Tại Chiết Diễm Hội, Hàn Nhạn Khởi dùng một thân diễm hồ đánh thắng Khinh Huyền, khiến cho tiếng tăm vốn đã lừng lẫy vì Diễm Cốt càng thêm lan xa. Hơn nữa, mọi người đều thấy Chương lão đối với hắn cực kỳ xem trọng, khiến Hàn Nhạn Khởi nghiễm nhiên trở thành tân tú Chiết Diễm được mọi người đàm luận nhiều nhất.
Ngay khi nhóm người kỹ quán đang nghĩ cách móc nối quan hệ với người nối nghiệp của Hàn Yến Chu, thì Thạch Nhạn Tam lại tuyên bố một tin tức động trời: Tham gia Chiết Diễm Hội xong, Hàn Nhạn Khởi sẽ trở lại Khi Hoa Lâu một chuyến rồi chính thức rời khỏi giới.
Tuy Hàn Nhạn Khởi đã dạy dỗ nhiều kỹ tử ở Khi Hoa Lâu, nhưng chỉ mới xuất đạo vỏn vẹn mấy tháng, lại biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong trận Chiết Diễm vừa rồi, sao nháy mắt đã rửa tay gác kiếm?
Quan trọng nhất chính là Hàn Nhạn Khởi là người nối nghiệp do Hàn Yến Chu bồi dưỡng, bây giờ hắn rời khỏi thì sau này ai chưởng quản Khi Hoa Lâu? Đệ tử bình thường cũng thôi đi, nhưng người nối nghiệp muốn bỏ nghề Hàn Yến Chu sẽ đồng ý sao?
Dù có rất nhiều suy đoán, nhưng lý do Thạch Nhạn Tam đưa ra không thể bắt bẻ được. Hàn Nhạn Khởi đã tìm được chân ái đời mình, hắn rời khỏi giới, sư môn cũng sẵn lòng chúc phúc.
Không lâu sau mọi người dần hiểu ra vì sao Khi Hoa Lâu lại dễ dàng đồng ý cho Hàn Nhạn Khởi bỏ nghề như vậy. Người tham gia Chiết Diễm Hội cùng Hàn Nhạn Khởi, nam nhân được Chương lão tặng sách chính là bạn đời của hắn và cũng là thần bộ đệ nhất thiên hạ – Minh Thịnh Lan.
Dĩ nhiên, mặc kệ người ngoài suy đoán như thế nào, Thạch Nhạn Tam cùng người Khi Hoa Lâu Dương Châu đều mừng cho Hàn Nhạn Khởi.
Hơn nữa, trước khi hai người về Dương Châu gặp Hàn Yến Chu, bọn họ còn định đi gặp sư phụ Minh Thịnh Lan nữa. Một ngày là thầy cả đời là cha, mà phụ mẫu Minh Thịnh Lan đã mất sớm, bây giờ cưới “vợ” đương nhiên phải ra mắt sư phụ.
Sư phụ Minh Thịnh Lan họ Phương, tên húy Liên Thuyền. Thời trẻ từng là người trong giang hồ, thanh danh như sấm bên tai, nhưng không biết vì sao bỗng vào triều đình làm bộ khoái công môn. Nhờ vào võ công cao cường cùng năng lực phá án tài tình, hắn rất nhanh từ giang hồ hào kiệt trở thành một thế hệ thần bộ.
Đến nay Phương Liên Thuyền vẫn chưa lập gia đình và là khách quen của các tiểu quan quán trong đế đô. Hắn chỉ thu vài đệ tử dốc lòng bồi dưỡng, người xuất sắc như Minh Thịnh Lan đã trò giỏi hơn thầy. Mà sau khi đồ đệ lần lượt có thành tựu, Phương Liên Thuyền dần rời khỏi công môn, chỉ treo chức ở đó, mỗi ngày tiêu dao tự tại.
Trên đường đi đến chỗ Phương Liên Thuyền, Minh Thịnh Lan nói: “Ta cũng hơi thắc mắc, sư phụ ta và sư phụ ngươi dường như là bạn bè lâu năm, không biết bọn họ quen nhau như thế nào.”
Vì sư phụ và Phương Liên Thuyền là bạn bè, nên Hàn Nhạn Khởi không có sự khẩn trương khi ra mắt gia trưởng, hắn nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải sư phụ ngươi rất phong lưu sao. Có khi dạo kỹ quán thì quen sư phụ ta?”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Cũng có thể lắm, do hiểu nhau rồi thành bạn cũng nên.”
Hàn Nhạn Khởi bĩu môi: “Không đâu, sư phụ ta không hề phong lưu.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ồ?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Vẫn là câu nói kia, chẳng lẽ điều giáo quan phải phong lưu sao. Sư phụ ta dạy dỗ vô số tiểu quan kỹ tử, nhưng người chưa từng có bạn đời, thậm chí bạn giường cũng không.”
Minh Thịnh Lan thở dài: “Ta lại đoán sai.” Hắn nghĩ lại, cảm thấy có chỗ không đúng: “Nhưng mà…. Sư phụ ta cũng chưa từng thành thân.”
Hàn Nhạn Khởi nhìn hắn: “Ý ngươi là……”
Minh Thịnh Lan cười gượng hai tiếng: “Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.”
Minh Thịnh Lan nói như vậy làm Hàn Nhạn Khởi cũng hơi nghi ngờ, nhưng việc này cũng chỉ là phỏng đoán thôi, chưa có chứng cứ rõ ràng, hắn đành đè nghi vấn xuống.
Đến khi hai người tới chỗ ở của Phương Liên Thuyền, hạ nhân nghênh đón bọn họ vào trong rồi nói hắn không có nhà.
Minh Thịnh Lan nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ lại đi kỹ quán? Kỹ quán nào thế?”
Hạ nhân đáp: “Lão gia đã ở lại Minh Nguyệt Lâu nửa tháng…”
Minh Thịnh Lan thở dài: “Quên đi, để ta đến Minh Nguyệt Lâu tìm sư phụ.”
Hết cách, bọn họ chỉ có thể lên đường đến Minh Nguyệt Lâu tìm Phương Liên Thuyền về.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Sư phụ ngươi cũng quá phong lưu. Vậy mà ở kỹ quán nửa tháng không về, khó trách không cưới được vợ, làm gì có nữ nhân nào chịu nổi trượng phu như vậy.”
Minh Thịnh Lan nói: “Aizz, từ khi ta còn nhỏ sư phụ đã vậy rồi. Đến kỹ quán tìm hắn cũng thành thói quen của ta… A, đúng rồi, sư phụ ở Minh Nguyệt Lâu nửa tháng có lẽ vẫn chưa biết ta trở về?”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Rất có thể.”
Minh Thịnh Lan thở dài: “Quên đi, vậy chắc sư phụ cũng chưa biết chuyện của chúng ta, phải nói rõ mới được. Ta mong sư phụ đừng uống say bí tỉ.”
Minh Nguyệt Lâu là kỹ quán lâu đời ở đế đô, nằm ven hồ Minh Nguyệt. Bên trong lâu có cả kỹ tử và tiểu quan, không ít quan to quý nhân đều là khách quen nơi này.
Minh Thịnh Lan vừa vào cửa đã có người ra đón, niềm nở nói: “Lan thiếu, đã lâu không thấy ngài đến.” Sau đó cực kỳ nhiệt tình dẫn đường. Dọc đường không ít người chào hỏi với Minh Thinh Lan, dựa theo cách gọi “Lan thiếu” của bọn họ, hẳn là rất quen thuộc.
Hàn Nhạn Khởi không vui, nhéo hắn một cái: “Ở đây ngươi…. được hoan nghênh quá nhỉ?”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Nhạn Khởi, ngươi ghen à?”
Hàn Nhạn Khởi đương nhiên nói: “Hiện tại trong giới không ai không biết ngươi là người của ta, chẳng lẽ không được?”
“Được được.” Minh Thịnh Lan cười nói: “Nhưng ngươi ăn dấm sai chỗ rồi. Lúc nãy ta đã nói đây đều là thói quen đến kỹ quán tìm sư phụ. Bọn họ quen ta không phải vì ta thường tới chơi bời, mà là vì tìm sư phụ.”
Hàn Nhạn Khởi sửng sốt, ngượng ngùng xoa xoa chỗ vừa nhéo kia: “Được rồi, xin lỗi, ta nhéo sai.”
“Lan thiếu tới rồi, Phương gia ở bên trong.” Quy nô dừng lại bên ngoài một gian phòng, nói: “Tiếp Phương gia là hai người mới, có thể Lan thiếu không quen, nhưng bọn họ đều biết ngài. Ta xuống trước.”
“Ừ, cảm ơn.” Minh Thịnh Lan gõ cửa nhưng không có ai đáp lại. Hắn nghiêng tai nghe, bên trong truyền đến tiếng đàn sáo, vì thế Minh Thịnh Lan trực tiếp đẩy cửa vào.
Cách một lớp sa lụa như sương mù, có thể mơ hồ thấy một nam nhân lười biếng ngồi trên ghế mây, hai người khác ngồi xổm đấm chân cho hắn, kèm theo một giọng nói trong trẻo vang lên.
“…… Thế nên Hàn công tử chỉ dùng thời gian một bữa cơm đã thắng áp đảo Khinh Huyền. Sắc mặt họ Tưởng rất khó coi.”
Phương Liên Thuyền vỗ tay cười to: “Giống y sư phụ của hắn năm đó, nổi bật vô cùng.”
Minh Thịnh Lan và Hàn Nhạn Khởi nhìn nhau, xem ra Phương Liên Thuyền đã biết bọn họ tới đế đô.
“Là Thịnh Lan?” Phương Liên Thuyền bỗng nhiên chậm rãi nói.
Minh Thịnh Lan vội đáp: “Sư phụ, là ta.”
Giọng Phương Liên Thuyền trầm thấp dễ nghe, mang theo một chút men say, càng thêm vẻ tiêu sái trẻ tuổi: “Tới rất đúng lúc, ta đang nghe ‘sự tích’ của các ngươi, vẫn chưa nghe xong. Không bằng ngươi vào kể lại cho ta. Nhạn Khởi cũng tới đúng không?”
Hàn Nhạn Khởi đáp: “Vâng.”
Phương Liên Thuyền lười biếng nói: “Kéo rèm lên, các ngươi đều lui xuống đi.”
Những người thổi sáo đánh đàn cùng tiểu quan hầu hạ hắn, đều nghe lời nối đuôi nhau lui xuống.
Sa lụa được kéo lên, Hàn Nhạn Khởi mới thấy rõ dung mạo Phương Liên Thuyền.
Giọng Phương Liên Thuyền dễ nghe, dung mạo lại còn tuấn lãng gấp trăm lần, thuộc cái loại tuấn lãng của giang hồ. Dù sao hắn cũng đến tuổi trung niên, cực kỳ trầm ổn nhưng giữa mày vẫn ẩn hiện vẻ cà lơ phất phơ khiến người ta biết được thời trẻ hắn là một người sôi nổi hiếu động. Có thể bởi vì vừa uống rượu xong, Phương Liên Thuyền hơi say, hai mắt khép hờ, lười biếng dựa vào ghế mây.
Hàn Nhạn Khởi đánh giá một chút rồi kính cẩn cúi xuống, hành lễ nói: “Vãn bối Hàn Nhạn Khởi, Phương bá bá khỏe.”
Đôi mắt Phương Liên Thuyền mở một chút: “Là Yến Chu dạy ngươi gọi thế à?”
Trên mặt Hàn Nhạn Khởi hiện lên nét xấu hổ.
Phương Liên Thuyền nói: “Đừng ngại, ngươi cứ việc nói.”
Hàn Nhạn Khởi nhỏ giọng: “Sư phụ bảo ta… gọi bá bá là… lão vô lại…”
Phương Liên Thuyền cười ha ha: “Chắc chắn Yến Chu dạy ngươi rất nhiều từ, lão vô lại là dễ nghe nhất rồi đúng không? Ngươi là đứa nhỏ thiện lương.”
Hắn vẫy tay, bảo Minh Thịnh Lan tiến lên: “Chiết Diễm Hội rất tuyệt phải không?”
Minh Thịnh Lan trong lòng khẽ động: “Sao sư phụ biết?”
Phương Liên Thuyền bĩu môi: “Đâu phải ta chưa từng đi. Năm đó ta tham gia cùng Yến Chu, thật sự rất phấn khích…”
Xem ra quan hệ của hắn với Hàn Yến Chu rất tốt, nên mới đồng ý dẫn hắn vào Chiết Diễm hội.
Minh Thịnh Lan cân nhắc cách dùng từ: “Nếu sư phụ biết chúng ta tham dự Chiết Diễm hội, vậy ngài có biết ta và Nhạn Khởi…”
“Hửm? Các ngươi làm sao?” Phương Liên Thuyền kỳ quái hỏi.
Minh Thịnh Lan ho khan: “Là… chuyện ta và Nhạn Khởi đã bên nhau…”
“Cái gì?!” Phương Liên Thuyền nhảy dựng lên, trợn to mắt nói: “Các ngươi? Ở bên nhau? Đùa ta à, đồ đệ bảo bối, không phải ngươi không thích nam nhân sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Phương bá bá, thích nam hay nữ thì quan trọng gì?”
Mãi một lúc Phương Liên Thuyền mới bình tĩnh lại: “Không quan trọng… nhưng…”
Minh Thịnh Lan nói: “Sư phụ, chuyện này có gì không tốt? Chẳng lẽ ngài không mừng cho ta sao?” Hắn nheo mắt, cảm thấy thái độ của sư phụ rất lạ.
Phương Liên Thuyền liếm liếm môi dưới: “Cái này… Nhạn Khởi là người thừa kế của Yến Chu, nếu hai ngươi ở bên nhau, nhất định sẽ rời khỏi giới đúng không? Vậy Khi Hoa Lâu phải làm sao?”
Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Hóa ra ngài lo lắng chuyện này. Ngài yên tâm, tin tức đã được truyền ra, sư phụ bên kia chắc cũng biết rồi. Hiện tại sư phụ còn trẻ, bồi dưỡng thêm một người nối nghiệp là được, huống chi ta có rất nhiều sư huynh sư tỷ.”
“Cái gì?!” Phương Liên Thuyền la lớn: “Bồi dưỡng thêm một người? Lại hai mươi năm?”
Minh Thịnh Lan nhướng mày, dường như đã hiểu cái gì đó, híp mắt nói: “Sư phụ, chuyện của đồ nhi và Nhạn Khởi, ngài sẽ không phản đối chứ? Đầu tiên, cảm ơn sư phụ, thứ hai, sư phụ à, nghĩ cái gì thì làm cái đó đi, đừng chỉ biết do dự.”
Phương Liên Thuyền liếc xéo hắn: “Tiểu tử thúi… Dám trêu ghẹo ta! Đương nhiên sư phụ sẽ không phản đối các ngươi ở bên nhau, sư phụ luôn tin tưởng ánh mắt của tiểu súc sinh ngươi. Như vậy được rồi, hai ngươi định đến Dương Châu gặp Yến Chu đúng không? Đi trước đi, gặp thì nói cho hắn, đợi ta xử lý gia sản xong sẽ dọn tới.”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Vâng.”
Hai người hai ngựa, Minh Thịnh Lan và Hàn Nhạn Khởi trong đêm phóng ngựa đến Dương Châu.
Vì không dạo chơi hay gặp chuyện gì làm trì hoãn, nên quãng đường từ đế đô đến Dương Châu nhanh hơn rất nhiều. Khi đến nơi là vào giữa trưa, thời điểm náo nhiệt. Sắp đến Tết Âm Lịch rồi, thời tiết Dương Châu xưa nay vẫn ấm áp, dương liễu bên đường đã nhú chồi non.
Quả nhiên là mười dặm gió xuân đường Dương Châu, nơi đây sơn thủy hữu tình. Nàng dâu, khuê nữ xinh đẹp tươi tắn đi trên đường. Kỹ quán mọc lên như nấm, tuy không thể gọi là năm bước một lầu, mười bước một các, nhưng vẫn thường có tiếng nói cười từ trong lầu hương khuê truyền ra.
Khi Hoa Lâu nằm tại Ngư Lộ – chốn phong nguyệt chứa đựng toàn bộ cảnh xuân Dương Châu.
Bước nhanh đến Khi Hoa Lâu, Hàn Nhạn Khởi nhảy nhót tung tăng, kéo Minh Thịnh Lan xuyên qua từng con phố ngõ hẻm, chen chúc với người đi đường, tới cửa chính Khi Hoa Lâu.
Giữa trưa, dù là Khi Hoa Lâu cũng đóng chặt cửa.
Hàn Nhạn Khởi gõ mạnh nói: “Mở cửa, mở cửa!”
“Cạch” một tiếng hé ra một khe hở, quy nô ló đầu ra nhã nhặn nói: “Hai vị muốn…..A! Công tử!” Gã xoa xoa mắt, dùng sức mở cửa lớn, vui sướng nói: “Công tử, ngài về rồi!”
Hàn Nhạn Khởi lôi kéo Minh Thịnh Lan bước vào, cười hì hì: “Nhanh báo cho mọi người là ta về rồi.”
Quy nô gật đầu, quýnh quáng vừa chạy vừa hô: “Mọi người ra đây mau, tiểu công tử trở về rồi!”
“Chúng ta đến Vô Nhan Hiên tìm sư phụ đi.” Hàn Nhạn Khởi nắm tay Minh Thịnh Lan bước vào trong.
Vô Nhan Hiên được xây tại nơi sâu nhất của Khi Hoa Lâu. Phải đi qua các hoa viên lớn cấu trúc kỳ lạ, lại qua một con sông nhỏ đó chính là Vô Nhan Hiên.
Lịch ngủ nghỉ làm việc của người trong Vô Nhan Hiên vẫn bình thường, bọn họ không cần tiếp khách ban đêm nghỉ ngơi ban ngày, cho nên trong sân có rất nhiều thiếu nữ đang trò chuyện vui vẻ.
Hàn Nhạn Khởi thấy người quen, không nhịn được vui vẻ hô lớn: “Ta đã về rồi, Tiểu Liễu muội muội, Tư Hồng muội muội, ta đã trở về!”bg-ssp-{height:px}
Những thiếu nữ đó đột nhiên quay đầu lại, hét một tiếng, ngay sau đó đồng loạt vây quanh Hàn Nhạn Khởi, đẩy Minh Thịnh Lan sang một bên.
“Tiểu công tử, cuối cùng người cũng trở lại, chúng ta rất nhớ người!” Các thiếu nữ đều rất tự nhiên, ôm Hàn Nhạn Khởi không chịu buông, tay nắm tay vòng quanh eo. Xung quanh Hàn Nhạn Khởi không có một chỗ nào cho Minh Thịnh Lan chạm vào.
Minh Thịnh Lan hơi khó chịu ho một tiếng.
Đắm chìm trong niềm vui sướng xa cách lâu ngày được gặp lại, lúc này Hàn Nhạn Khởi mới dần tỉnh táo, ngượng ngùng đẩy các thiếu nữ ra: “Các ngươi đừng đụng ta…”
Các thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, hỏi: “Tiểu công tử, người sao vậy?”
Hàn Nhạn Khởi đỏ mặt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Há há!”
“…… Ha ha ha ha ha ha.”
“Tiểu công tử đang nói gì thế?”
Các thiếu nữ cười vang một trận, nhao nhao hỏi: “Nam nữ thụ thụ bất thân? Tiểu công tử, người nghe từ đâu vậy?”
“Có muốn ‘thụ thụ bất thân’ thì bây giờ nói cũng chậm rồi.”
Mặt Hàn Nhạn Khởi càng đỏ hơn, lo lắng nói: “Không phải… ý ta là, ta… Kia, có người kìa.” Hắn chỉ Minh Thịnh Lan, không biết nên nói thế nào cho phải, đành lóng ngóng giải thích.
Bấy giờ các thiếu nữ mới chú ý tới Minh Thịnh Lan, đồng loạt nhìn hắn.
Lần đầu tiên Minh Thịnh Lan bị nhiều người ngó lơ như thế, nhất là nữ nhân. Thông thường chẳng có nữ nhân nào có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn, nhưng giờ đây không chỉ có một.
“A…… Chẳng lẽ hắn chính là……”
“Chính là cái kia……”
“…… Thần bộ đệ nhất thiên hạ?”
Hiển nhiên, các thiếu nữ Vô Nhan Hiên đều biết chuyện rồi. Sau khi khẳng định kết luận là đúng, biểu cảm ngây thơ khi đối mặt với Hàn Nhạn Khởi dần biến thành uể oải khinh thường.
“Thần bộ đệ nhất thiên hạ… là như này à?”
“Chẳng ra gì.”
“Còn không ngực không mông.”
“Nghe nói chưa từng luyện giường kỹ.”
“Ôi chao, chắc chắn hắn sẽ không thỏa mãn được công tử, chậc chậc.”
“……”
Hàn Nhạn Khởi trợn mắt há hốc mồm, hắn không biết các tỷ muội Vô Nhan Hiên lại có một mặt cay nghiệt như vậy, lật mặt quá nhanh.
Minh Thịnh Lan bình tĩnh tự nhiên dắt tay Hàn Nhạn Khởi, hắn đã sớm đoán được tình huống này, hơi mỉm cười: “Chư vị cô nương, ta đã định chung thân cùng Nhạn Khởi. Dù tại hạ không ngực không mông cũng chưa từng luyện giường kỹ, nhưng tại hạ yêu Nhạn Khởi thật lòng, mong các vị hiểu cho.”
Một lúc lâu sau, một thiếu nữ lầu bầu nói: “Trông thái độ có vẻ chân thành…….”
“Thật ra cũng khá đẹp trai……”
“Giường kỹ cần tiểu công tử là được.”
“Nói thật thì cũng không tệ lắm.”
Các thiếu nữ thu lại ánh mắt bắt bẻ của mình, cảnh cáo nói: “Chúng ta nhường tiểu công tử cho ngươi, ngươi phải đối tốt với công tử, nếu không chúng ta mặc kệ ngươi là thần bộ đệ nhất thiên hạ gì đó, nhất định sẽ tẩn ngươi một trận.”
Minh Thịnh Lan cười nói: “Cảm ơn các vị cô nương.”
“Một đám đứng ở đó làm gì? Sao chưa cút về ngủ trưa, không thấy mệt thì luyện tập đi.” Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng bất ngờ vang lên, thân thể các thiếu nữ và Hàn Nhạn Khởi đều cứng đờ, sau đó cùng nhau xoay người.
Một nam nhân đứng thẳng trước cửa chính, mi dày hơi cong phủ trên đôi mắt phượng sắc bén, môi bạc khẽ nhếch. Hắn mặc trường sam màu xanh nhạt nhìn không ra tuổi tác, dường như còn rất trẻ, nhưng khí chất trầm ổn của hắn lại không phải thứ người trẻ có được.
Các thiếu nữ vâng dạ hành lễ, sau đó không nói một lời tản ra, tựa như chuyện ồn ào vừa rồi chưa từng tồn tại.
Hàn Nhạn Khởi gọi một câu “sư phụ” khiến Minh Thịnh Lan chắc chắn suy đoán của mình, nam nhân này đúng là sư phụ Hàn Yến Chu của Hàn Nhạn Khởi.
Nghe thấy Hàn Nhạn Khởi gọi, Hàn Yến Chu mới nở nụ cười ôn nhu, vẻ khắt khe vừa rồi đã biến mất tăm. Trước mắt Minh Thịnh Lan hiện tại chỉ còn một người thầy từ ái.
“Hừ.” Hàn Yến Chu hừ lạnh: “Thế có nghĩa là năm ngày nữa hắn sẽ chuyển đến Dương Châu?”
Minh Thịnh Lan đáp: “Vâng.”
Hàn Yến Chu cười lạnh: “Được lắm, tên chó trụi lông này, chỉ cần hắn tới đây ta sẽ khiến hắn hối hận cả đời.”
Minh Thịnh Lan giả vờ như không hề nghe thấy ba chữ “chó trụi lông” kia.
Hàn Yến Chu nhướng mày: “Chuyện của các ngươi, ta cũng không muốn nhiều lời, trong thư ta cũng đồng ý rồi, Nhạn Khởi có thể đi theo ngươi.”
“Sư phụ!” Hàn Nhạn Khởi buột miệng thốt ra.
Hàn Yến Chu nói: “Sao vậy?”
Vành mắt Hàn Nhạn Khởi đỏ lên: “Con không nỡ xa sư phụ…”
Hàn Yến Chu cười nhẹ: “Đứa ngốc, nếu nhớ sư phụ thì sau này bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Minh Thịnh Lan ôm Hàn Nhạn Khởi vào trong lòng, dỗ dành: “Sư phụ nói đúng, nếu ngươi nhớ nhà, chúng ta sẽ trở về thăm.”
Hàn Nhạn Khởi khụt khịt mũi, dụi trong ngực hắn, khẽ gật đầu.
Trong mắt Hàn Yến Chu hiện lên một tia nghi ngờ: “Hình như ta đã quên hỏi một việc quan trọng…….”
Hàn Nhạn Khởi đứng thẳng dậy: “Sao ạ?”
Hàn Yến Chu nhìn chằm chằm đồ đệ: “Ngươi… ở trên hay dưới?”
Hàn Nhạn Khởi thoáng chốc cứng đờ.
Hàn Yến Chu nheo mắt, ôn nhu nói: “Trả lời nhanh……” Giọng điệu kia làm người ta sợ run lên.
Hàn Nhạn Khởi nghẹn ngào một hồi, nhưng vẫn không dám nói dối sư phụ, uể oải cúi đầu: “Phía dưới…”
“Được…. được lắm….” Hàn Yến Chu vỗ tay, cười sởn tóc gáy. Sau đó đột nhiên dùng một chân đá Minh Thịnh Lan, nhảy dựng lên chửi như tát nước: “Thầy trò các ngươi đều không phải thứ tốt! Cút ra ngoài cho ta!” Dứt lời liền dùng chổi lông gà đuổi Minh Thịnh Lan chạy khỏi cửa, sau đó dùng sức đóng cửa cái rầm.
Minh Thịnh Lan không dám đánh trả, chật vật bị đuổi ra ngoài, gõ cửa: “Sư phụ, sư phụ!”
“Ai là sư phụ ngươi!” Hàn Yến Chu mắng.
Hàn Nhạn Khởi đáng thương nhìn Hàn Yến Chu: “Sư phụ…”
Hàn Yến Chu nhìn hắn hồi lâu, rồi thở dài xoa mặt hắn: “Bảo ta nên nói thế nào đây, dặn đi dặn lại mà vẫn bị người ta ăn mất…”
Hàn Nhạn Khởi ủy khuất: “Không phải đâu sư phụ, đây là ngoài ý muốn. Diễm qua của Thịnh Lan rất quái lạ…” Hàn Nhạn Khởi tỉ mỉ kể lại chuyện mình ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Sau khi nghe xong, Hàn Yến Chu chậm rãi gật đầu: “Vậy cũng không thể trách ngươi…”
“Đúng ạ!” Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Hơn nữa, sư phụ, con thật sự thích Thịnh Lan……”
Hàn Yến Chu nhìn chằm chằm hắn, thở dài: “Aizz…… Ta biết, ta biết, tuy ngươi hơi ngốc nhưng nhìn người rất chuẩn. Sư phụ không phải người không nói lý lẽ, không cần lo ta ngăn cản các ngươi chỉ vì trên dưới đâu.”
Hàn Nhạn Khởi lầu bầu: “Thế người đá Thịnh Lan làm gì…”
Hàn Yến Chu oán giận nói: “Ai bảo hắn là đồ đệ của chó trụi lông….. Hai thầy trò y chang nhau, không đá hắn mấy cái thì sao mà ta nuốt trôi được cục tức hắn bắt cóc đồ đệ ta?”
Hàn Nhạn Khởi không nhịn được bật cười.
“Được rồi, mở cửa đi, gọi hắn vào.” Hàn Yến Thuyền nói.
Sau khi tiến vào, Minh Thịnh Lan ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Hàn Yến Chu. Vừa rồi ở bên ngoài, hắn đã nghe được hết cuộc trò chuyện bên trong, cung kính gọi: “Sư phụ.”
Hàn Yến Chu “ừ” một tiếng: “Đứng lên đi, coi như ta xui xẻo. Ta giao đồ đệ bảo bối cho ngươi.”
Minh Thịnh Lan vui vẻ nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Hàn Yến Chu gật đầu: “Chỉ cần ngươi đối xử tốt với hắn là ta yên tâm rồi. May là giờ ta vẫn còn trẻ, vẫn bồi dưỡng một người nối nghiệp nữa. Nếu muộn thêm mấy năm, ngươi đừng hòng mang người đi.”
Minh Thịnh Lan và Hàn Nhạn Khởi nhìn nhau cười.
Hàn Nhạn Khởi cũng quỳ gối bên cạnh Minh Thịnh Lan: “Còn có một chuyện, diễm qua của Thịnh Lan chưa đặt tên, xin sư phụ ban tên.”
Hàn Yến Chu nói: “Diễm qua này là do ngươi phát hiện, hai ngươi lại là một đôi, vậy ngươi đặt tên cho nó đi.”
Hàn Nhạn Khởi dập đầu nói: “Xin sư phụ ban tên.”
Trong lòng Minh Thịnh Lan hiểu rõ, cũng dập đầu: “Sư phụ, người nghe Nhạn Khởi đi.”
“Các ngươi…” Hàn Yến Thuyền bất đắc dĩ nhìn bọn họ: “Rồi rồi, đứng lên.”
Hàn Yến Chu suy nghĩ một lát, nói: “Đã như thế, tên này sinh ra vì Nhạn Khởi. Diễm qua trên người Thịnh Lan gọi là “Thấu Cốt” đi.”
Hàn Nhạn Khởi và Minh Thịnh Lan đồng thanh hỏi lại: “Thấu Cốt?”
Hàn Yến Chu mỉm cười, nói: “Đúng vậy, là Thấu Cốt!”
Ai có diễm cốt, phong nguyệt tẫn phúc.
Ai nhập diễm cốt, chung tình tẫn tố!
Một đường phong nguyệt, hai cực phẩm danh khí. Một đường hiểu nhau, hai bên tình chung.
Hắn dẫn đầu phong nguyệt thiên hạ, lại có người khiến hắn vô tâm với phong nguyệt.
Phong nguyệt giang hồ, một đời bên nhau!
Hoàn chính văn