Lâm Anh Khánh mời Minh Thịnh Lan qua thương lượng, Minh Thịnh Lan cũng nói Cát Lang loan đao cùng các bảo bối trên giang hồ không phải Tề Tiểu Bạch trộm, nhưng có lẽ có liên quan đến hắn bằng không hắn chẳng bị ụp cái nồi này. Hiện giờ Minh Thịnh Lan đã tiếp nhận vụ này nên mong Lâm trang chủ đừng nóng vội.
Lâm Anh Khánh cười ha hả tỏ vẻ tin tưởng triều đình, tin tưởng Minh Thịnh Lan.
Lâm Anh Khánh nói vậy không hẳn là nịnh hót, Minh Thịnh Lan được xưng là thiên hạ đệ nhất thần bộ, tuyệt nhiên không phải là hư danh. Đừng nhìn hắn nhỏ tuổi mà coi thường, hắn đã từng phá rất nhiều trọng án mà đa số bộ đầu cả đời cũng không phá nổi hai vụ.
Trên đời này, lừa đời lấy tiếng có rất nhiều nhưng có những việc không thể cứ lừa lọc là được.
Có người được xưng tụng nướng bánh đệ nhất thiên hạ, nhưng khi nếm thử lập tức biết ngon dở. Có người được xưng người tốt đệ nhất thiên hạ, gặp chuyện sẽ thấy được đúng sai. Còn Minh Thịnh Lan được xưng là thần bộ đệ nhất thiên hạ, ngươi chỉ cần nhìn cách làm người cùng năng lực phá án của hắn, chẳng phải sẽ rõ ràng sao?
Cho nên mới nói, cái danh thiên hạ đệ nhất không phải muốn gánh là gánh được.
Ở điểm này, Lâm Anh Khánh cũng giống như những người khác, tin tưởng Minh Thịnh Lan chắc chắn sẽ phá được án.
Minh Thịnh Lan quả thật sẽ phá án, lời hứa với Lâm Anh Khánh cũng phải hứa suông, nhưng Minh Thịnh Lan không thể nói rằng kẻ trộm đao không phải Tề Tiểu Bạch mà là mẹ của hắn – Tề Mi. Hơn nữa nếu đến trả lại Cát Lang loan đao, chỉ sợ bị Lâm Anh Khánh bắt quy án.
Lâm Anh Khánh vừa nói xong chính sự thì cười ha hả, nói muốn dâng cô gái đêm qua cho Minh Thịnh Lan. Minh Thịnh Lan vốn không muốn nhưng hắn biết nếu hắn không thu nhận thì cô gái kia phỏng chừng không có kết cục gì tốt, không bằng nhận lấy coi như trấn an Lâm Anh Khánh, sau khi rời khỏi Cát Lang sơn trang, cho cô gái đó chút bạc để nàng tìm một gia đình đàng hoàng khác.
Minh Thịnh Lan trở về, theo phía sau là một cô gái tay chân luống cuống.
Khi Minh Thịnh Lan vào cửa, Tề Tiểu Bạch đang cùng Dương Ý đánh cờ, Hàn Nhạn Khởi chống cằm ngồi kế bên xem, thấy hắn trở về còn mang theo một cô gái, Hàn Nhạn Khởi “ê” một tiếng, mặt ửng đỏ nói: “Nàng không phải là……”
Cô gái vừa thấy hắn mặt mũi lập tức tái mét nhưng vẫn hành lễ nói: “Nô tỳ Lan Kinh, ra mắt công tử.”
Tề Tiểu Bạch rất hứng thú đánh giá sắc mặt Hàn Nhạn Khởi, nói: “Bộ quen hả?”
Hàn Nhạn Khởi hàm hồ trả lời: “Có gặp một lần.”
Trong lòng Tề Tiểu Bạch lại hiểu rõ, chỉ sợ cô gái này có quan hệ gì đó với Hàn Nhạn Khởi.
Minh Thịnh Lan cảm thấy khó ở, nhàn nhạt giới thiệu: “Đây là thị nữ Lâm trang chủ đưa cho.”
Thâu Hương Thiết Ngọc liếc nhìn nhau, cùng kêu lên: “Thị nữ?”
Xuất thân của các nàng là gì? Chi Bì Họa Khúc quán, chính là nơi có đủ các thể loại “người đặc biệt”, cô gái này bất kể gương mặt hay dáng người đều rất đẹp, nhìn là biết chuyên môn nuôi để thịt.
Nhưng bây giờ Lâm trang chủ lại đưa cho Minh chủ mẫu, thần linh ơi, sao mà được chứ? Công tử chúng ta sắp thành chú kỳ lân xinh xắn rồi kìa.
Là tỳ nữ được huấn luyện chuyên nghiệp, Thâu Hương Thiết Ngọc rất tự nhiên tiến lên nâng Lan Kinh dậy, vài câu chị chị em em lôi kéo làm quen.
Lan Kinh thấp thỏm bất an nhìn Minh Thịnh Lan cùng Hàn Nhạn Khởi, nàng đến bây giờ còn chưa biết về sau mình đi theo ai.
Minh Thịnh Lan nói: “Thâu Hương Thiết Ngọc, mang Lan Kinh đi xuống đi.”
Thâu Hương Thiết Ngọc vâng dạ, không nói hai lời lập tức nửa dụ dỗ nửa ép buộc mang Lan Kinh ra ngoài.
Các nàng vừa đi, Tề Tiểu Bạch liền cười hí hí nói: “Minh bộ đầu số hưởng quá ha.”
Minh Thịnh Lan ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hưởng khúc nào? Ngươi nên biết thủ cung sa của nàng ta không phải ta làm mất, ta cũng không có hôn môi với nàng ta.” Lời này của Minh Thịnh Lan hàm ý rất dễ gây hiểu lầm. Thủ cung sa của Lan Kinh xác thật là bị Hàn Nhạn Khởi xóa đi, còn về phương pháp,… không phải là cùng nàng lên giường.
“À~ ~ ~ ” Tề Tiểu Bạch kéo dài giọng, liếc về phía Hàn Nhạn Khởi, giống như tự hỏi: “Thì ra là thế, bên cạnh có ba tỳ nữ xinh đẹp, đúng là số sung sướng.”
Tề Tiểu Bạch tuy rằng trêu ghẹo Hàn Nhạn Khởi nhưng trong lòng có chút quái dị, động tác của Hàn Nhạn Khởi đúng là mau thật, người Lâm Anh Khánh chuẩn bị cho Minh Thịnh Lan cũng bị hắn kéo lên giường. Với một thân công phu giường kỹ đó, cô gái này chỉ sợ ngày sau một lòng một dạ sống chết đi theo hắn…
Hàn Nhạn Khởi đứng ngồi không yên, muốn xin lỗi lại không cất nên lời, đành nhỏ giọng nói: “Kỳ thật hôn nàng ta không có sướng chút nào…”
Mặt Minh Thịnh Lan lập tức đen lại.
Hàn Nhạn Khởi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: “Đúng rồi, sáng nay lúc đang ngủ nướng, không biết có phải ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó hay không, ta mơ thấy có một cái mỹ nhân hôn ta.”
Sắc mặt đen của Minh Thịnh Lan biến thành màu xanh biếc, muốn đội quần.
Tề Tiểu Bạch trêu chọc nói: “Cữu cữu ngươi mộng xuân chứ gì. Thế sau đó như nào? Mỹ nhân hôn ngươi có sương không? Hôn xong các ngươi làm gì nữa?”
Hàn Nhạn Khởi đỏ mặt nói: “Chỉ hôn nhẹ thôi, có điều mỹ nhân kia hôn sướng lắm á, đầu lưỡi nàng ấm áp mềm mại……”
“Từ từ, đầu lưỡi?” Tề Tiểu Bạch hí hửng hỏi: “Mỹ nhân nào mà bạo quá vậy, nữ tử thanh lâu sao?”
“Vớ vẩn!” Hàn Nhạn Khởi nói: “Sao có thể là nữ tử thanh lâu, nàng tuy rằng rất bạo dạn nhưng là kỹ thuật bình thường, đừng nói ta hay Lan Kinh, bất luận người nào trong Khi Hoa Lâu lúc trước cũng giỏi hơn nàng, chẳng qua… Chẳng qua cảm giác lúc đó rất sướng…”bg-ssp-{height:px}
Tề Tiểu Bạch nhướng mày nói: “Hửm? Xem ra cữu cữu đúng là đang nằm mơ rồi. Hôn sướng nhưng kĩ thuật lại kém, thật mâu thuẫn. Ngươi nghĩ coi phải không, Minh bộ đầu?”
Minh Thịnh Lan cứng mặt nói: “Ờ… ừm!…” Minh Thịnh Lan dưới đáy lòng yên lặng khóc nức nở, này…Này nên vui vẻ hay tự ti đây? Kỹ thuật hôn quá kém… May mắn Hàn Nhạn Khởi tưởng bản thân nằm mơ!
Tề Tiểu Bạch nói: “Sau đó không có chuyện gì à? Cữu cữu, đây là lần đầu tiên ngươi nằm mơ kiểu này sao?”
Minh Thịnh Lan cảm thấy chính mình còn ở đây chắc không đủ quần để mà đội, hắn vội đứng dậy nói: “Ta về phòng, các ngươi nói chuyện tiếp đi.”
Dương Ý cũng đứng lên nói: “Ta đi nữa, đi chơi cờ.”
Minh Thịnh Lan cùng Dương Ý vừa rời khỏi, trong phòng chỉ còn Tề Tiểu Bạch cùng Hàn Nhạn Khởi.
Tề Tiểu Bạch quét mắt nhìn cửa phòng bị Minh Thịnh Lan đóng lại, không có ý tốt hỏi: “Cữu cữu, ngươi nói thật cho ta nghe một chút, ngươi ở cùng phòng với Minh bộ đầu, sao ngươi chịch được gái của hắn?”
Hàn Nhạn Khởi lúng túng nói: “Ngươi đừng nghe lời hắn, ta không có đụng tới Lan Kinh.”
Tề Tiểu Bạch nói: “Không đụng?”
Hàn Nhạn Khởi giơ hai ngón tay lên trời thề: “Ta nếu chịch Lan Kinh, suốt đời không cứng nổi.”
“Thề độc vậy?!” Tề Tiểu Bạch coi như tin, nói: “Vậy… Hôn rất sướng sao?”
Hàn Nhạn Khởi tức giận nói: “Ngươi không phải nhìn lén rồi sao, hỏi chi nữa?”
Tề Tiểu Bạch trong bụng cười trộm, mím môi hỏi: “Cụ thể tình huống là như nào, tỷ như cháo lưỡi này nọ…”
Hàn Nhạn Khởi tay trái nhéo mặt Tề Tiểu Bạch, dùng sức nhéo, hung tợn nói: “Thằng nhãi con, ngươi được nhiêu tuổi mà dám hỏi chuyện người lớn?!”
Hàn Nhạn Khởi ghen tị, Tề Tiểu Bạch là người mang cực phẩm diễm qua, trời sinh đào hoa tràn lan.
Tề Tiểu Bạch mờ mịt nói: “Cữu cữu, ngươi phản ứng cứ như là còn trinh ấy, ngây thơ khờ khạo quớ!”
“Ngươi mới còn trinh á!” Hàn Nhạn Khởi giận tím mặt, tay còn lại ngắt nhéo gương mặt bóng loáng trắng nõn của Tề Tiểu Bạch, hai móng vuốt không ngừng hành hạ, nói: “Ngươi là tên háo sắc, mới bây lớn đã quan hệ không biết tiết chế. Về già khẳng định bị xuất tinh sớm!”
Tề Tiểu Bạch đột nhiên cầm lấy tay Hàn Nhạn Khởi, đem hai tay Hàn Nhạn Khởi cố định ở phía sau hắn, tay kia sờ gương mặt Hàn Nhạn Khởi, vừa sờ vừa nói: “Cữu cữu, ngươi đang chột dạ sao? Ta không phải con nít, đừng có nhéo mặt ta.”
Lực tay Tề Tiểu Bạch rất lớn, Hàn Nhạn Khởi cố giãy nhưng giãy không ra, gương mặt bị nhéo có chút đau, hắn từ trước đến nay vốn sợ đau, trong mắt lập tức nổi lên một tầng sương mù, trừng Tề Tiểu Bạch nói: “Vậy sao ngươi nhéo ta, chẳng lẽ ta là con nít sao?”
Tề Tiểu Bạch cười ha ha, bàn tay trên mặt Hàn Nhạn Khởi càng thêm dùng sức, nói: “Ta không có nhéo, chỉ nựng thôi, da ngươi thật mềm, giống như cục bột ấy.”
Thanh niên trẻ tuổi, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen lay láy rưng rưng, gương mặt bị nhéo đỏ lên, thật có chút hương vị đáng thương, hoạt sắc sinh hương nói không nên lời, mê người vô cùng.
Mắt Tề Tiểu Bạch nhíu lại, dứt khoát sáp lại gần, một ngụm cắn môi dưới Hàn Nhạn Khởi.
“Ưm…” Hàn Nhạn Khởi mắt trừng lớn, muốn lui về phía sau.
Biến thái! Biến thái! Thì ra Tề Tiểu Bạch ngươi là Long Dương! Đây là loạn luân… Đây là loạn luân! Tề Mi ngươi ở nơi nàooooooo!!!
Tề Tiểu Bạch bất mãn đè lưng hắn, ngậm lấy đôi môi tinh xảo. Khi chạm vào môi Hàn Nhạn Khởi, Tề Tiểu Bạch liền cảm giác được cái xúc cảm mềm mại vô cùng tận kia, dù hắn đã từng hôn qua nhiều nữ tử nhưng không thể sánh kịp mỹ vị của đôi môi này.
Sự hấp dẫn tựa phát ra từ trong xương cốt, khiến Tề Tiểu Bạch nhịn không được có chút đắm chìm khẽ hé môi…
Chiếc lưỡi mềm mại khéo léo lưu chuyển trên môi, giống như ăn kẹo liếm láp khắp nơi, cảm giác ngứa ngáy khiến Hàn Nhạn Khởi muốn cười.
Tề Tiểu Bạch đẩy đầu lưỡi tiến vào, muốn sâu thêm một chút, Hàn Nhạn Khởi phát hiện ý đồ của hắn, vội cắn chặt răng. Đầu lưỡi Tề Tiểu Bạch nhẹ nhàng chậm rãi liếm, ở khóe môi Hàn Nhạn Khởi câu động, nhưng vô luận hắn cố gắng hôn thế nào Hàn Nhạn Khởi vẫn không chịu hé miệng.
Tề Tiểu Bạch tròng mắt xoay chuyển, ngắt nhẹ eo Hàn Nhạn Khởi, Hàn Nhạn Khởi ăn đau kêu một tiếng, Tề Tiểu Bạch liền nhân cơ hội đưa đầu lưỡi đi vào, cuốn lấy Hàn Nhạn Khởi.
“Ứm…” Hàn Nhạn Khởi đột nhiên khép khớp hàm, muốn cắn đầu lưỡi Tề Tiểu Bạch.
Tề Tiểu Bạch không hổ là người luyện võ, phản ứng cực nhanh, vội kéo giãn khoảng cách. Hàn Nhạn Khởi che đầu lưỡi nước mắt ứa ra, vậy mà tự cắn mình, đau quá đi.
Tề Tiểu Bạch đắc ý cong khóe miệng, nói: “Cữu cữu, ngươi nói xem, kỹ thuật hôn của ta có phải giỏi hơn nhiều so với mỹ nhân trong mộng của ngươi không?”
Hàn Nhạn Khởi che miệng hung tợn mà lại mờ hồ đáp: “Ngươi không có ngực!”
…Chờ đã, hình như mỹ nhân trong mộng kia, nàng cũng không có ngực?!