Ở Hậu cung, nơi mà ai thấy cũng phải loá cả mắt, tất cả cảnh vật ở đây đều được lát vàng, vô cùng bắt mắt, có một bóng dáng nữ nhi u sầu ngồi trên ghế đá, một mình uống rượu.
Tiêu Ngân Vương Phi từ xa đi đến, mỉm cười một cách hài hoà:
- Hoàng Hậu sao lại ngồi ở đây một mình uống rượu? Không phải là có chuyện gì không vui chứ?
- Ngươi đến đây làm gì? Định chế nhạo ta sao? – Thuỵ Du rót thêm rượu vào ly và tiếp tụ uống.
- Ây cha! Tỷ quá lời rồi…thần thiếp đến để bầu bạn cùng tỷ…
- Hừm! Không phải ngươi đã bị cấm cung rồi sao? Vậy mà vẫn được ra đây à?! – Hoàng Hậu liếc nhìn Tiêu Ngân mà khinh mạt.
- Bản lĩnh thần thiếp đâu thể nào yên vị như vậy?Thần thiếp nghĩ chúng ta nên lên kế hoạch đi ạ - Tiêu Ngân chống tay nhìn Thuỵ Du mỉm cười.
- Ngươi đừng có hiểu lầm.
Ta không phải loại tiện nhân như ngươi.
Nên ta sẽ không làm mấy cái chuyện hại người đó – Đôi mắt chim ưng kiên quyết
- Tỷ tỷ! Đôi khi chúng ta phải dùng chút mưu kế! Mới có thể tồn tại được! – Tiêu Ngân nói mang chút gì đó thâm độc.
Thấy Hoàng Hậu không quan tâm đến những gì mình nói mà chỉ đăm đăm uống rượu.
Trong lòng Vương Phi nổi lên một cơn lửa giận nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm hãm lại.
Dù sao lùi một bước để tiến thêm vài bước vậy.
Tiêu Ngân mỉm cười hoà nhã, tất nhiên chỉ là nụ cười giả tạo:
- Không phải chuyện Tuyệt Tinh…tỷ tỷ cũng góp phần sao? Vậy thì bây giờ không lẽ tỷ tỷ đứng nhìn mà xem như mình không dính dáng đến? – Tiêu Ngân phì cười hả hê, ánh mắt thì như con dao nhọn rọc, xé trái tim người đối diện.
Hoàng Hậu bị nói trúng nhược điểm liền ra mặt không vui.
Tức giận hất rượu vào khuôn mặt hả hê kia, Tiêu Ngân bị sỉ nhục như vậy thì vô cùng tức tối nhưng vẫn cố kiềm lại mà dùng khăn chấm lên mặt và nói:
- Chúng ta đã chung thuyền…thì chết cũng phải chết chung – Vương Phi dữ tợn trợn mắt hăm dọa
- Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì!? – Thuỵ Du đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
- Chuyện này…cứ để thần thiếp đích thân ra tay…Hoàng Hậu chỉ cần bảo đảm “ an toàn” cho thần thiếp thôi – Tiêu Ngân nói đầy thâm độc, nụ cười của nàng khiến ngọn gió kia cũng phải ghê sợ.
.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Gió thổi ngày càng mạnh, tự hỏi bao giờ tuyết sẽ rơi? Tiêu Nguyên đứng suy ngẫm bên khung cửa điều gì đó, thì có một tiếng hô to:
- Tiêu Ngân Vương Phí giá đáo!
Đôi lông mi của thái giám nhắm chặt lại, một tiếng thở dài đầy nặng nề vang lên.
Tiếng bước chân chậm dần đến rồi ngừng hẳn.
- Vương Phi giờ này lại ghé thăm…không biết là có chuyện gì? – Tiêu Nguyên nói mắt vẫn không buồn mở ra.
- Ca ca cô có vẻ không nhận tiểu muội này nữa rồi!
- Vương Phi giờ này đến đây nếu không có chuyện hệ trọng… vậy thần xin cáo lui – Thái Giám cung kính cuối đầu.
- Ca! Thật sự ca chưa tha thứ cho muội sao?
- Thần họ Tiêu tên Nguyên trước giờ chỉ có đại ca là Tiêu Sử…không hề có muội muội!
- Nô tài cáo lui – Tiêu Nguyên nói rồi bỏ đi
- Đứng lại! Một giọt máu đào hơn ao nước lã! Huynh nhẫn tâm như vậy sao? – Vương Phi đứng trước mặt thái giám mà nói.
- Nô tài đã từng hạ sát….thì mấy thứ quan hệ máu mủ này có gì to lớn.
- Huynh! Không được! Huynh nhất định phải làm chuyện này vì ta! – Vương Phi hét ầm lên.
- Nô tài biết Vương Phi đang toan tính chuyện gì, nô tài không làm đâu
- Nếu huynh không làm…ta sẽ sai người khác.
Lúc đó thì dù huynh có không muốn cũng vậy thôi! – Ánh mắt Vương Phi loé lên chút gì đó nanh độc.
- Chứ bây giờ muội muốn ta phải làm sao? Giết Thiên Nguyệt? Ta không làm được…cũng không thể làm!
Tiêu Nguyên không chịu đựng được nữa quát mắng Vương Phi – Muội không còn như xưa nữa! Muội tự xem lại bản thân mình đi! Muội giết đại ca để Hoàng Thượng thương hại mà phong chức Tiêu Chiêu Nghi! Sau đó, thì muội hạ sát luôn cả phụ mẫu để người người xót thương cho muội, để Hoàng Thượng phong muội là Tiêu Vương Phi! Nếu muội giết cả ta chắc bây giờ cái ghế Hoàng Hậu cũng thành của muội rồi?! Muội ép ta tiếp tay cho muội! Bây giờ muội lại ép ta?!!.
Ta thà chết cũng không làm! – Tiêu Nguyên tức giận bỏ đi.
- Được! Vậy huynh sẽ phải hối hận! – Vương Phi gắn từng chữ, sau đó mỉm cười.
.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Đôi mắt Thiên Nguyệt mơ hồ mở ra, ngay lập tức y bắt gặp ánh mắt đối diện đang trừng trừng nhìn y.
Thiên Nguyệt giật thót la toán lên, chân tay liên thục đấm đa, bỗng y nghe một tiếng hét quen tai:
- Ngươi làm cái gì thế hả?!
Trấn tỉnh mình lại, nhanh chóng thắp đèn lên, y nhận ra đó là Hoàng Thượng.
Khuôn mặt tội lỗi cho thấy y đã pham sai lầm khá lớn
- Tại ngươi! Đã khuya mà không ngủ, còn trứng mắt nhìn ta?! Làm ta chết khiếp!
- Lỗi tại ta sao? Do ngươi sợ ma mã lỗi lại đổ cho ta! – Ánh mắt bạc hung dữ nhìn y
Thiên Nguyệt suy nghĩ lại xong cười trừ, đưa mắt tìm kiếm:
- Ơ không, tại cây đèn! Do nó không sáng lên…tại nó…tại nó cả đấy
Hắc Phong lắc đầu ngán ngẩm nhìn y, sau đó kéo y lại giường và thổi đèn, ôm y thật chặt vào lòng:
- Ngốc! ngươi nghĩ ta tin à?!
- Miễn sao người không trách ta là được
Không gian im lặng chỉ còn lại tiếng hơi thở của cả hai.
Mặc dù không thấy mặt nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở của nhau.
Chẳng ai biết là đối phương đã say giấc nồng chưa.
Thiên Nguyệt tiến sát lại đụng nhẹ vào đầu Hắc Phong rồi nhắm mắt lại, một lúc sau y lại lên tiếng.
- Vẫn tại cây đèn
- Ta biết rồi
Họ đồng thanh cùng nhau, ngạc nhiên cùng nhau.
Rồi lại mĩm cười cùng nhau.
Thử hỏi xem cảm giác này tồn tại được bao lâu