[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

chương 112

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khách điếm thông thường, trong phòng cũng chỉ có chậu than chống lạnh, sẽ không dùng lò xông hương như là trong thanh lâu đốt lên ấm áp như xuân, cho nên trong phòng cũng không coi là ấm áp, chỉ là không lạnh mà thôi.

Lúc y bào bị cởi bỏ, Chu Hi thậm chí hoảng hốt có chút cảm thấy lạnh lẽo.

Sau lưng là tấm ván cửa mỏng manh, hắn còn có thể nghe rõ âm thanh người đi lại bên ngoài.

Trong lòng hoảng loạn đến không chịu nổi, chống đẩy càng thêm dùng lực, nhưng sức lực hắn vốn dĩ đã không bằng hoàng đế, lại bị hoàng đế ra tay ám toán như vậy, sao còn có thể đẩy ra được.

Nhiếp Huyễn chỉ xem chống cự kia là tình thú, lần lượt cởi bỏ y bào trùng điệp của hắn, lộ ra lồng ngực trắng lẽ ra nõn như ngọc nhưng hiện giờ lại vì động tình mà ửng đỏ, đầu lưỡi liếm qua xương quai xanh tinh xảo, dùng sức liếm láp vết hõm cổ cơ hồ có thể chứa được cả một đầm nước kia, lại còn mút mút, mút đến khi tạo thành một dấu vết đỏ tươi.

Lúc này mới buông ra, thì thầm: "Vẫn rất gầy, thật sự nên ăn nhiều một chút."

Chu Hi chưa kịp lên tiếng, hoàng đế đã cúi đầu, ngậm lấy đầu v hắn.

Một hạt đậu nho nhỏ, đầu tiên là dùng đầu lưỡi ướt nóng mềm mại liếm liếm, lại dùng đôi môi ngậm lấy dùng sức mút lên, Chu Hi bỗng nhiên rên lên một tiếng, lại mím chặt môi không dám phát ra âm thanh nào nữa, Nhiếp Huyễn giương mắt nhìn hắn một cái, càng thêm dùng lực trên môi răng cắn mút, toàn thân Chu Hi đều căng thẳng, hàm răng trắng tinh đều đặn cắn chặt lên cánh môi dưới, khiến cho cánh môi mỏng manh bị ép thành một màu sắc thập phần diễm lệ.

Lúc này Nhiếp Huyễn mới nhả ra đầu v đã bị liếm mút đến đỏ bừng ướt át, cười nói: "Sợ cái gì, cho dù rên rỉ lớn tiếng bị người nghe thấy, cũng không ai biết ngươi đâu."

Chu Hi khẩn trương cực, thân thể cũng càng trở nên mẫn cảm, lắc lắc đầu không nói lời nào, đầu v bị nước bọt bao bọc thành một lớp óng ánh trong suốt, lạnh vô cùng, hắn buông môi dưới ra thở dốc một tiếng, bàn tay dùng lực bóp chặt bả vai hoàng đế, run giọng lặp lại: "Lên giường đi..."

Nhiếp Huyễn lại ngậm lấy đầu v bên kia của hắn, bày tay xoa nắn trên mông cũng cách lớp vải quẩn nhẹ nhàng đùa giỡn hậu huyệt, hàm hồ nói: "Nếu trẫm không đồng ý, chẳng lẽ lại khóc cho ta xem hay sao?"

Đây chính là trêu chọc chuyện trong Noãn các ngày ấy.

Chu Hi vừa tức vừa thẹn, nhưng đầu ngón tay không ngừng đùa giỡn phía sau làm cho hắn thanh tỉnh đôi phần, nhớ đến đau đớn khi lần đầu thừa hoan, theo bản năng run rẩy một chút.

Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy toàn thân hắn bỗng dưng đông cứng lại, chần chờ ngẩng đầu nhìn, thấy được đầy mắt sợ hãi, mới thở dài, đôi môi rời khỏi đầu v, thẳng người hôn lên mí mắt hắn: "...vẫn còn sợ sao?"

Nói xong, có chút buồn bực mà thở dài: "Lần đầu tiên, là trẫm không phải."

Trong lời nói mang theo chút hối hận khó có, Chu Hi sâu sắc cảm nhận được, bàn tay đang nắm lấy vai hoàng đế chuyển thành ôm, hắn rũ mắt, năm phần ủy khuất ba phần e lệ hai phần sợ hãi nói: "Bệ hạ, lên...lên giường trước đi, rồi...rồi..."

Trong lòng Nhiếp Huyễn rung động, lại có chút buồn rầu.

Mới chưa bao lâu, thừa tướng của y đã đem co được giãn được yêu thương nhung nhớ giả vờ yếu thế dùng đến quen thuộc như thế, thật sự khiến cho y nhìn không ra có bao nhiêu thật giả.

Càng muốn mệnh là, y thật sự rất thích bộ dáng này của hắn.

Hoàng đế thở dài một tiếng, lại gần hôn lên khóe môi hắn, hàng mi Chu Hi nhẹ run, dường như muốn trốn tránh, cuối cùng cũng không thật sự tránh né, ngoan ngoãn mặc cho hoàng đế hôn.

Hoàng đế lại không như nguyện mang hắn lên giường, mà chỉ cởi đai lưng hắn ra, khom người, cầm lấy chân trái hắn vắt lên cánh tay mình, vừa xoa nắn bắp đùi mềm mượt của hắn, vừa nhẹ nhàng hôn môi: "Được, lát nữa sẽ mang ngươi lên giường."

Chu Hi cảm thấy không ổn, hoàng đế đã không biết từ nơi nào lấy ra tráp bạc, nắm vào bàn tay của cánh tay mà chân trái hắn đang vắt lên, hộp bạc ánh lên lạnh lẽo cứng rắn dán lên da thịt nóng bỏng vì tình dục lại còn bị hoàng đế xoa nắn đế ửng đỏ, kích thích hắn hãm sâu, thở dài rên rỉ ra tiếng.

Ngay cả lòng bàn chân cũng như nhũn ra, tư thế đứng bị nâng lên một chân như vậy khiến cho hắn khó có thể bảo trì thăng bằng, cánh tay ôm hoàng đế vô thức ôm càng thêm chặt một chút.

Thân mình muốn dán tới, quần áo đã cởi đi một nửa, hạ thân gần như hoàn toàn phơi bày trước mặt hoàng đế, chỉ cần hơi hơi cúi đầu liền có thể thấy được nơi riêng tư của mình đang bị hoàng đế mở ra thưởng thức, càng thêm xấu hổ không chịu nổi, giận dữ quay mặt đi, nhắm mắt lại.

Mùi hương hoa mai nhẹ nhàng tỏa ra, hoàng đế lấy một khối cao chi nhỏ lau lên tính khí cương cứng của hắn trước, cảm giác lạnh lẽo kích thích hắn thở hổn hển một hơi, cắn môi.

Lúc này Nhiếp Huyễn mới bật cười, lại lấy thêm một khối cao chi, mò mẫm về phía hậu huyệt.

Chương

Lúc bị tách mở vẫn chỉ cảm thấy đau, mặc dù nơi riêng tư đã được bôi đầy cao chi, tan thành một mảnh trơn ướt, nhưng cho dù là thế, cũng chỉ miễn cưỡng dung nạp được ngón tay mà thôi, huống chi là tính khí hùng tuấn hơn người của hoàng đế.

Chu Hi mím môi chôn mặt trên vai hoàng đế, gian nan ẩn nhẫn, Nhiếp Huyễn vuốt ve xoa nắn vòng eo dỗ hắn thả lỏng.

Sau lưng là vách cửa cứng rắn, Chu Hi quả thật không thể nào không oán hận hoàng đế, thấy hoàng đế ôn nhu như thế, càng thêm oán hận cắn một ngụm lên vai y, Nhiếp Huyễn giật mình, tạm dừng lại quá trình tiến vào, nghiêng đầu liếm lên tay hắn, thấp giọng hỏi: "Rất đau?"

Chu Hi không trả lời, chỉ cắn càng thêm mạnh.

Nhiếp Huyễn có chút bất đắc dĩ mà thở dài, hạ thân đã cắm vào được một phần lại rút ra, lấy thêm một khối cao chi, chậm rãi đưa vào bên trong hậu huyệt: "Thả lỏng thêm một chút... Trẫm là muốn thương ngươi, không phải muốn làm đau ngươi."

Chu Hi buông lỏng khớp hàm, nhỏ giọng nói: "Khó chịu."

Nhiếp Huyễn thở gấp hỏi: "Sao lại khó chịu?"

Vừa rồi còn ở trong thanh lâu hắn cũng đã bị khơi lên tình dục, hiện giờ lại bị thân mật cọ xát hồi lâu, sớm đã chịu không nổi, chỉ là Chu Hi quá mực kháng cự đối với tính sự, mới kiên nhẫn tinh tế tỉ mỉ làm khúc dạo đầu, hai người đã ra một đầu mồ hôi, bị tình dục giày vò nửa vời, vô cùng xấu hổ.

Nhiếp Huyễn lại bỗng nhiên ý thứ được chuyện gì, rút ra khỏi hậu huyệt của Chu Hi, bên trong đã bị một lượng lớn cao chi thấm ướt, theo hành động rút ra mà mang theo tiếng nước ướt át, Chu Hi run rẩy một chút, nhắm mắt, Nhiếp Huyễn lại cầm lên tính khí sưng đỏ cong nẩy của hắn.

Đôi môi mỏng phát ra nửa tiếng rên rỉ, cắn môi nuốt xuống nửa tiếng còn lại, vùi mặt vào cổ y không nói.

Nhiếp Huyễn thầm nghĩ quả nhiên là như vậy.

Chu Hi vỗn đã hít vào không ít thôi tình hương, càng bị dày vò nhiều hơn y nhiều, chỉ là tính cách thanh lãnh lại xấu hổ, nên vẫn luôn cố chịu đựng, lại bị y bỏ qua qua, hồi lâu không được phát tiết, khó tránh khỏi sẽ khó chịu.

Nhiếp Huyễn trầm trầm bật cười, ngón cái nhẹ lướt qua phần đầu tính khí sớm đã ướt át của hắn, Chu Hi một ngụm cắn lên đầu vai y, thấp giọng hừ một tiếng.

Nhiếp Huyễn trêu chọc: "Thoải mái sao?" lại trách cứ: "Muốn...sao lại không nói?"

Trong lúc nói chuyện, bày tay vẫn không quên lên xuống ma sát. Chu Hi uốn eo lên, run rẩy, khóe mắt hồng đến cơ hồ sắp rơi nước mắt, càng cắn mạnh lên bả vai hoàng đế, cổ họng thỉnh thoảng toát ra vài tiếng rên rỉ kìm nén, cực độ nhẹ nhàng, vỡ tan, lại phá lệ mê người.

Nhiếp Huyễn nghe được chỉ cảm thấy khó nhịn, cầm lấy tính khí sôi sục của mình nắm chung một chỗ với của hắn cùng ma sát với nhau, cảm xúc này quá mức mới lạ, Chu Hi bị vật cứng nóng bỏng kia dán chặt lên tính khí của mình đưa đẩy bộ lộng, sợ hãi lùi về sau, nhưng sau lưng lại va vào cánh cửa, không thể lùi được thêm nữa.

Nhiếp Huyễn bật cười, nghe thấy bên ngoài có giọng nam nhân hỏi: "Có phải trong phòng kia có tiếng động gì không?"

Chu Hi đang dựa lên cánh cửa, nghe thấy rõ ràng, run mạnh lên, cứ như vậy mà bắn ra.

Môi răng đang cắn bả vai hoàng đế cũng dùng một loại sức lực cứ như là muốn đồng quy vu tận vậy, cách tầng tầng y phục, Nhiếp Huyễn vẫn bị cắn đau.

Càng cảm thấy buồn cười, liếm lên vành tai hắn nói: "Nhanh vậy sao? Còn có then cài cửa mà, ngươi sợ cái gì..."

Nói xong lại tách chân hắn ra thêm một chút, đem tính khí cứng rắn đến phát đau của mình chậm rãi cắm vào bên trong hậu huyệt đã bị khai thác đến trơn mềm ướt át.

Chu Hi vẫn còn thất thần sau cao trào chưa kịp phục hồi tinh thần, chỉ gắt gao cắn chặt vai hoàng đế, thân thể không phản kháng, từ từ, tiếp nhận toàn bộ long căn hùng tuấn của y.

Nhiếp Huyễn chau mày cảm thụ khoái cảm được gắt gao bao bọc, huyệt khẩu sau khi cao trào trở nên cắn chặt, cơ hồ ép y lập tức tiết thân, sau nhiều lần cố gắng mới kìm lại được, đợi đến khi cắm vào tận nơi sâu nhất, cũng không vội vã động.

Mà là nhấc luôn chân kia của Chu Hi lên.

Hai chân Chu Hi đều treo trên khuỷu tay hoàng đế, theo bản năng càng thêm ôm chặt cần cổ y, sợ tới mức thần trí quay về, nhỏ giọng nói: "Thả.. thả xuống..."

Hai chân vô lực, trọng lượng toàn thân ngoại trừ phân tán trên cánh tay y, còn lại đều tựa như dồn xuống hạ thân, trong hoảng hốt cảm thấy hoàng đế cắm vào cực sâu, cơ hồ đâm xuyên cả người hắn.

Hoàng đế vẫn không buông tay, còn đỉnh lên trên thêm một chút, cười nói: "Không phải nói muốn lên giường sao? Ôm chặt thêm một chút."

Nói xong liền cất bước, giữ nguyên tư thế như vậy, ôm hắn đi đến chỗ chiếc giường trong phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio