Đây là quán trà nhỏ ở ngoại ô ngoài thành, lão bản là một lão hán bị thọt một chân, thoạt nhìn rất bình thường.
Mùa hè mặt trời chói chang, lão bản bình thường nhưng khách nhân tựa hồ không bình thường.
Đương nhiên không phải tất cả đều như vậy.
Quán trà là mảnh lều dựng dưới cây đa lớn, bày ra năm cái bàn. Trong đó có hai bàn lão hán thọt chân rất quen thuộc, đều là nông phu đốn củi thường xuyên đi ngang qua nơi này nghỉ chân, chỉ là dân chúng tóc húi cua.
Mà ba bàn khác, ở sát bên cửa ra vào là hai gã đại hán, mặc quần áo ngắn thắt lưng mang đao, bước chân hữu lực. Vừa nhìn đã biết là người hành tẩu giang hồ, bọn họ nhìn chằm chằm phía đối diện tựa như nơi đó có một đống vàng vậy.
Chỗ kia đương nhiên không c ó đống vàng nào, mà đối mặt với bàn của hai gã là một mỹ nhân đang ngồi.
Đó là một nữ tử rất đẹp, rất yêu mị.
Lão hán thọt chân cả đời không cưới vợ, hắn thề, đây là mỹ nhân đẹp nhất hắn từng gặp qua.
Nữ nhân này có thể khơi mào dục vọng của bất kì nam nhân bình thường nào, nàng thoạt nhìn hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, không còn trẻ nhưng tuyệt đối không già. Ngược lại bởi vì vậy nhiều thêm phong thái thành thục, càng mê hoặc lòng người.
Giống như cây mật đào chín mọng, chỉ cần nhìn sẽ biết có bao nhiêu ngọt ngào.
Lão hán không dám nhìn nhiều, dù đó là lần đầu tiên có thể ngắm mỹ nữ xinh đẹp ở gần như thế.
Mỹ nhân tuy rằng đang cười nhưng bên hông nàng đeo một thanh dao găm sắc bén lấp lánh. Không vỏ.
Dao găm treo trên vòng eo mảnh khảnh, nàng thỉnh thoảng dùng ngón tay gảy trên lưỡi đao, nhẹ nhàng ôn nhu, tưởng như đó là tình nhân của nàng.
Cuối cùng là cái bàn ở trong góc, có hai nam nhân đang ngồi.
Rất trẻ tuổi, rất xuất sắc, rất anh tuấn.
Một người mặc y phục xanh lam, vẻ mặt lạnh lùng ít nói ít cười, đường cong lạnh lẽo rắn chắc, môi mỏng mím chặt.
Còn người kia mặc nguyệt bạch y sam, khác với bạn cùng bàn với mình, khóe miệng hắn lúc nào cũng nhếch lên, ánh mắt loan loan, dường như vô cùng thích cười.
Hai người khí chất rõ ràng bất đồng.
Điểm giống nhau duy nhất của bọn họ e rằng chính là đều vô cùng đẹp trai đi.
Mà hai nam nhân trẻ tuổi này từ lúc tiến vào đến giờ, trừ bỏ gọi trà thì cũng chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, giống như đang đợi người.
Có lẽ do bọn họ quá tuấn mỹ, làm cho mỹ nhân xinh đẹp nhịn không được luôn nhìn về phía này.
Không ai nói chuyện.
Ba bàn này không ai nói lời nào, người ở hai bàn khác cũng không dám nói. Trong phút chốc chỉ nghe thấy tiếng cây cối côn trùng kêu bên ngoài, thỉnh thoảng vang lên tiếng trà ngâm vào nước.
Cuối cùng, một trong hai đại hán có chút không kiên nhẫn, chỉ vào mỹ nữ nói: “Ê ăn trộm, ngươi còn tính làm bộ đến bao giờ?”
Ăn trộm?
Lão hán thọt chân hoảng sợ, mỹ nhân này lại là một kẻ trộm?
Nữ nhân trừng mắt nhìn bọn họ, liếc một cái, nói: “Gấp cái gì mà gấp, ta còn chưa uống trà xong đó. Hơn nữa các ngươi đánh có lại ta đâu, ồn ào cái gì?”
Lời của nàng khiến mặt hai đại hán đỏ lên, gân cổ nói: “Cho dù đánh không lại cũng phải đánh, chẳng lẽ mặc cho tên trộm như ngươi lấy đồ của nhà ta sao?”
Nữ nhân khinh thường nói: “Cái kia chỉ là thứ đồ bỏ, ngươi cho là ta thèm chắc?”
Hai đại hán tức muốn lồng phổi, định chửi bới thì màn cửa bị xốc lên, người đi vào là một thiếu niên trẻ tuổi.
Người này bộ dáng vừa qua hai mươi, thân hình thon gầy nhưng không có vẻ ốm yếu. Diện mạo cũng không tính quá xuất sắc, nhất là ở đây đang có hai nam nhân nổi bật như thế. Nhưng làn da rất trắng, mắt một mí, tròng mắt thật đen thật lớn, lộ ra chút khờ dại.
Hắn nhìn xung quanh một chút, hỏi nữ nhân: “Vị đại thẩm này, nơi đây là phụ cận Đồng thành sao?”
Nữ nhân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nghiến răng nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
Thiếu niên thấy sắc mặt nàng không tốt, vội đánh giá nàng vài lần, do dự nói: “Xin lỗi, vị này… Đại tỷ.”
Những người xung quanh đều cảm thấy buồn cười, xem bộ dáng thiếu niên biết cách xưng hô của mình có vấn đề, đắc tội với mỹ nữ nhưng không biết kêu sao cho dễ nghe một chút. Đại thẩm rồi đại tỷ, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Nữ nhân vỗ bàn, bụi nhỏ chấn động rơi xuống, mắng: “Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn, bổn cô nương giống đại tỷ ngươi sao?”
Nàng thoạt nhìn so với thiếu niên chỉ lớn hơn một hai tuổi, đó là lý do thiếu niên hẳn không nên gọi nàng “Đại tỷ”.
Nhưng thiếu niên mở to hai mắt càng mờ mịt, con ngươi hắn thật trong suốt, bộ dáng vô cùng hồn nhiên, nói: “Vị này… Không chịu thừa nhận mình là đại tỷ đại thẩm, ta thấy ngươi rõ ràng ba mươi lăm ba mươi sáu, sao không cho người ta kêu đại tỷ?” Càng nói về sau, giọng điệu thiếu niên còn mang theo vài phần tủi thân oan ức.
Nữ nhân kinh ngạc trợn mắt, khuôn mặt ửng đỏ trái phải nhìn mọi người, hoảng hốt giận dữ rút đoản đao bên hông, quát:
“Con nít miệng còn hôi sữa cũng dám nói xằng bậy, bà cô đây sẽ dạy dỗ ngươi một trận.”
Chuôi dao bên hông nàng sáng loáng vô cùng đáng sợ, cô gái nắm lấy cán phía sau dao găm, mũi nhọn sắc lạnh lập tức bay vút lên, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Dù là ai cũng không hoài nghi, hiện tại đoản đao này, có thể không tốn chút sức nào cắt đứt cổ thiếu niên kia.
Thấy nàng muốn ra tay, hai đại hán lớn tiếng nói: “Ăn trộm, ngươi bắt nạt một đứa nhỏ trói gà không chặt thì ngon lắm hả? Chẳng lẽ vì hắn nhìn thấu ngươi là mụ già?”
Nữ nhân tức giận hét lớn: “Ta là mụ già? Bà cô ngươi thật sự còn trẻ!”
Đại hán nói: “Trên giang hồ không ai biết tên ăn trộm nhà ngươi bao nhiêu tuổi, có người nói ngươi hơn hai mươi, có người nói hơn bốn mươi, lại có người nói chỉ mới mười bảy mười tám. Thì ra ngươi đã ba mươi lăm ba mươi sáu, còn để người ta vừa gặp đã nhìn ra.”
Nữ nhân tuy rằng biết bọn họ cố ý chọc giận mình, vẫn nhịn không được hung hăng trừng mắt nổi giận. Nghĩ đến thiếu niên kia vạch trần mình càng thêm phẫn nộ, vừa thẹn vừa giận, vung dao đâm về phía thiếu niên.
Thiếu niên bước chân phù phiếm, vừa nhìn đã biết người không có nội lực nhưng may mắn thân thể hắn rất linh hoạt, lập tức nghiêng người tránh được một đao kia.
Nữ nhân không ngờ tới thiếu niên này không có võ công thân hình lại nhanh nhẹn như thế, lại vung dao muốn đâm đến.
Thiếu niên không lùi mà tiến tới, bước lên một bước dài, một tay nâng khuỷu tay nữ nhân, tay kia ở sau thắt lưng cùng trước ngực nàng vỗ mấy cái.
Này không giống công phu điểm huyệt.
Nhưng nhìn có vẻ vô cùng hiệu quả.
Nữ nhân đột nhiên mềm nhũn tê liệt ngã trên mặt đất, dựa vào vách tường, hai tay che mặt, lỗ tai ửng đỏ.bg-ssp-{height:px}
Đôi chân thon dài thẳng tắp xoắn lại một chỗ, căng thẳng khép chặt, trong miệng phát ra tiếng ngâm nhẹ thật khẽ, thân thể không tự nhiên rung động hồi lâu, mới thả lỏng hư nhuyễn nằm úp sấp trên mặt đất.
Đây là loại công phu gì? Thật là xảo diệu.
Giữa lúc người khác vẫn còn nghi hoặc, nữ nhân chống đỡ đứng lên, tay che mặt phi thân ra khỏi quán trà.
Thiếu niên nhìn theo bóng dáng nàng, hơi thở dài.
Hai gã đại hán thấy người đã chạy trốn, nhanh chóng vỗ lên bàn mấy đồng tiền, cũng vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Lúc này, thiếu niên quay sang lão hán thọt chân hỏi: “Ông chủ, đây là phụ cận Đồng thành sao?”
Lão hán đáp: “Không sai, đi về phía nam ba mươi dặm chính là Đồng thành.”
Thiếu niên nói: “Chung quanh mười dặm có mấy quán trà?”
Lão hán nói: “Chỉ có quán của ta.”
Thiếu niên nói cám ơn, rồi nhìn người trong quán, đưa ánh mắt lên hai người đang ngồi trong góc, hai người kia cũng đang nhìn hắn.
Hắn đi qua, chắp tay nói: “Hai vị huynh đài quấy rầy, dám hỏi các ngươi là đang đợi người sao?”
Người mặc nguyệt bạch y sam cười hì hì ngón tay chỉ xuống ghế ngồi bên cạnh, nói: “Mời ngồi, người chúng ta cần gặp hẳn là ngươi đi?”
Thiếu niên cũng không khách khí, ngồi xuống: “Tại hạ Hàn Nhạn Khởi, đây là tín vật.” Hắn từ trong tay áo móc ra một khối ngọc đung đưa.
Người mặc nguyệt bạch y sam chỉ nhẹ nhàng liếc mắt quét qua ngọc bội kia một cái, nghiêng đầu nhìn người mặc y phục màu xanh lam.
Người đó cũng chỉ nhìn một cái, gật đầu nói: “Đúng là tín vật.”
Người mặc nguyệt bạch y sam lúc này mới cười nói: “Chào Hàn huynh, tại hạ Minh Thịnh Lan, vị này là Dương Ý.” Hắn chỉ người mặc y phục xanh lam, người kia chỉ gật đầu coi như trả lời.
Hàn Nhạn Khởi nhíu mày: “Thứ cho Hàn mỗ thất lễ, sư phụ từng nói với ta chỉ đến gặp một người.”
Minh Thịnh Lan nói: “Đây không phải thất lễ gì… Thật sự có chuyện ngoài ý muốn, Hàn huynh yên tâm. Người huynh đệ này của ta thân thủ rất tốt, tuyệt không gây cản trở.”
Hàn Nhạn Khởi từ miệng sư phụ biết được, lần này đồng hành với hắn là thần bộ nổi danh khắp thiên hạ. Hiện tại nhìn người nọ, trong lòng không khỏi xoắn xuýt, sao cứ thích cười hí hí vậy, có thể đánh lộn lại người ta không đây?
Tất nhiên lời này hắn sẽ không nói ra, vô cùng thân thiết nhìn Dương Ý mỉm cười: “Dương huynh, dọc đường còn phải trông cậy nhiều vào hai vị.”
Minh Thịnh Lan nói: “Nhạn Khởi này, ta có một thắc mắc không biết có nên hỏi hay không?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Cứ hỏi.”
Minh Thịnh Lan cân nhắc: “Ta xem như hành tẩu trên giang hồ cũng được vài năm, gặp qua vô số chiêu thức võ công, ngươi vừa rồi đơn độc chế phục Tề Mi, chính là nữ tặc kia, chiêu đó gọi là gì vậy, chẳng lẽ tuyệt kỹ của sư môn ngươi? Tề Mi kia là phi tặc có tiếng, thân thủ không tồi, ngươi hình như không biết võ công, vậy mà một chiêu đã có thể thu phục được nàng?”
Hàn Nhạn Khởi ngượng ngùng nói: “Không, có phải tuyệt kỹ gì đâu…”
Minh Thịnh Lan cười tủm tỉm: “Có thể nói rõ chút không? Ta chỉ là tò mò thôi.”
Hàn Nhạn Khởi nhớ trước khi xuất môn sư phụ có dặn là không được tùy tiện nói với người khác mình từng học cái gì, nhưng cũng nói dọc đường đồ đệ phải nghe lời vị bằng hữu kia, vì hắn là người tốt.
Cho nên… Thật sự có thể nói cho Minh Thịnh Lan nghe sao?
Hàn Nhạn Khởi đó dự: “Thật ra là, ta không có võ công, vừa rồi cô gái kia đột nhiên xụi lơ, là bởi vì… Bởi vì nàng… ” Nói tới đây Hàn Nhạn Khởi nhìn xung quanh, sáp lại gần Minh Thịnh Lan nhanh gọn nói mấy chữ.
Minh Thịnh Lan trợn mắt: “Ta… ta không nghe lầm chứ?”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Thiệt đó.”
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười, chỉ vì Hàn Nhạn Khởi vừa mới nói: “Bởi vì nàng lên đỉnh…”, giọng nói cực nhỏ, sợ người bên ngoài nghe thấy, nhưng Minh Thịnh Lan xác định mình không có nghe sai.
Minh Thịnh Lan hiện tại hoài nghi đồ đệ của bạn tốt sư phụ hắn, đầu óc có phải trục trặc không?
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi nhất định đang suy nghĩ, đầu óc của ta có vấn đề.”
Minh Thịnh Lan cười khan nói: “Nào có…”
Hàn Nhạn Khởi tuy rằng có hơi ngây thơ nhưng đầu óc rất tốt. Hắn chẳng nói lời nào, đưa tay vỗ vào thắt lưng Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan không hiểu vì sao theo bản năng muốn trốn.
Lại không ngờ tới Hàn Nhạn Khởi nhanh hơn, trong chớp mắt tay hắn ở trên lưng Minh Thịnh Lan vỗ hai ba cái.
Minh Thịnh Lan cảm thấy trên lưng đau xót, sau đó một trận khoái cảm vọt lên đỉnh đầu xuống ngón tay, chạy vào mọi ngõ ngách thân thể, trym hắn lập tức sung sướng dựng thẳng, cứng rắn như sắt.
Gương mặt Minh Thịnh Lan nhất thời trắng xanh, khép chân lại, cảm thấy thân thể như nhũn ra, nghiêm mặt nói: “Ngươi… ngươi…”
Hàn Nhạn Khởi mở to mắt, cực kỳ vô tội nói: “Ngươi tin chưa?”
Ánh mắt hắn trong suốt, cho dù là ai cũng không nghĩ thiếu niên này sẽ gạt người.
Minh Thịnh Lan muốn nói gì đó lại không thể mở miệng được, cuối cùng đành phải thở dài: “Thật sự là trời đất rộng lớn, không thiếu chuyện lạ. Ta tin, ta tin!”
Dương Ý cũng không rõ khác thường trên người Minh Thịnh Lan, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Minh Thịnh Lan cắn răng chịu trận, lắc đầu nói: “Không có gì, không sao hết!”
Từ xưa đến nay, giữa các phường gian từng có trường hợp như thế, nam nhân gặp kỳ ngộ với “Tuyệt kỹ” này, dựa vào tuyệt kỹ ngủ với mỹ nhân khắp thiên hạ, mặc kệ là hoa khôi, nữ hiệp, hay quả phụ, thiếu nữ, đều vì hắn mà đòi sống đòi chết, khuynh đảo hết thảy.
Lúc trước Minh Thịnh Lan, mà không riêng Minh Thịnh Lan, mọi người đều cảm thấy đây chẳng qua là tiểu thuyết, lời nói của tiểu thuyết gia không thể tin, chỉ là tưởng tượng ra để thỏa mãn trí tò mò của mọi người mà thôi.
Nhưng hôm nay, ngồi ở trước mặt Minh Thịnh Lan đích thực là một người như vậy.
Minh Thịnh Lan kinh ngạc khó hiểu, rồi lại không dám không tin.
Hắn chỉ dùng vài ba động tác khiến cho Tề Mi “lên đỉnh”, chỉ dùng một chiêu công phu khiến cho Minh Thịnh Lan dựng lên.
Người tài, thực sự là người tài!