[Đam Mỹ] Dư Hương

chương 56: 56: phiên ngoại 4 lương côn x hứa thành văn

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Thành Văn sinh năm , là công sức của nhà họ Hứa đốt hương cầu nguyệt trước mặt bao nhiêu vị thần, trước cậu còn có người chị gái.

Chị gái đầu chết non trong một trận sốt rét ngày đông, chị gái thứ hai lên tuổi đã đứng trên ghế nấu cơm, chị gái thứ ba vừa mới sinh ra đã bị bế cho một hộ gia đình không có con cái thôn kế bên, đến khi Hứa Thành Văn ra đời, nhà nuôi chị ba sinh được một đứa con trai, chị ba bị trả trở về.

Nói Hứa Thành Văn được cha mẹ ngậm trong miệng mà nuôi cũng không ngoa, hồi đó nghèo khó, cha mẹ đều ở nhà trồng trọt làm ruộng, nhà nào cũng nghèo như nhau, trong nhà có một con gà mái mỗi ngày đẻ được hai quả trứng, toàn bộ đều để cho Hứa Thành Văn ăn, hai chị gái nhìn cũng không được nhìn, lúc nào cũng bị mẹ mắng, "Con gái là của người ta, ăn uống sung sướng thì sau này gả thể nào được, cho dù gả về nhà chồng cũng phải biết giữ ý không thể làm hà họ Hứa chúng ta mất mặt được."

Năm mới cuối cùng cũng được một bữa sủi cảo cơm thịt, nhưng gần như là cả nhà nhìn Hứa Thành Văn ăn, cha mẹ, chị gái, gắp hết thịt của mình cho cậu, hồi còn nhỏ không hiểu gì, lúc nào cũng thầm vui, các chị đều không có, chỉ có một mình cậu được ăn.

Đến một năm, có một người một chiếc xe đẩy tay, trên xe chở đầy táo, thời đó có cơm ăn là may lắm rồi, làm gì có hoa quả mà ăn, Hứa Thành Văn chạy về nhà nói với mẹ: "Mẹ, bên ngoài có nhiều táo lắm."

Mẹ Hứa không nói gì chạy ra xem, một lát sau quay về, lấy một bao đậu nành cầm đi đổi mấy quả táo, Hứa Thành Văn ôm táo vui vẻ gặm, chị nhỏ hỏi cậu: "Cho chị mượn táo ngửi một chút được không? Chị không ăn đâu."

Hứa Thành Văn hào phóng đưa cho mỗi chị một quả, "Cho hai chị ăn, em còn có quả, hai chị mỗi người một quả."

Hai chị vui vẻ cầm lấy, lại không nỡ ăn giấu dưới chăn bông, đến tối bị mẹ phát hiện, hai chị gái bị cha Hứa đánh rất thảm, mặc kệ Hứa Thành Văn ở bên xin tha, nói là chính cậu cho hai chị không muốn lấy, cha mẹ lại căn bản không nghe, lúc ấy Hứa Thành Văn chỉ ước mình có thật nhiều cây táo.

Dần dần tuổi tác lớn hơn, Hứa Thành Văn bắt đầu cảm thấy tình yêu này khiến cậu không thở nổi, đó là kiểu tình yêu bệnh hoạn, dị dạng.

Sau này, trong nhà luộc trứng gà, nếu chỉ có hứa Thành Văn có, cậu sẽ kiên quyết không ăn, cho dù hỏng hay thối cậu cũng không liếc mắt nhìn, trừ khi mẹ luộc quả cho mỗi người trong nhà một quả.

Đến tuổi đi học, chị lớn học đến lớp tiểu học thì bỏ, theo người trong thôn đi làm ở một xưởng dệt may, làm buổi tối, ban ngày người ta không dám dùng lao động trẻ em sợ bị người ta phát hiện báo cáo, chị nhỏ đi học với cậu, bởi vì bố mẹ sợ cậu đến trường không có bạn, sợ mang cặp sách bị mệt, vì vậy để cho chị nhỏ mặc cặp cho cậu cùng cậu đi học.

Lên cấp , chị nhỏ tự nghỉ học, bỏ nhà ra đi, không ai biết chị đi đâu.

Lên cấp Hứa Thành Văn bắt đầu cảm thấy buồn phiền cái gia đình đầy bất công của mình, trọng nam khinh nữ, phong kiến mê tín, cậu lúc nào cũng chỉ muốn rời khỏi đó, đi ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh một cái, hít thở không khí tự do.

Nghỉ hè năm thứ , có một người thành phố chuyển tới thôn, người nọ tên Lương Côn, lớn hơn Hứa Thành Văn tuổi.

Hứa Thành Văn nhớ hết những chi tiết của lần đầu gặp mặt, ngày đó cậu đội một chiếc mũ rơm mặc áo lỗ, khom lưng gặt lúa, một giọng nói phổ thông truyền tới: "Xin chào, xin hỏi em có biết ruộng của nhà Hứa Ái Dân ở đâu không?"

Hứa Thành Văn ngẩng đầu, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần đen, lưng đeo balo đứng cạnh bờ ruộng, trán người thiếu niên lấm tấm mồ hồi, trên tay cầm một chai nước ngọt có ga, cười nhìn Hứa Thành Văn.

"Biết, biết, ở, ở bên kia," Hứa Thành Văn chỉ chỉ về phía trước, "Anh đi phía trước, thửa ruộng thứ ấy."

Đó là lần đầu tiên cậu nói với ai đó bằng tiếng phổ thông bên ngoài lớp học, thiếu niên đã đi xa, Hứa Thành Văn vẫn còn đang nghĩ: "Phát âm của mình lúc nãy có chuẩn không?"

Mẹ Hứa từ xa chạy tới, kêu: "Thành Văn, mau về nhà đi, đã bảo con không cần phải làm, về nhà làm bài tập, chỗ này cha với mẹ làm là xong, chị gái con được nghỉ mấy ngày sẽ về phụ giúp cha mẹ, nhiệm vụ của con là học tập, những chuyện khác không cần phải quan tâm."

Hứa Thành Văn không để ý, tiếp tục gặt lúa, chờ khi cậu gặp xong một khoảng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy thiếu niên kia, thiếu niên cầm một bảng vẽ đứng đối diện với thửa ruộng vẽ tranh.

Hứa Thành văn đỏ mặt, lắp bắp hỏi: "Anh, anh đang vẽ, đang vẽ ruộng của nhà em sao?"

"Không phải, anh đang vẽ em."

Hứa Thành Văn cầm liềm đứng ngốc tại chỗ, "Tại sao lại vẽ em?"

"Vẽ xong về cho mấy bạn học khác xem, nhìn xem trẻ con ở quê phải trưởng thành sớm ra sao."

Hứa Thành Văn không vui, trèo lên bờ ruộng, "Đừng vẽ em, em không muốn người thành phố nhìn mình như một con khỉ."

Thiếu niên cười to, đưa bức tranh cho cậu xem, "Chọc em thôi, đây là tranh phong cảnh, vị trí này rất tốt, phía sau ruộng lúa là ngọn núi."

Hứa Thành Văn lại gần nhìn, trên bức tranh đúng thật không có cậu, chỉ có lúa vàng óng ánh với ngọn núi xanh mượt, cậu nhìn thấy phía dưới bức tranh có hai chữ, Lương Côn.

"Đây là tên của anh sao?"

Lương Côn hào phóng nói: "Đúng vậy, anh là Lương Côn, em đã biết tên anh rồi, vậy tên của em là gì?"

"Hứa Thành văn."

"Hứa Thành Văn, tên nghe rất hay."

Hứa Thành Văn ngẩng đầu nhìn bầu trời, cái bóng vừa vặn đổ ở dưới chân, cậu hỏi: "Em phải về rồi, anh có vẽ tranh nữa không?"

"Anh cũng muốn về, về nhà rồi từ từ tô màu, cùng đi nhé."

Dọc đường đi, Lương Côn nhìn cái gì cũng tò mò, một đóa hoa dại, một gốc cây, một con sâu, đều có thể khiến anh dừng lại để nghiên cứu, Hứa Thành Văn thì chỉ tò mò về anh.

Đến cửa thôn, phía trước có hai ngôi nhà kiểu Tây, anh chỉ chỉ nói: "Anh ở đây, đây là nhà cậu anh, nhà em ở đâu?"

"Ở cuối làng, cạnh cái ao nhỏ."

"Buổi chiều em có ra đồng nữa không?"

Hứa Thành Văn nói không.

"Anh có thể đến nhà tìm em không? Thôn này hình như rất ít người, anh muốn tìm một người dẫn đường cũng khó."

"Được."

Về đến nhà, nghe mẹ nói mẹ của Lương Côn hồi trước bỏ trốn với một người đàn ông nước ngoài, từ lâu đã không còn liên lạc với nhà mẹ đẻ, mấy năm trước người đàn ông kia làm thầu công trình, có trở về giúp cậu của Lương Côn xây nhà, hai năm nay mới bắt đầu qua lại, Lương Côn về đây để trải nghiệm cuộc sống nông thôn.

Buổi chiều, Hứa Thành Văn ngồi dưới gốc cây trước nhà bóc đậu phộng, Lương Côn mang theo giá vẽ tới, kêu từ phía xa: "Hứa Thành Văn, nhà em thật khó tìm, trong thôn không có ai để hỏi thăm, lúc nãy anh suýt chút nữa đã bị chó cắn!"

Hứa Thành Văn nhanh chóng đứng dậy vào nhà mang ghế ra cho anh, lại hỏi: "Uống nước không?"

"Không uống."

"Ăn dưa hấu không? Sân sau có trồng dưa hấu."

"Em để dành ăn đi."

Hứa Thành Văn đi hái một trái dưa hấu, bỏ vào trong một cái xô thả xuống giếng, Lương Côn đứng cạnh giá vẽ nhìn cậu bận rộn, cứ nhìn chăm chú cậu hồi lâu không động bút.

"Hứa Thành Văn, em nhìn không giống người ở đây."

Hứa Thành Văn không hiểu, ngẩng đầu lên hỏi: "Hả?"

"Em rất trắng, rất thanh tú, có một loại khí chất mà người ở đây không có, tóm lại là không giống với người ở đây, lúc anh tìm người hỏi đường ngoài ruộng, liếc mắt một cái cảm thấy hỏi em là đáng tin cậy nhất."

"Em ít làm việc, hầu như không cần phải làm cái gì, hồi còn nhỏ sức khỏe không tốt, cha mẹ không để em ra đồng làm, bọn họ mỗi ngày phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, phơi nắng nhiều thì đen."

Lương Côn rất hứng thú với cuộc sống nông thôn, giúp Hứa Thành Văn bóc đậu phộng, lại quấn lấy cậu hỏi đông hỏi tây, "Vì sao thôn của em ít người như vậy?"

"Người trẻ tuổi thì lên trấn làm ở lò luyện sắt đúc gạch, người già thì ra đồng, chỉ còn lại con nít."

"Trong thôn có nhiều người bằng tuổi em không?"

Hứa Thành Văn là một trong số ít người được đi học cấp hai của thôn, "Không nhiều lắm, chỉ có mấy người, có một người đi đứng không tiện không thường ra ngoài, còn có một người ngày nào cũng ở nhà giúp đỡ gia đình, cơ bản không gặp được, cũng chỉ có em ở nhà rảnh rỗi."

"Em đâu có rảnh rỗi, không phải cũng đang làm việc đây sao?"

"Không giống vậy."

Chạng vạng, Hứa Thành Văn phải vào nấu cơm, Lương Côn để giá vẽ ở lại nhà cậu, còn mình đi về, lúc anh về rồi Hứa Thành Văn mới phát hiện trên ghế đẩu có một tờ đồng cùng một tờ giấy nhỏ, trên giấy viết: Dưa hấu rất ngọt.

Hứa Thành Văn cầm tờ tiền đứng dậy, hôm sau gặp lại không nói lời nào mà đưa tờ tiền cho Lương Côn, Lương Côn ngẩn ra, nhanh chóng giải thích: "Anh không có ý gì khác, anh chỉ nghĩ ở quê trồng được một trái dưa hấu cũng không dễ gì, anh biết mọi người bình thường không nỡ ăn.

thật sự không có ý gì khác đâu."

Hứa Thành Văn vẫn không nói gì, cố chấp nhét tiền vào trong tay anh, Lương Côn không còn cách gì đành phải lấy tiền về, đến tối Lương Côn lại tới lần nữa, mang cho cậu quyển sách, "Em mời anh ăn dưa hấu, anh mời em đọc sách."

Hai quyển sách ấy, một cuốn là Truyện cổ tích với một cuốn tiểu thuyết võ hiệp không có bìa, Hứa Thành Văn chưa từng đọc cái gì ngoài sách giáo khoa, cậu thức đêm đọc xong cuốn Truyện cổ tích, ngày hôm sau lúc trả sách cho Lương Côn thì hỏi: "Bên ngoài có nhiều quyển sách giống thế này sao?"

"Có nhiều lắm, nhưng giáo viên cũng không cho học sinh đọc, anh trộm lấy từ một người bạn của ba anh."

Mấy ngày sau, chị của Hứa Thành Văn về, chị cũng chỉ lớn hơn Hứa Thành Văn mấy tuổi, Lương Côn thuận miệng hỏi: "Trường học nào cho học sinh nghỉ muộn vậy?"

Hứa Thành Văn rũ đầu có chút đau lòng, không phải trường học, là nhà máy, nhà máy bận rộn chỉ cho công nhân nghỉ mấy ngày mùa.

Lương Côn nghiêm túc nói: " Còn nhỏ như vậy thì phải được đi học, bắt chị ấy ra ngoài làm công như vậy có hỏi ý kiến của chị ấy không? Chị ấy tự nguyện à?"

Hứa Thành Văn cúi đầu càng thấp, không biết phải trả lời anh như thế nào, cậu vừa áy náy vừa tự trách.

Buổi tối, gia đình Hứa Thành Văn đang ăn cơm, Lương Côn lại tới lần nữa, nói một đống những lời cha Hứa mẹ Hứa không hiểu, cái gì mà "Đọc sách là cầu thang giúp nhân loại tiến bộ.", "Nam nữ bình đẳng, con gái cũng có thể vươn tới bầu trời."....!Toàn là những đạo lý to lớn, chỉ có Hứa Thành Văn với chị gái nghiêm túc lắng nghe, cha Hứa mẹ Hứa trước mặt Lương Côn không nói gì, chờ lúc anh ra về lại răn dạy Hứa Thành Văn: "Con ít chơi với cậu ta đi, đầu óc không bình thường, nói cái gì như đánh rắm, con gái học nhiều làm gì, sau này phải lấy chồng sinh con, ở nhà chăm sóc gia đình, có thể viết được tên mình là được rồi."

Đêm đó Hứa Thành Văn bị mất ngủ, sáng sớm chạy tới nhà chú Lương Côn tìm anh, cậu hỏi anh: "Bên ngoài người ta cũng có tư tưởng giống anh phải không? Đều cho rằng nam nữ bình đẳng, nam với nữ giống nhau, công bằng, công chính."

"Đúng vậy."

Hứa Thành Văn quyết tâm phải ra ngoài nhìn xem, Lương Côn nói với cậu, lối thoát duy nhất là phải chăm chỉ học hành, thi được đến nơi khác, không ra bên ngoài sẽ không bao giờ biết thế giới ngoài kia to lớn bao nhiêu.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, Lương Côn phải đi, trước lúc đi anh vẽ cho Hứa Thành Văn một bức tranh, trong bức tranh Hứa Thành Văn đang nở nụ cười ngượng ngùng, ánh mắt trong trẻo dịu dàng như suối nước trong vắt từ trên núi đổ xuống.

Bọn họ vẫn liên lạc với nhau, thời đó một bức thư phải mất nửa tháng mới tới nơi, gửi được mấy phong thư thì hết một học kỳ.

Nghỉ đông Lương Côn lại tới, lần này anh mang cho Hứa Thành Văn một chồng sách, có Kim Dung, có Lỗ Tấn, đáng tiếc đống sách này bị cha của Hứa Thành Văn phát hiện, ông không biết bên trong viết cái gì, cầm đến hỏi bí thư thôn, bí thư của thôn nói đây là những cuốn sách tà, chỉ toàn viết về tình yêu nhăng nhít, không làm việc đàng hoàng, cha Hứa Thành Văn thừa dịp cậu không có ở nhà, đốt hết đống sách đi.

Đó là lần đầu tiên Hứa Thành Văn phản kháng lại cha mẹ, lần đầu tiên rời nhà rời quê hương, lần đầu tiên nhìn thấy xe khách, lần đầu tiên lên thành phố lớn.

Cậu đi theo một anh bán dược liệu trong thôn, đi tới thành phố của Lương Côn, không biết phải tìm nhà Lương Côn như thế nào, cậu vừa đi vừa hỏi, tìm được trường học của Lương Côn, đượng trước cổng trưởng đợi nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được Lương Côn mặc áo đồng phục đi ra.

Lương Côn nghe cậu nói bỏ nhà trốn đi thì rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là khâm phục, cậu cuối cùng cũng biết phản kháng.

Lương Côn đưa cậu tới một nhà nghỉ, hai người chen chúc cùng nhau trên một chiếc giường, vui vẻ trò chuyện suốt đêm, nói về những ước mơ, nói về sự phát triển của thời đại mới, cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Lớp năm ấy, Lương Côn viết thư cho Hứa Thành Văn, nói mình đã nở mầm xuân, thích một bạn học cùng khối, nhưng trường học không cho yêu sớm, anh chỉ có thể đè nén tình cảm này xuống đáy lòng, anh không biết tìm ai để nói, đành phải tìm Hứa Thành Văn, Hứa Thành Văn viết thư hồi âm cho anh, nói anh cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện, chờ tốt nghiệp xong lại tính tiếp.

Lương Côn lại viết thư cho cậu, nói muốn viết cho người ta một bức thư tình, nhưng văn chương của mình không tốt nhờ Hứa Thành Văn viết giúp mình.

Hứa Thành Văn đồng ý, nhưng cậu không viết ngay, Hứa Thành Văn chưa từng yêu đương, cậu lăn qua lộn lại mãi vẫn không viết xong.

Đến khi tốt nghiệp cấp , Hứa Thành Văn đỗ vào trường đại học mà cậu mong muốn, nhà họ Hứa mở tiệc linh đình, thuê người chiếu phim tới mời mọi người trong thôn đến xem phim điện ảnh, mừng Hứa Thành Văn đậu đại học, trở thành sinh viên đầu tiên của thôn, cha Hứa rất hãnh diện, người trong thôn nhìn ông vừa ghen ti lại vừa hâm mộ, từ đó cha Hứa đố với người trong thôn cũng ngạo mạn hơn rất nhiều.

Trường đại học cách thành phố Lương Côn không xa, Lương Côn học ở một trường đại học khác, ngày đầu tiên cậu đến là Lương Côn đón, thời gian báo danh của hai trường không giống nhau, Lương Côn tặng cho hứa Thành Văn một chiếc đồng hồ làm quà đỗ đại học, Hứa Thành Văn không biết tặng gì cho anh, anh nhắc nhở cậu: "Em còn nợ anh một bức thư tình, lúc trước đã đồng ý viết giúp anh rồi."

"Anh vẫn còn thích người kia?"

Lương Côn nói: "Thích, vẫn thích."

Giọng nói của Hứa Thành Văn trở nên rầu rĩ: "Ò, vậy thì tốt."

Kết thúc năm học đầu tiên đầy hỗn loạn, Hứa Thành Văn đã học được rất nhiều kiến thức, vốn hiểu biết và tầm nhìn được mở rộng, cũng càng cảm thấy có lỗi với hai người chị gái, nghe giáo viên nói có một trường học dạy ban đêm, người trưởng thành cũng có thể đến học, Hứa Thành Văn tìm Lương Côn, nói với anh, cậu muốn giúp hai chi gái của mình học lớp bổ túc ban đêm, Lương Côn ủng hộ cậu, hai người yên lặng tiến hành.

ngôn tình hay

Sau khi Hứa Thành Văn lên đại học, chị hai đã liên lạc với cậu, chị Hai nghe xong lời đề nghị của Hứa Thành Văn thì chỉ cười, nói cô không muốn đi học, từ lâu đã không còn nghĩ đến chuyện đi học nữa, chị hai làm thuê cho một tiệm làm tóc, mỗi tháng cũng kiếm được một số tiền, theo lời cô nói, số tiền này còn nhiều hơn hoa màu của một miếng ruộng kiếm được, cô muốn đang lúc còn trẻ thì cố gắng kiếm nhiều tiền một chút.

Chị cả thì lại rất muốn đi học, nhưng cô không ra ngoài được, trong nhà đã sắp xếp để cô lấy chồng.

Hứa Thành Văn hỏi chị: "Chị có đồng ý không?"

Chị nói chị không đồng ý, nhưng người thân trong nhà giới thiệu, không đồng ý cũng không được, trước sau gì cũng phải lập gia đình.

Một ngày cuối tuần, Lương Côn với Hứa Thành Văn về nhà, lén dẫn chị cả đi, Lương Côn giúp chị tìm một công việc tạp vụ ở một quán ăn, ban ngày đi làm, buổi tối tham gia lớp học bổ túc.

Cha Hứa tức giận chạy đến trường học đánh Hứa Thành Văn trước mặt bạn học, sính lễ ông nhận của người ta đã dùng hết, ông bắt Hứa Thành Văn phải giao chị gái ra, Hứa Thành Văn để mặc ông đánh, nói chị gái cũng có cuộc sống của riêng mình, phải để chị tự mình quyết định, cha mẹ không thể quyết định cuộc sống của chị ấy.

Ngày đó Hứa Thành Văn bị đánh rất thê thảm, Lương Côn một tuần sau mới biết chuyện, anh đau lòng mà không làm được gì, dẫn Hứa Thành Văn đi bệnh viện lấy thuốc, Lương Côn nói dối Hứa Thành Văn là em trai, đưa cậu về ký túc xá của mình bôi thuốc, đó là lần đầu tiên Hứa Thành Văn cởi quần áo trước mặt Lương Côn, Lương Côn cầm lấy thuốc nhẹ nhàng bôi cho cậu.

Nghỉ hè Hứa Thành Văn không về nhà, ở lại thành phố tìm một công việc rửa chén kiếm tiền, cũng là kỳ nghỉ hè này, cậu viết xong bức thư tình lúc trước đã hứa với Lương Côn, cậu không ký tên, tên nên để Lương Côn tự mình viết.

Ngày đưa bức thư tình cho Lương Côn cậu rất buồn, cậu không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy buồn rầu chán nản.

Lương Côn nhận được bức thư tình thì rất vui vẻ, hỏi Hứa Thành Văn: "Em lên đại học được một thời gian rồi, có thích ai chưa?"

"Không có."

Sau một hồi nói đông nói tây, Lương Côn đột nhiên lấy ra một quyển sách nhỏ, nói: "Cho em, nhớ là đọc lén thôi nhé."

"Sách gì đây, sao bí mật như vậy."

"Em đọc thì sẽ biết."

Cuốn sách kia vàng ố, bỏ vừa vào túi quần, sau khi trở về, Hứa Thành Văn trốn trong chăn đọc, không đọc không biết, đọc được nửa đã bị dọa cho nhảy dựng, bên trong cuốn sách là câu chuyện xưa về tình yêu của hai người đàn ông thời Ngụy Tấn, thậm chí còn mô tả rất chi tiết về chuyện kia, làm cho Hứa Thành Văn buổi tối ngủ không yên, cả đêm đều nằm mơ.

Qua một tuần, Hứa Thành Văn mới đi trả sách, mỗi lần cậu đến trường Lương Côn đều phải ngồi xe bus mất mấy tiếng, ở trên xe, cậu nghĩ, Lương Côn làm vậy là có ý gì, tư tưởng không lành mạnh? Không phải anh thích con gái sao? Còn nhờ cậu viết thư tình vậy mà lại đọc loại sách này, anh rốt cuộc là có ý gì?

Đến nơi, Lương Côn trước tiên dẫn cậu đến căn tin ăn cơm, bạn học đều chào hỏi anh: "Em trai cậu lại đến à? Tình cảm của hai người thật tốt."

Lương Côn ôm lấy cổ Hứa Thành Văn, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, tình cảm rất tốt!"

Cơm nước xong, hai người tản bộ cạnh rừng cây nhỏ của trường, Hứa Thành Văn nhét cuốn sách vào trong túi tài liệu của anh: "Trả anh, sau này đừng đọc mấy thứ loạn thất bát tao này nữa, anh đã có người mình thích rồi, đừng có nghĩ đến mấy thứ không lành mạnh, càng không được làm bậy."

"Sao lại không được đọc? Cuốn sách này làm sao?"

Vào đại học đã hơn một năm, Hứa Thành Văn càng trắng hơn so với trước, tóc cũng dài hơn một chút, lại còn thích để kiểu mái che khuất lông mày, nhìn giống như công tử trong tranh bước ra, mặt cậu đỏ bừng nói, "Anh còn không biết xấu hổ mà nói, quyển sách kia....!Là hai người đàn ông đang, đang...."

"Hai người đàn ông làm sao? Hai người đàn ông hôn môi?"

Hứa Thành Văn vội vàng chạy tới bịt miệng Lương Côn, nhìn nhìn xung quanh, may mà không có ai, "Anh nhỏ giọng một chút, cái này có thể nói như vậy được sao?"

Lương Côn bỏ tay cậu ra, "Có gì mà không thể nói, đàn ông thích đàn ông, triều đại nào mà chẳng có, chỉ là Tân Trung Hoa đã trải qua nhiều năm, chuyện đàn ông thích đàn ông bị dấu vào trong bóng tối, do em không biết mà thôi, đàn ông với đàn ông, cũng giống như đàn bà với đàn ông, không chỉ có tình bạn mà còn có cả tình yêu, chỉ là họ tương đối kín đáo."

Hứa Thành Văn dường như nghe thấy chuyện gì rất đáng sợ, Lương Côn còn đang giảng giải, cậu cắt ngang nói buổi tối không ngủ lại ở trường anh.

Sau đó một thời gian rất lâu, Hứa Thành Văn vẫn không đến tìm Lương Côn, nhưng ngược lại Lương Côn chủ động đến tìm cậu, lần gặp mặt này, Lương Côn nói thẳng: "Anh không có hứng thú với con gái, anh thích đàn ông, nên em hiểu vì sao anh thích đọc loại sách này rồi đúng không?"

Hứa Thành Văn cảm thấy anh điên rồi, "Bức thư tình mà anh nhờ em viết là tặng cho con trai?"

"Đúng vậy."

Hứa Thành Văn tức giận đến phát run, cụ thể là giận cái gì cậu cũng không biết, giận vì anh lừa cậu viết thư tình cho con trai? Hay giận anh thích con trai? Rất lâu đó Hứa Thành Văn không muốn nhìn thấy Lương Côn.

Cảm giác rối rắm này kéo dài đến tận khi năm hai đại học kết thúc, ngày đó Hứa Thành Văn ở ký túc xa đột nhiên nghe bạn học nói có người tìm cậu, đang chờ ngoài cổng, cậu nhanh chóng xuống dưới, Lương Côn đột nhiên kéo cậu chạy đi, chạy đến một chỗ không có ai thì ôm lấy cậu, trong tay còn cầm thứ gì đó.

Cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cẩn thận đỡ lấy anh, hỏi: "Anh uống rượu?"

"Ừm, anh không nói cho em biết sao? Mẹ anh lại sinh một đứa em trai, hôm nay đầy tháng."

Ba anh có tiền ở bên ngoài xằng bậy, mẹ anh vì muốn trói chặt trai tim ba dù lớn tuổi vẫn mạo hiểm sinh cho ông một đứa con trai.

Hứa Thành Văn dìu anh tự vào thân cây, mở lòng bàn tay anh ra, bên trong là bức thư tình cậu viết cho Lương Côn, anh đã ký tên và viết tên người nhận, người nhận Hứa Thành Văn, ký tên Lương Côn.

"Anh, anh có ý gì?"

Đại khái có men say, Lương Côn hôn cậu một cái, nói: "Chính là ý này."

Hứa Thành Văn mất một tuần để tiêu hóa sự thật Lương Côn thích mình, lại mất thêm một tuần nữa chờ anh tỉnh rượu để tìm anh xác nhận lại, thời gian nửa tháng này cũng để cho cậu điều chỉnh lại tâm tình, cuối cùng với quyết định trả lời anh, nói với Lương Côn, cậu cũng là ý đó.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Thành Văn với Lương Côn chuyển đến sống cùng một thành phố, hai người tìm được cho mình công việc ổn định, bọn họ thuê một gian phòng, ban ngày bận rộn đi làm, buổi tối về nhà đóng cửa lại là thế giới hai người, hai người không công bố mối quan hệ này với người ngoài, chỉ để ý đến ngôi nhà nhỏ bé của mình.

Tiền lương hàng tháng Hứa Thành Văn chia làm bốn phần, một phần gửi về nhà, một phần cho chị Cả, một phần cho chị Hai, còn một phần để vào quỹ gia đình nhỏ của mình, cuộc sống ngày qua tháng lại cũng xem như bình thản.

Những ngày bình thản chấm dứt sau khi nhận được bức thư của gia đình gửi tới, mẹ Hứa Thành Văn bị bệnh nặng bảo cậu nhanh chóng quay về.

Về đến nhà mới biết được, mẹ Hứa không hề bị bệnh gì hết, thôn trưởng giới thiệu cho cậu một cô gái ở trên trấn, nhà người ta nhận thầu trên núi, cả nhà chỉ có một đứa con gái, muốn tìm cho con gái mình một người có bằng cấp học thức cao, thôn trưởng cảm thấy hai người rất xứng đôi vừa lứa, sợ cậu không đồng ý, thôn trưởng với cha Hứa bày mưu kế, viết thư lừa cậu trở về.

Có kinh nghiệm về lần kết hôn của con gái lớn, cha Hứa mẹ Hứa lần này cẩn thận hơn, kè kè theo sát Hứa THành Văn, cho đến đêm trước ngày dạm ngõ, Hứa Thành Văn không còn cách nào đành nói chuyện của mình với Lương Côn, cậu nói với cha mẹ mình thích đàn ông, đời này không thể cưới vợ sinh con được.

Thời đại này, cha mẹ Hứa rất cổ hủ, tư tưởng lạc hậu, giận dữ không nghe một lời nào của cậu, Hứa Thành Văn bị đánh cho thương tích đầy người, gậy gộc trong nhà đều bị cha Hứa đánh gãy, ông nói mặc kệ mày nói lung tung cái gì, cho dù không được cũng phải cưới vợ, từ giờ không cho ra khỏi nhà, kết hôn rồi mới được đi đâu thì đi.

Lương Côn đợi suốt một tuần cũng không thấy Hứa Thành Văn hồi âm, khi đó đã có điện thoại liên lạc, Hứa Thành Văn không thể không liên lạc với anh.

Lương Côn chạy tới nhà Hứa Thành Văn, cha mẹ Hứa không muốn vì chuyện hai người bọ họ mà bị mọi người gièm pha, trước mặt người ngoài vẫn khách sáo tiếp đón Lương Côn, cũng nói với anh, Hứa Thành Văn sắp kết hôn, trước ngày đám cưới sẽ không ra khỏi nhà, bảo anh quay về đi.

Đêm khuya, Lương Côn ném đá vào cửa sổ nhà Hứa Thành Văn, hứa Thành Văn tìm được một đoạn dây thừng viết giấy cột vào ném ra cho anh, nói với anh ngày sau hãy đến, đứng chờ trước cổng thôn, hai người sẽ bỏ trốn.

Nhưng cha mẹ Hứa đã sớm phòng bị từ trước, ngày đó Lương Côn không đợi được Hứa Thành Văn, ngược lại bị thân thích nhà họ Hứa vây đánh, cha Hứa nói với mọi người Hứa Thành Văn bị Lương Côn mê hoặc, không chịu kết hôn, muốn chạy trốn, ông đưa cho mỗi người một bao thuốc lá, nói không cần phải để ý cái gì, cứ thấy Lương Côn là đánh.

Sau đó, mọi chuyện dần trở nên tồi tệ hơn, cậu Lương Côn thấy Lương Côn bị đánh mặt mũi bầm dập, cũng dẫn anh em chạy đến nhà họ Hứa đập phá.

Hứa Thành Văn nhân cơ hội lúc hai nhà đang đánh nhau hỗn loạn nói ra chuyện của mình và Lương Côn cho mọi người, cha Hứa tức giận cầm dao uy hiếp, Hứa Thành văn đoạt lấy con dao, đứng trước mặt cha mẹ thân thích thôn trưởng, chặt đứt ngón tay út của mình, cậu dùng ngón tay kia để thể hiện quyết tâm, đời này không thể lấy vợ, cũng dùng ngón tay ấy đổi lấy cơ hội chạy trốn với Lương Côn.

Ngày thứ ở bệnh viện, cậu với Lương Côn rời đi.

Từ đó, bọ họ bị trấn nhỏ kỳ thị, chỗ làm việc bị người nhà cô gái kia đến quấy phá, hai người chuyển tới chỗ khác tiếp tục cuộc sống, chỉ cần ở bên nhau, nơi nào cũng là nhà.

Điểm dừng chân cuối cùng là đảo Đông Sơn, hồi đó đảo Đông Sơn vẫn chưa được khai phá, bãi biển hoang sơ, thị trấn cổ kính, nơi nào cũng có thể nhìn thấy hoa tươi, người dân bản địa chất phác thành thật, tất cả đều là lý do níu chân hai người ở lại.

Từ đó đảo Đông Sơn trở thành nhà của hai người.

Mọi đau khổ đều kết thúc thành Chúng ta vẫn ở bên nhau.

Đôi lời cảm ơn:

Chân thành cảm ơn @kdi vì đã tặng raw chương ngoại truyện.

Nhờ cậu mà bản edit Dư Hương trở nên hoàn thiện hơn, mọi người cũng được thưởng thức một Dư Hương trọn vẹn nhất.

Chân thành cảm ơn cậu @beelaborious vì đã bỏ thời gian đọc soát lỗi chính tả tìm, ảnh hoa, sửa tên hoa,...!cho mình.

Nhờ cậu mà Dư Hương trở nên chỉnh chu hơn rất là nhiều.

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đọc tới đây.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, hẹn gặp lại ở hố sau..

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio