[Đam Mỹ] Thiên Tử

chương 29: phong thưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Cát Cánh

Beta: Cửu Nguyệt

Nhũ mẫu đỡ đẻ cùng với cung nữ trong phòng sinh bị dọa tới mức vây quanh Thục phi kêu lên sợ hãi, người ấn huyệt Nhân Trung, người đút miếng nhân sâm.

Nhưng Triệu Thần Hi lại mang Hạ Hàn theo, nhàn nhã ngồi ở trong thiên điện uống trà. Cho đến khi nghe thấy Thái hậu tới mới đứng dậy.

“Thần Hạ Hàn bái kiến Thái hậu.” Hạ Hàn đứng dậy hành lễ với Thái hậu.

Triệu Thần Hi tự mình đỡ Thái hậu ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa, “Sao mẫu hậu cũng tới đây? Nghe nói thân thể của người gần đây không được tốt, đâu cần thiết phải tự mình tới đây một chuyến.”

“Ai, Thục Phi sinh con cho hoàng gia, ai gia sao có thể không tới?” Vẻ mặt Thái hậu yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay của Triệu Thần Hi, nhưng lại hoàn toàn không để ý tới Hạ Hàn ngồi bên cạnh, “Thân thể có không tốt đi nữa cũng phải tới đây xem mới có thể yên tâm được.”

Hạ Hàn nhìn thấy Thái hậu nói chuyện vui vẻ hòa thuận với Hoàng đế, gạt bỏ mình sang một bên, nhưng y cũng không cảm thấy tức giận. Giữa lúc nói chuyện Hoàng đế xen vào một câu, bảo y cũng ngồi xuống. Hạ Hàn liền ngồi ở một bên tự mình uống trà, rất thoải mái.

Thái hậu thấy thế cũng không để ý tới y, lại cùng Hoàng đế nói chuyện phiếm, “Hoàng tự chính là chuyện lớn. Con là Hoàng đế, càng nên hiểu rõ. Nếu như hoàng tự ít ỏi, thì hoàng thất sẽ không yên!”

“Mẫu hậu dạy bảo rất đúng, trẫm dĩ nhiên sẽ tuân theo.” Hoàng đế cũng vui vẻ liên tục đồng ý, đối với Thái hậu rất hiếu thuận cung kính.

Thái hậu thấy vậy lúc này mới vừa lòng cười, như có như không liếc nhìn Hạ Hàn một cái. Tiếp tục răn dạy Hoàng đế tầm quan trọng của hoàng tự.

Sắc mặt Hạ Hàn không đổi, hình như hồn nhiên chưa phát hiện, không hề hiểu ám chỉ của Thái hậu chút nào.

Thái hậu hừ lạnh một tiếng trong lòng, cũng không để ý. Chỉ cho rằng bên ngoài Hạ Hàn trấn định, nội tâm lại buồn bã.

Chẳng qua hôm nay không ngờ rằng bà vội vàng chạy tới, nhưng vẫn tới sau Hoàng đế.

Việc này ngược lại cũng phải trách chính bà, ngay từ đầu đã bị Hoàng quý phi phân tán tinh lực, lại quên mất Trang phi và Thục phi. Đợi bà tỉnh táo lại nhớ tới chuyện phải sắp xếp một chút việc thì đã có chút muộn rồi.

Đặc biệt là hôm nay, mới nghe thấy Trương thái y báo cáo, không ngờ rằng Thục phi đã lâm bồn! Vốn định nhanh chóng tới trước Hoàng đế, xem có thể sắp xếp một chút truyện ở phòng sinh không. Kết quả lại xem nhẹ sự quan tâm của Hoàng đế với Thục phi, bỏ lỡ thời cơ.

Còn về việc như khuyên Hoàng đế trở về, bản thân mình ở lại, Thái hậu sẽ không dại dột mà làm như thế. Không nói tới việc Hoàng đế nhất định sẽ không đi, còn phí công rước lấy nghi kị. Tới lúc đó cho dù thực sự có thể làm được chuyện gì, Hoàng đế có thể không hoài nghi bà sao?

Thái hậu không còn cách nào khác âm thầm thở dài một hơi. Chuyện ngày hôm nay không thành rồi, cũng không cần thiết phải ở lại nữa.

Nhưng Hoàng quý phi này lại có thể thực sự đi theo Hoàng đế tới Hoa Nguyệt Điện, cùng nhau ngồi đợi Thục phi sinh. Xem ra tâm càng ngày càng lớn rồi. Không để lại cho y chút khó xử rồi mới đi, làm sao Thái hậu có thể bỏ qua?

Quy củ của hậu cung Đại Uyên, khi hậu phi sinh, Hoàng hậu phải nhất định có mặt. Thứ nhất là để giúp đỡ xử lý chuyện, thứ hai là cần Hoàng hậu trấn thủ, phòng ngừa phi tần và cung nhân quá mức hoảng loạn.

Đối với Thái hậu thì không có quy định đặc biệt nào. Nhưng bình thường để thể hiện mình coi trọng hoàng tự, mỗi lần hậu phi sinh con, Thái hậu đều có mặt tại hiện trường. Không cần luôn ở đó tới khi sinh xong, ít nhất cũng phải tới xem thử, bày tỏ trấn an cổ vũ.

Những phi tần còn lại, theo tình huống bình thường tự nhiên sẽ không canh giữ ở bên ngoài phòng sinh của phi tần khác. Nhìn thấy người khác sinh thêm con nối dòng cho Hoàng đế, bản thân mình lại ngồi bên ngoài mong ngóng chờ đợi. Là chán ghét chính mình hay là chán ghét người trong phòng đây?

Thái hậu tự nhiên không cho rằng bản thân Hạ Hàn là người chạy tới đây chán ghét mình, y đi theo Hoàng đế tới đây chờ đợi, sợ rằng để thể hiện rõ thân phận “phó hậu” của mình đây.

Nhưng thân phận của Hạ Hàn rốt cuộc cũng chỉ là một cái thùng rỗng. Chuyện làm cho Thái hậu lo lắng nhất hôm nay chính là chuyện sinh con của Thục phi. Bà mượn Hoàng đế dò hỏi Hạ Hàn vài câu, sau đó nói thân thể không được khỏe đứng lên trở về.

Bà không muốn đợi chờ một hoàng tự không có huyết mạch Tiêu gia được sinh ra. Thục phi làm cho bà không kịp trở tay, chuyện tiếp theo cần sắp xếp còn phải trở về suy nghĩ vạch kế hoạch kỹ lưỡng.

Thái hậu vội vàng tới đây ngồi qua thời gian uống một chén trà lại vội vã rời đi. Hạ Hàn thấy ngoài việc Thái hậu bày tỏ thái độ lãnh đạm rõ ràng với mình, đối với việc sinh con của Thục phi lại làm ra dáng vẻ vừa lo lắng vừa vui mừng vô cùng tự nhiên.

“Lúc Thái hậu tới nhìn có vẻ thật sự vội vàng, nhưng tại sao lại còn tới muộn hơn chúng ta?” Khi Thái hậu đi rồi, Hạ Hàn có chút nghi hoặc hỏi Triệu Thần Hi.

Sau khi y nhận được tin tức ở Hoa Anh Điện, liền trực tiếp đi, tới nửa đường gặp Triệu Thần Hi. Kết quả sau khi Triệu Thần Hi nhìn thấy y, lại càng thong thả ung dung bước đi. Đi gần nửa canh giờ mới tới Hoa Nguyệt Điện. Xem ra Thái hậu rất vội vàng vì chuyện này, tại sao lại còn tới muộn hơn bọn y được?

“Có lẽ là cung nhân tới truyền tin giữa đường mất tập trung.” Triệu Thần Hi giải thích nửa thật nửa giả.

Hạ Hàn nghe vậy, biết rằng khẳng định là do Triệu Thần Hi sắp xếp, cho nên ngay từ đầu hắn mới thảnh thơi như vậy.

Bỏ qua đề tài này, nghĩ tới thái độ trước đây của Thái hậu, Hạ Hàn lại không nhịn được muốn cười, “Thái hậu cũng thật không dễ dàng.”

Triệu Thần Hi sớm đã quen với chuyện này rồi, “Nếu như bà ta không có chút bản lĩnh và năng lực nào, năm đó phụ hoàng cũng sẽ không giúp bà ta thượng vị.” Bản lĩnh nhìn người để làm việc này không phải cũng đã đánh lừa được phụ hoàng sao?

Thái hậu biết năm đó Tiên hoàng thích cung phi thành thực yên phận, không phải là cái dạng cố chịu đựng tất cả các loại ức hiếp nhưng vẫn phải biểu hiện ra mình an phận thủ thường hay sao? Cho dù Thái hậu an nhàn nhiều năm như vậy, làm cho nàng thiếu đi tính khí nhường nhịn năm ấy. Nhưng sự khôn ngoan từng trải vẫn còn ở đó.

Những phi tần trong hậu cung, ai có thể có bản lĩnh hơn Thái hậu ở phương diện này?

Biết Hoàng đế xưa nay thích Thục phi, cũng rất coi trọng con nối dòng. Cho nên trước mặt Hoàng đế, Thái hậu chưa bao giờ keo kiệt từ ngữ thể hiện coi trọng và yêu mến Thục phi. Cho dù ngày thường sẽ tìm đủ loại lý do châm biếm Thục phi, nhưng trong những chuyện lớn lại chưa bao giờ cẩu thả. Luôn làm cho Hoàng đế tưởng rằng bà chỉ nghiêm túc dạy dỗ Thục phi chứ không hề có tâm hãm hại.

Mà ban nãy, ngay từ đầu Thái hậu đã có thái độ lạnh nhạt với Hạ Hàn, không để ý tới Hạ Hàn thi lễ chào hỏi. Thấy Hoàng đế không để ý, cho rằng Hoàng đế kỳ thật vẫn như trước đây, không hề thích nam tử, chỉ vì tình thế gần đây mới thiên vị Hạ Hàn hơn một chút. Cho nên về sau mới càng thêm mấy lời ngầm châm biếm không kiêng nể.

“Như vậy vừa tốt, cứ để bọn họ ồn ào đi.” Triệu Thần Hi không quan tâm đứng dậy, kéo Hạ Hàn tới gian phòng lò sưởi bên cạnh. Dặn dò Liên Cẩn quan sát kỹ bên ngoài, nếu như thực sự có chuyện gì thì trở lại bẩm báo.

Hắn chính là muốn cho Thái hậu nhìn thấy biểu hiện giả dối như vậy, để cho Thái hậu dời lực chú ý ra khỏi người Hạ Hàn, chuyển sự chú ý lên người Thục phi. Đợi khi hai người náo loạn xong rồi, tới lúc đó thu dọn một chút tàn cục là được.

Triệu Thần Hi kéo Hạ Hàn nằm lên tháp mềm ở buồng lò sưởi, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Còn không biết phải đợi bao lâu nữa, nghỉ ngơi một lát rồi tính sau.”

Thấy vẻ mặt hắn mệt nhọc, Hạ Hàn cũng đau lòng. Vừa mới xử lý xong chính sự đã phải tới đây trông coi. Nghe nói khi nữ nhân sinh con cần rất nhiều thời gian, y liền dặn dò cung nhân lấy một tấm chăn mỏng tới, “Hoàng thượng nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ta gọi ngươi sau.”

Triệu Thần Hi nằm trên tháp mềm, lại kéo Hạ Hàn xuống nằm cùng. Kỳ thực hắn cũng không mệt lắm, chỉ đơn thuần khi ở tại Hoa Nguyệt Điện này lại làm cho lòng hắn hoảng hốt.

Từng gốc cây ngọn cỏ ở Hoa Nguyệt Điện này đều là cảnh vật mà hắn từng quen thuộc nhất. Bây giờ nhìn lại, cảm thấy vô cùng mỉa mai. Bình thường hắn luôn áp chế bản thân mình, làm cho bản thân mình kiềm chế không được ra lệnh san bằng Hoa Nguyệt Điện. Hiện giờ vì làm ra vẻ cho Thái hậu xem, còn phải canh giữ ngoài phòng sinh của Thục phi, tâm tình Triệu Thần Hi dĩ nhiên không tốt.

Cũng may Thục phi đã là lần thứ ba sinh con, có thái y tới bẩm báo, lần này vị trí thai của Thục phi nằm đúng, có lẽ sẽ không có gì mạo hiểm. Quả nhiên, sau giờ ăn sáng vỡ ối, bây giờ mới vừa vào đêm, đã có nhũ mẫu vui vẻ chạy ra.

Mà Hoàng đế được Hạ Hàn trấn an cả ngày lúc này sắc mặt cũng tốt hơn một chút. Nghe thấy Thục phi sinh rồi, cũng lập tức mang theo Hạ Hàn ra khỏi buồng lò sưởi.

Hai người vừa vào trong viện, đúng lúc gặp phải nhũ mẫu dùng tấm chăn nhỏ quấn lấy đứa trẻ đã tắm rửa sạch sẽ ôm ra, giơ cao lên trước mặt Triệu Thần Hi, “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu hoàng tử! Thục phi nương nương và tiểu hoàng tử đều bình an!”

Cung nhân trong viện vừa nghe thấy thế, lập tức quỳ xuống đất, hô theo: “Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Nhưng Triệu Thần Hi không vươn tay ra, nhũ mẫu giơ cao cánh tay, cúi đầu nhìn đứa trẻ không ngừng khóc nỉ non trong đống tã bọc.

Không khác biệt gì so với trí nhớ của hắn. Nhưng mà cũng đúng, đứa trẻ mới sinh ra nào mà chẳng đỏ hỏn, mặt nhăn nhúm, cho dù có khác biệt hắn cũng không nhận được ra.

Hạ Hàn đứng bên cạnh cũng vươn đầu ra nhìn theo, quay đầu lại thấy thái độ lãnh đạm của Triệu Thần Hi. Thấy hắn không hề có ý muốn ôm đứa trẻ liền huých huých cánh tay hắn.

Triệu Thần Hi chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình ở trước mặt Hạ Hàn, cho nên cho dù Hạ Hàn không hiểu tại sao Triệu Thần Hi lại ác cảm với Thục phi, nhưng mà y vẫn biết ý. Lúc này thấy Hoàng đế không chịu ôm hoàng tử, chỉ có thể hơi nhắc nhở một chút.

Diễn xuất ban nãy diễn cho Thái hậu đâu rồi, sao bây giờ lại trái với lệ thường như vậy, bằng không lại phí hoài công sức?

Triệu Thần Hi cũng bất đắc dĩ, chỉ đành vươn tay nhận lấy đứa trẻ. Hạ Hàn đứng bên cạnh nhìn có chút run sợ trong lòng. Đứa trẻ vừa mới sinh ra mềm như không có xương, y còn không dám vươn tay chọc chọc một chút. Lúc này thấy Hoàng đế ôm vững vàng, có chút bội phục.

Ôm lấy đứa trẻ im lặng một lúc lâu, lúc này Triệu Thần Hi mới mở miệng: “Tốt lắm, ban thưởng cho tất cả!”

“Tạ ơn Hoàng thượng!” Nhóm cung nhân liên tiếp dập đầu tạ ơn, bây giờ mới vui vẻ đứng dậy.

Hoàng tử ra đời vốn là chuyện lớn. Đặc biệt là cung nhân ở Hoa Nguyệt Điện, biết rằng từ nay trở đi, địa vị của nương nương nhà mình trong cung lại tăng lên một chút. Hơn nữa cả Hoa Nguyệt Điện đều được phong thưởng, sao bọn họ có thể không vui.

Tuy rằng Triệu Thần Hi không thích Thục phi, lại càng có khúc mắc với đứa con của Thục phi. Nhưng dù sao vẫn phải làm ra vẻ, ban thưởng đặc biệt rộng rãi.

Các cung cũng nhanh chóng nhận được tin tức, Thục phi thuận lợi sinh hạ một hoàng tử, mẫu tử bình an. Hoàng thượng mừng rỡ, thưởng lớn cho Hoa Nguyệt Điện.

Lại nghe thêm Hoàng đế ban thưởng những đồ gì, lập tức làm cho chủ tử của mấy cung tức đỏ mắt.

Ban thưởng còn gần bằng chính cung sinh con trai trưởng, Hoàng thượng thích đứa con mà Thục phi sinh ra như vậy sao?

Nhất thời, lời đồn đại lan truyền khắp trong cung.

Bởi vì đè ép sự nổi bật của Hạ Hàn, cộng thêm Thục phi luôn ở trong phòng đợi sinh không ra bên ngoài vốn đã gần như rời khỏi tầm nhìn của mọi người, trong vòng một ngày hậu cung lại chấn động một lần nữa.

Nhóm hậu phi còn quan tâm chuyện này hơn chuyện Hạ Hàn được phong làm Hoàng quý phi. Dù sao bản thân có được phong địa vị cao tới đâu, cũng không thực tế bằng có một hoàng tử được Hoàng thượng yêu thích!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio