Nhiếp Huyễn nhìn gương mặt Dung Hàm Chi thì lại nhớ đến, lần đầu tiên khi y gặp người nam nhân này, liền tim đập như trống.
Đại khái sự lãng mạn nhất trên thế gian này chính là nhất kiến chung tình.
Y thở dài, nói: "Dung khanh a... Nếu không phải vì trẫm thích ngươi..."
Nói được một nửa liền ngừng lại.
Nói lời như vậy với một người không biết sợ hãi, tựa hồ vô nghĩa.
Dung Hàm Chi đang thong dong đứng dưới thềm, nhìn sắc mặt hoàng đế mấy lần, có chút vui vẻ nghĩ, chẳng lẽ hoàng đế lại không cho hắn đến phương bắc hay sao? Hoàng đế có lý do gì để không cho hắn đến phương bắc chứ?"
Hoàng đế đăng cơ đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ, mọi thần tử đều công nhận, hoàng đế thật sự là một người cao thâm bí hiểm.
Lãng tử hồi đầu, đặc biệt khó lường. Hỉ nộ khó đoán, ân uy khó lường, càng thêm thấy mầm biết cây, nhưng lại ngoan cố bảo thủ.
Sự khư khư cố chấp của hoàng đế vào những lúc nghị sự thì cũng chẳng hiếm lạ gì nữa, có chút khiến người phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng cũng không ít khi trở thành trò cười.
Dung Hàm Chi cảm giác một hoàng đế như vậy có lẽ người khác sẽ không thích, nhưng hắn ngược lại, lại rất thích, thế này rất có dáng vẻ của một minh quân ngây ngô nhưng có chí tiến thủ, tốt hơn nhiều so với tên ngốc bệnh tật làm biếng tham chính, hận không thể chết vùi trong hậu cung năm xưa.
Đang lúc hắn lạc trong suy nghĩ vẩn vơ, hoàng đế rốt cuộc mở miệng, y thở dài, rồi mới nói: "Dung khanh, trẫm đúng thật là nghĩ như thế nào cũng không thể tìm được một lý do để không cho ngươi lãnh binh đối chiến với Hung Nô."
Dung Hàm Chi bật cười, cảm thấy bản thân đúng là có chút thần giao cách cảm với hoàng đế.
Nhiếp Huyễn thấy hắn cười, cũng cười theo, gọi: "Quảng Xuyên."
Thần sắc Dung Hàm Chi khẽ động, nhưng vẫn cười nhìn y, hắn cứ như vậy khiến cho đôi mắt hẹp dài vốn nên làm cho người cảm thấy chua ngoa yêu dị, nhưng trong đôi mắt của Dung Hàm Chi lại chỉ sáng rực như mặt trời ngày hạ.
Nhiếp Huyễn có một chặp không nói nên lời. Y nghĩ Dung Hàm Chi thật hệt như là kim phong ngọc lộ, nhân gian không ai bì kịp, nhưng cho dù sớm sớm chiều chiều bên nhau, cũng không thể nắm giữ được.
Hắn sẽ chỉ là kim phong ngọc lộ mỗi sớm mỗi chiều, nhưng một chút cũng không phù hợp để bên nhau dài lâu.
Nhiếp Huyễn vừa tức giận vừa buồn cười nghĩ, quả nhiên cho dù là thiên tử chi tôn, chung quy cũng không có cách nào được như ý mọi chuyện.
Đây là điều mà y đã nhận ra từ rất rất sớm, chỉ là vẫn không muốn nhận mệnh, cũng chưa từng có người nào, sẽ vừa tiêu sái vừa dũng mãnh đến muốn y nhận mệnh – thì ra không phải quả báo không tới, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Cuối cùng y cũng gặp phải một người hoàn toàn không sợ những uy hiếp của y, thản nhiên mà nhiệt liệt hấp dẫn y, như một ngọn lửa rực rỡ hoàn toàn có thể biến người thành đuốc sống.
Y nghiêng đầu, muốn nói, lại chỉ thở dài thêm một lần, một lát sau mới hỏi: "Quảng Xuyên, lòng trẫm có ngươi, như vậy, lòng ngươi có trẫm sao?"
Thật ra câu hỏi này cũng rất vô nghĩa, nếu thật trong lòng Dung Hàm Chi có y, thì sẽ giống như Ôn Tử Nhiên vậy, dỗi, nhưng lại không biết phải làm sao.
Mà tuyệt không phải dáng vẻ thản nhiên tự taị như vậy.
Dung Hàm Chi vẫn nhìn y như cũ, khóe môi mang theo ý cười, phong lưu tiêu sái, vừa trong vắt vừa nhiệt liệt đến mức khiến người hoa mắt, hoa mắt đến nhất thời không còn chút kiêng kị.
Hắn cười nói: "Nếu thần không thích bệ hạ, sao thần lại cam tâm lấy sắc thị quân chứ? Có thể trở thành thần tử của bệ hạ, chính là tam sinh hữu hạnh của Dung Hàm Chi ta."
Nhiếp Huyễn có chút tâm như tro tàn mà nghĩ, quả nhiên chỉ có chút thích.
Nhưng lại lập tức trở nên bình thưởng: ít ra vẫn là có chút thích.
Hoàng đế cũng không tiếp tục trầm mặc, nói: "Xuất chinh không phải việc nhỏ, nhất thời tam khắc Dung Khanh cũng không chuẩn bị kịp, trẫm sẽ ban ý chỉ, để Hộ bộ Binh bộ gấp rút chuẩn bị, ngươi cũng sắp xếp phần ngươi đi."
Dừng một chút, lại nói: "Dung khanh, lần này sắp đi, mấy ngày này... Ngươi không muốn ở bên cạnh trẫm nhiều hơn một chút sao?"
Dung Hàm Chi bật cười, khom lưng nói: "Lòng có mong muốn, cũng không dám xin."
còn chương nữa là kết thúc bộ này rồi, dự kiến khoảng ngày nữa, mỗi ngày chương dứt điểm rồi chúng ta cùng tiến đến phiên ngoại he he
Chương
Nhiếp Huyễn rất thích làm với Dung Hàm Chi.
Dung Hàm Chi là một người vô cùng biết cách hưởng thụ, trong chuyện tình dục vừa nóng bỏng vừa thản nhiên, trong quá trình hoan ái luôn biết rõ cách lấy lòng bản thân và hoàng đế, cũng vui vẻ nếm thử một vài tư thế mới mẻ hấp dẫn.
Đại để là vì đã kết thúc thời kỳ chiến tranh lạnh do khúc mắc lúc trước, Dung Hàm Chi lại sắp lãnh binh lên phương Bắc đối chiến với Hung Nô, sự ngăn cách giữa hắn và Nhiếp Huyễn tan biến hầu như không còn, lại như keo sơn hệt như những lúc cùng hoàng đế nồng nàn thân mật năm nào khi Dung Hàm Chi về kinh yết khuyết.
Nhiếp Huyễn nhận mệnh hưởng thụ mỗi một lần kim phong ngọc lộ. Noãn các không cần phải nói, ngay cả tẩm cung hoàng đế và thiên điện chuyên dùng để tẩy rửa, hai bên thiên điện của Thùy Cùng điện cũng vậy, ngay cả hòn giả sơn phía sau ngự hoa viên cũng không bỏ qua, thậm chí suýt nữa còn kinh động đến ngự lâm quân.
Trước đây Dung Hàm Chi bị hoàng đế tước hết công vụ, cũng chẳng khác gì là trục xuất, hiện lại một lần nữa chưởng binh, có thể coi như là khôi phục, đám triều thần cảm thấy kinh ngạc lại cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cuối cùng thì còn ai thích hợp với chuyện đi đánh Hung Nô hơn là hắn nữa đâu.
Chỉ là mặc dù khôi phục nhưng lại phải lên phía bắc lạnh giá khổ hàn, kim qua thiết mã, không biết là được trọng dụng hay là bị đuổi đi đây.
Dù sao thì trước kia Chu Hi đẩy Dung Hàm Chi đến phương bắc mấy năm, mọi người đều cho là Dung Hàm Chi bị chèn ép.
Dung Hàm Chi căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của người khác và những lời bàn tán, dù sao trước nay hắn cũng không để ý đến mấy chuyện này, mấy ngày nay hắn và hoàng đế còn đang bận điên loan đảo phượng vô cùng tận hứng, hắn cũng vẫn luôn có thói quen phóng túng một phen trước khi xuất binh, bởi vì ở trong quân, hắn luôn luôn tự kỷ khắc chế.
Tướng quân nghiêm quân không giỏi, chính là châm ngôn trị quân của Dung Hàm Chi.
Nhưng hôm nay không phải trong quân.
Dung Hàm Chi ngồi trên đùi hoàng đế, hai người hôn đến thật sự động tình, thân là thứ tướng, hắn tự nhiên cũng sẽ trực ở Chính Sự đường, hắn và Chu Hi là quan đầu triều, ở Chính Sự đường mỗi người đều có một gian nghỉ tạm, không giống với các trọng thần khác, mấy người dùng chung một gian mỗi khi ở lại trực.
Giờ phút này hắn và hoàng đế không nằm trên giường nghỉ phía sau, mà là ngồi ngay trong quan thính, bàn tay hoàng đế sờ vào trong vạt áo hắn, hắn cũng cách lớp quần áo sờ lên bụng dưới của hoàng đế, giữa lúc miệng lưỡi giao triền hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp, Dung Hàm Chi mở lớn mắt, chủ động kết thúc nụ hôn này, Nhiếp Huyễn đuổi theo, liếm lên vành tai hắn.
Dung Hàm Chi thích nhất là được hôn lên tai, thoải mái thở dài một tiếng, hơi thở có chút hỗn loạn trêu chọc: "Bệ hạ, đây là Chính Sự đường..."
Nhiếp Huyễn vuốt dọc theo một vết sẹo nhỏ dưới nách hắn, cười nói: "Còn thiên điện nào trong Thùy Củng điện mà chưa từng làm?"
Dừng một chút, hỏi: "Quảng Xuyên muốn đi ra sau sao?"
Dung Hàm Chi lộ ra một nụ cười cao thâm bí hiểm mang chút ý nóng lòng muốn thử, nhấc tay chỉ chỉ ra bên ngoài: "Không bằng đến bên tê đi."
Nhiếp Huyễn có chút kinh ngạc mà nghiêng nghiêng đầu, Dung Hàm Chi dùng một từ tiếng địa phương, có chút lạ, nhưng y nghe hiểu, chính là có ý đến phía đối diện.
Nhưng y nhất thời không nghĩ ra được đến đối diện là có ý gì.
Đây là tây thính của Chính Sự đường, đối diện là đông thính, là quan thính của thừa tướng Chu Hi...
Nhiếp Huyễn sửng sốt một chút, phì cười: "Chu đại thừa tướng sẽ giận chết... hắn khiết phích thật sự lợi hại nha."
Dung Hàm Chi thấp giọng cười rộ lên, nghiêng đầu hôn lên cổ hoàng đế, từ cằm nhẹ nhàng gặm cắn xuống phía dưới, liếm hôn lên hầu kết, không chút để ý mà nói: "Nếu như bệ hạ thích ở đây thì cũng được..."
Nhưng Nhiếp Huyễn đã động tâm rồi.
Dung Hàm Chi thật sự là rất hợp khẩu vị của y, cũng rất biết cách trêu chọc y, y đã bắt đầu nhịn không nổi mà nghĩ tới dáng vẻ Chu Hi tức giận đến mặt mũi trắng bệch khi ngày mai tới đây nhìn thấy quan thính của mình trở thành một đống hỗn độn.
Đại khái là sẽ tức giận đến hận không thể phẩy tay áo bỏ đi, mất hết mọi ý nghĩ muốn ngồi xuống xử lý chính sự.
Y gật gật đầu, học theo giọng điệu địa phương của Dung Hàm Chi mà nói: "Được, đến bên tê đi."