[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

chương 23: mất trang sức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vũ Văn Quân Quyết săn thú trở về đã được nhiều ngày, sau khi trở về xử lý chuyện của Hoàng hậu, hiện tại tấu chương cũng xếp đống thật lớn. mấy ngày nay vẫn bận xử lý tấu chương cùng chính sự. thật vất vả mới có một khoảng thời gian nghỉ trưa, cùng Mộ Tử Thư ngồi ở ngự hoa viên, tản bộ ở Lưu Túy Hồ.

Hải tử trong bụng Mộ Tử Thư cũng đầy sáu tháng, thỉnh thoảng muốn ra ngoài một chút nhưng lại cảm giác phiền toái, chỉ sợ không cẩn thận ngã sẽ làm bị thương đến hài tử. có Vũ Văn Quân Quyết phụng bồi ngược lại yên tâm rất nhiều cũng nhẹ nhõm rất nhiều.

Sợ hắn đi mệt mỏi, Vũ Văn Quân Quyết kéo hắn đến tiểu đình nghỉ ngơi một chút.

Ven hồ gió lớn, Vũ Văn Quân Quyết khép lại áo khoác, nói: “Gần đây Hoàng nhi có nháo ngươi không?”

Mộ Tử Thư khẽ mỉm cười, vẻ mặt cưng chiều, “Hoàn hảo, Hoàng nhi thật biết điều.”

Vũ Văn Quân Quyết cười khẽ, hài lòng vuốt cằm, cầm tay hắn khẽ vuốt ve.

“Chờ hoàng nhi xuất thế, dàn xếp truyện trong cung xong, trẫm liền gẫn ngươi ra cung vui chơi một chút như thế nào?”

Hai tròng mắt Mộ Tử Thư sáng lên, hắn vẫn cho là nếu như lưu lại ở bên người Vũ Văn Quân Quyết thế nào cũng ở trong cung một đời, không nghĩ tới có thể ra ngoài cung. Hai mươi năm trước bị giam ở nơi kia cũng chưa bao giờ ra ngoài, lời của Vũ Văn Quân Quyết cũng là thật nó cũng sẽ khảm trong tim hắn.

Nhưng nghĩ đến hài tử vẫn có chút không yên lòng hỏi: “Còn Hoàng nhi?”

“Trẫm sẽ tìm một bà vú chiếu cố tốt cho Hoàng nhi, hai chúng ta hai đại nam nhân hiểu thế nào được chiếu cố cho hài tử.”

Mặc dù Vũ Văn Quân Quyết nói có lý, tìm một bà vú là cần thiết, nhưng vừa nghĩ tới ra cung du ngoạn không thể mang theo hài tử bên người còn là từ một người xa lạ chiếu cố, Mộ Tử Thư trong lòng có chút không yên.

“Ta có thể học, ta có thể chiếu cố hoàng nhi.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn bộ dáng gấp gáp của Mộ Tử Thư, trấn an vỗ tay hắn, “Hoàng nhi nhỏ như vậy nếu như mang theo sẽ nguy hiểm, trẫm sẽ kêu Tác Tây ở lại chiếu cố hoàng nhi, huống chi còn có Hỏi Lan Hỏi Mai.?”

Đích thực có Tác Tây Hỏi Lan Hỏi Mai chiếu cố hắn cũng có thể yên tâm, nhưng bịn hắn cùng ra cung, những người trong hậu cung sẽ bỏ qua cho hoàng nhi sao? Mộ Tử Thư vẫn còn có chút lo lắng, nếu không phải có thể đảm bảo an toàn cho hoàng nhi, còn không bằng không ra cung.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn thấy hắn vẫn cau mày, đúng là bất đắc dĩ thở dài, ôm người vào trong ngực, “Thôi, còn sớm, chờ hoàng nhi xuất thế chúng ta thương lượng lại như thế nào?”

Mộ Tử Thư gật đầu, đột nhiên cảm giác có chút buồn cười, hài tử còn hơn ba tháng nữa mới sinh, bọn họ không ngờ đã suy nghĩ đến chuyện sau đó rồi.

“Đứng rồi, còn chưa hỏi ngươi, hôm đó ngươi đi phủ Nguyên soái, Viên Nguyên soái đối với chuyện Hoàng hậu có gì bất mãn không?”

Vũ Văn Quân Quyết hừ nhẹ, nói: “Hảo muội muội của hắn ác độc như thế, mặt mũi hắn còn có thể bất mãn? Cũng may Viên gia trung thành, trẫm lần này cho hắn mặt mũi, nhưng nếu có lần sau nữa, coi như trẫm xử tử Hoàng hậu Viên gia cũng sẽ không có nửa câu oán hận.”

Mộ Tử Thư vuốt cằm, biết Nguyên soái không có bất mãn hắn cũng yên lòng, dù sao đó là Binh mã đại nguyên soái, coi như Vũ Văn Quân Quyết cũng không thèm để ý nhưng nếu Nguyên soái phản bội, nhất định sẽ có phiền toái.

Nhìn sắc trời một chút, đã là giờ Mùi, nghĩ đến Vũ Văn Quân Quyết vẫn còn khá nhiều chính sự chưa xử lý, liền nói: “Quyết, chúng ta trở về thôi, ngươi cũng nên xử lý chính sự rồi.”

Vũ Văn Quân Quyết biết hắn quan tâm, cũng sợ hắn ở lâu dễ nhiễm phong hàn, vuốt cằm đỡ hắn về Khuynh Nguyệt Điện, lại kêu Hỏi Mai đem đến một chén nước gừng giữ ấm, lúc này mới trở về Ngự thư phòng xử lý chính sự.

Hoàng thượng tốt với công tử như vậy, Hoàng hậu bây giờ lại đang chịu phạt, Hỏi Lan Hỏi Mai gần đây trên mặt luôn vui vẻ cười, thỉnh thoảng cũng trêu đùa công tử vài câu, Mộ Tử Thư biết các nàng đang cao hứng cũng không so đo cùng với các nàng.

Vũ Văn Quân Quyết vừa mới đi không lâu, Lưu Lộng lại nghênh ngang tới Khuynh Nguyệt Điện.

“Yêu yêu, tình nồng ý mật, tình nồng ý mật, cũng không biết có nghĩ tới cái người đáng thương chỉ có thể hàng đêm vụng trộm.”

Hỏi Lan Hỏi Mai cười khúc khích, biết Lưu Lộng không có ác ý đối với các nàng, cũng đi xuống làm chuyện của mình.

Mộ Tử Thư có người phụng bồi tâm tình cũng cực tốt, cười nói: “Ta sẽ không quên, ngược lại, ngươi luôn nói mình vụng trộm, ta lại không biết đối tượng vụng trộm của ngươi là người phương nào.”

Lưu Lộng vẻ mặt đắc ý ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, kiêu ngạo nói: “Chắc chắn khong kém hơn so với Hoàng thượng, chẳng qua không phải là người trung nguyên.”

Mộ Tử Thư có chút ngạc nhiên: “Kia là người phương nào?”

Lưu Lộng hắc hắc cười, một bộ dáng vẻ cho rằng ngươi cũng không đoán được.

“Hắn là Miêu Cương cổ vương, lại hại không? Y thuật, thuốc thuật, cổ thuật, vu thuật không cái gì hắn không biết.”

Miêu Cương cổ vương, Mộ Tử Thư chưa từng nghe qua, trên sách ngược lại thấy qua, nghe nói cổ thuật so với độc dược còn đáng sợ hơn.

“Ngươi ở trong nội cung, hắn ở Miêu Cương, các ngươi như thế nào quen biết?”

Vẻ mặt Lưu Lộng hạnh phúc, tựa lưng vào ghế nhớ lại: “Ta năm ngoái vào cung, trước đó chúng ta ở tại một tiệm thuốc ta quen biết, hắn với ta chính là nhất kiến chung tình, gặp lại khuynh tâm! Đó cũng không có biện pháp, ai bảo ta dáng dấp ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái đây? Sau đó hắn mãnh liệt theo đuổi ta một thời gian sau ta cung chấp nhận hắn, sau đó lại quen ngươi.”

Mộ Tử Thư hé miệng, biết Lưu Lộng giả bộ, vừa nói láo liên thiên, đoạn văn này đích thực dồn lại cũng chỉ có một câu ‘Năm ngoái vào cung, trước cửa tiệm thuốc quen biết’ thôi.

“Nếu hắn là Miêu Cương cổ vương sợ rằng bản lãnh không nhỏ, vì sao ngươi còn phải vào cung?”

Lưu Lộng bỗng nhiên náo loạn mặt đỏ chót hét lên: “Ta tự nhiên có lý do, ngươi quản nhiều như vậy làm gì, trông nom Hoàng thượng của ngươi thật tốt là được!”

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ bĩu môi, hắn không muốn nói cũng không tiện hỏi nhiều, bất quá từ những tơ hồng nổi trên mặt kia, tất nhiên có lý do không bình thường vào cung rồi.

Thấy hắn khó có được an tĩnh lại không nháo, Mộ Tử Thư cười cười lại không nói thêm gì nữa, đưa tay sờ sờ trang sức bên hông, chợt sắc mặt tái nhợt, đứng thẳng lên, cúi đầu vừa nhìn, trang sức Vũ Văn Quân Quyết đưa cho hắn bây giờ lại không thấy đâu!

Sao lại không thấy? Hôm nay treo ở bên hông, cùng Vũ Văn Quân Quyết tản bộ cũng vẫn còn bên hông, chẳng nhẽ là đánh rơi bên đường?

Lưu Lộng thấy hắn chợt đứng lên sợ hết hồn, lại thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hiếm thấy quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Mộ Tử Thư không trả lời hắn, ngay cả áo khoác cũng không choàng thêm vừa chạy ra ngoài luôn. Lưu Lộng kinh ngạc vội vàng đuổi theo sát hắn.

Cũng không biết đánh rơi trang sức ở đâu, Mộ Tử Thư không buông tha một chỗ nào, từ sau khi ra cửa liền cúi người tìm kiếm.

“Uy, ngươi đến tột cùng là tìm thứ gì, ngươi nói ta giúp ngươi cùng nhau tìm a.”

Mộ Tử Thư dừng một chút, nhìn hắn nói: “Là một miếng trang sức màu xanh lam trong suốt.”

Lưu Lộng thấy bộ dáng gấp gáp của hắn, hung hăng thở dài, khóc tay nói: “Tốt tốt ta biết, ta giúp ngươi tìm, nhất định là Hoàng thượng cho ngươi, ngươi đừng vội, cẩn thận một chút.”

Mộ Tử Thư vuốt cằm, tiếp tục cúi người tìm những chỗ đã đi qua.

Lúc này vừa đúng lúc ánh mặt trời chiếu xuống, trang sức kia nhất định trở lên nổi bật hơn, cũng không khó để tìm ra được, nhưng Mộ Tử Thư cùng Lưu Lộng dọc theo Ngự Hoa Viên tìm cũng không nhìn thấy miếng trang sức kia.

Mộ Tử Thư ngồi ở trong đình Ngự Hoa Viên nghỉ ngơi, trong lòng cũng nháo nhào không bình tĩnh được. Đó là vật Vũ Văn Quân Quyết đưa cho hắn, hắn rất thích, mới đeo có sáu ngày như thế nào lại tìm không thấy đây!

Lưu Lộng xưa nay cảm thấy Mộ Tử Thư dịu dàng lạnh nhạt, chưa từng thấy qua bộ dáng gấp gáp của hắn, nói vậy trang sức kia đối với hắn mà nói nhất định vô cùng quan trọng, an ủi: “Đừng nóng vội, có lẽ là đánh rơi ở nơi nào đó, nhất định có thể tìm được.”

Mộ Tử Thư gật đầu, cũng không biết có nghe thấy lời nói của Lưu Lộng hay không.

Cảm giác bên trái có cái gì chợt lóe sáng, Mộ Tử Thư quay đầu nhìn, là Toàn phi cùng nha hoàn đang đi về phía bên này, trên tay Toàn phi chính là miếng trang sức đó!

Mộ Tử Thư trong lòng giật mình, không biết vì sao nhìn thấy miếng trang sức ở trong tay người khác trong lòng hắn lại có điểm không thoải mái. Nhìn Toàn phi thảo luận cùng nha hoàn về miếng trang sức kia, Mộ Tử Thư nắm chặt tay, đứng dậy đi về phía các nàng.

Mộ Tử Thư đi tới trước mặt Toàn phi, nhìn miếng trang sức kia, nói thẳng: “Đó là của ta, xin trả lại cho ta.”

Toàn phi nhíu mày, cười nói: “Bổn cung còn tưởng là Mộ công tử chợt chặn đường của bổn cung là muốn làm cái gì, nguyên lai là vì miếng trang sức này. Đây là bổn cung nhặt được, Mộ công tử nếu nói là của ngươi, chứng cớ đâu?”

Mộ Tử Thư nhíu mày, nụ cười ôn khòa khó có được treo lên, ngược lại thần sắc có chút lãnh ý: “Ngươi nhìn xem, bên trong trang sức kia có một chữ ‘Thư’.”

Toàn phi nghi ngờ nhìn hắn, đem trang sức giơ lên, đón ánh mặt trời tỉ mỉ nhìn, quả thật có một chữ ‘Thư’. Nhưng nàng lại lắc đầu, đem trang sức quơ quơ trước mặt Mộ Tử Thư, cười nói: “Mộ công tử hình như nhận lầm, trong này không có chữ.”

Mộ Tử Thư hai tay nắm quyền, nhẫn nhịn, nghĩ tới chuuyeejn Vũ Văn Quân Quyết đưa cho hắn, cuối cùng vẫn còn chợt xuất thủ đoạt lại trang sức trong tay Toàn phi.

Trang sức vốn là bị Toàn phi nắm ở trong tay, Mộ Tử Thư chẳng qua cũng chỉ là cầm lấy, cũng không có đụng Toàn phi, nhưng Toàn phi đột nhiên té xuống đất, vuốt bụng nhìn chằm chằm Mộ Tử Thư.

“Mộ công tử, ngươi….Bổn cung đau bụng quá…”

Mộ Tử Thư cả khinh, chuyện vừa rồi đột ngột xảy ra, hắn cũng không nhớ rõ có động tới Toàn phi hay không. Mặc dù trong bụng Toàn phi không phải là của Vũ Văn Quân Quyết nhưng dù sao cũng là một sinh mạng.

“Nương nương, ngươi làm sao vậy? Bay đâu a! Mau tới cứu người a!

Thị vệ lân cận rối rít chạy tới, Lưu Lộng nhịn không được hét lên: “Bộ dáng xinh đẹp như vậy thì ra cũng chỉ là một yêu phụ! Tử Thư căn bản không có đụng tới ngươi! Ngươi giả bộ cái rắm a!”

Mộ Tử Thư lôi kéo Lưu Lộng, hướng hắn lắc đầu.

“Các ngươi đưa Toàn phi nương nương về Toàn Lộ Điện, gọi thái y giúp nàng xem một chút.”

“Vâng, công tử.”

Mộ Tử Thư nhìn thị vệ đưa Toàn phi đi, trong lòng cũng không biết có cái tư vị gì, Toàn phi nếu như sinh non chính là sai lầm của hắn, nếu không có sinh non, kia cũng không phải là huyết mạch hoàng thất, giữ lại cũng là mối họa.

Nhìn trang sức trong tay, Mộ Tử Thư thở dài, cùng Lưu Lộng trở về Khuynh Nguyệt Điện.

Trở lại Khuynh Nguyệt Điện Lưu Lộng đối với vị Toàn phi kia mắng to một trận, Mộ Tử Thư lại ngồi không nói gì, tựa như có chút hoảng thần. Lưu Lộng cảm thấy không thú vị, không lâu liền rời đi.

Nhanh đến thời điểm vãn thiện, Vũ Văn Quân Quyết tới Khuynh Nguyệt Điện, thấy Mộ Tử Thư cầm trang sức bên hông ngẩn ra, có chút kỳ quái.

“tử Thư, trang sức này làm sao?”

Mộ Tử Thư nhìn thấy Vũ Văn Quân Quyết vội vàng đứng lên, lôi kéo hắn nói: “Quyết, ngươi đến thăm Toàn phi đi.”

Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt khó coi, nghi ngờ hắn, “Sao lại nói chuyện này?”

Mộ Tử Thư vẫn còn sợ vì sai lầm của mình mà đả thương một sinh mạng, không giấu giếm đem chuyện buổi chiều kể cho Vũ Văn Quân Quyết nghe.

Vũ Văn Quân Quyết nghe xong, ôm người vào ngực nói: “Không sao, nếu Toàn phi sinh non sẽ có người tới bẩm báo cho trẫm, không phải chỉ té một cái sao, có thể có chuyện gì?”

Vũ Văn Quân Quyết trấn an Mộ Tử Thư rất tốt, cũng yên lòng. Đối với lời nói của hắn ngược lại có chút buồn cười, cái gì gọi là ‘Không phải chỉ té một cái, có thể có chuyện gì’, người mang bầu không cẩn thận đụng ngã cũng có thể dẫn đến sinh non, Quyết thật là không thèm để ý đến hài tử của Toàn phi.

Nghĩ tới đây, Mộ Tử Thư mới phát hiện, Vũ Văn Quân Quyết tựa hồ chỉ để ý đến hài tử của hắn, đối với hài tử của Toàn phi chưa bao giờ quan tâm thừa thãi, có chút nghi ngờ hỏi: “Quyết vì sao không để ý tới hài tử của Toàn phi?”

Vũ Văn Quân Quyết câu môi cười, vuốt lưng Mộ Tử Thư nói: “Trẫm chỉ muốn hoàng nhi của chúng ta.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio