[Đam Mỹ] Chân Ái

chương 41: gậy ông đập lưng ông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cậu làm vậy không thấy mệt à?", Đông nghiêm giọng, không dám nói lớn sợ người trong phòng nghe thấy.

"Tôi chỉ muốn gặp cậu thôi", giọng Thế Anh rất thành ý.

"Cậu bị điên à? Tôi và cậu có gì mà phải gặp?", Đông quát nhỏ vào máy.

"Là cậu làm tôi bị điên, cậu phải chịu trách nhiệm"

"Đm thằng não. Nếu tôi gặp cậu, cậu sẽ không nhảm nữa?"

"Đúng vậy. Vì nhớ cậu nên tôi mới như thế này"

Đông khẽ nghiến răng, thầm trách số mình thật đen đủi, toàn gặp phải thứ mặt dày. Suy nghĩ xong lại tự trách mình sao có thể gom Nghĩa chung với Thế Anh được. Đối với Đông, thể loại mặt dày của Nghĩa là độc nhất trên thế giới này.

"Được, khi nào rảnh tôi sẽ cho cậu cuộc hẹn", Đông phát ra âm thanh từ kẽ răng.

"Vậy tôi sẽ tiếp tục gọi đến khi nào chúng ta có thể gặp nhau"

"Cút", Đông lạnh lẽo tắt máy.

Vừa quay lại Đông đã bị hù dọa bởi vẻ mặt u ám của Nghĩa.

"Cậu đứng đây từ khi nào?"

"Cậu có gì mờ ám sao?", Nghĩa xoáy thẳng vào mắt Đông.

"Không có", Đông lạnh nhạt bước vào trong.

Việc này đã quyết định giấu Nghĩa rồi, giờ nói ra cậu ta thế nào cũng phát sùng lên.

"Cậu vừa nói chuyện với Thế Anh đúng không?", Nghĩa giữ tay Đông lại, lực tay siết chặt hơn bình thường.

Sống lưng Đông tự nhiên lạnh buốt, tóc gáy cảm giác vừa dựng lên một đợt.

"Là cậu ta làm phiền tôi", Đông làm vẻ mặt oan ức.

"Cậu có thể nói tôi xử lý cậu ta"

"Vì cậu sẽ xử lý cậu ta nên tôi mới không muốn nói, ai biết cậu sẽ làm ra chuyện gì chứ"

"Cậu sợ tôi làm gì cậu ta? Cậu lo cho cậu ta đến vậy à?", mặt Nghĩa ngày một đen.

"Cậu bị gì vậy? Hôm trước cậu thấy tôi thân thiện với cậu ta lắm à? Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi không dính gì tới cậu ta cả", Đông không muốn dây dưa với cái núi lửa lì lợm độc đoán này, cố gỡ tay Nghĩa ra.

Nghĩa ghim ánh mắt sắc bén vào Đông, siết chặt nắm tay hơn, giọng nghi hoặc: "Cậu có thể chứng minh không?"

Đông chồm tới hôn nhẹ lên môi Nghĩa, nụ hôn chỉ kéo dài một giây nhưng có thể hóa giải tất cả nghi hoặc trong lòng Nghĩa.

Nghĩa buông tay ra mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt trở nên dịu dàng tình cảm như chưa từng có chút phẫn nộ nào.

"Hai mặt", Đông nhếch môi lộ ra chút cười trước hai loại thái cực của Nghĩa.

Nghĩa bị Đông mị hoặc, kéo Đông sát lại bắt đầu vuốt ve mơn trớn.

"Cậu bớt bớt lại đi. Mai còn đá trận chung kết đấy", Đông đẩy Nghĩa ra nhắc nhở ngày mai là trận đối đầu của hai lớp Nghĩa và Đông.

Nghĩa luyến tuyến nhìn Đông trở về giường ngủ, tự đưa tay xuống an ủi đại thần công vài cái rồi cũng lò dò đi vào ủ Đông vào lòng.

Trận chung kết giải bóng đá diễn ra vô cùng gay cấn giữa lý A và toán A. Sau cuộc tranh cãi nảy lửa trước trận đấu, Đông cuối cùng vẫn không được Nghĩa cho phép ra sân.

Vì đã từng được xem là thành viên đội Nghĩa nên trận này Đông không thể chỉ đạo đội mình được, làm như vậy khác nào bán đứng những người từng là đồng đội của mình. Đông buồn chán đứng ngoài sân, ánh mắt chợt lóe lên một ý nghĩ tinh ranh liền đi đến đứng kế cầu môn đội mình hết kêu réo tên Nghĩa rồi lại cười ấm áp, đúng nghĩa của chiến thuật "mỹ nhân kế". Nụ cười tựa như tỏa ra hào quang trấn áp cả ánh nắng mặt trời, những ai nhìn thấy đều bị lóa mắt, tâm tình cũng bị cuốn theo mà vui vẻ.

Nghĩa đang hừng lực lao đến, chuẩn bị tung ra một cú dứt điểm bỗng dưng động tác khựng lại, cậu không giống người khác, nụ cười đó có thể giết chết cậu.

Đội của Đông kỹ thuật nhỉnh hơn đội của Nghĩa nhưng về thể lực lại có chút thua kém, càng về cuối trận càng thể hiện rõ sự bất lợi. Nhờ tuyệt chiêu của Đông, đến cuối trận cả hai đội đều không ghi được bàn thắng đành phải phân cao thấp bằng đá luân lưu.

Sau một loạt phát pháo nã về phía khung thành, đội Nghĩa đã dẫn trước một quả. Lượt đá cuối cùng này đội Đông không thể xảy ra chút sai sót nào, hiển nhiên Đông đích thân thực hiện quả này.

"Để tôi tiếp", Nghĩa đẩy thủ môn đội mình ra, trực tiếp đối mặt với Đông.

Đông nhếch môi cười thầm: "Cậu muốn tự mình đón nhận thất bại thì tôi cũng có lòng tốt chìu theo ý cậu".

Nghĩa khom người, chống tay lên gối đợi Đông xuất chiêu.

Đông lùi ra một khoảng ngắn, vẻ mặt cao ngạo chạy đà. Đợi Đông chuẩn bị tung cước, Nghĩa cười nhẹ, đá mắt một cái chấn động lòng người.

Tim Đông đột nhiên ngừng đập, trong lòng không ngừng dao động, tâm trí rối bời. Đông đá một quả không hề có lực, đường bóng đơn giản dễ dàng bị Nghĩa hóa giải.

Tất cả khán giả đều không tin vào mắt mình. Hữu Đông bị bệnh? Hữu Đông bán độ sao? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Đông vẫn còn ngây người, chính Đông cũng chưa tin chuyện vừa xảy ra. Tiếng lòng xáo trộn gào thét ầm ỹ.

WTF. Gậy ông đập lưng ông?

Hai giây sau, Đông trừng ánh mắt rực lửa về phía Nghĩa hét lớn: "Cậu dám"

Đông như hổ đói lao vào muốn xé xác con mồi, Nghĩa cấp tốc bỏ chạy, nụ cười đắc ý dính chặt trên môi.

Nụ cười đó phải trả một giá không rẻ, đến tận lúc đi dạy về Đông vẫn không thèm chơi với Nghĩa.

"Đông Đông, đừng giận nữa", Nghĩa đưa que kem đến sát miệng Đông, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.

"Không ăn", Đông gạt tay Nghĩa ra, mắt tập trung vào màn hình máy tính.

Cậu dám dùng chiêu của tôi đối phó lại với tôi, dám mị hoặc tôi giữa thanh thiên bạch nhật, đâu thể cho qua dễ dàng như vậy.

Mặc dù đây là loại kem phủ sô cô la Đông thích nhất nhưng cậu vẫn còn ghim oán hận trong lòng nhất định không buông.

"Đừng giận nữa mà, không phải cậu cũng dùng chiêu đó với tôi sao?", Nghĩa cố gắng nài nỉ.

"Thì ra cậu so đo với tôi từng chút như vậy", Đông tìm cách bới móc.

Không biết từ khi nào Đông biết giận dỗi, chính Đông cũng không nhận ra khi đứng trước Nghĩa, mình trở nên ỉ lại, vẻ oai phong bị thay bởi chút nũng nịu sặc mùi "bánh bèo" như vậy.

"Không có, không có", Nghĩa xoắn cả lên, cảm giác bị kết án oan không tốt chút nào. "Bỏ đi mà, cậu không ăn kem tan hết đó"

"Tôi đang bận, không ăn được"

"Để tôi giúp cậu"

Nghĩa cắn một miếng kem, bất ngờ đem hai bờ môi áp chặt vào nhau, dùng lưỡi đẩy kem sang miệng Đông.

Đông cố thoát ra nhưng tay Nghĩa đã ghìm chặt đầu Đông, lực trên toàn cơ thể áp người Đông tựa sát vào lưng ghế xoay, lượng kem đã tan chảy cùng chiếc lưỡi mê hoặc của Nghĩa nhanh chóng lấp đầy miệng Đông.

Sau khi xác định Đông đã nuốt hết số kem Nghĩa mới thả tay ra, ánh mắt khoái chí hướng về Đông.

"Dơ vãi nồi", Đông trừng mắt gầm gừ, giật lấy que kem trên tay Nghĩa cắn một miếng thật lớn.

Ông đây không phải để cậu muốn làm gì làm.

Đông giữ lấy đầu Nghĩa, quyết tâm trả thù cho bằng được. Hành động dùng sức của Đông có phần dư thừa, bao nhiêu kem Đông đẩy qua Nghĩa đều tự nguyện đón nhận, nuốt từng đợt đầy mãn nguyện.

Nhận thấy kem trong miệng Đông đã sắp hết, Nghĩa không nuốt nữa, quyết định đầu cơ trục lợi. Ngay lúc Đông sảng khoái vì báo được thù, vừa định rời môi đi liền bị Nghĩa giữ lại, đẩy hết số nước trong miệng mình trở về với Đông.

Đông giãy giụa muốn hét thật to nhưng miệng đã bị khóa chặt, lại tiếp tục phải nuốt lấy oán hận này. Hôm nay là một ngày đại bại của Đông, từ sáng đến tối đều bị gậy ông đập lưng ông. Đông tức giận hét lên: "Cậu có thể chơi dơ như vậy sao?"

"Cậu nên từ từ cảm nhận tí", Nghĩa liếc mắt đầy ẩn ý.

"Cảm nhận quần qu..."

Đông còn chưa nói hết câu miệng đã tiếp tục bị khóa chặt. Nghĩa làm động tác chậm lại, từ từ đẩy kem sang miệng Đông.

Đông không thể thoát ra được đành để yên cho dòng kem mát lạnh chảy vào miệng mình.

Đông cảm nhận được cái lạnh đúng là của kem nhưng hương vị đã được nâng lên một bậc, là vị ngọt từ nước bọt Nghĩa truyền qua.

Cảm thấy cơ thể Đông có dấu hiệu thả lỏng, Nghĩa thích thú tiếp tục cắn thêm vài miếng kem, tay dần dần luồn vào trong quần Đông, xoa đám lông rậm rạp một chút rồi nắm lấy khẩu súng đang khẽ giật.

Quần áo nhanh chóng được trút bỏ, thấy Nghĩa cúi xuống định ngậm khẩu súng ngày càng căng cứng Đông liền đứng bật dậy, xoay người đẩy Nghĩa ngồi trên ghế xoay. Nghĩa còn chưa hoàn hồn với thể hiện táo bạo này não bộ đã hoàn toàn tê liệt, khẩu đại thần công đã ngập trong miệng Đông.

Đông ở dưới chân Nghĩa, mút đại thần công như mút một que kem to lớn.

"Ahh... Đông Đông... ngon không?"

Cảm giác ẩm ướt, còn cả lạnh lẽo của những miếng kem lúc nãy bao bọc đại thần công nóng hổi khiến Nghĩa không ngừng bật ra những tiếng rên dâm đãng.

Đông bị loại âm thanh này kích thích cực độ, mút ngày càng hăng say đưa Nghĩa đến với từng cơn sung sướng.

"Đông Đông... cậu bú thật tuyệt"

Những câu nói dâm đãng này bình thường đều bị Đông bài trừ, nhưng lúc này lại có một lực tác động ghê gớm lên đại não.

Đông di chuyển xuống một chút ngậm lấy hai quả trứng đã hơi săn lại, kéo cho giãn ra rồi đánh qua đánh lại, hai tay vuốt ve đùi non và đám lông lưa thưa kéo dài từ háng Nghĩa. Đại thần công uy dũng bên trên gần như che khuất tầm mắt của Đông, thỉnh thoảng lại giật lên rỉ ra một chút nước.

Đông chịu không được lại chồm lên mút thật mạnh, nước nhờn ngập trong miệng phát ra từng tiếng "ục... ục" theo từng di chuyển lên xuống của đầu.

Nghĩa lần đầu được Đông hầu hạ nhiệt tình như vậy, ngọn lửa trong lòng bốc cao ngùn ngụt, cơ thể căng lên sung sướng, hông theo phản xạ nhấp đại thần công ra vào khuôn miệng ẩm ướt.

Đông một tay nắm lấy đại thần công đang cứng hết cỡ vuốt lên xuống nhẹ nhàng, miệng đưa lên trên nhả thứ nước nhơn nhớt xuống đầu khấc đỏ hồng đang trương lên của Nghĩa. Cảnh tượng dâm dục càng làm Nghĩa kích động, hệ thần kinh như bị đánh sập, hơi thở rối loạn từng tiếng mệt nhọc, máu chảy nhanh đến mức Nghĩa có thể cảm nhận được sự tê dại khắp cơ thể.

"Đông Đông... Ưmm"

Nghĩa vừa định nói vài lời dâm dục, môi đã bị khóa chặt bởi nụ hôn nồng cháy. Nước nhờn còn sót lại hòa cùng nước bọt, trơn trượt qua lại theo sự chuyển động của hai đầu lưỡi đang quấn lấy nhau.

Đông ôm chặt Nghĩa đang tựa sát vào lưng ghế xoay, hai thân thể dán chặt vào nhau, hai khẩu súng nhớp nháp tựa thế ma sát bên dưới.

Nghĩa vòng hai tay qua vuốt dọc lưng Đông từ trên xuống, dừng lại nơi cặp mông gợi tình nắn bóp loạn xạ.

Hai vòm ngực phập phồng bất quy tắc thổ lộ tất cả cảm xúc của hai chàng trai. Mỗi nhịp thở là mỗi nhịp cọ xát cơ thể, mồ hôi, chất nhờn thấm ướt từng thớ cơ gợi cảm, kích thích da thịt đến mê dại.

Hai bờ môi rời ra, Nghĩa gặm lấy yết hầu của Đông, hai bàn tay bên dưới dùng lực vào mông Đông, khống chế chuyển động lên xuống của cơ thể Đông, ép hai khẩu súng căng cứng sát vào nhau ma xát liên tục.

Đông ngửa đầu ra sau đẩy yết hầu căng ra, cảm nhận khoái cảm từ chuyển động của cơ thể.

Nghĩa đứng dậy bê Đông đặt xuống ghế, một tay choàng ra sau Đông cúi xuống hôn thật sâu, một tay vuốt ve khẩu súng ướt nhẹp của Đông.

Bàn tay thuần thục của Nghĩa lướt lên lướt xuống khiến Đông chìm trong nhục dục, ánh mắt đờ đẫn, gương mặt ửng đỏ rũ rượi mồ hôi toát lên một vẻ dâm đãng lay động lòng người.

Nghĩa từ từ đưa bàn tay nhớp nháp dọc theo đùi non, lần xuống cửa mật của Đông vuốt ve đám lông vài cái, bàn tay trên lưng Đông được đưa xuống thế chỗ làm nhiệm vụ trên khẩu súng.

"Ưm....Ưhh...", tiếng rên nhục dục của Đông bất chợt biến thành loại âm thanh hốt hoảng bị môi Nghĩa kìm nén lại.

Một ngón tay của Nghĩa đã lợi dụng chất nhờn xông thẳng vào mật đạo, một dòng điện chạy dọc cơ thể Đông khiến cậu oằn người tê dại.

Ngón tay Nghĩa di chuyển một chút, Đông cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng mới lạ kích thích cả từ bên trong lẫn bên ngoài. Tiếng thở của Đông trở nên gấp gáp, khẩu súng co giật co thắt vài cái. Loại cảm giác kích thích từ mật đạo đến khẩu súng hùng dũng này không phải là đau, mặc dù Đông không chấp nhận nhưng đó đích thị là sướng, sướng một cách mới lạ.

Nghĩa thì thầm vào tai Đông: "Tôi muốn chịch cậu"

"Khô...ng", Đông khó nhọc trả lời khi ngón tay của Nghĩa bắt đầu nhịp nhàng di chuyển bên trong tạo ra một cảm giác trước giờ chưa từng có.

"Thật sự không muốn?", Nghĩa phả hơi thở bên tai Đông, âm thanh trầm ấm mê hoặc thần trí.

"Ahhh.... Không....", Đông ngày càng không thở được, cơ thể quằn quại vì loại kích thích kinh hồn bên dưới. Cảm giác có thứ cố chen vào bên trong, cọ sát vào vô số dây thần kinh nhạy cảm bên trong khiến Đông tê rần, đầu óc cũng có chút tê lại.

"Thật sự không muốn?", Nghĩa tăng nhanh tốc độ ngón tay, bàn tay đặt trên súng cũng phối hợp di chuyển.

Thân thể Đông căng cứng, ép sát người vào lưng ghế mà rên nặng nhọc, mặt ngày càng đỏ, loại màu đỏ của dục vọng.

Nhìn gương mặt dâm đãng của Đông, Nghĩa lại càng bị kích thích, dục vọng cứ thế dâng trào, càng muốn Đông phải thống khổ hơn nữa.

"Dừng... Ahhh... Dừng lại...", Đông nói không ra hơi, gần như muốn hét lên mới có thể thốt ra được một lời hoàn chỉnh.

"Thật sự không muốn?", Nghĩa gằn giọng, cả hai tay đều tăng tần suất hoạt động. Ánh mắt Nghĩa ngập tràn dâm tính, không còn vẻ ôn nhu ấm áp bình thường.

Đông sướng điên người, ngửa đầu ra sau phát ra những tiếng rên thống khoái, cơ thể liên tục quằn quại.

Vài giây sau Đông như gầm lên, cả người gồng cứng, bụng, ngực, mông, đùi đều săn cứng lại, khẩu súng giật lên liên hồi bắn những phát mạnh mẽ tung tóe khắp ngực.

Cả quá trình vừa rồi biến Nghĩa trở thành một người không còn nhận thức, hoàn toàn chìm trong dục vọng, toàn thân nóng bừng, yết hầu lên xuống liên tục. Nghĩa đưa tay dính chút tng trùng trong đợt bắn cuối cùng của Đông lên đại thần công đã sẵn sàng nã đạn, vuốt được vài cái liền không chịu được, bắn xối xả khắp người Đông.

Hai dòng tng trùng hòa quyện, chảy dọc cơ thể mệt mỏi của Đông.

Nghĩa đổ người xuống, đầu gác lên vai Đông. Hai cơ thể ướt đẫm dán chặt vào nhau, cùng cảm nhận hơi thở thỏa mãn, cùng cảm nhận thứ thành quả dâm đãng nhầy nhụa khắp người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio