[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

chương 42: ấp thành trò khôi hài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tránh việc quan phủ đưa người đến tìm phiền toái, quấy rầy hứng thú du ngoạn của bọn họ, đêm xuống Vũ Văn Quân Quyết để ảnh vệ cầm lệnh bài đến quan phủ chuẩn bị trước. Đương nhiên, Vũ Văn Quân Quyết vẫn chưa dùng thân phận Hoàng thượng, mà là mượn thân phận cao quý so với thành chủ còn cao hơn. Lúc đó, án kiện của Mộ Thơ Ngữ đang điều tra, nhưng không có quấy rầy đến hai người bọn họ.

Ở lạc thành du ngoạn mấy ngày, đại ca vô lương tâm Vũ Văn Quân Quyết này rốt cuộc cũng nhớ tới đệ đệ nhà mình, thế nhưng ảnh vệ lại báo cáo với Vũ Văn Quân Quyết rằng đệ đệ hắn không ở Lạc thành, mà đang ở Đan thành, đồng thời sắp tới sẽ đi đến Ấp thành.

Lúc đó Vũ Văn Quân Quyết mặt liền biến đen, nhưng lại không hề có một chút nào nghĩ tới bản thân mình.

Chuyện của thích khách, tuy đến nay chưa có động tĩnh gì, nhưng Vũ Văn Quân Quyết cũng không thả lỏng cảnh giác, ảnh vệ cũng làm nhiệm vụ của họ.

Đầu tháng tư, Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư giục ngựa chậm dãi đi đến Ấp thành.

Ấp thành nổi danhdanh là nơi có phong cảnh đẹp, so với Lạc thành phồn hoa như gấm, Ấp thành non xanh nước biếc càng khiến cho con người ta vui vẻ thoải mái hơn, khiến người ta hứng thú du ngoạn.

Dắt ngựa, ôm Mộ Tử Thư vào Ấp thành, quả nhiên đưa tới rất nhiều ánh mắt dò xét của người xung quanh, cũng không thiếu người chỉ trỏ. Minh chủ võ lâm quả nhiên danh tiếng khá lớn, Vũ Văn Quân Quyết cũng đã quen với thân phận mà những người này gắn cho mình, không mảy may mất tự nhiên ôm Tử Thư đi tới tửu điếm.

Vào tử lâu, vì phòng ngừa có người quấy rối bọn họ dùng bữa, Vũ Văn Quân Quyết mang theo Mộ Tử Thư đến ghế ngồi chỗ lầu hai.

Vì ngồi ngựa lâu, Mộ Tử Thư thân thể cũng mệt mỏi, ngồi cạnh dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi.

Vũ Văn Quân Quyết gọi chút rượu ăn sáng, ngồi bên cạnh Mộ Tử Thư, ôm hắn vào lòng để cho hắn dựa thoải mái chút.

“Rất mệt sao?”

Mộ Tử Thư tựa ở trên vai hắn gật đầu, tuy thân thể mệt mỏi, thế nhưng tâm tình ngược lại không tệ, khẽ cười nói: “Ngồi nhiều cảm thấy mệt, con ngựa chở hai chúng ta đi lâu như vậy nhất định còn mệt hơn rồi.”

Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười, vỗ lưng hắn nói: “Chúng ta có thể cho nó ăn ngon.”

Mộ Tử Thư khẽ vuốt cằm, dựa vào hắn nhìn ra phía cửa sổ, mệt mỏi rã rời không muốn nói chuyện.

Vũ Văn Quân Quyết biết hắn mể, cũng không quấy rầy, ôm vỗ về hắn cùng nhau nhìn dòng người đi lại ngoài cửa sổ.

Không lâu sau, tiểu nhị cũng đem cơm nước cùng rượu mang vào.

Vũ Văn Quân Quyết bày chén đũa cho hai người, vỗ nhẹ Mộ Tử Thư, ôn nhu nói: “Ăn cơm đi, ăng xong lại nghỉ ngơi.”

Mộ Tử Thư liếc nhìn thức ăn trên bàn, không muốn ăn cái gì, lắc đầu.

“Ta không muốn ăn, ngươi ăn đi.”

Vốn thân thể không tốt, Vũ Văn Quân Quyết cũng không để hắn tùy ý, bày biện đồ ăn sáng, kiên nhân khuyên nhủ hắn: “Ít nhiều thì cũng nên ăn một chút lót dạ.”

Biết hắn muốn tốt cho mình, Mộ Tử Thư cũng không chối từ nữa, tuy không muốn ăn thứ gì, nhưng vẫn cầm đũa lên ăn một chút.

Vũ Văn Quân Quyết uống ít rượu, cũng không ăn cái gì, chỉ lo chiếu cố Mộ Tử Thư ăn.

Hai người đang trong lúc nùng tình mật ý, bỗng nhiên cửa bao sương bị đá mở, một công tử bạch y mặt lạnh đi đến, trên người tản ra sát khí nồng đậm.

Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư kỳ quái nhìn công tử mặt lạnh kia, không hẹn mà nhớ tới chuyện bị đâm vài ngày trước đó, lẽ nào chính là người này?

Còn không đợi hai người suy nghĩ, công tử mặt lạnh vung tay áo lên, cửa sổ trong bao sương khép lại ngăn chặn tiếng ồn bên ngoài. Sau đó lại thấy công tử mặt lạnh quất trường tiên bên hông, roi da vung mạnh mẽ mang theo nội lực thẳng tắp bay tới.

Vũ Văn Quân Quyết tròng mắt tối sầm lại, bỗng nhiên thấy thân roi tách ra khỏi mình nhắm thẳng về phía Tử Thư, thoáng chốc sát khí trên người tỏa ra, cánh tay dài ôm Tử Thư, che chở hắn khỏi công kích của roi da.

An trí Tử Thư ở một bên, Vũ Văn Quân Quyết híp mắt nhìn đối phương, trên người tản ra hàn ý mãnh liệt. Đột nhiên xuất thủ, chiêu thức bén nhọn giao thủ cùng công tử mặt lạnh. Mặc kệ người tới là người phương nào, dám làm càn đả thương Tử Thư chắc chắn không thể tha thứ.

Mộ Tử Thư đứng ở một bên xem hai người đánh nhau, lo lắng cũng không dám nói, rất sợ Vũ Văn Quân Quyết bị thương.

Vũ Văn Quân Quyết cùng công tử mặt lạnh giao thủ, cũng phát hiện công tử này dường như không muốn tổn thương Vũ Văn Quân Quyết, từng chiêu thức cũng không hạ thủ ngoan độc, chỉ là vừa lúc nghĩ đến hắn không hạ thủ ngoan độc liền thấy hắn tung sát chiêu hướng phía Tử Thư. Nhận thức này khiến cho Vũ Văn Quân Quyết rất không vui, chiêu thức hạ thủ cũng càng ngày ngoan lệ. Nếu người này nổi sát tâm với Tử Thư, như vậy thì tuyệt đối không thể lưu được.

Vũ Văn Quân Quyết một bên che chở Tử Thư, một bên không lưu tình nữa, từng chiêu trí mạng hướng về phía công tử mặt lạnh kia.

Công tử mặt lạnh cũng nhìn thấu sát tâm của Vũ Văn Quân Quyết, có chút khó tin mà nhìn hắn, tựa hồ không phản ứng kịp, sưng sờ trong chốc lát.

Cũng chính là trong chốc lát này, Vũ Văn Quân Quyết không lưu tình một chưởng đánh về phía công tử mặt lạnh, chưởng lực mạnh bạo, công tử mặt lạnh trong nháy mắt bị đánh nga trên mặt đất, phun ra một búng máu.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn thổ huyết chật vật nằm trên đất, híp mắt, một chưởng đánh tới chỗ trí mạng của công tử mặt lạnh.

Lúc này, công tử mặt lạnh vừa vào cửa chưa nói một câu liền đánh bỗng nhiên không thể nhìn Vũ Văn Quân Quyết, run tiếng nói: “Ngươi muốn….Giết ta?”

Tròng mắt thâm tình cùng nhãn thần bi thương, khiến cho Mộ Tử Thư ở một bên sửng sốt, vị công tử này sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn Quân Quyết?

Vũ Văn Quân Quyết lại không nghĩ nhiều như vậy, cong môi tà mị, nhìn công tử mặt lạnh nhãn thần không có một tia nhiệt độ, hài hước nói: “Phải thì như thế nào?”

Nếu tới giết người thì cũng biết mình có thể bị giết a!

Vậy mà tên công tử mặt lạnh sau khi nghe Vũ Văn Quân Quyết trả lời bỗng nhiên nở nụ cười, cười so với khóc còn khó coi hơn, cõi lòng như tan nát.

Mộ Tử Thư lại sửng sốt, trong lòng nhịn không được có chút đồng tình vị công tử này, muốn lên trước ngăn cản công kích của Vũ Văn Quân Quyết lần nữa.

Đúng lúc này,cửa bao sương lần nữa bị đá mở.

“Dường tay!”

Nam tử mặc hắc bào tiến vào, nhìn công tử mặt lạnh nằm dưới đất, con ngươi hiện lên không nỡ, lập tức bất mãn nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết.

Vũ Văn Quân Quyết thấy người tới thì mỉm cười, chưởng thế trong tay tản ra.

Trên mặt đất công tử mặt lạnh thấp giọng cười, nhắm hai mắt, thừa cơ hội này, không để ý thân thể bị thương, lảo đảo thoát ra khỏi căn phòng.

Hắc bào nam tử thấy hắn rời đi chân đã nghĩ đuổi theo, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì đó, vẫn là nhịn được tâm tình muốn đuổi theo kia, xoay người nhìn Vũ Văn Quân Quyết cả giận nói: “Đi ra ngoài không biết dịch dung sao!”

Lập tức suất ra hai bình thuốc trong lòng ngực, đổ một một chút nước thuốc lau mặt, sau đó xé tấm mặt nạ da người mỏng tanh trên mặt xuống.

Mặt nạ da người được tháo xuống, gương mặt đó cùng với gương mặt của Vũ Văn Quân Quyết giống nhau như đúc!

Mộ Tử Thư mặc dù biết Vũ Văn Quân Quyết cùng đệ đệ song bào thai của hắn giống nhau như đúc, nhưng thời điểm tận mắt thấy vẫn kinh ngạc một chút, đặc biệt khi hai người cùng xuất hiện trước mặt hắn, cái loại tâm tình khiếp sợ này quả thật không có ngôn ngữ nào biểu đạt được.

Vũ Văn Quân Quyết thấy được Mộ Tử Thư kinh ngạc, trấn an cầm tay hắn, hướng về phía hắc bào nam tử kia cười nói: “Xin lỗi, Quân Nhiên, là ta không suy nghĩ chu toàn.”

Không suy nghĩ chu toàn? Rõ ràng là cố ý đi! Mộ Tử Thư bất động thanh sắc liếc nhìn Vũ Văn Quân Quyết.

Hắc bào nam tử kia chính là Vũ Văn Quân Nhiên, cau mày không nói, ném hai bình thuốc cùng mặt nạ trong tay cho Vũ Văn Quân Quyết, trầm giọng nói: “Sau khi ta trở về không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó của ngươi!”

Vũ Văn Quân Quyết thấy đệ đệ nhà mình rời đi, mới kề sát Mộ Tử Thư cười nói: “Xem ra người vừa rồi là ái nhân của Quân Nhiên, nhưng lại coi ta thành Quân Nhiên, coi ngươi là tình địch.”

Mộ Tử Thư cau mày, hắn biết mình gặp rắc rối, may mà Quân Nhiên chạy tới đúng lúc, nếu như giết nhầm ái nhân của Quân Nhiên thì làm thế nào? Đến lúc đó rất có thể sẽ là huynh đệ bất hòa!

“Quân Quyết, công tử kia bị thương rất nặng sao?”

Vũ Văn Quân Quyết làm bộ không phải việc của mình, thái độ cao ngạo, nắm tay người trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, “Không có gì đáng ngại, có chút trọng thương nhưng không nguy hiểm tính mạng.”

Mộ Tử Thư không đồng ý nhìn cái người không có chút ý tứ nào nghĩ lại hành vi chính mình, bất mãn nói: “Nếu Quân Nhiên đã đem mặt nạ da người cho ngươi, thì ngươi đeo lên đi, không muốn lại khiến người ta thêm phiền toái nữa.”

Vũ Văn Quân Quyết tự nhiên cũng không phải vui đùa cấp phiền toái cho đệ đệ nhà mình, xem bộ dáng gấp gáp này của đệ đệ, cũng không muốn chọc hắn thêm nhiều phiền phức, gật đầu đem mặt nạ da người đổi.

Mộ Tử Thư thấy người mình yêu thay đổi khuôn mặt có chút không quen, cũng hơi mất tự nhiên, không khỏi chăm chú nhìn thêm.

Vũ Văn Quân Quyết cười cười nhìn hắn, lại ấn lên môi hắn một nụ hôn.

Mộ Tử Thư car kinh, có chút không rõ nhìn hắn gọi: “Quân Quyết?”

Vũ Văn Quân Quyết vui vẻ, cười ha ha, ôm người vào ngực cười nói: “Là ta, làm sao, thay đổi khuôn mặt liền không nhận ra?”

Mộ Tử Thư đưa tay sờ lên mặt hắn, xúc cảm cùng khuôn mặt thật không giống, không khỏi càng hiếu kỳ hơn, cũng cười nói: “Đương nhiên nhận ra ngươi, chỉ là có chút kỳ quái, mặt nạ da người này có thể lấy giả đánh tráo rồi.”

“Đây là Diệp thần y chỉnh sửa qua rồi, chỉ là trông giống thật nhưng nó cũng là giả.”

Mộ Tử Thư gật đầu, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt này trong chốc lát. Tuy nói là khuôn mặt giả, nhưng sau này ra khỏi cung đều phải cùng gương mặt này ở chung, trong lòng vẫn có chút cảm giác kỳ quái.

Vũ Văn Quân Quyết cũng biết hắn cần thời gian thích ứng, bày đồ ăn ra cho hắn, đùa giỡn nói: “Ăn thêm chút nữa. Gương mặt này dễ nhìn đi nữa cũng nhất định không đẹp bằng ta, Tử Thư nhìn lâu như vậy làm chi?”

Mộ Tử Thư khẽ cười, không để ý tới lời nói đùa của hắn, xốc lên tinh thần ăn sáng.

Vũ Văn Quân Quyết cũng uống non nửa rượu, một bên chia thức ăn, một bên cười nói: “Mới nay thấy mặt của Quân Nhiên có phải rất ngạc nhiên không? Nếu như ngày nào ta cùng với Quân Nhiên đứng một chỗ, Tử Thư còn phân biệt được rõ?”

Mộ Tử Thư dừng đũa, suy nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, mỉm cười, tự tin nói: “Đương nhiên có thể phân biệt được, ngươi cùng người kia tuy tướng mạo giống nhau như đúc, nhưng khí chất lại bất đồng.”

Huống chi, ái nhân của mình như thế nào lại không nhận ra được? Cái loại mùi vị quen thuộc này người khác không thể bắt chước được.

Vũ Văn Quân Quyết cong môi, hiển nhiên rất thỏa mãn đáp án của Tử Thư, lại đắc ý nói: “Luận khí chất, nhất định ta so với Quân Nhiên tốt hơn nhiều, đúng không?”

Mộ Tử Thư cười khúc khích, cũng không trả lời hắn, chỉ lo chính mình vùi đầu dùng bữa. Loại khí chất tốt xấu này dùng phân biệt như thế nào được? Mỗi người đều có một khí chất của riêng mình, bất luận tốt xấu, đều là khí chất riêng biệt của một người. Hai huynh đệ họ khí chất cũng có điểm riêng. Vũ Văn Quân Quyết tuy có khí chất Đế vương, nhưng ngày thường lại có chút không đứng đắn; Vũ Văn Quân Nhiên tuy khí chất ôn hòa, nhưng khi giận lên khí thế cũng không thua kém Đế vương. Nói cho cùng thì hai huynh đệ họ vẫn rất giống nhau.

Sau khi ăn xong, Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư đến khách điếm lớn nhất “Lưu Liên khách điếm” tìm nơi ngủ trọ, sau giờ ngọ hai người thoải mái ngủ trưa thả lỏng thể xác và tinh thần.

Vào bữa tối, Vũ Văn Quân Nhiên vội vã tới.

“Lưu Nam chưa quay trở lại sao?”

Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, rót cho Vũ Văn Quân Nhiên chén trà, thấy hắn uống xong, lúc này mới nói: “Không thấy quay lại, ngươi không tìm được người?”

Vũ Văn Quân Nhiên đè ép lo lắng trong lòng, ngồi đối diện Vũ Văn Quân Quyết, liếc mắt qua Mộ Tử Thư, sau đó lại thở dài.

“Các ngươi hiện tại ở chỗ này, ta phải đi tìm hắn.”

“Cũng không phải hài tử nữa, thế nào lại không khiến người ta bớt lo?”

Trong lòng Vũ Văn Quân Quyết tuy có chút hổ thẹn, nhưng giọng nói nhàn nhạt như chế giễu, khiến Quân Nhưng bẫn mãn trừng mắt với hắn, “Lưu Nam trời sinh tính khí nóng nảy, hay gây thù chuốc oán, còn bị người nào đó đả thương, không tìm được hắn sớm ta lo lắng.”

Vũ Văn Quân Quyết được xưng là người khác cũng không có chút nào áy náy, chẳng qua khuôn mặt trở nên đứng đắn hơn.

“Ảnh vệ ở chung quanh, ngươi phái bọn họ cùng nhau tìm.”

Vũ Văn Quân Nhiên gật đầu, trong lòng lo lắng an nguy cho ái nhân, không muốn ở lâu, đứng dậy rời đi.

Mộ Tử Thư thấy Vũ Văn Quân Nhiên rời đi, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, đệ đệ này dùng khuôn mặt của ái nhân, ái nhân lại dùng khuôn mặt xa lạ, đích thật khiến hắn có chút choáng váng. Hổ thẹn nhìn khuôn mặt ái nhân, Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nói: “Quân Quyết, chúng ta không cùng nhau tìm sao?”

Vũ Văn Quân Quyết câu môi, bày biện đồ ăn sáng cho hắn, “Đừng lo lắng, chuyện của Quân Nhiên tự hắn có thể làm tốt, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi.”

Mộ Tử Thư gật đầu, tiếp tục ăn cơm. Hi vọng Quân Nhiên có thể sớm tìm được ái nhân của mình a! Hắn cũng không muốn hai huynh đệ này bất hòa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio