Điểm liên hội ba năm một lần là sự kiện quan trọng nhất náo nhiệt nhất của Kim Liên huyện, không ít người ở các huyện lận cận cũng đến tham quan, những kỹ quán treo đèn lồng kết hoa đỏ rực, ngóng trông đợt này có thể thu được thành quả tốt.
Kẻ đứng đầu Kim Liên huyện, quan lại phú thương đều tề tụ ở thính đường.
Mấy người Minh Thịnh Lan cũng hỏi thăm tốt địa điểm đi theo đến.
“Ê, đó là tức phụ nhà ai vậy, dáng vẻ cũng không tệ nhưng hơi lớn tuổi, sợ đã hai mươi ba rồi đi?”
“Thế nhưng phong vận rất không tồi…”
Tề Mi đắc ý hất tóc, chẳng hề tức giận khi người nọ nói nàng lớn tuổi, suy cho cùng, người nọ đoán hai mươi ba tuổi mà vị đại tỷ này e đã hơn ba mươi ba.
Không đợi Tề Mi hả hê khoe khoang liếc xéo Hàn Nhạn Khởi, lời nói kế tiếp khiến sắc mặt nàng thay đổi.
“Phong vận tốt thì có ích gì, ngươi xem chân nàng ta kìa.”
“… Ôi thần linh ơi, chân sao to vậy trời, rồi nam nhân nào chịu cưới nàng ta?”
“Ngươi không thấy kiểu tóc của nàng là nữ tử chưa gả sao? Chỉ sợ đến bây giờ còn ế đi, đáng thương hết sức…”
Đáng thương cục cớt! Tề Mi đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, càng có thêm nhiều người nhìn nàng cười nhạo, miệng đời đáng sợ mà, Tề Mi không thể giấu chân mình dưới váy, thấp đầu trốn ở sau lưng bọn Hàn Nhạn Khởi.
Minh Thịnh Lan lắc đầu thở dài: “Chậc, nữ nhân giống như Tề đại tỷ còn phải sợ. Ta nghĩ thiếu nữ lúc đầu cũng không đồng ý, nhưng tất cả mọi người chỉ coi trọng người bó chân, cho nên mới đành chấp nhận. Miệng lưỡi thế gian thật là đáng sợ.”
Hàn Nhạn Khởi sâu sắc đồng ý: “Tựa như các cô nương ở Khi Hoa Lâu trước kia, mặc một loại váy xinh đẹp thế là mọi người đều bắt chước theo, cho dù lúc trước không thích cũng phải mặc, cuối cùng toàn bộ Dương Châu đều thịnh hành loại váy này.”
Đúng là như vậy, thế nhân sống trong mắt kẻ khác, vì ánh mắt người khác mà sống, sống giả tạo đánh mất đi con người thật của mình, quả thực hại người hại mình, trăm hại mà không một lợi.
Bên kia điểm liên hội cũng bắt đầu rồi, một đám tiểu quan tô son điểm phấn bước lên đài, dáng đi chậm chạp mà lung lay, từng người ngồi xuống ghế. Những tiểu quan này dáng ngồi như nữ tử, sinh ra vốn thanh tú lại thoa phấn búi tóc, cách ăn mặc phục sức linh động mềm mại tựa như thiếu nữ.
Theo một tiếng “Vén váy”, những tiểu quan đồng loạt kéo váy lên, lộ ra chân bó mang tú hài.
Tú hài đầu mũi nhọn nho nhỏ, phía trên thêu đầy hoa văn đa dạng, quả thực xinh đẹp.
Người trong nghề thì đánh giá, người ngoài nghề thì xem náo nhiệt, bọn người Tề Mi cảm thấy giày kia rất đẹp, chân cực nhỏ và mềm dẻo. Còn những người vây xem khác đều “haiz” thở dài một tiếng.
Nam nhân dù sao cũng là nam nhân, dù bó thế nào thì chân vẫn lớn vẫn thô. Chỉ có hai tiểu quan nhỏ tuổi nhất bó cũng tạm coi như khéo léo. Những dân chúng nhìn quen kim liên, tự nhiên không để bọn họ vào mắt.
“Như thế còn chê lớn?” Tề Mi kinh ngạc.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Xem ra trò hay còn ở phía sau, ta nghĩ người tiếp theo e là không đi nổi.”
Tề Mi nói: “Vì cái gì? Sao lại không đi nổi, chẳng lẽ có người làm khó các nàng?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Tiếp theo đều là cô nương, bởi vì chân quá nhỏ nên đi không nổi đó.”
Tề Mi nói: “Cái gì? Còn như vậy nữa? Chân nhỏ đến mức đi đường không được, đó là kiểu chân quỷ gì?”
Hàn Nhạn Khởi đoán không sai, nam tử chán nản nhanh chóng đi xuống, không ai ủng hộ, nhận thấy điểm liên hội lần này, nhóm tiểu quan lại bại trận trở về.
Sau đó nữ nhân bắt đầu đi lên, đa số đều là “Ôm tiểu thư”.
Bởi vì chân bó quá nhỏ, tới lui phải có người ôm, nên gọi là ôm tiểu thư. Cũng ngồi xuống dãy ghế dựa, tiếp đó nghe lệnh, hơn mười kỹ nữ thanh tú tươi đẹp kéo váy lên, lộ ra các loại ba tấc kim liên mu bàn chân nhô cao như búp sen.
Dưới đài ồn ào sôi nổi, trên mặt các nam nhân lộ vẻ say mê, thỉnh thoảng phụ họa hai tiếng tán thưởng.
“Chân đẹp!”
“Há!” Tề Mi nhịn không được bật cười.
Minh Thịnh Lan cũng buồn cười, nói: “Ta lại chẳng thấy chân này có chỗ nào đẹp.”
Hàn Nhạn Khởi lẩm bẩm: “Chân bó nếu cởi vải bố ra, nhất định rất thối…”
Minh Thịnh Lan càng cười đến lợi hại.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta đang nói sự thật mà…”
Minh Thịnh Lan vừa cười vừa nói: “Thì bởi vì ngươi nói rất đúng nên ta mới cười.”
Lại nhìn trên đài, đã xem qua hình dáng, vài người giám định đi lên lần lượt ngửi chân bó kia. Vừa ngửi vừa ghi điểm, sau khi ghi xong có người đi đến cầm chân đặt trong lòng bàn tay vừa nhéo vừa nắn, ngắm nghía đánh giá, kỹ nữ trên đài sắc mặt thoáng ửng hồng khiến người phía dưới mở rộng tầm mắt.
Tề Mi nói: “Tởm quá đi.”
Nàng chỉ vào một nữ nhân nói: “Các ngươi xem chân nàng còn lớn không bằng một bàn tay.”
Chân nữ tử bị người cầm trong tay, vừa nhìn đã thấy quả nhiên là cực thon cực nhỏ, tinh tế tuyệt vời.bg-ssp-{height:px}
Kỳ thật dựa theo cách nói của Hàn Nhạn Khởi, nếu so như vậy sẽ so không ra mặt hàng nào tốt nhất, phải cởi hết hài tất, bằng không cứ mang hài tất như thế ai biết ngươi là ba tấc kim liên hay là đã bị ngâm thành ba tấc thối liên. Nhưng chân nữ nhân vô cùng bí ẩn, cho dù là kỹ nữ cũng không nguyện ở trước mặt mọi người cởi hài tất phơi chân mà tỷ thí.
Bởi vậy nhìn vẻ mặt thèm nhỏ dãi của nhóm đại quan quý nhân, chỉ còn chờ sau khi điểm liên hội kết thúc cầm tú hài danh liên đi uống rượu, Hàn Nhạn Khởi cảm thấy một trận rùng mình.
Mỹ nữ không ít nhưng chân thật sự đẹp lại quá ít.
Điểm liên hội cuối cùng bình chọn trao khá nhiều giải thưởng, cái gì kim liên nhỏ nhất, kim liên thơm nhất, kim liên mềm nhất, còn có kim liên hoàn mỹ nhất, từ từ, kim liên hoàn mỹ nhất ở đây chính là người thắng cuộc của điểm liên hội hôm nay, xem bộ dáng tú bà kỹ quán nàng đang ở, cười không thể ngậm mồm là biết.
Đây là gà đẻ trứng vàng á! Hiển nhiên sau ngày hôm nay với đôi chân chiến thắng, giá trị của nàng nhất định tăng vọt.
Trên đài có người cười cao giọng tuyên bố bình chọn hôm nay, cô nương kim liên đẹp nhất Kim Liên huyện phải hầu hạ Trầm Thiên Tinh Trầm công tử đường xa đến đây!
Vị Trầm Thiên Tinh này vừa tới Kim Liên huyện được vài ngày đã truyền khắp trong huyện, chỉ vì nhà Trầm công tử kia không phải có tiền bình thường mà là thiên hạ đệ nhất phú thương.
Hắn xem như người thừa kế gia tài bạc triệu, đi đến Kim Liên huyện thực làm người khác chú ý, không ít kẻ nguyện ý cho nữ tử nhà mình tự tiến cử gả vào Trầm gia cả đời nhất định sống trong nhung lụa, tiền tài kia chỉ riêng việc kính hoa cũng đủ cho ngươi xài mười kiếp.
Huống hồ Trầm công tử trẻ tuổi phong lưu, sinh ra là nhất biểu nhân tài, diện mạo bất phàm. Thiên hạ nổi danh mỹ nam tử, hắn đến đây không biết đã lay động bao nhiêu trái tim thiếu nữ Kim Liên huyện.
Mà quan trọng nhất chính là, nghe nói Trầm công tử đối với ba tấc kim liên cũng có chút yêu thích.
Trước kia mỗi lần điểm liên hội tuyển ra kim liên hoàn mỹ nhất đều bị cao quan hoặc phú thương trong huyện mang đi cùng chung đêm xuân, đây là luật bất thành văn. Bây giờ Trầm Thiên Tinh vừa tới đã ôm được mỹ nhân về, dựa vào thế lực nhà hắn không ai dám nói gì, thậm chí còn có thế gia vọng tộc chủ động dâng tặng.
Chỉ thấy trong đám người bước ra một thân hình thon dài, nam tử trẻ tuổi tuấn tú chắp tay chào mọi người xung quanh, cười nói: “Trầm mỗ may mắn được giai nhân, quả thật chư vị nể tình, tại đây xin đa tạ.”
Hắn ý cười trong trẻo, thái độ thành khẩn lại không mất hài hước, người ở đây đều vỗ tay cực kỳ nể mặt, công tử còn trẻ đối nhân xử thế như vậy, ai mà không thích.
Trầm Thiên Tinh đi tới trên đài, đưa tay ôm lấy cô nương kim liên đẹp nhất kia, nhất thời một trận cười vang, vỗ tay càng nhiệt liệt.
Hàn Nhạn Khởi cũng mãnh liệt nghiêng người về phía trước, liều chết nhìn chằm chằm Trầm Thiên Tinh.
Minh Thịnh Lan kỳ quái hắn sao lại đột nhiên nhìn Trầm Thiên Tinh như vậy, mới vừa rồi Trầm Thiên Tinh nói chuyện, hắn cũng không thấy có gì dị thường. Vội hỏi: “Làm sao vậy? Trầm Thiên Tinh có gì không ổn à?”
Hàn Nhạn Khởi hồi lâu mới hồi phục tinh thần, do dự nói: “Không có gì không ổn… Mà là quá ổn.”
Minh Thịnh Lan nói: “Là sao?”
“Aiz, ta vốn nghĩ điểm liên hội này chẳng có gì để xem, không ngờ lại có, chẳng qua không phải là cô nương tham gia mà là khách nhân ôm mỹ nhân về… Ha ha.” Hàn Nhạn Khởi chỉ vào Trầm Thiên Tinh, thấp giọng nói: “Lúc nãy hắn bước lên đài ta mới phát hiện, ngươi nhìn kĩ chân hắn, nhìn tư thái hắn đi đường.”
Minh Thịnh Lan khó hiểu: “Đi đường? Đi cũng rất tiêu sái.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Không phải, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tư thái hắn bước đi vô cùng quyến rũ sao? Tựa như đạp trên lá sen, nhẹ nhàng như gió thổi.”
Minh Thịnh Lan buồn cười: “Đó bởi vì hắn luyện qua khinh công.”
Hàn Nhạn Khởi tức cái mình: “Không phải! Rõ ràng là hắn mang danh khí kim liên “Độ hương”!”
Minh Thịnh Lan nói: “Độ hương là cái gì?”
Hàn Nhạn Khởi giải thích: “Chính là một loại danh khí, một đôi chân xuất sắc trời sinh thơm mềm tú lệ, hình dạng thon hẹp tiêu kim. Tư thái bước đi tựa như gió thổi bèo trôi. Trong sách cổ ghi chép, hài của độ hương đổ rượu vào uống sẽ càng thêm thanh liệt, tỏa ra mùi thơm lạ lùng.
Minh Thịnh Lan trợn mắt há mồm: “Uống… Uống rượu…”
Hàn Nhạn Khởi khẳng định nói: “Ta tuyệt đối không nhận sai!”
Minh Thịnh Lan sau hồi lâu mới dở khóc dở cười: “Nhưng hắn là nam nhân mà!”
Hàn Nhạn Khởi gãi đầu: “Biết, ta nhìn thấy.”
Minh Thịnh Lan nói: “Một nam nhân như thế nào có thể… Trời ạ, ngươi không phải bị hoa mắt chứ?”
Hàn Nhạn Khởi chém đinh chặt sắt: “Tuyệt đối không hoa mắt, hơn nữa ai nói chân nam nhân không thể có danh khí?”
Minh Thịnh Lan vừa định phản bác, chợt nghĩ đến sự tình đêm qua bản thân nhìn chân Hàn Nhạn Khởi phát ngốc, mới miễn cưỡng nói: “Chân hắn cũng không nhỏ chút nào…”
Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Ai nói nhất định phải nhỏ, phàm là kim liên danh khí, lấy chân chưa bị bó là tốt nhất, tự nhiên mà đẹp thôi.”
Minh Thịnh Lan im lặng.
Tề Mi ló đầu hỏi: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Hàn Nhạn Khởi cười hì hì: “Ta nói, Trầm Thiên Tinh tối nay dùng hài của cô nương kia đi uống rượu, nhất định sẽ bị thúi chết. Nhưng nếu hắn dùng hài của mình uống rượu, nhất định sẽ say chết.”
_________________________
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Truyện chậm nhiệt nhưng khá hay, mọi người sẽ không thất vọng ^^.