Tính sự qua đi, hai bên thỏa mãn, đều lười nhúc nhích.
Nhiếp Huyễn sợ không tiện thanh lý, khi sắp xuất tinh liền rút ra bắn giữa hai chân hắn; Dung Hàm Chi đã tiết thân trước một bước, tinh dịch đều dính hết lên bụng hoàng đế.
Giờ phút này ôm nhau nằm, Nhiếp Huyễn vùi mặt vào hõm vai Dung Hàm Chi, ngoại trừ khí tức dâm mĩ đặc biệt sau khi trãi qua tình sự, cũng có thể ngửi được chút ngự hương lây dính trên tóc người này sau khi đã bị mình tùy ý làm bậy hồi lâu.
Liền thập phần đắc ý mà cong lên khóe môi.
Dung Hàm Chi dần dần khôi phục, trong giọng nói mang theo chút biếng nhác khàn khàn riêng có sau tình sự, cười nói: "Bệ hạ quả nhiên là thủ đoạn tốt, thần vui lòng phục tùng."
Nhiếp Huyễn nhẹ vỗ về tấm lưng quang lõa ướt đẫm mồ hôi của hắn, nghe thấy vậy, tiến lại gần hôn lên trán hắn, nhỏ giọng gọi: "Quảng Xuyên."
Dung Hàm Chi ngập ngừng mở mắt ra.
Hoàng đế gọi người khác, nếu không phải dùng chức quan thì là thêm một chữ khanh, khi lên đến trên giường liền thay bằng ái khanh, hắn nghi ngờ chỉ cần cứ ở trên giường thì y đều sẽ gọi thần tử như vậy, cho nên cũng không thèm để ý. Hôm nay thân thể còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, hoàng đế lại bỗng nhiên đổi thành gọi tên tự của hắn, thoáng nhìn qua, lại đụng phải một đôi mắt đen sáng tỏ.
Đang định hỏi, đôi môi nóng cháy đã áp lên, hắn liền chủ động mở ra khớp hàm cùng hoàng đế miệng lưỡi giao triền, khí tức cả hai đều đủ lâu, lại tinh thông kỹ xão hôn môi, cho nên nụ hôn này cũng phá lệ lâu dài, giữa lúc hôn sâu, ngón tay hoàng đế lại chạy dọc theo eo xuống phía dưới, vói vào nơi vừa mới uyển chuyển thừa hoan, giờ đã thành một mảnh ướt mềm.
Nội bích bị những đưa đẩy kịch liệt vừa rồi khiến cho trở nên mẫn cảm đến cực điểm bắt đầu sợ hãi sự xâm nhập của ngón tay, Dung Hàm Chi rên rỉ một tiếng, cười nhẹ nói: "Bệ hạ thật đúng là...trẻ trung khỏe mạnh."
Mới ý thức được hoàng đế cùng lắm chỉ mới vừa hai mươi, là lúc nhiệt tình mạnh mẽ nhất, làm sao có thể thỏa mãn chỉ với một lần, mà là người bên trên, tất nhiên sẽ không uể oải như bên thụ, nghỉ đủ rồi, không khỏi liền muốn xách thương tái chiến.
Hậu huyệt đã bị một đợt tình sự vừa rồi khai phá đến mềm mại trơn trượt, dưới sự cố ý phối hợp của chủ nhân liền thuận theo mà nuốt ngón tay hoàng đế vào cực sâu. Nhiếp Huyễn khẽ cắn lên vành tai Dung Hàm Chi, nhẹ giọng nói: "Quảng Xuyên thật hiểu rõ phong tình, trẫm thật sự là...yêu thích không muốn buông tay."
Dung Hàm Chi hơi hơi nheo mắt, lại nói đùa: "Nghe nói bệ hạ trước đây lưu luyến hậu cung làm cho thận bị thương không khỏe, cho nên vẫn cần phải tiết chế một chút mới tốt."
Tràn đầy ý tứ bỡn cợt trêu đùa.
Nhiếp Huyễn rút ngón tay ra, vạch hai chân hắn vội đẩy vào, hung hăng đỉnh lên, nhìn thấy trong đôi mắt hẹp dài của nam nhân dưới thân tràn đầy hơi nước, cơ hồ sắp tràn ra khỏi mi mắt đỏ bừng diễm lệ, mới nhấn mạnh từng câu từng chữ mà nói: "Hôm nay nhất định phải để cho Quảng Xuyên biết được, thận của trẫm đến cùng là được hay không được."
Dung Hàm Chi từ dưới tà tà liếc mắt nhìn lên, chỉ cười không nói, hai chân quấn bên eo hông y kẹp chặt thêm một chút, hạ thân cũng dùng lực hút một chút.
Nhiếp Huyễn đột nhiên bị y trêu như vậy, suýt nữa tiết thân, càng trở nên để ý, lập tức cầm lấy tính khí giữa hai chân hắn, dùng kỹ xảo điêu luyện bắt đầu ma sát lên xuống.
Tiếng rên rỉ của Dung Hàm Chi càng thêm quyến rũ mê người, chủ động nâng tay ôm cổ hoàng đế, lại gần hôn lên.
Những lúc tình dục nhiệt liệt thế này, ngay cả hôn môi cũng vô cùng mạnh bạo, Nhiếp Huyễn còn ráng để ý, không muốn lưu lại dấu vết lên những chỗ mà người khác dễ chú ý, Dung Hàm Chi lại dùng sức đẩy mở bờ môi của y, eo dưới vốn dĩ đã luôn đong đưa đón ý nói hùa với từng động tác của y, lúc này tính khí bị cầm lấy, liền không ngại ngùng gì mà ra vào trong tay y.
Nhiếp Huyễn bỗng nhiên nổi lên ý xấu, vào lúc tính khí trong tay càng trở nên nóng cháy nảy lên, lại mạnh mẽ ngăn chặn đầu lỗ bên trên.
Dung Hàm Chi hàm hồ rên rỉ một tiếng, hung tợn trừng mắt liếc hoàng đế, chỉ là khóe mắt ửng đỏ còn mang theo hơi nước, không còn chút hình ảnh uy nghiêm lệ khí nào của một lão tướng sa trường.
Hoàng đế dương dương tự đắc liếm lên khóe mắt hắn, bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị cắn một ngụm lên môi, giữa đau đớn cơ hồ nếm được vị máu, đúng là đã bị cắn đến rách da.
Hít khí một tiếng, ai oán nói: "Nói trẫm ngày mai phải làm sao gặp người..."
Dung Hàm Chi cũng không để ý mấy chuyện này, tình dục mong chờ được phát tiết đến nỗi cơ hồ đỏ hết cả mắt, sờ soạng tráp bạc đựng cao chi bên cạnh, lấy một khối liền thò ra sau lưng y, đầu ngón tay thật sự mò vào hậu huyệt của hoàng đế.
Nhiếp Huyễn vội vàng buông ra tính khí hắn bắt đầu chụp lấy bàn tay kia, tình dục bị đè nén mạnh mẽ cuối cùng cũng được giải phóng, eo lưng cong lên, đều bắn hết lên bụng hoàng đế.
Bên trong hậu huyệt cũng co rút, chặt chẽ ép lấy tính khí nhiệt tình cứng rắn của hoàng đế, Nhiếp Huyễn dục tiên dục tử, lại vẫn giữ được một tia thanh minh, mạnh rút ra, đặt giữa hai chân hắn, bắn.
Chương
Đã đến cuối năm, từng trận tuyết lớn rơi xuống kinh thành, tạo thành một mảnh mờ mịt trắng toát.
Mùa đông năm nay Chu Hi đã để ý dùng thuốc bồi bổ rất nhiều, lại không hiểu sao, vẫn cứ thụ hàn, mỗi ngày đều sốt nhẹ hai lần.
Cố gắng chịu đựng đến khi nghỉ đông, sẽ nghỉ ngơi thật tốt, tai mắt trong cung bị một trận phát tác trước kia của hoàng đế dọa sợ tới mức thật lâu không dám vọng động, lúc này mới thập phần gian nan mà truyền ra mấy cái tin tức.
Liền ôm lò sưởi khoác áo lông đến ngồi trước bàn, chậm rãi lật xem.
Hoàng đế gặp riêng Dung tướng vài canh giờ.
__ Sớm đã không phải là chuyện gì mới lạ, với tính tình phong lưu phóng đãng không biết kiêng nể gì của hoàng đế, thì chưa biết là gặp nhau làm chuyện gì đâu.
Hoàng đế muốn gả Sấu Ngọc công chúa cho tam lang của Dung gia.
__ Đường đường là thiên gia (thiên gia này là gia tộc vua chúa, giống như vua là thiên tử vậy.), lại muốn kết thân với hàn môn, hoàng đế đây là không từ thủ đoạn đàn áp thế gia, thật sự là không sợ dọa người.
Hoàng đế vẫn giữ ý định lập thái tử, cùng thương nghị với Dung tướng.
__ Mạch án của thái y viện hắn đều đã xem qua, hoàng đế càng ngày càng thân cường thể kiện, không biết vì sao lại vội vã muốn lập thái tử như vậy. Hoàng đế hiện nay thanh xuân tràn đầy, thêm mười lăm mười sáu năm nữa, cũng vẫn là trong độ tuổi cường tráng như mặt trời ban trưa, khi đó thái tử trưởng thành, không sợ phụ tử nghi kỵ lẫn nhau sao.
Chu Hi thay đổi thần sắc, bắt đầu cân nhắc nếu tuyển phi cho thái tử, ái nữ nhà ai thì phù hợp đây.
Nhà hắn là không trông cậy vào được rồi, Lan Lăng Chu thị hưng thịnh như gấm thêm hoa như lửa thêm dầu, hoàng đế kiêng kị đề phòng, không có khả năng lại để cho Chu gia xuất hiện thêm một hoàng hậu.
Dung Hàm Chi cũng không có khả năng, nhi tử đã hứa hôn với công chúa, nữ nhi nếu lại làm thái tử phi – vậy còn không bằng trực tiếp viết luôn tên Dung Quảng Xuyên hắn lên chiếu chỉ truyền ngôi.
Đang cân nhắc, khóe mắt lại nhìn thấy hàng chữ cuối cùng.
Bề trên muốn chọn làm Đông cung sư, từ không chịu.
Ngón tay thon dài trắng nõn vô ý miết lên tay cầm của lò sưởi chạm hoa văn tuế hàn tam hữu tinh xảo (tuế hàn tam hữu: tùng trúc mai), Chu Hi mím môi, nhìn chằm chằm mười một chữ này hồi lâu.
Thật lâu sau mới cười lên một tiếng, lầm bầm nói: "Hay, hay cho một cái "từ không chịu""
Ngón tay gian nan buông ta tay cầm lò sưởi, hoa văn bông mai hằn lại dấu ấn trên ngón tay, đỏ bừng, nhất thời không tan đi được.
Hắn lại không dám chắc chắn Dung Hàm Chi có thật từ chối không chịu hay không, hay là lại muốn cho hoàng đế đến mời ba lần, làm thành một tiết mục vinh sủng hoàn hảo.
Hắn tự cho rằng bản thân cũng có mấy phần hiểu rõ vị đồng niên kia, chuyện mà hắn ta đã từ chối, liền thật sự là không muốn làm.
Chỉ mong chính mình không nhìn lầm người.
Quả thật là...chỉ có thể trông mong chính mình không nhìn lầm người.
Loại cảm giác bất lực triền bên người, hắn vẫn luôn có thói quen nắm chắc phần thắng, thành thạo có thừa, nhưng từ sau khi hoàng đế khỏi bệnh, liền nhiều lần bị cảm giác vô lực dây dưa bức rức không biết phải làm sao, nếu hoàng đế thật sự giữ Dung Hàm Chi lại làm Đông cung sư, vậy có nghĩa là muốn cắt đứt gốc rễ của thế gia.
Năm đó tiên đế chèn ép thế gia đến như vậy, nhưng những người bên cạnh kim thượng hôm nay cũng không phải đều là xuất thân thế gia hay sao!
Dung Hàm Chi tính tình lại không hề kiêng nể gì như vậy, cũng có thể đi đầu!
Chu Hi nhắm mắt, nâng tay ấn lên mi tâm, nhu ấn đến mức đỏ bừng một mảng.
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam hài khả ái: "Đại bá phụ!"
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cửa thư phòng không biết đã bị đẩy ra từ lúc nào, điệt nhi Chu Khác thò đầu vào, chớp chớp mắt đang nhìn hắn.
Vì duyên cớ con nối dõi gian nan, hắn lại càng thêm thích hài tử, luôn luôn cưng chiều, điệt nhi chất nữ trong nhà đều không sợ hắn. Huynh đệ trong nhà, cho dù là phu thê như Trần Tiểu Liên, bình thường cũng không dám tiến vào thư phòng hắn mà không có sự cho phép, điệt nhi này lại luôn to gan, không nói một tiếng, liền đẩy cửa vào.
Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười sủng nịch cưng chiều, thò tay vẫy vẫy.
Chu Khác có được sự cho phép, nhảy nhót chạy tới, ngưỡng đôi mắt tròn đen long lanh nhìn hắn.
Chu Hi liền nhớ tới dáng vẻ Chu Sưởng trước đây, nhưng chợt nhớ tới Chu Sưởng ngày nay, liền thở dài, vươn tay xoa đầu điệt nhi, dịu giọng hỏi: "Phụ thân ngươi đâu?"
Chu Khác chớp chớp mắt: "Phụ thân ra ngoài uống rượu, nói hôm nay không về... Thập thúc bảo ta đến mời bá phụ ra ăn cơm."
Chu Hi lại thở dài, nhẹ giọng nói: "Phụ thân ngươi thật sự là..."
Cũng không nói hết, lắc lắc đầu, đứng lên nắm tay điệt nhi: "Mặc kệ hắn, chúng ta đi ăn cơm."