Đường Tu đã mang thai bốn tháng, bởi vì thân thể vô cùng mỏng manh nên giữ thai vẫn luôn khó khăn, lúc Đường Trăn tránh anh ra, cái bụng nhỏ của anh ẩn ẩn đau, hơn nữa đầu gối vừa bị đập lúc nãy khiến anh đứng không nổi, liên chống tay đến cạnh ghế sofa, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
Lúc anh mang thai bụng thường xuyên đau, Mộ Như Tĩnh bảo là do thể chất có vấn đề, chỉ cần không xuất huyết thì không sao.
Nhưng, đôi lúc thật sự rất đau.
Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, anh đau đến mức không thể động đậy, ôm bụng tựa vào sofa cuộn tròn, sống lưng nhẹ nhàng phát run, thỉnh thoảng tia chớp loé lên thấy khuôn mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Gió lớn như vậy, Trăn Trăn không thể về nhà một mình.
Anh lấy di động bấm số Đường Trăn, cô không có nghe máy.
Anh không có số điện thoại của Tần Bách Thư, cũng không biết ba có đi công tác trở về hay chưa, chỉ có thể bấm số của mẹ, nhưng nửa ngày cũng không dám ấn phím gọi.
Anh lau mồ hôi sắp vào mắt, đem tay đang ôm bụng rút ra, cố hết sức nhanh chóng gửi một tin nhắn
[Mẹ, con sai nên đã chọc em giận rồi, em đang ở nhà con, mẹ bảo Bách Thư lại đây đón em ấy với, bên ngoài gió lớn lắm, mẹ thấy tin nhắn lại cho con biết được không mẹ?]
Anh nhắn gửi một lúc thì nhận được điện thoại của Tân Nguyện.
Điện thoại Tân Nguyện nhanh chóng được kết nối, nhanh đến mức Đường Tu chưa kịp chuẩn bị gì, hơi sửng sốt co quắp nói: ".....Mẹ, mẹ xem tin nhắn....Một chút."
"Mẹ vừa lấy điện thoại ra, chưa kịp xem, sao vậy?" - Tân Nguyện chần chờ một lát: "Nói qua điện thoại không được à?"
"Con xem qua, được rồi....Không có chuyện gì, mẹ cúp máy trước." - Tân Nguyện bình thản đến mức xưng hô với ngữ khí dịu dàng đến nỗi Đường Tu không biết làm sao, anh nắm chặt cái áo trên bụng, giọng khàn khàn: "Mẹ, gặp lại sau."
Anh không dám cùng Tân Nguyện nói chuyện.
Anh đã nói năng sai trái làm Trăn Trăn giận bỏ đi, do nói chuyện không thèm suy nghĩ, anh sợ trong điện thoại sẽ nói sai cái gì sẽ chọc mẹ giận, nên mới cố gắng trâu chuốt câu từ qua tin nhắn, sau đó điện thoại mẹ để xem tin.
Nhưng có lẽ.....Mẹ vẫn sẽ giận mất.
Anh tổn thương Trăn Trăn như vậy, mẹ biết sẽ đau lòng chết mất.
Bản thân anh cũng đau lòng lắm, anh nên là người câm mới đúng.
Thực sự anh ngày càng làm không tốt, rõ ràng anh sợ Trăn Trăn tổn thương nhất, nhưng thực tế người làm Trăn Trăn tổn thương nhiều nhất có thể là người kia.
Di động run lên, là tin nhắn Tân Nguyện: [Bách Thư vẫn luôn đứng dưới lầu chờ Trăn Trăn, đã đón nó rồi.]
Anh muốn nhắn lại câu gì đó, cuối cùng lại không, yên lặng đem điện thoại đặt qua một bên, dựa vào sofa nghỉ hồi lâu, chờ đến khi bụng không đau nữa, anh liền đứng dậy, đi nấu cơm cho bản thân ăn.
Trên bếp có rất nhiều nguyên liệu đã được rửa sạch chỉ cần bỏ vào nồi nấu là xong, tất cả đều là thứ Đường Trăn thích, có rất nhiều nên anh ăn không hết, cơ bản ăn một miếng đều nôn ra, anh chỉ có thể đem hơn phân nửa nguyên liệu vào túi giữ tươi rồi thả vào tủ lạnh lại.
Còn lại bắp cải, táo đỏ, củ mài, thịt heo băm thì anh dùng để nấu cháo.
"Con có một người cha thật đáng ghét!"
Anh bắt đầu nói chuyện với đứa nhóc trong bụng--thực tế chỉ là lầm bầm lẩm bẩm.
"Ba cho phép con ghét ông ấy, nhưng phải nhớ là ông ấy cũng yêu con."
"Được không nhóc quậy?"
Đương nhiên sẽ không có ai đáp lại, Đường Tu nói với không khí một chốc lại ngẩn ra, lấy di động nhắn cho Khương Mặc một tin.
[Đứa con sau này của chúng ta, gọi tên là gì vậy?]
Nhưng Khương Mặc vẫn không hồi đáp.
Giao diện trò chuyện được anh cuộn lên, thấy trong số hàng chục tin nhắn anh đã gửi, cậu ấy không trả lời một tin nào.
Nếu không phải Khương Thành liên tục báo tin bình an cho anh, sợ bây giờ anh đã cảm thấy mình sớm điên rồi.
Từ đó đến giờ, dù mỗi ngày Khương Thành đều đảm bảo với anh mọi người đều khoẻ mạnh, anh cũng cảm thấy sống qua một ngày như sống tận một năm, vì dù cậu ta có nói "Mọi người đều khoẻ mạnh" nhưng cậu lại không để lộ bất cứ chuyện nào, anh cái gì cũng không làm được, muốn tìm cậu cũng không biết nơi đâu.
- ---
A Mao không nghĩ lần này Khương lão gia sẽ giận dữ như vậy, Khương Mặc dù sao cũng chỉ để cậu đi tiếp khách thay bản thân thôi, ông ấy dùng roi đánh đại ca đến da tróc thịt bong còn chưa nói, đằng này còn đẩy anh vô thuỷ lao để trừng phạt.
Bản thân thuỷ lao cũng không phải là nơi đáng sợ gì cả, chỉ là một hồ nước muối với nhiệt độ cực thấp và lạnh như băng, cái đáng sợ ở đây là cả người đại ca bị đánh tơi tả rồi mới nhốt vào thuỷ lao.
Nước muối lạnh như băng không chút lưu tình xâm nhập vào vết thương đang không ngừng chảy máu, việc này sẽ khiến người chịu phạt thống khổ đến tê tâm liệt phế, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến da đầu tê dại.
Lúc A Mao đến đón Khương Mặc ở thuỷ lao, cậu vẫn không ngừng rùng mình, một là vì nhiệt độ đông lạnh đến phát hoảng, hai là vì cậu rất sợ nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Khương Mặc.
Nhưng lúc cậu tìm được Khương Mặc, đại ca chỉ cầm di động ngồi bên cạnh hồ, trừ khuôn mặt trắng bệch như quỷ, còn lại cũng không khác gì ngày thường.
"Anh!" - A Mao vội vàng chạy tới, đem áo khoác khoác lên người Khương Mặc.
Quanh thân chợt ấm lại, thần kinh căng chặt của Khương Mặc được thả lỏng, tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp run lên, hai mày nhíu chặt, cúi đầu ho ra một búng máu.
A Mao mở to hai mắt: "Anh, anh sao vậy?!"
"Đừng quấy nữa." - Phảng phất trong cổ họng Khương Mặc vẫn còn vị máu, giọng nói cậu vừa nghẹn vừa buồn: "Máu bầm thôi."
A Mao vội vàng lấy khăn giấy chạy qua.
Khương Mặc dùng khăn giấy ấn vào khoé môi, thấp giọng ho một trận, sau đó đem khăn giấy xoa thành một cục rồi vứt bỏ: "Có thuốc không?"
A Mao ngẩn người: "Anh, sao anh còn hút thuốc vậy? Vết thương trên người anh sẽ ra sao?"
Khương Mặc lạnh lùng nhìn cậu.
"Có có, có thuốc." - A Mao lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi đưa đại ca.
Khương Mặc ngậm thuốc lá, đem làn nicotin nóng bỏng tràn ngập trong khoang miệng hít sâu vào phổi, lại chậm rãi phà ra, độ ấm nóng rát từ phổi lan tràn khắp người, lúc này cậu mới thực sự cảm thấy cơ thể đông cứng của cậu mới ấm lên.
Cậu cúi đầu ho hai tiếng, nhìn di động Khương Thành nhắn hồi nãy: "Anh yên tâm đi, em chăm sóc chị dâu cho."
Anh cất điện thoại rồi đứng dậy, bước chân thong thả vững vàng đi ra khỏi thuỷ lao.
A Mao nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo sau, thấy sắc mặt đại ca không khó coi như lúc nãy, liền vò đầu bứt tai hỏi: "Anh, sao lão gia tử lần này tức giận quá......!vậy?"
Khương Mặc nhẹ nhàng giải thích bâng quơ: "Bởi vì chuyện của anh mà làm ông ấy ngộ thương Khương Thành."
Anh biết cha đang cảnh cáo anh lại khiến Khương Thành tiến vào mà liên luỵ, kết quả của anh sẽ thảm thiết vô cùng.
"Này....Đánh người là ông ấy đánh, bản thân lao tới là cậu chủ nhỏ, anh vô tội mà." - A Mao cảm thấy hơi bất bình mà nói: "Không phải vì không là con ruột mình mà làm vậy sao."
"Chuyện này không phải bình thường à?" - Khương Mặc liếc nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc: "Chính con ruột của cậu, đối với cậu không phải là trân bảo à?"
"Em không sinh con trai!" - A Mao nghênh cổ nói.
"Vậy thì chú mày có làm ăn được gì đâu, không có con trai như cậu thì lấy quyền gì mà lên tiếng?" - Khương Mặc mặc kệ cậu ta, cảm thấy điếu thuốc trên tay bắt đầu lạnh lại, liền duỗi tay lấy một điếu khác trong túi cậu châm lên: "Thằng nhãi Lương Nham ngu xuẩn kia, có phải hai ngày nay lại muốn đập phá chỗ của Quách gia ở ngoại ô phía Tây không?"
"Dựa theo cách hắn nói thì đúng là vậy." - A Mao chạy đến cạnh xe hơi, thuận thế kéo Khương Mặc ra cửa xe: "Anh ngồi đi, em lái."
"Ừ." - Khương Mặc che miệng thấp giọng ho hai tiếng, ngồi vào chỗ phó lái, chờ A Mao ổn định chỗ ngồi rồi để cậu tiếp tục nói: "Mấy chuyện tôi giao cậu làm tốt cả chứ?"
"Tốt ạ! Hộp đêm Khả Dạ ở ngoại thành phía Tây----- là căn cứ của Quách gia, hiện tại chúng ta dã cho người bao vây, chờ nhãi Lương Nham đến quậy phá chúng ta sẽ cho người tiếp ứng" - A Mao nói: "Bất quá, anh à, tuy Quách gia ngày thường không có bản lĩnh gì, chỉ biết bắt nạt dân thường nhưng bọn họ đôi khi vẫn khá liều mạng.
Chẳng may hai nhà bọn họ đánh nhau thật, Quách gia có mà xong đời, nhưng Lương Nham vẫn lãnh không ít thứ, đối với lộ trình hiện tại của anh, chúng ta chẳng phải không nên đợi trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao? Anh xen vào vũng nước đục này làm gì?"
Khương Mặc đang nhìn bên ngoài của sổ lái, một tay đặt lên bệ cửa, kẹp điếu thuốc đang rỉ rả cháy mà hít mấy hơi: "Còn không phải vì thằng khờ phê thuốc Lương Nham à, tới giờ mà nó còn nghi thần nghi quỷ.
Tiếp tới nữa còn phải đi gặp Tích Khôn, anh mày phải trấn an nó lại ----Má ơi, sao mở cửa sổ lại lạnh thế này?"
"Vậy em đóng cửa sổ nha?"
"Đóng gì mà đóng, đóng rồi sao anh mày hút tiếp?"
A Mao gãi gãi đầu: "Không....không hút nữa."
"Không hút còn lạnh hơn." - Giọng Khương Mặc buồn bực: "Vẫn nên mở cửa sổ rồi hút tiếp đi."
"Anh, anh còn lạnh sao? Em từ thuỷ lao ra đến giờ cả người còn đổ đầy mồ hôi đây nè....Anh có phải đang bị thương nặng hay không?" - Giọng A Mao đầy lo lắng.
"Không đến nỗi, anh mày chỉ hơi choáng một chút thôi, khụ khụ----" - Khương Mặc lắc lắc đầu, lại ho một tiếng, càng ho càng khó chịu, liền bóp tắt mẩu thuốc lá rồi đóng lại cửa xe, giọng khàn khàn nói: "Thôi, anh mày ngủ chút, có chuyện gì kêu anh."
- ---
Đường Tu đến chỗ đã hẹn với Khương Thành, thấy người nào đó đang mặc tây trang mà ngồi xổm trên đất, tay cầm nhánh cây chọc chọc chơi kiến trên mặt đất, trong lòng anh đầy dở khóc dở cười.
Anh cất giọng nhè nhẹ, đứng yên bên cạnh cậu: "Khương tổng ơi~"
Khương Thành sợ tới mức nhanh chóng bỏ nhánh cây vội đứng dậy, chân có hơi mất thăng bằng, Đường Tu vội đỡ lấy cậu: "Sao hoảng vậy?"
Khương Thành thấy người vừa đến là Đường Tu, gương mặt lộ ra bộ dạng yếu đuối đầy uất ức: "Chị dâu, anh kêu em kiểu gì vậy.....Làm em tưởng rằng trong công ty con người nào."
Đường Tu dìu cậu đến xiêu xiêu vẹo vẹo cái cà vạt của mình, bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng biết sợ à? Tôi còn tưởng rằng cậu là vị vua bất khả chiến bại giữa bầy kiến, không gì cản nổi cơ mà.
Cậu đó, là giám đốc rồi, còn mặc tây trang đi nghịch kiến, có chuyện gì vậy?"
Khương Thành cười "hắc hắc" hai tiếng: "Em vừa tan làm liền qua đây, sợ anh tới trước chờ em, như vậy anh em sẽ đánh em mất."
Đường Tu chỉ lẳng lặng cười cười.
Khương Thành nhìn trên dưới đánh giá anh một lần: "Chị dâu, anh ốm quá, bệnh viện anh ngược đãi bác sĩ hả?"
Đường Tu theo bản năng xoa xoa bụng mình, nơi đó được anh bó chặt lại, cộng thêm mặc một cái áo len dệt kim rộng thùng thình, khoác một cái áo khoác mỏng manh, nên nhìn không ra anh đang mang thai.
"Làm gì có." - Đường Tu nói một câu có lệ, nhìn chăm chú đến miếng băng gạc bên trong tóc mái đang rũ xuống của Khương Thành, liền hỏi cậu: "Trán cậu bị sao vậy? Bị thương à?"
"Ừm ừm, lúc đi công trường thị sát không cẩn thận bị đụng trúng."
"......Công trường là nơi nguy hiểm, cậu phải chú ý mọi thứ đó." - Đường Tu theo lời nói của Khương Thành mà răn cậu, trong lòng lại biết mọi chuyện không có đơn giản như vậy.
Dạo này anh toàn chú ý đến Trường Hải, biết truyền thông đang nhìn chằm chằm vào Khương Thành.
Nếu đi thị sát ở công trường mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt là trên trán có một lỗ lớn như vậy, theo lý mà nói truyền thông không có khả năng không rộ tin tức lớn này một phen, nhưng thật ra chả có tin tức nào liên quan đến cái này.
Đường Tu nhìn bộ dáng cười không tim không phổi của Khương Thành, chỉ thấy ánh mắt đen láy chói loá vô cùng.
A Thành có phải hay không cũng trưởng thành rồi, biết phải gánh vác càng nhiều chuyện, biết che giấu cảm xúc không tốt, những chuyện không vui.
Nhưng anh vẫn vậy, không thể giúp Khương Mặc cái gì.
Đường Tu hít một hơi thật sâu, nỗ lực che đi sự ảm đạm trong đáy mắt, giơ tay xoa xoa đầu Khương Mặc, nhẹ giọng nói: "Lát nữa ăn uống thanh đạm thôi, đừng ăn thịt cá cay nóng hay xào nấu nhiều, nó sẽ làm vết thương khó kép miệng."
Khương Thành so với Đường Tu cao hơn một chút, bỗng nhiên bị sờ đầu, cậu thụ sủng nhược kinh đến mức đem cả người khuỵ xuống một chút, quay qua phía Đường Tu không ngừng cười ngây ngô.
"Cũng không được thanh đạm quá nha, nên ăn chút đồ bổ nữa." - Cậu nói đầy lý lẽ hùng hồn: "Chị dâu của em ốm quá, anh em làm việc xong quay về thấy chị em ốm như vậy, chắc lột da em mất!"
Nói xong cậu lấy di động ra, gửi cho Khương Mặc một tin nhắn: [Anh, em dẫn chị dâu đi ăn cơm, anh cũng nên ăn nha.]
Lúc không có anh em sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, cũng xin anh nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình..