Lãnh Tuấn và Lưu bộ đầu dẫn người xông vào Yến phủ.
Vốn tưởng rằng sẽ có một hồi ác chiến, nhưng Chiết Hoa công tử trước mắt như đang thất hồn lạc phách. Lãnh Tuấn vĩnh viễn không bao giờ quên được cảnh người đó lặng yên ôm một thi thể đã lạnh ngắt trong lòng.
Đối mặt.
Cả đội quan binh không ai dám động thủ với Chiết Hoa công tử đang ngồi im bất động kia, hắn cứ ôm chặt thi thể rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, độc tính đã phát tác, những sợi tóc trong tay hắn rụng xuống một bó to, nhưng hắn vẫn im lặng không hé răng lấy nửa lời.
Cuối cùng Lưu Huyền Thanh liều mình tiến lên gông hắn lại. Tiếu Thiên Niệm mặc cho hắn lôi mình ra ngoài, bàn tay trắng như ngọc đang dần thối rữa từ từ buông thõng xuống.
Đao phủ nổi tiếng nhất nước tên là Lê Tử. Ai ai cũng biết hắn là người có thủ pháp rất đáng sợ, thậm chí nhiều người sau khi xem hắn hành hình thì ngay cả lê cũng không dám ăn nữa.
Lãnh Tuấn mời Lê Tử đến hành hình, từ trước đến nay, đây là vụ án đầu tiên của bổn quốc mà không cần thăng đường đã trực tiếp xử tử, bởi vì hắn là Chiết Hoa công tử Tiếu Thiên Niệm.
Từ trước đến nay, đây là vụ án đầu tiên của bổn quốc mà có nhiều người đến xem hành hình đến như vậy, bởi vì phạm nhân chính là Chiết Hoa công tử Tiếu Thiên Niệm.
Từ trước đến nay, đây là vụ án đầu tiên của bổn quốc mà lại phấn khích như vậy, bởi vì người thi hành án là kẻ khiến nhiều tử tù nổi tiếng phải biến sắc – Lê Tử.
Nhưng đối với Lãnh Tuấn, đây là vụ án đầu tiên mà hắn không nguyện ý chém phạm nhân nhất. Cho dù hắn từng nghiến răng nghiến lợi thề nhất định phải bầm thây Chiết Hoa công tử thành vạn đoạn.
Rõ ràng người tử tù trước mắt này có thể tung ra một kiếm để giết hắn, nhưng lúc ấy ngay cả miệng vết thương cũng không thèm băng bó; hắn, suýt chút nữa đã chết dưới vuốt của rùa lửa, nhưng vẫn liều mạng chém một nhát vào tay nó; hắn, ngạo nghễ đối mặt với vô số kẻ thù, nhưng lại đứt từng khúc ruột ôm lấy thi thể của một nữ tử.
Nắng ngày một lên cao, giờ tử hình đã đến.
Lãnh Tuấn rút thẻ bài hành hình vứt ra, thẻ bài rơi xuống đất, vang lên một âm thanh thanh thúy, khiến hắn không đành lòng nhắm hai mắt lại.
Lê Tử thích dùng đao cùn để hành hình, thứ khiến hắn kiêu ngạo nhất chính là, cổ nhân lăng trì nhiều nhất cũng chỉ dùng ba ngàn ba trăm năm mươi bảy đao, chỉ riêng hắn mới có thể vung đến đao thứ ba ngàn ba trăm sáu mươi đao chẵn.
Cổ nhân lăng trì nhiều nhất là một đao cắt bỏ hầu kết, tránh cho phạm nhân phát ra tiếng thét thảm thiết, sau đó mới bắt đầu móc mắt rồi lăng trì, còn hắn thích bắt đầu từ lưng, lăng trì từ từ đến phía trước, sau đó có thể nhìn thấy ánh mắt oán độc của phạm nhân. Nghe tiếng phạm nhân kêu gào trong đau đớn chính là thú vui lớn nhất của Lê Tử.
Phạm nhân hôm nay khiến hắn rất vừa lòng, cơ thể cường tráng, nói không chừng có thể phá vỡ kỉ lục cao nhất mà hắn đạt được từ trước đến nay.
Nhưng vết thương trên lưng lại khiến hắn từ bỏ ý tưởng này.
Một đao của hắn thực sự vô cùng tàn nhẫn, mỗi một đao đều có thể nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách. Trên lưng vốn đã không có bao nhiêu da thịt, nên phần để hắn ra tay vốn dĩ cũng không nhiều.
Lê Tử chuyển đến phía trước, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt của phạm nhân, nhưng chỉ thấy phạm nhân nắm chặt tay phải, loáng thoáng trong đó là một nắm tóc đen nhánh.
Hắn không tìm được vẻ mặt mà mình muốn thấy, vì vậy tiếp tục hành nghề trên bắp chân phạm nhân. Người bên cạnh vẫn tập trung đếm, còn bên dưới đã bắt đầu có người không dám nhìn tiếp.
Đó là một cuộc hành hình không có ai vỗ tay, người chịu hình không hé răng một lời, khiến đám đông ồn ào bên dưới cảm thấy chính mình như một đàn nghé ngô nghê.
Một ngàn lẻ một đao, một ngàn lẻ hai đao…
Tay Lê Tử bắt đầu run run, tên này rốt cuộc có cảm giác đau đớn hay không?
Nhưng Lãnh Tuấn biết, hắn có, chỉ là nó ở trong lòng.
Doãn Thu Thủy, ngươi cũng thật tàn nhẫn.
Lăng trì kéo dài ba ngày, cuối cùng Lãnh Tuấn cũng trầm giọng nói: “Đủ!”
Nhìn người gần như đã chết trên bục chậm rãi nâng tay phải lên, vậy mà vẫn có thể dễ dàng chặt đứt lớp xích sắt trên tay, Lê Tử sợ đến mất mật, nhưng Thiếu Thiên Niệm chỉ nhẹ nhàng hôn lên nắm tóc dài trên tay, khóe môi giương lên một nụ cười thật sâu.
Y Y, nếu đây là kết cục mà nàng mong muốn, nàng có vui không?
Diệu thần y và Trầm Nhượng cùng nhau xử lý hậu sự của Y Y. Doãn trang chủ sau khi hay tin cũng tức tốc chạy đến, nhưng lại bị Diệu thần y lạnh lùng mời về: “Doãn trang chủ, Y Y bạc mệnh, không dám làm vấy bẩn thân thể cao quý của người.”
Doãn trang chủ hơn sáu mươi tuổi đối với máu mủ ruột thịt của mình, đối với nữ nhi sau khi rơi vào tay kẻ xấu rồi tham sống sợ chết chìm đắm trong chốn phong trần, xấu hổ vô cùng.
Lãnh Tuấn đưa cho Diệu thần y một cái bình sứ, bên trong là tro cốt của Tiếu Thiên Niệm. Vốn dĩ đã là hài cốt của phạm nhân thì bất cứ ai cũng không được thu giữ, Lãnh Tuấn làm như vậy chính là đã phạm vào cấm kị.
Diệu thần y cầm bình sứ rất lâu, cuối cùng chậm rãi đến ven sông.
Cận dẫn Yến lão phu nhân và Yến Nam Phi đến một nơi an toàn, sau đó lập tức giục ngựa trở về, nghe được tin Lãnh Tuấn đem tro cốt đến cho Diệu thần y thì cả đường gặp ai cũng tra hỏi rồi quất roi giục ngựa đuổi tới ven sông.
Nhưng…chậm một bước.
Tro cốt màu xám trắng tản ra trong nước, rất nhanh bị hòa tan.
Cận đứng lặng ở bờ sông, gió thổi từ trên cao xuống mang theo tiếng nức nở như đang khóc.
Gió như thế này, ai chịu cho thấu…
Hoàn.