[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

chương 6: mang thai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, Hộ bộ Thượng thư bị tra ra tham ô nhận hối lộ, cách chức quan. Con gái của Mộ Thượng Thành, Mộ Thi Ngữ không thấy tung tích. Mộ gia cả nhà rời khỏi hoàng thành, từ này về sau không chút tin tức. Mọi người âm thầm suy đoán, là do Mộ Phi nương nương đắc tội Hoàng thượng bị thất sủng, thế nhưng theo tin tức đáng tin, Mộ Phi vẫn được sủng ái như trước.

Lúc người trong hậu cung biết, Mộ Tử Thư không chết, hơn nữa ngày ấy lại cùng Hoàng thượng đi dạo hoàng thành, tâm trạng thất kinh lo lắng, sợ là Hoàng thượng đã biết sự tình trong hậu cung. Nhưng mấy ngày đã qua, Hoàng thượng vẫn không có nghiêm phạt gì, chúng nhân trong hậu cung dần an tâm trở lại. Nghĩ thầm, Mộ Phi ở trong lòng Hoàng thượng chỉ đến thế thôi, nếu Hoàng thượng vẫn chẳng quan tâm đến hậu cung như trước, các nàng liền chẳng phải sợ.

Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Vũ Văn Quân Quyết khó có được lúc rảnh rỗi, như muốn đến Nguyệt điện cùng Mộ Tử Thư chơi cờ. Bộ bàn cờ trước mặt mua ở hoàng thành, cả bàn cờ là ngọc bích, quân cờ màu trắng chế tạo từ bạch ngọc, quân cờ màu đen làm từ hắc ngọc, cực kỳ tinh xảo. Mộ Tử Thư liếc mắt liền thấy thích, Vũ Văn Quân Quyết cũng rất thích bộ cờ này, thế nhưng chỉ có một bộ, liền mua tặng cho Mộ Tử Thư. Hai người lúc này tập trung đánh cờ, thường thường đều phải chơi trên dưới mấy ván.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn quân cờ đen trên bàn rơi vào bẫy, không khỏi cười nhẹ một tiếng:

“Tử Thư gần đây tài đánh cờ có tiến bộ”

Mộ Tử Thư chẳng bao giờ thắng nổi Vũ Văn Quân Quyết, có thể làm cho hắn kinh ngạc, tâm tình cũng vô cùng tốt, cười nói:

“Nhờ có Hoàng thượng hết lòng chỉ bảo.”

Nhìn Mộ Tử Thư khó có được bộ dáng vui vẻ, Vũ Văn Quân Quyết cong môi cười, không nhanh không chậm hạ xuống một quân cờ, trùng hợp chui vào một chỗ trống, phá bẫy của Mộ Tử Thư bày ra.

Nụ cười trên mặt Mộ Tử Thư trong nháy mắt cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vũ Văn Quân Quyết suy nghĩ giải chiêu cờ nguy hiểm này.

Ý cười trên mặt Vũ Văn Quân Quyết càng sâu, không hề cắt đứt suy nghĩ của hắn, chỉ bưng chén trà lên chậm rãi thưởng thức.

Mai công công thấy hoàng thượng và công tử cứ như kỳ phùng địch thủ, cười một chút bưng đến một đĩa điểm tâm.

“Hoàng thượng, công tử, đây là điểm tâm mới làm xong”

Mộ Tử Thư bị một mùi thơm nồng đánh thức, mùi hương quá nồng, hắn cảm giác mình có chút hít thở không thông, trong dạ dày cũng khó chịu đảo loạn, đột nhiên đầu cũng mơ màng choáng váng, thấy không rõ sự vật trước mặt, ngón tay đang cầm quân cờ trắng cũng đột nhiên rơi xuống bàn cờ, phát sinh thanh âm thanh thúy.

“Tử Thư!”

Vũ Văn Quân Quyết phát hiện Mộ Tử Thư có điểm không đúng, vội vã đi tới bên cạnh hắn đem Mộ Tử Thư suýt ngã xuống ôm vào trong lòng. Mộ Tử Thư muốn nói chuyện, thế nhưng đầu lại quá choáng váng, cũng không biết bản thân có hay không đem chuyện nói ra, chỉ có thể dựa vào trong lòng Vũ Văn Quân Quyết để giảm bớt chóng mặt trước mắt.

“Còn không mau gọi thái y tới!”

Mai công công vội vã hướng thái y viện chạy đi.

Vũ Văn Quân Quyết cẩn thận ôm Mộ Tử Thư tới cuối giường ngồi xuống, cởi ngoại bào của hắn, đưa hắn nhét vào trong chăn.

Mộ Tử Thư nằm ờ trên giường choáng váng và buồn nôn có chút giảm bớt, trước mắt cũng dần dần sáng tỏ.

Vũ Văn Quân Quyết đem bàn tay nhỏ hơn bàn tay mình một vòng của hắn nắm chặt, lướt nhẹ trên trán hắn, lo lắng hỏi: “Làm sao?”

Mộ Tử Thư cảm nhận được ấm áp trên tay, khóe miệng giãn ra một nụ cười, “Không có việc gì, có thể là hơi mệt chút.”

Gật đầu, Vũ Văn Quân Quyết vươn một bàn tay đặt lên mắt hắn, “Nhắm mắt, nghỉ ngơi một chút.”

Mộ Tử Thư ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi thật dài vuốt qua lòng bán tay của Vũ Văn Quân Quyết, như là ở trong tim hắn quấy nhiễu một chút. Vũ Văn Quân Quyết cầm tay Mộ Tử Thư trong tay, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, làm cho lông mi Mộ Tử Thư khẽ rung.

Thái y rất nhanh thì chạy đến, thấy hoàng thượng ở đó, tuyệt không giám lơ là, cẩn thận vì Mộ Tử Thư hết lần này đến lần khác chuẩn đoán thật chính xác, mồ hôi không ngừng chảy xuống.

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Mộ phi nương nương, Mộ phi nương nương đây là có tin mừng!”

Vũ Văn Quân Quyết trong mắt sáng ngời, “Không sai?”

“Đúng vậy Hoàng thượng, vi thần chuẩn đoán nhiều lần nên rất chính xác, nương nương đúng là hỉ mạch, đã mang thai nửa tháng.”

Mang thai nửa tháng, như vậy tính ra, ngày hai mấy tháng năm thì có hài tử.

Vũ Văn Quân Quyết lúc này mới yên tâm lại, bầu không khí quanh thân cũng ấm áp rất nhiều, “Hảo, lui xuống dưới lĩnh thưởng.”

Thái y âm thầm kinh ngạc, hắn thân là thái y đứng đầu, cái gì chưa thấy qua? Mấy năm nay các vị nương nương trong hậu cung liên tục truyền ra tin vui, không thấy Hoàng thượng để tâm, lúc một đám không giữ lại được hài tử, cũng không thấy Hoàng thượng thương tâm, hôm nay Mộ phi nương nương có thai Hoàng thượng rõ ràng thật cao hứng! Xem ra quả nhiên giống như lời đồn, Mộ phi quả nhiên được sủng ái, xem ra phải nhắc nhở thái ý khác cẩn thận hầu hạ.

“Chờ một chút.” Mộ Tử Thư đột nhiên gọi thái y đang rời đi lại.

Thái y mang theo nghi vấn vội vã cung kính trở về.

“Nương nương có gì phân phó?”

“Làm phiền thái y tạm thời không nên đem việc bổn cung có thai truyền đi.”

Thái y có chút khó hiểu đưa mắt nhìn Vũ Văn Quân Quyết.

“Theo lời Tử Thư nói đi.”

“Vâng, Mộ phi nương nương hôm nay chỉ là không may cảm phong hàn, cũng không có chuyện gì khác.” Thái y nhanh trí sau khi trả lời thì lui ra ngoài.

Mai công công cũng đi theo phía sau thái y, vui vẻ ra ngoài thuận tiện đóng cửa lại.

Người không phận sự vừa đi, Vũ Văn Quân Quyết trên mặt liền lộ ra ý cười, bàn tay cách lớp chăn nhẹ vỗ về bụng dưới Mộ Tử Thư, “Trẫm mấy ngày liền nỗ lực quả nhiên không uổng phí, chúng ta đã có hoàng nhi.”

Mộ Tử Thư lúc này bị Vũ Văn Quân Quyết chọc cho trên mặt ửng đỏ, cũng không biết vì sao, rõ ràng ngay từ đầu nghi ngờ long loại chỉ là một hồi giao dịch, thế nhưng nghe được chính mình mang thai hài tử của Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư trong lòng vui mừng khó có thể nói lên lời. Lúc này thấy Vũ Văn Quân Quyết bởi vì mình có hài tử của hắn mà vui vẻ, càng thỏa mãn không nói lên lời.

Đang suy nghĩ thì một bàn tay đặt lên mắt hắn.

“Ngủ một lát đi.”

Mộ Tử Thư thấy tay của Vũ Văn Quân Quyết, liếc mắt ra phòng ngoài, “Bàn cờ còn chưa có chơi xong.”

Vũ Văn Quân Quyết cười khẽ, thẳng thắn cởi ra ngoại bào, ôm Mộ Tử Thư vào trong ngực.

“Chờ ngươi tỉnh ngủ lần nữa không muộn, ngươi không muốn nghỉ ngơi, nhưng hoàng nhi của chúng ta cũng mệt mỏi.”

Mộ Tử Thư bị một câu “Hoàng nhi của chúng ta” của Vũ Văn Quân Quyết chọc cười, cũng không tranh chấp nữa, an tâm dựa vào trong lòng Vũ Văn Quân Quyết nhắm mắt đi vào giấc ngủ, khi đó Mộ Tử Thư tự nói với bản thân loại ấm áp này không phải mình có thể tham luyến, nhưng bây giờ chính mình có lẽ đã sớm đắm chìm trong đó, nếu không hắn sẽ không vì mang thai hài tử của người kia mà cao hứng như thế?

Chỉ là, Vũ Văn Quân Quyết, ngươi đối với ta có hay không cũng là bất đồng vậy? Loại ấm áp này ta có thể tham luyến bao lâu? Nếu như ngươi đột nhiên bứt ra, ta còn có thể hay không bình thản như nước mà tiếp nhận.

Ngày thứ hai, Vũ Văn Quân Quyết âm thầm phái hai ảnh vệ bảo hộ Mộ Tử Thư.

“Tác Tây, cẩn thận nhìn đám người hậu cung kia, các nàng thích nháo cứ để các nàng nháo, thế nhưng không được để Tử Thư bị thương.”

“Tuân lệnh, tiểu nhân sẽ chú ý.” Tác Tây âm thầm kinh ngạc, Hoàng thượng trước đây tuy rằng đúng là đối Mộ Tử Thư tương đối để bụng, nhưng đúng là không can thiệp chuyện hắn cùng người trong hậu cung tranh đấu, thế nào sau một đêm lại quan tâm như vậy?

Vũ Văn Quân Quyết nhìn ra nghi vấn của hắn, khó có được hảo tâm giải thích: “Tử Thư mang thai hoàng nhi của trẫm.”

Tác Tây hôm qua không có cùng Vũ Văn Quân Quyết đi Khuynh Nguyệt điện, bởi vậy không biết, bây giờ suy nghĩ một chúy, Tác Tây co rút khóe miệng, Hhoàng thượng từ khi nào quan tâm hài tử của mình như vậy, chỉ sợ đứa bé kia cũng là liên quan Mộ phi nương nương mà thôi.

“Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng thượng rốt cục có hoàng tử xuất thế, còn đây là phúc khí của hoàng triều a.”

Vũ Văn Quân Quyết tâm tình vô cùng tốt, không để ý trong lời Tác tây có một tia trào phúng, đại bất kính, cước bộ nhẹ nhàng đi đến bên bàn đọc sách ngồi xuống, cầm lấy tấu chương phê duyệt.

“Hoàng thượng, mười lăm tháng bảy là ngày ngài và Vương gia sinh nhật tuổi.”

Vũ Văn Quân Quyết như trước nhìn tấu chương, hơi thiêu mi: “Làm sao? Bất quá là sinh nhật tuổi, trẫm không có ý làm lớn.”

Tác Tây gật đầu, chần chừ một hồi mới nói: “Tiểu nhân biết được ngài không có ý làm lớn, chỉ là láng giềng Trung Quốc và quốc gia Mặc Sĩ đưa tới lễ vật chúc mừng.”

“Được, trẫm sẽ viết thư biểu thị cảm tạ.”

“Quốc gia Mặc Sĩ phái sứ thần là công chúa Tương Mạn Hoàn tới, hình như có ý hòa thân, tiểu nhân nghĩ có phải hay không phái người đi nghênh đón?”

Vũ Văn Quân Quyết rốt cục để tấu chương trong tay xuống, cười như không cười nói: “Mạn Hoàn công chúa? Bào muội mà Mạc Sĩ Thịnh thương yêu nhất? Hắn có cam lòng?. Ngày nay thiên hạ yên ổn, đâu cần hòa thân, Mạc Sĩ Thịnh hẳn là lo lắng Vũ Văn hoàng triều nhân tài đều quy thuận, phái đến một nội gián mà thôi.”

Tác Tây nhíu nhíu mày, thử hỏi: “Như vậy, Tương Mạn Hoàn công chúa đúng là mối nguy?”

“Không, nếu tới, há lại không thu? Phái người ngênh tiếp, phong phi ban thưởng điện, đến lúc đó ngươi xem sắp xếp mọi việc thuận lợi. Mạn Hoàn công chúa cũng là một chủ nhân lợi hại, Tử Thư bây giờ mang bầu, để công chúa kiềm chế hậu cung, cũng không lo nữ nhân này ngày ngày đối phó Tử Thư.”

Xem ra hoàng thượng lần này thực sự quyết định để tiểu hoàng tử chào đời, nghĩ đến sau đó hậu cung có một bé con chạy tới chạy lui, Tác Tây thật hài lòng gật đầu.

“Hoàng thượng, Vương gia dường như vẫn còn bị vây hãm ở Trần giáo, e rằng sẽ không hồi cung cùng Hoàng thượng trải qua sinh nhật được.”

Vũ Văn Quân Quyết nhếch mép:”Đừng động hắn, với võ công và địa vị của hắn còn sợ mất đi Trần giáo? Nhất định là bị giáo chủ mê tâm đi.”

Tác Tây thầm thở dài một hơi, sợ rằng lúc này hai huynh đệ đều bị nam nhân mê tâm đi, hoàn hảo Mộ công tử không chịu thua kém tài cán vì Hoàng thượng sinh hài tử, bằng không thái tử cũng chỉ có thể được lựa chọn từ thế tử của các vương gia khác.

Mộ Tử Thư mặc dù trong người mang bầu, nhưng không ngờ rằng hàng ngày làm việc và nghỉ ngơi so với trước kia không thay đổi, chỉ là dễ mệt mỏi hơn mà thôi.

Hỏi Lan, Hỏi Mai biết được công tử có thai, tuy rằng trong lòng có nhiều lo lắng, nhưng vẫn là cực kỳ vui vẻ, so với trước kia càng thêm chú ý an toàn của Mộ Tử Thư, mỗi ngày cơm nước đều muốn đích thân cai quản Trù phòng, chỉ sợ có người âm thầm dùng độc.

“Công tử, người đã xem sách một canh giờ, nghỉ ngơi môt chút đã.”

Mộ Tử Thư tuy rằng nghĩ các nàng lo lắng thái quá, nhưng vì để cho các nàng yên tâm, vẫn là nghe lời đem sách cầm trong tay buông xuống.

“Ta không sao, các ngươi sau này cũng không cần nhìn chằm chắm ngự thư phòng.”

Hỏi Lan, Hỏi Mai kinh hãi, Hỏi Lan vội vàng nói: “Công tử, làm sao có thể, hậu cung lòng người hiểm ác đáng sợ, vì tiểu hoàng tử chúng ta không thể không để tâm!”

Hỏi Mai ở một bên cũng gật đầu, “Công tử, hậu cung nhiều năm qua không có một vị hoàng tử công chúa, có thể thấy được thủ đoạn ngoan độc của chúng, công tử không đề phòng lòng người như vậy trăm triệu lần không thể được.”

Mộ Tử Thư hé miệng cười, cũng không phản bác các nàng, chỉ nói: “Hậu cung vốn không biết ta mang bầu, các ngươi mỗi ngày đi đến nhìn chằm chằm ngự thư phòng, ngược lại sẽ khiến người chú ý, đến lúc đó thật đúng là khó lòng phòng bị.”

Vừa nói như vậy, Hỏi Lan Hỏi Mai cũng hiểu ý Mộ Tử Thư, cũng hối hận chính mình thiếu chút nữa lợn lành chữa thành lợn què.

“Ý công tử muốn nói, nô tỳ đã hiểu.”

“Không cần lo lắng quá, vạn sự cẩn thận một chút là được. Hài tử này, nếu Hoàng thượng thực sự muốn, lưu lại không khó; nếu Hoàng thượng không quan tâm, phòng thế nào đi nữa cũng là vô dụng.”

Mộ Tử Thư nói không sai, hài tử có muốn hay không, lưu lại hay không, kỳ thực quyết định cuối cùng là ở trong tay Vũ Văn Quân Quyết. Nếu hắn thật sự muốn đứa bé này, hậu cung dù có hiểm ác đến mức nào đi nữa cũng không thể qua nhiều năm như vậy mà vẫn không có đứa bé nào, nói một cách thẳng thừng Vũ Văn Quân Quyết không muốn, không coi trọng, những người hậu cung cũng sẽ không kiêng nể gì.

Vũ Văn Quân Quyết, hài tử của chúng ta, ngươi là muốn hay không?

Mộ Tử Thư khóe miệng chậm rãi vẽ một độ cung, tiếp tục cầm sách lên nghiêm túc xem.

Hỏi Lan, Hỏi Mai nhìn công tử mỉm cười, ngực đột nhiên liền an tâm không ít. Không sai, Hoàng thượng đối công tử tốt như vậy, công tử nhất định có thể đem tiểu hoàng tử bình an sinh hạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio