Sau khi Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên ở bên nhau được nửa năm, hai người đã xảy ra chiến tranh lạnh đầu tiên, là Lục Cảnh Niên đơn phương tuyên chiến.
Nguyên nhân chỉ là một vấn đề rất nhỏ, đối với Dư Tri Ý mà nói thì là chuyện không đáng kể gì.
Cửa hàng hoa Dư Hương được mở rộng, quán nước cách vách của Đàm Vĩ không kinh doanh nữa, cậu hợp tác với bạn mở một công ty du lịch, tối nào tan làm cũng chạy tới tiệm của Úc Lê làm trợ thủ, gian bên kia được Dư Tri Ý đập tường nối thông với cửa hàng bán hoa.
Lầu hai được quy hoạch làm phòng dạy cắm hoa, mới đầu Lục Cảnh Niên chỉ thuận miệng nói vậy, có nhiều người đến đây mua hoa đều nói không biết cách cắm hoa, mua về cũng chỉ tùy tiện cắm vào lọ vào bình, lúc nào cũng cảm thấy không được đẹp.
Dư Tri Ý đăng ký một khóa học online dạy cắm hoa ở trên mạng, học xong thì đưa tài khoản chính thức cho nhóm khách hàng, nhưng lúc nào cũng có người bình luận hỏi mấy vấn đề linh tinh như chăm sóc thế nào, mấy ngày đổi nước một lần, Lục Cảnh Niên nói: "Hay mở luôn một lớp dạy học đi, anh thấy có nhiều người muốn học lắm."
Người nói vô tình người nghe có ý, Dư Tri Ý trước tiên thử ở nước với bạn bè mình, rất nhanh đã có người hưởng ứng, ai cũng bảo ông chủ Dư khai giảng nhanh chút, học phí bao nhiêu cũng được, bản thân đang nhàn rỗi, muốn nâng cao trình độ thường thức, tu thân dưỡng tính, vun đắp tình cảm.
Nói là làm, thừa dịp Lục Cảnh Niên đi làm, Dư Tri Ý một mình dọn hết lầu , những thứ không cần thì vứt đi, còn lại đưa hết lên lầu , một người làm suốt một ngày, cuối cùng lúc bê bàn ghế sô pha với chú dọn vệ sinh, anh bị ghế sô pha đập trúng chân.
Lúc ấy không cảm thấy đau gì, chỉ có hơi nhức, lát sau tháo giày ra mới thấy móng chân cái đã bị nứt, chân ghế sô pha bằng sắt đập trúng một phát không nhẹ.
Anh cố nhịn đau rửa vết thương, sau đó bôi thuốc cồn Vân Nam.
Buổi chiều Lục Cảnh Niên đi làm về, anh không nói gì, ngồi dưới lầu vẽ bản thiết kế cho lầu .
Bình thường lúc Lục Cảnh Niên đi làm về anh sẽ chạy ra đón rồi xách túi thức ăn giúp hắn, thức ăn đều là Lục Cảnh Niên sau khi tan làm mua trên đường về nhà, hôm nay cũng như vậy, hắn tay trái xách thức ăn, tay phải xách kiếm hoa mai đưa cho Dư Tri Ý: "Không phải em nói lâu rồi không được ăn sao? Hôm nay anh đúng lúc gặp được, mua cho em."
Dư Tri Ý chỉ chỉ mặt bàn: "Anh để đây đi, lát nữa em ăn."
"Anh lên lầu nấu cơm."
"Được."
Chờ đến khi Lục Cảnh Niên nấu xong cơm tối xong đi xuống, kiếm hoa mai trên bàn vẫn còn nguyên, chưa bị ai động vào, Lục Cảnh Niên thở dài đi tới nắm lấy cây bút trên tay anh: "Đừng vội, ăn cơm trước đã."
"Được, anh lên trước đi, em lên sau, pha giúp em một bình trà nhé, hôm nay em muốn uống trà."
Lục Cảnh Niên đáp một tiếng "Được" rồi đi lên lầu, càng đi càng cảm thấy không ổn, anh chưa bao giờ uống trà trước khi ăn cơm, lúc nào cũng ăn xong rồi mới ngồi nhâm nhi với Lục Cảnh Niên, còn cả kiếm hoa mai nữa, bình thường cho dù anh không ăn cũng trước tiên sẽ kêu Lục Cảnh Niên ăn, hôm nay lại không nói gì hết.
Lục Cảnh Niên đi đến cầu thang lầu lại vòng xuống, mới đi được mấy bước đã thấy Dư Tri Ý khập khiễng đi lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Dư Tri Ý khẽ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, "Em có thể giải thích."
Sắc mặt Lục Cảnh Niên đen như đáy nồi, đi tới bế Dư Tri Ý lên: "Anh đợi lời giải thích của em."
Về đến trên lầu, Lục Cảnh Niên đặt anh ngồi xuống, hắn ngồi xổm nhìn bàn chân anh, ngón chân bị sưng to, xung quanh là máu bầm, Dư Tri Ý nhìn sắc mặt hắn kể lại chuyện sáng hôm nay, Lục Cảnh Niên không nói lời nào dọn bữa tối ra, hai người ăn xong bữa.
Cơm nước xong thì đặt xe, hắn không để ý Dư Tri Ý có đồng ý hay không, bế anh vào trong xe, "Anh đưa em đi đâu vậy?"
"Bệnh viện."
"Anh Niên, không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, qua mấy ngày là khỏi."
Lục Cảnh Niên mặc kệ anh, cũng không để ý đến ánh mắt tò mò của người lái xe, anh nói: "Làm phiền đến bệnh viện thành phố."
Dư Tri Ý biết không xoay chuyển được gì đành im lặng, lúc đến bệnh viện thì vào khám, vẻ mặt của bác sĩ như là thấy nhưng không thể trách, hỏi anh vì sao lại bị thương, bị thương lúc nào, đã dùng thuốc gì xử lý, Dư Tri Ý trả lời từng câu một, Lục Cảnh Niên đứng bên cạnh càng nghe càng đen mặt.
Bác sĩ viết hóa đơn đưa cho Lục Cảnh Niên: "Đi thanh toán đi, thanh toán xong thì đưa hóa đơn đến cho tôi."
Lục Cảnh Niên chạy đi thanh toán, lại chạy về tìm bác sĩ, bác sĩ bảo Dư Tri Ý ngồi lên giường khám bệnh, nói: "Phải nhổ móng, hơi đau một chút, cậu chịu khó nhịn."
Tim Lục Cảnh Niên run lên, "Không tiêm thuốc tê sao?"
"Đương nhiên là có, nhưng hết thuốc tê rồi thì cũng sẽ đau, không dùng thì tốt hơn."
Lục Cảnh Niên còn muốn nói gì nữa Dư Tri Ý kéo anh lại: "Được, tôi biết rồi, chúng ta có thể bắt đầu."
Trong lúc bác sĩ khử trùng, Lục Cảnh Niên ôm lấy Dư Tri Ý vào lòng, bàn tay che mắt anh của hắn run lên.
Sau khi xử lý xong lại tiêm một mũi chống viêm, dặn dò tránh không được để dính nước, Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên lại ngồi xe về nhà, suốt đoạn đường Lục Cảnh Niên nắm chặt lấy bàn tay Dư Tri Ý, không nói lời nào, mặc kệ Dư Tri Ý luyên thuyên chọc cười, hắn cũng không hé một tiếng.
Về đến nhà, hắn bế Dư Tri Ý vào phòng tắm lau người, không tắm rửa, sợ chân bị đụng nước, hắn vắt một chiếc khăn lau người giúp anh, Dư Tri Ý kéo kéo tay hắn: "Vẫn giận à?"
"Ừm."
"Đừng giận nữa mà, em sai rồi."
"Sai ở đâu."
Dư Tri Ý cười mỉm, "Em không nên bị thương mà không nói gì với anh."
"Còn gì nữa?"
Dư Tri Ý không nghĩ ra, chỉ có thể miết miết lòng bàn tay hắn.
Lục Cảnh Niên bế anh về phòng ngủ, "Em muốn dọn đồ ở lầu cũng được, anh có thể hỗ trợ em, em làm cái gì anh cũng có thể giúp em, những chuyện như dọn bàn ghế tại sao em không nói với anh, ngày kia là thứ , cuối tuần anh đều ở nhà, anh có thể làm, hay là em nghĩ anh làm không được?"
"Không phải, em chỉ muốn cuối tuần anh được nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Vậy nên em nghĩ em làm hết thì anh sẽ vui vẻ? Không phải chúng ta đã nói sẽ làm mọi thứ cùng nhau sao?"
"Anh Niên, em xin lỗi."
Mấy ngày sau, Lục Cảnh Niên đều sáng dậy sớm nấu cơm, buổi trưa gọi xe về nấu cơm, buổi tối cũng chờ hắn về mới nấu cơm, ban ngày cửa hàng hoa có Úc Lê lại giúp, Dư Tri Ý chỉ có thể ngồi ở quầy thu ngân tính tiền gói hoa.
Lục Cảnh Niên vẫn còn đang giận, Dư Tri Ý lúc đầu còn dỗ dành, sau lại cố ý mặc kệ, để xem hắn giận nhiều hơn hay thương nhiều hơn.
(Giận thì giận mà thương thì thương.)
Thứ , Lục Cảnh Niên tan làm về nhà, Dư Tri Ý không có ở lầu , Úc Lê nói anh thấy khỏe nên đã lên lầu nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Niên nhanh chóng chạy lên lầu, vừa mới đến lầu nhìn một cái đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, Dư Tri Ý nằm trên sô pha, một tay buông thõng xuống dưới, cốc nước lăn trên mặt đất nước chảy loang lổ, hắn chạy tới ôm lấy Dư Tri Ý: "Em sao vậy?"
Dư Tri Ý ôm đầu: "Đau đầu, ngực cũng đau, cả người đều đau, có thể là do chân bị nhiễm trùng."
"Đi bệnh viện."
"Đợi chút, đợi chút," Dư Tri Ý cắt ngang lời anh, "Trước khi đi bệnh viện thì giải quyết xong hai chuyện này đã."
Lục Cảnh Niên bế anh vào trong phòng ngủ, lấy quần áo trong tủ ra, "Trước tiên đi bệnh viện, trên đường lại nói sau."
"Nhanh thôi, chỉ có hai câu, thứ nhất, anh còn muốn giận em đến khi nào?"
"Anh không giận em, không giận chút nào, anh chỉ là đau lòng em, anh không thể thay em bị thương, anh chỉ đanh phạt mình, phạt không được nói chuyện với em, em nghĩ mấy ngày nay không nói chuyện với em anh sống tốt lắm sao?"
"Câu thứ hai, nếu em nói cho anh biết em lừa anh, anh có giận em không?"
"Không giận, được rồi, nói xong rồi, thay quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện."
Dư Tri Ý nghiêm túc nói: "Nói xong rồi, lúc nãy là em giả vờ, không bị nhiễm trùng, không đau đầu."
Động tác thay quần áo của Lục Cảnh Niên dừng lại, bật cười thành tiếng: "Em đó, mấy tuổi rồi còn làm cái trò này."
"Mấy tuổi cũng dùng được, anh chỉ ăn chiêu này thôi."
Lục Cảnh Niên nhẹ nhàng thở ra, cúi người dùng sức hôn Dư Tri Ý, "Ừm, chỉ cần là em, anh đều ăn."
Nửa tháng sau, vết thương trên chân lành lại, lầu cũng được trang hoàng xong, lớp học chính thức khai giảng ngày tháng .
Ngày tháng , Dư Tri Ý treo một biển trước cửa, bên trên viết viết: Ông chủ có việc, nghỉ mấy ngày, hẹn gặp lại vào ngày tháng .
Dư Tri Ý dẫn Lục Cảnh Niên ngồi máy bay về Vũ Hán, anh phải quay về thực hiện lời hứa, học sinh của anh còn đang chờ.
Xuống máy bay, Lục Cảnh Niên trước tiên đến trung tâm thương mại mua một đống đồ từ hoa quả, sữa, bột mè, đến thùng ngâm chân, máy massage, nếu không phải Dư Tri Ý ngăn lại thì hắn còn mua luôn nhân sâm nhung hươu.
"Anh bình thường có phải là người tiêu xài hoang phí đâu, hôm nay bị sao vậy, toàn mua mấy đồ không cần thiết?"
"Không phải lãng phí tiền hay không, mua sẽ tốt hơn không mua, chú gì có dùng hay không là một chuyện, mua mấy thứ này để bày tỏ tâm ý của anh, với cả, anh cũng không muốn để em phải khó xử."
"Mua thì mua, nhưng mà ý của em là anh mua nhiều quá, đây là cái gì? Máy rửa mặt đúng không? Anh mua cho ai dùng?"
Lục Cảnh Niên sửng sốt, "Lúc nãy anh không nhìn kỹ, tưởng nó là máy massage, lỡ mua rồi thì cứ cầm đi, để cho dì dùng."
Trước khi về Dư Tri Ý đã nói trước với bố mẹ, anh nghĩ lúc về ít nhất cũng sẽ ăn được bữa cơm, đợi khi tới nhà rồi, trong nhà đầy người toàn các bà cô chú bác, một ông bác đứng trước màn hình máy chiếu chỉ vào máy bảo vệ sức khỏe mới được sản xuất, giảng giải đến mức nước miếng văng tứ tung, đừng nói ăn cơm, ngay cả chỗ để ngồi còn không có, thấy Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên đi vào, mẹ Dư kéo hai người vào trong phòng ngủ, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại về đây?"
"Mẹ, hôm trước con mới gọi điện thoại nói sẽ về mà."
"Mẹ tưởng anh nói muốn về là về Vũ Hán, không nghĩ là về nhà, hay hai đứa trốn trong này một lúc, chờ nửa tiếng nữa bên ngoài xong việc thì hẵng ra."
Trái tim Dư Tri Ý như bị đóng băng, anh nói: "Không cần đâu, mẹ đây là bạn trai con, hôm nay con về là muốn giới thiệu anh ấy với bố mẹ."
Lục Cảnh Niên lễ phép gọi một tiếng Chào dì, mẹ Dư ậm ờ, cầm lấy đồ trong tay hắn để bên cạnh giường.
"Người cũng thấy rồi, con thấy bố với mẹ đang rất tốt, trong nhà còn lắp cả máy chiếu, nhìn hai người con cũng yên tâm, mẹ cứ tiếp tục đi, chúng con đi trước."
"Ơ, Tiểu Ý, đợi đã."
Dư Tri Ý dừng bước, anh tưởng mẹ muốn giữ mình lại ăn cơm, cho dù không tiện ở lại nhưng như vậy cũng đã đủ thể hiện tình cảm, nhưng anh chỉ chở được một câu rét lạnh: "Anh có thể đổi những thứ này thành tiền được không? Mẹ sẽ mua mấy thứ khác, chuyên gia dinh dưỡng của bọn mẹ nói người già không thể ăn được loại hoa quả này, dễ bị bệnh tiểu đường, sữa này cũng không được uống nhiều, bố mẹ anh có đủ chất dinh dưỡng rồi, không cần phải bồi bổ thêm mấy thứ này...."
"Anh Niên, chúng ta đi thôi."
Lục Cảnh Niên đuổi theo Dư Tri Ý, đứng ở cầu thang ôm lấy anh, vuốt ve sống lưng anh, nói "Đừng buồn, không phải ai sinh ra cũng thuận buồm xuôi gió.
Em nói muốn ăn mì khô đúng không? Anh chưa ăn bao giờ, em dẫn anh đi nhé?"
"Được, không chỉ mì khô, cả bánh tổ, yến chưng trứng, đậu bì (doupi), cá Vũ Xương, kẹp củ sen nữa."
"Bây giờ đi?"
"Đi."
Hai người đi tới phố ẩm thực, ăn từ đầu phố đến cuối phố, ăn đến mức Lục Cảnh Niên phải đầu hàng, "Ông chủ Dư, ăn không nổi nữa, ngày mai lại tại chiến, hôm nay về nghỉ ngơi thôi."
Buổi tối, Dư Tri Ý dẫn Lục Cảnh Niên đi dạo nơi Dư Tri Ý ở khi còn bé, uống sữa đậu này mà Dư Tri Ý từng uống, đi trên con đường màu xanh Dư Tri Ý từng đi, từ đầu tới cuối bàn tay hai người vẫn đan chặt vào nhau.
Dù sau lưng là vỡ nát, trước mặt là đau thương, đều không sao hết, vì ít nhất còn có một người sẽ luôn đứng ở phía sau, thay bạn chữa lành những vết thương.
Cuối cùng đến ngày hẹn chụp ảnh tốt nghiệp, thứ ngày tháng .
Tất cả học sinh đều rất vui mừng khi thấy Dư Tri Ý, mấy thành phần nhiệt tình phấn khích chạy ào tới muốn nhấc bổng anh lên, hét lớn, "Thầy Dư, thầy về rồi, thầy thật sự không lừa bọn em!"
Các nữ sinh ngượng ngùng lau khóe mắt, trộm chụp ảnh.
Ngày đó trời rất đẹp, bầu trời trong xanh, bọn họ chụp hình ở trên sân cỏ, bên bờ hồ, trước cổng trường, lưu lại những khuôn mặt tươi cười, tất nhiên cameraman là anh Lục.
Chụp ảnh xong, Dư Tri Ý mời mọi người đi ăn, cả bọn nhao nhao kéo nhau tới quán ăn đã đặt trước, Lục Cảnh Niên nhìn thấy Dư Tri Ý cười đùa với học sinh, trái tim hắn cũng nở nụ cười theo, những tiếc nuối đã được lấp đầy, dù không phải hoàn mỹ nhưng là tốt nhất ở thời điểm hiện tại.
.