Tạ Lệ ra khỏi Thường gia. Lúc đầu anh nghĩ sẽ ở nhờ nhà của Hồ Mẫn Hâm, sau đó lại sợ mình sẽ mang phiền phức cho Hồ Mẫn Hâm vì vậy tìm một nơi khác ở.
Tuy rằng anh không tình nguyện, thế nhưng sau khi thoát khỏi Thường Tiểu Gia người luôn mang bệnh chấp nhất khống chế, anh có nhiều thời gian hơn giúp Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Cát làm việc. Thường Tiểu Cát cũng an bài mấy thủ hạ dưới tay đến làm việc cho anh.
Những người này Tạ Lệ cũng không quá tín nhiệm, thế nhưng anh đối với bọn họ rất tốt, có khó khăn gì anh cũng tận lực trợ giúp, ngắn ngủi ở chung một hai tháng, anh thu được một số huynh đệ ngoài mặt trung tâm ủng hộ.
Trong đó Tạ Lệ tín nhiệm nhất là một thanh niên mười chín tuổi tên là Diêu Vĩ, hắn và Tạ Lệ gần như cùng vào Hồng Phường một lúc, có một lần theo người đi thu phí bảo kê một quán mạt bị người suýt nữa đánh chết, là Tạ Lệ cứu hắn đem hắn về dưới tay mình. Sau đó Diêu Vĩ rất trung thành với Tạ Lệ, ánh mắt đầy sùng bái. Có một lần còn vì Tạ Lệ đánh nhau với người khác. Nghe đâu người kia nói Tạ Lệ nhờ ngủ với Thường Tiểu Gia mà đi lên, lúc đó Diêu Vĩ liền kéo ống tay áo xông lên.
Trong thời gian này Du Chính Khôn điều tra người có ý đồ ám sát Thường Quan Sơn, từ gia đình hắn tìm được thuốc chống trầm cảm của Hồng Cát Chế Dược, giám định chứng thực có thành phần giống như ma túy kiểu mới đang lưu hành trên thị trường.
Tạ Lệ và Du Chính Khôn gặp mặt, Du Chính Khôn nói: “Hồng Cát Chế Dược có thể là điểm bọn họ điều chế ma túy.”
“Tại sao bọn hắn lại đem ma tuý trà trộn vào thuốc chống trầm cảm?” Tạ Lệ ngồi xổm ở góc tường, mỏi mệt dùng hai tay che nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài: “Chẳng lẽ nơi sản xuất bị ô nhiễm?”
Du Chính Khôn nói: “Không thể loại trừ. Nghĩ biện pháp trà trộn vào xưởng chế thuốc điều tra.”
Tạ Lệ trầm mặc rất lâu, nói: “Tôi thử xem.”
Du Chính Khôn lại hỏi: “Nguyễn Thu Viện thế nào rồi?”
Tạ Lệ mờ mịt lắc đầu.
Du Chính Khôn đốt một điếu thuốc, ném cho Tạ Lệ một điếu: “Cô ấy từ chối liên lạc với tôi.”
Tạ Lệ cầm thuốc trong tay, không muốn Du Chính Khôn châm lửa. Anh đứng lên, vuốt mái tóc đã khá dài, ngón tay lăn qua lộn lại điếu thuốc thơm, nói với Du Chính Khôn: “Tôi có một suy nghĩ, nếu cần thiết, tôi sẽ tiếp tục liên lạc với anh.”
Đảo mắt đã đến Tết Âm lịch. Hồng Phường có tập tục, mùng năm Tết sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn. Hôm đó Thường Quan Sơn sẽ bao một khách sạn, chiêu đãi tất cả huynh đệ từ sáng đến tối.
Tạ Lệ chuyển ra khỏi Thường gia, thỉnh thoảng cũng trở gặp Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Cát, thế nhưng chưa một lần nhìn thấy Thường Tiểu Gia.
Anh biết nếu Thường Tiểu Gia ở nhà, cũng nhốt mình trong phòng không chủ động đi ra gặp khách.
Lòng Tạ Lệ rất mâu thuẫn, anh muốn đi gặp Thường Tiểu Gia, nhưng sau đó nghĩ lại. Bây giờ tình hình đã ổn định, anh nhất định phải từng bước từng bước dựa theo kế hoạch của mình mà tiếp tục đi, sớm đẩy đổ Thường Quan Sơn, mới có thể sớm cùng Thường Tiểu Gia thẳng thắn.
Nhưng một khi thẳng thắn, anh và Thường Tiểu Gia còn có thể tiếp tục không? Tạ Lệ cũng không biết.
Mấy ngày Tết, Hồng Phường cũng đóng cửa quán mạt chược, các anh em đều về nhà ăn tết, chỉ có Tạ Lệ một mình lưu lạc tha hương, có nhà cũng không dám về.
Mãi đến mùng năm, Diêu Vĩ lái xe tới đón anh, cùng anh đi đến khách sạn Thường Quan Sơn đã bao trước, ăn điểm tâm sáng.
Ngoại trừ lần đơn đao hội trước, đây là lần đầu tiên Diêu Vĩ đến những nơi như thế này. Hắn rất hưng phấn, mới vừa ngồi xuống liền không ngừng vẫy gọi nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến.
Tạ Lệ không yên lòng chỉ uống một chút trà ngon, anh ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, gặp không ít người quen.
Năng lực nhớ mặt người của anh cũng không tệ, phần lớn những người ở Hồng Phường anh đã gặp ở tiệc mừng thọ Đỗ Thịnh Liên và gặp trong dịp đơn đao hội.
Người đến càng ngày càng nhiều, toàn bộ phòng yến hội đã ngồi đầy, Tạ Lệ nhìn thấy Thường Quan Sơn mang theo vợ và hai đứa con trai xuất hiện.
Tóc Thường Tiểu Gia đã khá dài vẫn chưa đi cắt, tóc mái gần như che mắt, cả người không có tinh thần gì.
Thường Quan Sơn nói vài câu đơn giản mở màn, rồi để mọi người tùy ý, tự mình cũng ngồi xuống bàn tròn ở giữa.
Diệp Hinh Chi và Thường Tiểu Cát ngồi ở bên cạnh Thường Quan Sơn. Thường Tiểu Gia lại rời khỏi Thường Quan Sơn, đi về phía Tạ Lệ.
Tạ Lệ ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhưng cậu không nhìn Tạ Lệ, chỉ đi về hướng này, lướt qua Tạ Lệ đi thẳng đến chỗ Hà Xuyên Vân dừng lại.
Tạ Lệ nhìn thấy Thường Tiểu Gia khom lưng để sát vào tai Hà Xuyên Vân nói nhỏ một câu.
Hà Xuyên Vân gật gật đầu.
Sau đó Thường Tiểu Gia ngồi xuống bên cạnh Hà Xuyên Vân, đón nhận ly trà Hà Xuyên Vân tự tay rót cho mình, hai tay cầm ly uống từng chút một.
Tạ Lệ không thu tầm mắt lại, Diêu Vĩ đem một lồng sủi cảo tôm để trước mặt Tạ Lệ, không nhịn được gọi anh: “Lệ ca?” Lúc này anh mới phục hồi tinh thần, đưa đũa gắp một cái sủi cảo tôm để vào bát của Diêu Vĩ, nói: “Cậu ăn đi.”
Lúc các anh em Hồng Phường tụ tập ăn điểm tâm thì Diệp Thiếu Ân mang theo Nguyễn Thu Viện xuất hiện.
Theo lý thuyết Diệp Thiếu Ân không nên xuất hiện trong trường hợp này, bởi vì hắn không phải là người Hồng Phường, nhưng hắn là em vợ của Thường Quan Sơn nên đột nhiên xuất hiện cũng không làm người cảm thấy kỳ quái.
Ngược lại có không ít người nhìn hắn và Nguyễn Thu Viện.
Lần trước Nguyễn Thu Viện xuất hiện ở trước mặt các anh em Hồng Phường là theo chân Đỗ Thịnh Liên. Bây giờ Đỗ Thịnh Liên vẫn là người đứng thứ hai Hồng Phường, nhưng từ khi Ngô Xán bị tai nạn xe cộ qua đời, ông cáo ốm trốn ở nhà an dưỡng, không xuất hiện trước mọi người nữa.
Cũng có không ít người trong Hồng Phường biết được nội tình, bây giờ nhìn thấy Nguyễn Thu Viện theo Diệp Thiếu Ân chỉ nhỏ giọng nghị luận, không cảm thấy quá kinh ngạc.
Tạ Lệ cũng nhìn Nguyễn Thu Viện, thấy khí sắc của cô tốt hơn mình tưởng tượng, ít nhất nhờ trang điểm nên thoạt nhìn cũng không tiều tụy.
Diệp Thiếu Ân đi tới bàn Thường Quan Sơn, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hinh Chi.
Nguyễn Thu Viện đứng ở phía sau Diệp Thiếu Ân không dám ngồi. Diệp Hinh Chi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Viện, sau đó nói với Diệp Thiếu Ân câu gì đó. Diệp Thiếu Ân nhìn Nguyễn Thu Viện phất tay một cái.
Tạ Lệ nhìn thấy Nguyễn Thu Viện nhìn mình.
Cái nhìn này Diệp Thiếu Ân cũng thấy, Diệp Thiếu Ân sầm mặt, nói gì đó với Nguyễn Thu Viện. Nguyễn Thu Viện đi qua một bên, ngồi vào một cái bàn không có người.
Tạ Lệ không có khẩu vị gì, nâng ly trà lên uống một ngụm, không nhịn được quay đầu lại nhìn Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia dùng đũa gắp một cái bánh bao thỏ ngọt nhân trứng sữa, chậm rãi ăn, mặt không biểu tình gì.
Ngược lại Hà Xuyên Vân ngồi bên cạnh cậu liếc nhìn Diệp Thiếu Ân một cái, rất nhanh quay đi chỗ khác, thế nhưng không che giấu nổi căm hận trong mắt.
Tạ Lệ tin mình không nhìn lầm, hơn nữa không phải lần đầu tiên Hà Xuyên Vân đối với Diệp Thiếu Ân biểu lộ cảm xúc không đồng nhất. Anh giật mình, bưng ly trà của mình đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Hà Xuyên Vân, chào hỏi: “Vân ca.”
Hà Xuyên Vân ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt đã không còn cảm xúc khi nãy, khẽ mỉm cười: “Tạ Lệ.”
Một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Hà Xuyên Vân tự giác đứng dậy nhường chỗ cho Tạ Lệ. Tạ Lệ ngồi xuống, hỏi: “Không quấy rầy hai người tán gẫu chứ?”
Hà Xuyên Vân nói: “Không quấy rầy.” Nói xong, y liếc nhìn Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia không phản ứng gì, cậu không nhìn Tạ Lệ, cắt đứt lỗ tai thỏ của bánh bao, lạnh lùng nhai.
Hà Xuyên Vân hỏi Tạ Lệ: “Có muốn nói chuyện với Gia thiếu không?” Lần trước Tạ Lệ cãi nhau với Thường Tiểu Gia y còn nhớ rõ, sau cũng nghe nói Tạ Lệ dọn ra khỏi Thường gia, bây giờ quan hệ hai người cũng không hòa hoãn.
Tạ Lệ vốn muốn nói không phải, nhưng nhìn Thường Tiểu Gia, vẫn sửa lời nói: “Đúng vậy, Tiểu Gia gần đây có khỏe không?”
Thường Tiểu Gia không đáp.
Hà Xuyên Vân đứng ở giữa cũng không biết phải làm thế nào, vì vậy nói: “Bằng không hai người ngồi xuống chậm rãi nói chuyện?”
Lúc này Thường Tiểu Gia mới lạnh lùng nói: “Tôi với anh ta không có gì để nói.”
Tạ Lệ cười khổ một tiếng, anh kéo Hà Xuyên Vân, nói: “Không cần, Tiểu Gia không muốn nói chuyện với tôi.”
Hà Xuyên Vân đành cười cười, y đứng dậy kêu người đem đến một bộ bát đũa mới đặt ở trước mặt Tạ Lệ: “Ăn một chút gì đi.”
Tạ Lệ tùy ý gắp một khối điểm tâm, anh hỏi Hà Xuyên Vân: “Đua xe ở Kỳ Phong sơn có phải đã giải tán?”
Hà Xuyên Vân đáp: “Lần trước có chuyện liền ngừng.”
Tạ Lệ hỏi: “Vậy bây giờ Vân ca đi nơi nào chơi? Thuận tiện dẫn tôi đi làm quen được không?”
Hà Xuyên Vân cười nhìn anh: “Thật hứng thú với đua xe?”
Tạ Lệ nói: “Chỉ cảm thấy ngứa tay.”
Hà Xuyên Vân nói: “Qua mười lăm tháng giêng mới bắt đầu, nếu như cậu cảm thấy hứng thú, tôi dẫn cậu đi xem.”
Tạ Lệ nâng ly trà lên: “Cảm ơn Vân ca.”