Nhiếp Kỳ bị hoàng đế đặt nằm trên tháp, cũng không tránh, đáy mắt đào hoa lại vẫn mang theo ba phần ý cười, mang theo một loại thong dong mà trước nay Nhiếp Huyễn chưa từng thấy, đáy lòng không biết vì sao lại ùa lên một cỗ tức giận, một ngụm cắn lên trên cần cổ trắng như sương tuyết của Nhiếp Kỳ, cơ hồ sắp chảy máu.
Nhiếp Kỳ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy y ra, nói: "Phát điên cái gì?"
Nhiếp Huyễn buông lỏng, liếm liếm lên trên dấu răng kia, chậm rãi nói: "Chỉ mới nửa tháng không gặp, tiểu hoàng thúc đã như thoát thai hoán cốt, xưa đâu bằng nay..."
Nhiếp Kỳ trầm thấp cười một tiếng: "Lúc ta còn nhỏ...khi ngươi vẫn còn chưa được sinh ra, Trương thiên sư từng nói với phụ hoàng ta, chính là gia gia của ngươi, rằng ta có tiên cốt, có tiên duyên, tự nhiên sẽ nhập đạo."
Nhiếp Huyễn ngừng tay, nét mặt âm tình bất định.
Nhiếp Kỳ lại vui vẻ nói tiếp: "Phụ hoàng có bằng lòng hay không thì ta không biết, nhưng mẫu hậu ta tuyệt đối không chịu. Ngày đó sư liền tới hỏi ta có nguyện ý theo hắn về núi hay không, khi đó ta còn nhỏ tuổi, liền hỏi lão mũi trâu kia, nhập đạo có điểm nào ưu việt không? Hắn nói với ta, có thể phi thiên độn địa, trường sinh bất lão."
Dừng một chút, lại thở dài nói: "Đều là lừa gạt hài tử, nhưng ta đúng là tin thật."
Nhiếp Huyễn cười một tiếng, nói: "Tiểu hoàng thúc thiên chân vô tà, thật đáng yêu."
"Ban đầu ta chỉ là vì muốn trường sinh, cả ngày luyện đan, ngược lại nửa tháng này, bị ngươi giam trong cung, chán đến chết, mấy nô tài này biết rằng ta thích bàn luận hoàng đạo, tìm một đống sách đạo đến lấy lòng ta." Nhiếp kỳ cười một cái, chỉ chỉ vào bản kinh Hoàng Đình vừa bị Nhiếp Huyễn ném xuống dưới bàn kia: "Lúc trước ta cũng từng xem rồi, một chút cũng không hiểu, mà nửa tháng này, đúng là lại nhìn ra được một ít."
Ngón tay Nhiếp Huyễn vô ý thức siết chặt, cảm thấy đau, mới phát hiện đã bấm vào lòng bàn tay, y trầm giọng, gằn từng chữ: "Tiểu hoàng thúc đây là...có ý gì?"
Nhiếp Kỳ nghiêng đầu nhìn y, hỏi ngược lại: "Ngươi không làm hay sao?"
Nhiếp Huyễn hơi mím môi, liền xé mở tà áo hắn, trong tiếng lụa trắng bị xé rách, hung hăng cắn lên đầu v hắn, Nhiếp Kỳ đau đến hít khí, theo bản năng đẩy y ra, trong lời nói lại vẫn mang theo ý cười: "Hoàng điệt nhi của ta, hôm nay sao lại giống chó con thế, cắn đến lợi hại như vậy."
Nhiếp Huyễn liếm liếm lên đầu v đã bị cắn đến chảy máu của hắn, gằn từng chữ: "Cầu đạo tu tiên có cái gì tốt, mà ngươi cứ kiên trì như vậy...Thần tượng kinh thư bên trong quan miếu cũng chỉ là những vật chết lạnh băng mà thôi, lẽ nào có thể khiến cho ngươi vui sướng hơn cả ta hay sao?"
Nhiếp Kỳ hỏi lại hắn: "Ngươi cảm thấy bên cạnh ngươi như vầy, ta rất vui sướng sao?"
Nhiếp Huyễn chôn mặt vào hõm cổ hắn, trầm trầm cười ra tiếng, trong tiếng cười lại mang theo một loại lệ khí cố chấp: "Người mỗi lần bị ta thao đều chảy nước giàn dụa mà cũng có tư cách nói ra lời này sao?"
Nhiếp Kỳ lắc lắc đầu, cảm thấy hoàng đế này thập phần vô lý, bên tai nghe thấy tiếng mở nắp, ngay sau đó, một cỗ xạ hương quen thuộc lan tràn trong không khí.
Đó là cao chi mà hoàng đế chuẩn bị riêng cho hắn, bên trong không biết đã hòa lẫn bao nhiêu tình dược, chỉ cần bôi một ít lên phía sau, sẽ lập tức vừa tê vừa ngứa, ngũ tạng như đốt, theo như lời hoàng đế, thì lại chính là thánh phẩm giường chiếu có thể tráng dương bổ thận.
Hắn chậc một tiếng, nói: "Ngươi chính là làm cho ta vui sướng bằng cách này sao."
Nhiếp Huyễn ngẩng đầu chằm chằm nhìn hắn, "ba" một tiếng, đóng tráp bạc kia lại.
Quăng luôn xuống giường.