Nhiếp Kỳ nằm nghiêng trên bàn, đôi chân thon dài trần trụi hơi mở ra, nhỏ giọng nức nở.
Ngón tay hoàng đế khuấy động giữa hai chân, giữa đưa đẩy vang lên tiếng nước dâm mĩ, nhìn kỹ lại, bên trong đùi non trắng nõn đã ánh lên thủy quang trơn ướt.
Tính khí bị trói buộc trương thành màu đỏ tím, lại không được thư giải, ngọc bội kia còn kề bên hội âm mẫn cảm, theo sự run rẩy của cơ thể, ma sát càng làm thêm khó nhịn.
Nhiếp Huyễn cười nhạo một tiếng, rút ngón tay ra, lúc còn chưa rút ra hẳn, nội bích nóng cháy nhiệt tình giữ lại, tiểu huyệt ngậm đầu ngón tay không muốn buông, khi rút ra hết phát ra một tiếng ướt át rõ ràng, nhìn lại ngón tay, đã được bao phủ bởi một tầng dm thủy trơn ướt dính nị, thậm chí kéo thành sợi dính vào đầu ngón tay, bị y lau lên khóe mắt đỏ bửng của Nhiếp Kỳ: "Nhìn xem bộ dáng dâm đãng của ngươi đi, mặt sau cư nhiên chảy nhiều nước như vậy."
Tiểu thúc của y đã bị đùa giỡn đến triệt để thất thần, đôi mắt đào hoa nhãn thần tan rã, môi hơi hơi giương, khóe miệng còn có nước dãi chảy dọc theo cằm rơi xuống cổ.
Đôi môi hình dáng thích hợp để hôn, sau khi bị bôi lên dịch ruột non ứa ra giữa đùi, càng trở nên ướt át động nhân.
Xiêm y Nhiếp Huyễn cũng đã được cởi bỏ, tính khí thô to trướng lớn, một tay y cầm lấy tính khí chính mình, đặt ngang bằng hai má Nhiếp Kỳ, lau tiền dịch ứa ra phía trước lên mặt hắn, khi quẹt qua đôi mắt đào hoa kia, lông mi thật dài chạm qua linh khẩu, liền thỏa mãn thở ra một tiếng.
Sau đó lại dùng tính khí vỗ vỗ lên mặt Nhiếp Kỳ, nhẹ giọng hỏi hắn: "Tiểu hoàng thúc, muốn không?"
Đôi mắt tan rã của Nhiếp Kỳ nhẹ chớp, thân thể cố gắng rụt lui, không chịu nổi mà nhắm chặt mắt, thấp giọng khóc thút thít: "Cầu ngươi, cầu ngươi bỏ qua cho ta..."
"Sai." Hoàng đế vung tay vỗ lên sau mông, thuận thế bóp bóp cánh mông căng đầy trơn trượt, "Ngươi nên cầu ta thượng ngươi mới đúng."
Hoàng đế không cho là quá, vừa dùng tính khí cọ lên đầu v đã bị xoa nắn đến sưng đỏ của hắn, vừa thò tay vuốt lên tính khí đã lâu không được thư giải của hắn, lên xuống cực kỳ có kỹ xảo, Nhiếp Kỳ chịu không nổi, cong eo rên rỉ, nhưng đã bị cột chặt, làm sao cũng không thể tiết ra.
Nhiếp Huyễn dùng lực búng lên tính khí hắn một chút, thấp giọng cười nói: "Nơi này của tiểu hoàng thúc tuấn mỹ như vậy, nếu bị chơi hỏng, không phải đáng tiếc sao?"
Nhiếp Kỳ khóc càng lợi hại hơn, như cũ van xin: "Đừng như vậy,...ưm, thật sắp hỏng...ngươi tha ta..."
Lại là một bàn tay vỗ lên mông, ba lên một tiếng cực kỳ thanh thúy.
Hai cánh mông không biết đã bị đánh lên bao nhiêu lần, dấu tay phủ kín, trở thành một màu hồng, Nhiếp Huyễn cảm thấy đáng yêu, lại dùng sức xoa lên, nói: "Lại sai rồi."
Rốt cuộc Nhiếp Kỳ chịu không nổi, khóc nức nở nói: "Cầu ngươi – cầu ngươi thượng ta, cầu ngươi!"
Nhiếp Huyễn chậc lưỡi, khẽ cười, cúi xuống liếm lên vành tai hắn: "Thật dâm đãng nha, tiểu hoàng thúc. Phải có bao nhiêu dục cầu bất mãn, mới sẽ rên khóc cầu điệt nhi thượng ngươi?" Nhiếp Huyễn thẳng người dậy, một dáng vẻ không muốn làm: "Nếu muốn cầu ta thao ngươi, có phải tiểu hoàng thúc cũng nên tự mình mở chân ra không?"