!”
Lạc Hằng không kiên nhẫn chậc một tiếng, đang muốn dạy dỗ hắn, không ngờ tới mới vừa há mồm đã bị Vân Xuyên nhét một miếng bánh quy nhỏ vào.
“??” Lạc Hằng xoay đầu, trên mặt là biểu cảm khó mà giải thích, anh nhai bánh quy trong miệng, hàm hồ hỏi, “Em làm gì đó?”
Vân Xuyên mỉm cười chụp ấn cho thẻ bài nhỏ bật lên, trên đấy viết: Nhà chúng ta không chỉ có cà phê mà còn có bánh quy và bánh ngọt, mời chọn lựa theo ý thích~
Lạc Hằng nhai bánh quy rôm rốp, không tính tiếp tục chấp nhặt với Lý Khả Khả.
Bánh quy này ăn ngon như vậy, Lý Khả Khả chỉ có thể nhìn, hơn nữa miếng bánh trong miệng mình là do Vân Xuyên tự tay đút.
Bỗng dưng chiếm được của hời lớn, Lạc Hằng cười, anh thậm chí còn hào phóng vẫy tay, nói với Vân Xuyên: “Các em trò chuyện đi, tôi sang bên cạnh ngồi một lát.”
Anh chắp tay sau lưng vui vẻ thoải mái đi đến chỗ ngồi trong góc, nghe được tiếng Lý Khả Khả nói to sau lưng: “Tôi cũng muốn ăn bánh quy!… Gì cơ? Vị vừa rồi không còn nữa sao? Vân Xuyên cậu bất công thật đấy!”
Nhưng tối nay Lý Khả Khả chỉ quậy hai câu đó, khoảng thời gian kế tiếp luôn im lặng.
Hắn ngồi ngẩn người trên ghế xoay trước quầy thu ngân, mắt nhìn chằm chằm tay Vân Xuyên, lại trông như không thật sự nhìn cái gì đó, chỉ máy móc đảo mắt theo động tác của cậu.
8 giờ rưỡi tối, khách trong Hỏa Thiếu Vân giảm dần, Vân Xuyên đợi đơn đặt hàng thêm lát nữa, chắc chắn không còn đơn mới rồi quyết định đóng cửa tiệm đi về.
Vân Xuyên dọn dẹp ở một bên— cậu luôn không cho người khác giúp mình việc này, trước kia Lạc Hằng và Tiểu Hoa đều từng thử giúp cậu.
Kết quả một người vứt hết bã cà phê mà cậu dùng để tặng cho khách, một người làm đổ mứt việt quất cậu vừa khui ra, sau này cậu kiên quyết không để người khác chạm vào nguyên liệu trong tiệm mình nữa.
Lý Khả Khả nói muốn giúp cũng bị từ chối, chỉ có thể tiếp tục ngồi trên ghế xoay nhìn cậu.
Vân Xuyên không phát hiện ra tối nay hắn không ổn, thu dọn xong thì chuẩn bị về nhà, cậu quay đầu lại muốn gọi Lạc Hằng, nhớ tới Lý Khả Khả ở bên cạnh lại hơi ngại ngùng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, khoảng thời gian có Lạc Hằng bầu bạn về nhà, cứ thế trở thành thói quen.
Lý Khả Khả nhân lúc cậu do dự mà chen đến cạnh cậu, làm ra vài ký hiệu, ý là có chuyện muốn nói với cậu.
Vân Xuyên hơi kinh ngạc.
Lý Khả Khả học ngôn ngữ ký hiệu rất cứng nhắc, hắn có thể đoán mò để hiểu Vân Xuyên đang nói cái gì, bản thân cũng sẽ làm được mấy động tác không quá khó.
Dù sao Vân Xuyên cũng có thể hiểu môi ngữ, hai người giao tiếp không bị cản trở.
Vân Xuyên chần chừ gật đầu, nghi hoặc hỏi: [Có chuyện gì thế?]
Lý Khả Khả quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Hằng, thấy người nọ còn đang cúi đầu chơi di động mới yên tâm, hắn bảo: [Tôi không muốn để anh ta nghe thấy, chỉ cần cậu có thể hiểu đại khái là được.
Có thể chứ?]
Vân Xuyên mím môi, [Có thể.
Rốt cuộc là sao thế?]
Lý Khả Khả muốn nói lại thôi.
Yên lặng cả buổi, hắn cuối cùng cũng bắt đầu bực bội.
Hắn quay đầu lại nhìn Lạc Hằng lần nữa, vội vàng thực hiện một câu, [Các cậu thật sự chỉ là bạn bè thôi ư?]
Vân Xuyên bỗng trợn to hai mắt, động tác tay cũng hoảng loạn, [Ừ, đúng vậy.]
Lý Khả Khả cúi đầu, không cam lòng tiếp tục hỏi: [Anh ta thích cậu, phải không?]
Không chờ Vân Xuyên trả lời, hắn lẩm bẩm: [Anh ta thích cậu.]
Vân Xuyên giống bị đè tay chân, không thể nhúc nhích, lặng lẽ nín thở, không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết mình muốn trả lời hay không.
Lý Khả Khả quen biết Vân Xuyên đã rất nhiều năm, hắn nhìn thấy bộ dáng này của Vân Xuyên, biết mình chắc chắn là đoán đúng rồi.
Hắn cúi đầu, không muốn nhìn vẻ mặt Vân Xuyên nữa, tầm mắt ngắm nhìn tay Vân Xuyên.
Hắn chậm rãi nói ra câu cuối cùng bản thân muốn hỏi: [Vậy còn cậu thì sao, cậu cũng thích anh ta à?]
Vân Xuyên vẫn không đáp lại.
Cậu vẫn luôn không phải người biết che giấu suy nghĩ trong lòng, khi gặp phải vấn đề không muốn trả lời, vẻ mặt sẽ bán đứng cậu.
Đôi mắt cậu bất giác chuyển tới phía Lạc Hằng, lại nhanh chóng quay về nhìn chằm chằm Lý Khả Khả đối diện.
Cậu cũng muốn đáp gì đó, nhưng mà đầu không nghĩ ra, không biết nói gì cho phải.
Lý Khả Khả cúi đầu không dám nhìn Vân Xuyên, hắn chỉ có thể thấy ngón tay Vân Xuyên đang xoắn xuýt, nhìn thấy cậu muốn thực hiện ngôn ngữ ký hiệu rồi lại từ bỏ, cuối cùng chỉ dùng ngón cái tay phải gãi đốt ngón tay trái.
Cậu không trả lời, Lý Khả Khả cũng đã hiểu rõ, trong lòng hắn là cả một khoảng trời đau khổ, suy sụp nói: [Cậu thích anh ta.]
[Tôi không có ý khác, tôi chỉ là…] Lý Khả Khả vội bổ sung thêm một câu, nhưng lời này hắn không nói hết.
Hắn lắc đầu, bước nhanh vòng qua Vân Xuyên đi đến cửa.
Khi kéo cửa Hỏa Thiếu Vân, hắn do dự hai giây, nhưng vẫn l rời đi không quay đầu lại.
Tiếng cửa mở làm kinh động đến Lạc Hằng, anh ngẩng đầu, thấy chỉ có một mình Vân Xuyên ngơ ngác đứng ở cửa, không khỏi hơi nhíu mày.
Anh đi qua, xác nhận trong tiệm không còn khách nữa thì ôm eo Vân Xuyên từ phía sau, còn đặt cằm lên vai cậu.
Động tác rất nhẹ, không đến mức dọa phải Vân Xuyên lại đủ thân mật.
Lạc Hằng vô cùng vừa lòng với tâm tư nhỏ của mình.
Ở góc độ này thì Vân Xuyên nhìn không thấy anh nói gì, vì thế Lạc Hằng gõ mấy chữ lên di động đưa cho Vân Xuyên.
Nội dung rất đơn giản: Về nhà.
Vân Xuyên nhìn hai chữ trên màn hình này, hơi ngượng ngùng.
Cậu nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Lý Khả Khả, bên tai là hơi thở ấm áp của Lạc Hằng, rõ ràng là không được tự nhiên mà tâm lý lại nổi lên một chút vui vẻ khó hiểu.
Cậu nhún nhún vai, đẩy đầu Lạc Hằng ra rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đấy cầm túi vải của mình lên rời khỏi Hỏa Thiếu Vân như chạy trốn.
*
Đêm nay cũng như trước, hai người vai kề vai đi trên đường về, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
[Ba tôi hai ngày trước đã ra ngoài lái xe rồi.] Vân Xuyên bỗng nhớ tới việc này, nhanh chóng chia sẻ với Lạc Hằng.
Lạc Hằng hỏi: “Thuận lợi không? Chắc là vất vả lắm.”
Vân Xuyên gật đầu, [Vất vả thật.
Ba cũng nói sẽ không làm việc này lâu dài, có lẽ là nửa năm sao, chờ kiếm đủ tiền rồi, còn có thể hoàn toàn hoà nhập vào xã hội, sẽ quay lại làm nghề cũ.]
Nói tới đây, Lạc Hằng nhớ Tần Tranh lúc trước là sinh viên.
Anh hỏi: “Vậy trước kia ông ấy làm gì?”
Vân Xuyên buồn rầu ngẫm nghĩ, [Cụ thể là gì thì tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là công việc có liên quan đến trồng trọt hay trồng hoa thôi.]
Lạc Hằng lặng lẽ ghi nhớ, đồng thời thầm cảm khái, thời gian trôi qua 6 năm, Tần Tranh còn có dũng khí quyết đoán bắt đầu lại một lần nữa, chỉ cần chút nghị lực này cũng đã đủ khiến người khác ngưỡng mộ.
Anh nhìn Vân Xuyên đi ở phía trước, nghĩ thầm chắc là do có cha mẹ như thế nên Vân Xuyên mới có thể không sầu không lo mà trưởng thành.
Anh cúi đầu cười, đi nhanh hai bước đuổi kịp Vân Xuyên.
Đi đến dưới lầu nhà Vân Xuyên, Lạc Hằng giữ chặt cậu, nói: “Chủ tiệm Vân Xuyên à, thương lượng cái này.”
Vân Xuyên nghiêng đầu nhìn anh.
“Ngày mai là sinh nhật tôi,” Lạc Hằng cười nói, “Buổi tối đồng nghiệp trong công ty muốn cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng sẽ không kết thúc quá muộn, tôi muốn…”
Anh kề sát vào Vân Xuyên, biết rõ âm thanh khi nói chuyện lớn hay nhỏ gì cũng không ảnh hưởng đến Vân Xuyên nhưng vẫn nhỏ giọng, “Tôi muốn ở cùng em, ngày mai chờ kết thúc rồi tôi tới tìm em được không? Em đóng cửa tiệm sớm một chút.”
Không biết vì Lạc Hằng đột nhiên tới gần, hay là bởi vì khi anh nói chuyện phả ra hơi nóng, tóm lại, Vân Xuyên cảm thấy mặt có chút nóng.
Cậu dùng tay nhéo nhéo lỗ tai mình, quả nhiên sờ được độ ấm còn cao hơn cả nhiệt độ cơ thể.
Thấy cậu không trả lời, Lạc Hằng khom lưng, từ phía dưới nhìn lên mặt cậu.
Vân Xuyên bước qua bên trái, anh lập tức bước theo; Vân Xuyên bước về bên phải, anh cũng đi về theo.
Nghịch ngợm qua lại vài lần, Vân Xuyên bị chọc cười.
Cậu đẩy mặt Lạc Hằng ra, ấn vào một cái nhãn dán đám mây gật đầu.
*
Tối hôm sau, khoảng hơn 8 giờ Lạc Hằng gửi tin nhắn cho Vân Xuyên, nói mình đang trên đường tới Hoả Thiếu Vân, hỏi cậu bây giờ bận không, có thể đóng cửa hay không.
Lúc đó Vân Xuyên hơi bận chút, đang nhận một đơn sáu ly cà phê với cơm hộp, rất vội.
Chờ đến khi làm xong đơn này mới rảnh đi xem di động, xe của Lạc Hằng đã ngừng ở cửa tiệm.
Vân Xuyên ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Lạc Hằng hạ kính xe xuống.
Bọn họ cách cánh cửa Hỏa Thiếu Vân, trao đổi một ánh mắt.
Lạc Hằng xuống xe, dạo trong tiệm chờ Vân Xuyên dọn dẹp.
Cửa cuốn bên ngoài Hỏa Thiếu Vân thật là quá nặng, rõ ràng có Lạc Hằng giúp đỡ, nhưng tay Vân Xuyên vẫn bị cửa sắt hằn lên mấy vết đỏ.
Ngón tay Lạc Hằng nhẹ nhàng mơn trớn, cầm tay cậu trong tay, nhéo nhéo.
Lúc nãy có uống rượu nên trong Cayenna của Lạc Hằng trừ hai người bọn họ ra thì còn có một tài xế lái thay, rất nhiều lời không tiện nói thẳng, thế là dứt khoát dùng gõ chữ để trò chuyện.
Xe chạy bon bon trên đường, Vân Xuyên cảm thấy đoạn đường này hơi quen, hỏi: [Đang đi đâu thế?]
Lạc Hằng trả lời: [Nhà tôi.]
[Đám mây nhỏ khiếp sợ.jpg] Vân Xuyên hoảng loạn viết, [Anh, anh! Anh đã nói là đi đón sinh nhật mà?]
Lạc Hằng nói như đây là chuyện tất nhiên: [Ở nhà mới gọi là đón sinh nhật, còn ở ngoài với đồng nghiệp thì gọi là xã giao.]
[…] Vân Xuyên trừng mắt nhìn anh, qua lâu lắc rồi mà vẫn gõ không nên lời.
Rõ ràng anh cũng có di động, nhưng Lạc Hằng cứ nằng nặc phải dùng chung với Vân Xuyên.
Anh đoạt lấy di động của Vân Xuyên, xóa hết một đoạn dấu chấm thật dài kia, viết: [Dù sao bây giờ em cũng đã lên xe tôi, có nói gì cũng không kịp nữa rồi.]
Ban đêm xe không nhiều lắm, mười phút sau Cayenne đi vào hầm đỗ xe.
Lạc Hằng cảm ơn tài xế lái thay, vào thang máy với Vân Xuyên, trên đường gặp được dì hàng xóm cách vách là lao công còn đang quét dọn.
Anh tươi cười chào hỏi từng người, muốn bao nhiêu ổn trọng có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu nhã nhặn cũng có đủ, hoàn toàn nhìn không ra anh nắm tay Vân Xuyên không chịu buông ở sau lưng, túi quần còn giấu di động của cậu.
Vân Xuyên không được tự nhiên bị anh dắt theo sau người, cứ được dắt như thế về tận nhà.
Trước khi vào cửa, Lạc Hằng quay đầu lại nhìn Vân Xuyên, sau đó dùng sức kéo người vào trong phòng.
Trong phòng không bật đèn, tương phản rõ rệt với hành lang sáng như ban ngày.
Không đợi Vân Xuyên thích ứng bóng tối trước mắt, Lạc Hằng tức thì ôm eo cậu ép lại.
Nụ hôn chứa hương vị rượu vang đỏ dừng trên môi.
Lạc Hằng là người uống rượu nên có thể nếm được hương vị này, Vân Xuyên cảm thấy hình như mình cũng say rồi.
Lạc Hằng cầm cánh tay cậu đặt lên eo mình.
Bọn họ gần như không có chút khoảng cách, không khí xung quanh đều là hơi thở đang dây dưa của hai người.
Vân Xuyên bủn rủn sắp không đứng thẳng được nữa, cậu treo trên người Lạc Hằng, vốn muốn đẩy anh ra nhưng lại như sợi lông rơi trên vai.
Cậu siết chặt ngón tay, bám chặt lấy Lạc Hằng, dùng sức đến mức đốt ngón tay hơi trắng.
Nụ hôn này còn chưa kết thúc.
Lạc Hằng cắn đầu lưỡi cậu, ôm chặt cả người cậu vào lồng ngực, tựa hồ không bao giờ muốn buông ra.
Trong lúc môi răng triền miên, cậu cảm nhận được Lạc Hằng đang nói chuyện.
Đôi môi dán sát làm cậu dù không thể nhìn thấy cũng có thể biết được Lạc Hằng đang nói cái gì.
Anh nói, tối hôm nay em sẽ không tiếp tục từ chối tôi, đúng không?
Anh cuối cùng cũng chịu buông Vân Xuyên, muốn tìm biểu cảm đồng ý hay từ chối từ trên mặt cậu.
Nhưng Vân Xuyên chỉ dùng đôi mắt ngấn nước nhìn anh, mắt người nọ dù trong bóng tối vẫn sáng ngời như cũ.
Cậu dựa vào bả vai Lạc Hằng thở dốc vài giây, đột nhiên vươn tay sờ túi Lạc Hằng.
Lạc Hằng nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nắm lấy tay Vân Xuyên.
Vân Xuyên bị đau phát ra một tiếng rít, bấy giờ Lạc Hằng mới nhận ra mình dùng nhiều sức quá, sau khi anh buông tay, di động của Vân Xuyên rơi xuống đất.
Lạc Hằng lại dán môi mình lên môi Vân Xuyên, nhẹ nhàng hôn cậu, hỏi: “Em muốn nói gì?”
Vân Xuyên dùng ngón tay chậm rãi viết mấy chữ lên vai Lạc Hằng.
Nét chữ càng ngày càng rõ ràng, Lạc Hằng ghép các chữ đấy thành một câu hoàn chỉnh.
Anh đột nhiên siết chặt hai tay, một lần nữa mạnh mẽ hôn Vân Xuyên.
Chữ chưa viết xong, những lời nói yêu thương không thể nói ra, tất cả đều bị bao phủ trong nụ hôn kiều diễm này.
Anh bế Vân Xuyên lên, để hai chân cậu vòng qua eo mình, lảo đảo đi đến phòng ngủ.
Hai người cùng nhau ngã lên giường của Lạc Hằng.
Vân Xuyên bị đè ở phía dưới, mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối đầu.
Một tia sáng của ánh trăng lẻn vào từ cửa sổ, chiếu cho người trông càng thêm xinh đẹp.
Lạc Hằng vuốt gương mặt cậu, cúi đầu cắn bờ môi mềm mại của cậu.
*
Vân Xuyên viết, không phải đã nói em sẽ không có cơ hội từ chối anh lần nữa sao..