Editor: Cát Cánh
Beta: Cửu Nguyệt
Cuối cùng Thái hậu cũng suy nghĩ rõ ràng hàng động của Hoàng đế, liên tục đợi vài ngày ở Từ An Cung, không thấy Hoàng đế có ý chỉ khác, ngay cả Hoa Dung Điện cũng không có nhiều tin tức truyền tới.
“Ngày mai bảo Tiêu phu nhân mang thẻ bài vào cung.” Cuối cùng Thái hậu cũng tiêu tốn hết tất cả kiên nhẫn, năm ngày sau khi Hoàng đế hạ ý chỉ cấm túc Trang phi, Thái hậu phân phó Lâm ma ma triệu Tiêu Phó Thị vào cung lần nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Phó Thị vào cung bái kiến Thái hậu, nhưng trước sau chỉ ở lại khoảng thời gian uống hai chén trà đã vội vàng cáo lui. Sau đó lại tới Hoa Cảnh Điện, nhưng cũng chỉ ở lại khoảng nửa non canh giờ. Cuối cùng lại vội vội vàng vàng quay về.
“Nương nương.” Sau khi tiễn Tiêu Phó Thị đi rồi, Lâm ma ma quay lại nội điện một lần nữa, đứng bên cạnh Thái hậu.
“Đã làm xong việc chưa?” Thái hậu nghiêng đầu nhìn Lâm ma ma một cái, ngữ khí sắc bén hơn vài phần so với ngày thường, “Lần này ai gia muốn không chút sơ hở.”
“Nương nương yên tâm.” Lâm ma ma gật đầu với Thái hậu, “Nô tỳ đảm bảo giống như lần trước, không để lại chút dấu vết nào.”
Lúc này Thái hậu mới gật gật đầu, thả lỏng dựa vào đệm mềm, nhắm mắt dưỡng thần. Lâm ma ma lại lặng lẽ tiến lên, nhẹ nhàng xoa nắn vai cho bà. Cả Từ An Cung lúc này gần như yên tĩnh lại, không nghe được một tiếng ồn nào. Làm người ta có một loại cảm giác sợ hãi như hít thở không thông.
Tiêu Phó Thị rời khỏi cung không lâu, trong Hoa Anh Điện đã nhận được tin tức. Buổi tối, Hạ Hàn nói lại chuyện này cho Hoàng đế một lần.
Triệu Thần Hi đang được Hạ Hàn hầu hạ thay quần áo, chuẩn bị đi ngủ. Nghe vậy cũng không để ý lắm, hỏi sang chuyện khác, “Đúng rồi, gần đây phía Trang phi có truyền tới tin tức gì không?”
“Thật sự không có.” Hạ Hàn vừa nói, vừa lên giường trước. Dưới sự kiên trì năm lẩn bảy lượt của Triệu Thần Hi, bây giờ y cũng đã quen mỗi ngày ngủ ở bên trong, “Hoa Dung Điện gần đây không có gì khác so với trước đây cả, còn vô cùng im lặng.”
Nhìn thấy Hạ Hàn đã ngồi trên giường sửa sang chăn tử tế, hắn thuận theo khe hở đặc biệt để dành cho hắn chui vào trong chăn. Kéo Hạ Hàn về phía mình, điều chỉnh tốt tư thế, Triệu Thần Hi mới chậm rãi nói tiếp:
“Nếu vẫn còn yên tĩnh như vậy, vậy tùy theo ý nàng ta đi. Dù sao trẫm cũng đã cho nàng ta cơ hội rồi.”
Hạ Hàn nghe vậy, muốn nói gì đó. Nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, gối đầu lên vai Triệu Thần Hi nhíu mày.
Triệu Thần Hi như cảm nhận được điều gì đó, vỗ vỗ sống lưng y, thuận theo thắt lưng nhẹ nhàng xoa xoa, “Được rồi, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn. Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”
Vốn đang có hàng vạn nghìn suy nghĩ muốn hỏi, nhưng trong chăn thực sự ấm áp, cộng thêm lại được Triệu Thần Hi ôm vào lòng vỗ về an ủi. Hạ Hàn còn không nghĩ được ra gì, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Nghe được tiếng hít thở dần dần trở nên ổn định có quy luật của người trong lòng, động tác vỗ về của Triệu Thần Hi từ từ dừng lại.
Triệu Thần Hi nhìn chằm chằm màn che hư ảo, dường như đang ngây người nghĩ gì đó.
Một lúc lâu, cuối cùng hắn mới trào phúng cười, nhỏ giọng tự nói với bản thân mình: “Nếu như đã thích im lặng, vậy cứ tiếp tục im lặng như vậy cũng không tồi. Lựa chọn của bản thân ngươi, trẫm cũng không thể làm gì khác được.”
Ôm thân hình không ngừng tỏa ra sự ấm áp, xuyên thấu qua trung y mỏng manh, cứ thế truyền vào trong lòng Triệu Thần Hi. Sức nặng áp trong lòng bản tay hắn, cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng yên tâm. Tâm tình vốn đang có chút nóng nảy, lúc này rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Triệu Thần Hi trừng mắt nhìn, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến. Hắn cúi đầu cọ cọ trên đỉnh đầu Hạ Hàn, chẳng mấy chốc cũng ngủ theo.
Gần nửa tháng sau, trận tuyết lớn đầu tiên khi vào đông ở kinh thành bắt đầu rơi lả tả xuống. Hoàng trưởng tử tạm ở lại Hoa Anh Điện cũng được đưa về Hoa Nguyệt Điện vào ngày ấy.
Chuyện Hoàng trưởng tử rơi xuống nước xảy ra rất đột ngột, chuyện lắng xuống cũng vô cùng kỳ lạ. Cả sự việc này giống như đột nhiên bị tuyết lớn bao phủ lên, sau khi đại náo một trận, trong chốc lát lại không hề còn chút dấu vết nào.
Các chủ tử trong cung tuy rằng không rõ chân tướng cụ thể, nhưng biết rõ chuyện này nhất định có ẩn chứa điều gì. Cử chỉ và lời nói càng thêm cẩn thận, chỉ sợ vào thời khắc này lại đột nhiên gặp phải tai họa. Trên dưới hậu cung nhất thời trở nên im lặng dị thường.
Lý An Thị đứng trong hậu điện, lo lắng nhìn xung quanh cửa. Đợi nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được cung nữ thở hổn hển chạy từ bên ngoài vào, vội vàng lên đón người, lo lắng hỏi:
“Sao chỉ có mỗi ngươi về thôi, Sương Tuyết đâu? Các ngươi có nói tin tức cho Hoàng thượng biết không?”
Tiểu cung nữ chạy tới trước mặt Lý An Thị, khó khăn thở hổn hển, nói đứt quãng: “Hồi… hồi bẩm phu nhân, Hoàng thượng… Hoàng thượng lúc này vẫn còn đang ở trên triều, chúng nô tì căn bản không gặp được! Sương Tuyết tỷ tỷ sợ phu nhân đợi sốt ruột nên mới bảo nô tì quay lại nói với phu nhân một tiếng.”
“Còn chưa mời được Hoàng thượng, quay lại nói cho ta có ích lợi gì? Cho dù Hoàng thượng có ở trên triều thì cũng phải cho người tới truyền lời chứ!” Lý An Thị nghe vậy càng thêm hoang mang lo sợ, “Nương nương đã như vậy rồi, nếu như Hoàng thượng không đến… đây, đây…”
Tiểu cung nữ cũng khổ não nhìn Lý An Thị, “Phu nhân, nhóm nô tì thực sự không còn cách nào nữa.”
Hai người đang nói chuyện, trong nội điện đột nhiên truyền tới tiếng kêu đau như có như không của nữ tử. Trong lòng Lý An Thị lập tức thắt lại, vội vàng phái cung nữ đi, “Vậy nhanh chóng tới bên ngoài đại điện canh giữ. Nói với Sương Tuyết, nhất định phải mời được Hoàng thượng tới đây! Nương nương đã sắp sinh rồi… Hoàng thượng không tới thì phải làm sao bây giờ?”
Tiểu cung nữ gật gật đầu, lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Lý An Thị cũng xoay người lại, lo lắng đứng trước cửa phòng sinh, nói vào bên trong: “Nương nương? Nương nương người có sao không? Hoàng thượng sẽ nhanh chóng tới đây thôi, nương nương người nhất định phải kiên trì!”
Đáp lại lời của bà, như cũ vẫn là tiếng kêu đau đớn của Trang phi pha lẫn với tiếng động viên của bà đỡ và cung nữ.
Nghe thấy những âm thanh này, Lý An Thị vô cùng đau lòng. Nếu không phải hôm nay trước khi vào phòng sinh Trang phi ôm bụng nói với bà nhất định phải trông coi ở ngoài cửa, đợi Hoàng thượng tới Hoa Dung Điện, bà cũng đã đi vào phòng sinh trông coi bên người Trang phi từ sớm rồi.
Bản thân bà chẳng qua chỉ đi bưng bát canh sâm, tại sao vừa mới xoay người, nương nương đã không cẩn thận trượt chân? Người vẫn còn đang ở nội điện, tại sao lại vô duyên vô cớ trượt chân?
Lý An Thị không dám nghĩ thêm nữa, chỉ có thể đi tới đi lui, lòng như lửa đốt, đành đợi Hoàng thượng hạ triều sớm một chút.
Trong triều, chiến sự biên quan đã gần như định kết cục. Tình thế ổn định hơn nhiều, chính sự trong chiều cũng bắt đầu không chỉ vây quanh chiến sự ngoài biên quan.
Hoàng đế rất quan tâm tới tình hình thiên tai, nghe xong Vương Dịch dâng tấu về tình hình, hắn liên tục nhíu mày. Sau khi bãi triều, lại gọi vài đại thần liên quan tới yết kiến, tiếp tục bàn bạc việc cứu tế.
Sương Tuyết lo lắng nhìn xung quanh đường. Nơi này có thể nhìn thấy tòa cung điện nguy nga cách đó không xa, nhưng từ đầu tới cuối không hề thấy bóng dáng của Minh hoàng từ trong ấy đi ra.
“Vị đại nhân này, cho hỏi Hoàng thượng phải còn bao lâu nữa mới bãi triều? Sương Tuyết thực sự không chờ nổi nửa, cẩn thận hỏi thị vệ canh giữ ở bên cạnh.
Thị vệ nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Chuyện trên triều, cấp bậc như ta sao có thể biết rõ được. Chờ ở đây là được rồi.”
Sương Tuyết không còn cách nào, chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng.
Từ nơi này cho tới tiền điện, dọc theo đường đi có mấy chỗ có thị vệ, nội giám trông coi. Hễ là thời điểm Hoàng đế xử lý chính vụ, phi tần hậu cung không được tùy ý làm phiền.
Nhưng trên quy củ là như thế, nếu như các cung thực sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Chỉ cần khi chính sự của Hoàng đế không phải là việc đặc biệt quan trọng, cũng có thể cho cung nhân đi vào truyền lời. Người bên trong sẽ xem sự việc nặng hay nhẹ mà cân nhắc báo cho Hoàng thượng biết.
Nhưng hôm nay Sương Tuyết cảm nhận được rõ ràng có gì đó không đúng. Đừng nói là cho người chuyển lời vào, bản thân nàng đã bị chặn ngay ở xa xa bên ngoài cung điện. Muốn truyền lời, nhưng đợi nửa ngày cũng chỉ có đại thái giám lạ mặt đi từ bên trong ra, nói lại một câu, “Hoàng thượng đang bận, có việc gì nói sau” sau đó không còn phản ứng gì khác.
Nàng có thể làm gì bây giờ? Đã cầu xin xung quanh mấy lần rồi nhưng không có ai quan tâm. Chỉ có thể tiếp tục nhìn cửa cung điện ở đằng xa.
Sương Tuyết bị phái đi tìm Hoàng đế đã lo lắng, Lý An Thị chờ đợi ở Hoa Dung Điện càng lo lắng hơn. Tuy rằng đây không phải là cái thai đầu tiên của Trang phi, nhưng không biết vì sao bà luôn cảm thấy hôm nay lòng dạ rối bời, cho dù thế nào cũng không bình tĩnh được.
Nghe thấy Trang phi trong phòng sợ hãi kêu, tiếng sau cao hơn tiếng trước, Lý Anh Thị cuối cùng không nhịn nổi nửa, đứng dậy đi vào trong phòng sinh.
Vừa đẩy cửa phòng sinh ra, bên ngoài lại có một tiểu thái giám đi vào, vội vội vàng vàng nói: “Phu nhân, Thái hậu nương nương tới rồi!”
“Cái gì?” Lý An Thị sững sờ, bên ngoài đột nhiên có một đoàn cung nữ thái giám tiến vào.
Tiểu thái giám đi đầu đứng ở trước cửa, giọng chói tai hô: “Thái hậu nương nương giá đáo…!”