Editor: Cát Cánh
Năm trăm thị vệ Cấm Quân toàn bộ cưỡi ngựa lớn, chậm rãi đi trên đường hồi hương. Một đoàn binh đao nghiêm túc, có vẻ càng thêm nổi bật trong cảnh sắc nông thôn này.
Giữa năm trăm tinh nhuệ Cấm Quân, một chiếc xe ngựa mộc mạc bị vây xung quang có vẻ không hợp. Chiến mã khỏe mạnh được thị vệ Cấm Quân gìm chặt dây cương, bước đi thong thả. Lộc cộc, lộc cộc bước từng bước theo xe ngựa nhỏ.
Không bao lâu, một gian biệt viện bình thường xuất hiện ở cuối con đường. Một đoàn người đi tới trước biệt viện, Cấm Quân dừng bước, tản ra đội hình, bao một vòng quanh ngựa xe và biệt viện.
Xe ngựa vẫn thong thả đi như cũ, cho tới bên ngoài cửa biệt viện mới dừng lại.
Hạ Tích dẫn đầu xoay người xuống ngựa, sải bước tới trước xe ngựa, chắp tay nói:
“Điện hạ, đã tới biệt viện rồi. Biệt viện quá nhỏ, xe ngựa không vào trong được, mời điện hạ xuống xe trước.”
Màn xe khẽ lay động, một nội giám bước ra, vén màn lên nhìn nhìn, lúc này mới nhanh nhẹn nhảy từ trên xuống. Đứng bên cạnh xe ngựa, kéo màn xe cho người bên trong.
Hạ Tích đứng ở một bên, chú ý từng chút gió thổi cỏ lay xung quanh.
Hạ Hàn rất nhanh đi ra từ trong xe ngựa, sau đó quay đầu qua, ôm lấy Triệu Nguyên Thịnh xuống xe.
Triệu Nguyên Thịnh vừa mới xuất cung, thuận theo chiếc xe ngựa lắc lư nó dần thiếp đi. Xe ngựa dừng một lát Tứ hoàng tử vừa mới tỉnh, đang hoạt động trên chiếc đệm mềm mới lạ trong xe.
Lúc này đột nhiên bị Hạ Hàn nhấc tay ôm lên, nó còn nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn không vui. Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhất thời nó vui vẻ tiếp tục quẫy đạp trong lòng Hạ Hàn.
Bởi vì ban đầu đã tuyên bố với bên ngoài rằng Hoàng hậu nằm bệnh trên giường cần xuất cung tĩnh dưỡng, Triệu Thần Hi thực sự đưa Tứ hoàng tử và Hoàng hậu tới biệt viện ở ngoài Kinh Thành, cũng để Hạ Tích tự mình dẫn Cấm Quân bảo vệ.
Biệt viện đúng như lời Triệu Thần Hi đã nói, thật sự là không lớn chút nào, thoạt nhìn vào không có gì khác biệt so với biệt viện của thân hào nông thôn bình thường, hay phú thương.
Điểm duy nhất không giống chính là, có lẽ phạm vi mười dặm xung quanh biệt viện không có nhà nào khác. Bao gồm cả hồ nước nhỏ trước biệt viện không xa, tất cả đều trong phạm vi quy hoạch của biệt viện. Bình thường không có sự cho phép của hoàng gia, người khác không thể lại gần.
Cũng chính vì như thế, đã sớm tính toán tới việc quý nhân trong cung sẽ tới ở một khoảng thời gian ngắn, con đường thông tới biệt viện không giống như đường mòn chật hẹp bình thường, đã được cố ý chỉnh lý lại, rất rộng rãi. Đội thị vệ hộ tống tới đương nhiên cũng có thể thoải mái đi qua.
Nghe Hạ Tích bẩm báo sơ qua tình huống của biệt viện, Hạ Hàn để cho hắn đi làm việc của mình. Tuy rằng đã tới biệt viện rồi, nhưng Hạ Tích vẫn còn không ít chuyện vụn vặt, thu xếp cho Cấm Quân theo cùng, sắp xếp ban tuần tra đều cần hắn tự tay tổ chức.
Cổng lớn biệt viện đã mở ra, nô bộc trông giữ bên trong đã sớm cung kính đợi, đứng chỉnh tề ở hai bên. Cấm Quân chặn ở cửa cũng tản ra, Hạ Hàn bế Tứ hoàng tử, dẫn theo Vân Cẩm đi vào trong, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“Bái kiến Hoàng hậu điện hạ, bái kiến Tứ điện hạ!”
“Đứng dậy đi.”
“Tạ ơn điện hạ!”
Bái kiến xong, mọi người đồng loạt đứng dậy, một lão thái giám mập mạp mặt mày lương thiện đi tới gần.
“Nô tài Lộc Lâm, bái kiến Hoàng hậu điện hạ.”
Hạ Hàn và Triệu Nguyên Thịnh đồng thời quay đầu, nhìn về phía thái giám mập rõ ràng là thái giám quản sự. Thấy hắn đầu tóc bạc trắng, hai má mượt mà, giống như Lão Thọ trong tranh tết, rất hiền lành, hòa ái.
Triệu Nguyên Thịnh nho nhỏ ở trong cung cũng chưa từng gặp nội giám nào thế này, nhìn thấy ông lão cũng rất tò mò. Vô cùng vui vẻ cười khoe mấy cái răng trắng nhỏ với lão thái giám.
Lộc Lâm thấy vậy, vui tới mức miệng sắp ngoác tới mang tai, vui vẻ vội vàng hành lễ với Triệu Nguyên Thịnh.
“Ai dô, nô tài bái kiến Tứ điện hạ!”
Ánh mắt của lão thái giám không rời khỏi người Triệu Nguyên Thịnh, Hạ Hàn cũng hiểu ý cười cười,
“Lộc công công, bản cung phải làm phiền một thời gian rồi.”
“Điện hạ đâu cần nói thế!” Lộc Lâm vừa mới nghe, vội vàng xua tay, “Điện hạ có thể tới đây ở, có thể hầu hạ điện hạ và Tứ điện hạ, đây chính là phúc khí cả đời nô tài!”
Nói xong, ông mới dẫn Hạ Hàn đi vào trong, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ không kiềm chế được.”
“Các đây mấy ngày bệ hạ đã phái người tới thông báo cho nô tài rồi, biệt viện đã chuẩn bị thỏa đáng, nô tài đã ngóng trông điện hạ mấy ngày rồi. Mời điện hạ theo nô tài, trên đường người xe mệt nhọc, mong điện hạ đi chủ viện nghỉ ngơi một lát trước đã.”
Hạ Hàn gật đầu, đi sau Lộc Lâm vào bên trong.
Trước khi tới, Triệu Thần Hi đã nói qua với Hạ Hàn, trong biệt viện này có người hầu, không cần mang người tới. Lần này Hạ Hàn đi ra ngoài, cũng chỉ mang theo mình Vân Cẩm.
Còn về quản sự Lộc Lâm ở biệt viện, đương nhiên Hạ Hàn cũng đã tìm hiểu qua rồi.
Lộc Lâm năm đó vẫn luôn là người hậu hạ bên cạnh Lăng hậu, cũng đã từng làm chức tổng quản đại nội. Liên Cẩn bên cạnh Triệu Thần Hi, năm đó cũng chính là đồ đệ của ông.
Lộc Lâm này có thể luôn đi theo bên cạnh Lăng hậu, không nói tới việc trung thành, năng lực đương nhiên cũng là đệ nhất. Triệu Thần Hi và Triệu Thần Ngữ gần như đều là do ông chăm sóc lớn lên.
Sau đó Lăng hậu mất, tiên đế cùng thái tử Triệu Thần Hi bình thường bận rộn, nên cho ông hầu hạ bên người Triệu Thần Ngữ. Dụ vương bị sủng thành tính cách như hỗn thế ma vương, trong đó Lộc Lâm cũng có một phần công lớn.
Sau khi Triệu Thần Hi đăng cơ, Lộc Lâm tuổi cũng lớn rồi, Triệu Thần Hi bàn với Triệu Thần Ngữ, cũng không muốn người đã hầu hạ bọn họ nửa đời già cả còn phải mệt nhọc. Cho nên không để ông tới phủ Dụ vương, trực tiếp để ông tới biệt viện này.
Bên ngoài nói là trông coi, quản lý biệt viện, nhưng kỳ thật chính là để cho ông dưỡng lão trá hình.
Bản thân Lộc Lâm cũng biết ý tốt của Triệu Thần Hi, cũng rất có cảm tình với biệt viện mà năm ấy Lăng hậu đặc biệt yêu thích. Thuận theo ý của hai người Triệu Thần Hi và Triệu Thần Ngữ, an tâm tới trông coi biệt viện ngoài Kinh Thành.
Mấy năm nay Dụ vương có thời gian rảnh, cũng sẽ thường tới biệt viện chứa đầy hồi ức về lăng hậu này ở mấy ngày, chuyện trò với Lộc Lâm. Nhưng Triệu Thần Hi đăng cơ, lại không nhàn rỗi như đệ đệ, gần như không tới nơi này.
Nhiều năm như thế, Lộc Lâm vừa may mắn vì Dụ vương vẫn vui vẻ như khi còn bé, cũng đau lòng vì Hoàng đế mỗi ngày vất vả việc nước.
Sau khi Hoàng thượng đăng cơ ông cũng chưa được gặp lại mấy lần, trong lòng tiếc nuối. Người già rồi, nhàn rỗi không có việc gì thì thường thích suy nghĩ lung tung. Thường xuyên khó chịu trong lòng, tự trách thân thể mình chịu thua kém, không thể thay Lăng hậu chăm sóc thánh thượng.
Hôm nay Hoàng thượng không tới, nhưng hắn lại để Hoàng hậu và đích hoàng tử tới đây rồi!
Sau khi lão thái giám nhận được tin tức, vui vẻ tới mức đi đường cũng như bay. Mấy ngày nay vui vẻ cười sắp nứt cả miệng, chờ đợi mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được người tới.
Hạ Hàn cũng rất tôn kính người già đã cẩn trọng hầu hạ hoàng gia cả đời, nhìn thấy ông vui vẻ như vậy, tự nhiên cũng sẽ không phá tan sự hưng trí của ông.
Theo Lộc Lâm đi tới chủ viện, được nắng ấm chiếu cả đường đi, Hạ Hàn cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Mấy ngày nay triều đình rối ren lớn, cho dù Triệu Thần Hi có cố ý đẩy Hạ gia ra ngoài, Hạ Hàn nhìn Triệu Thần Hi bận rộng tới mức gần như không có thời gian nghỉ ngơi, mấy ngày y cũng không nghỉ ngơi được nhiều.
Thế cục hiện giờ cơ bản đã ổn định, tinh thần cũng được thả lỏng, Hạ Hàn cảm thấy ngủ một giấc, nghỉ ngơi một phen cũng không tồi.
Về phần Tứ hoàng tử trong lòng vừa mới tỉnh không bao lâu đã lắc lắc cái đầu nhỏ muốn bỏ đi xung quanh, Hạ Hàn trực tiếp giao nó cho Lộc Lâm.
Lộc Lâm nhận lấy Tứ hoàng tử tròn vo, vui vẻ tới mức suýt nữa nhảy lên.
Nhưng trước khi rời đi vẫn cẩn thận chuẩn bị thỏa đáng cho Hạ Hàn, cũng dặn dò kỹ càng từng việc cho nô bộc ở biệt viện.
Cho tới khi Hạ Hàn quay về phòng nghỉ ngơi, ông lại bế Tứ hoàng tử nhẹ nhàng đi ra bên ngoài kiểm tra ba lần, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi, đi thẳng về thiên viện đặc biệt dành cho Tứ hoàng tử.
Hạ Hàn cứ nhàn nhã ở trong biệt viện như vậy, nhưng chỉ vài ngày, y đã hiểu rõ tại sao năm ấy Lăng hậu vị trí cao độc nhất trong cung lại chỉ yêu thích biệt việt nông thôn này.
Khi nghe Lộc Lâm lải nhải, mỗi cây cối ở nơi đây đều bắt nguồn từ tiên đế năm ấy. Cả trang viên đều do tiên đế một tay quy hoạch, tỉ mỉ tu kiến, để tặng sinh nhật hai mươi tuổi cho Lăng hậu.
Mấy năm nay Lộc Lâm cũng vô cùng có lòng chăm chút cho biệt viện, giữ gìn lại mức cao nhất dáng vẻ năm đó mà Lăng hoàng hậu thích. Hạ Hàn cũng rất dễ dàng nhìn ra được sự sủng ái của tiến đế với Lăng hoàng hậu trong đó. Báu vật nâng trong tay cũng chỉ đến thế này.
Lúc ấy, nhân gian lưu truyền đủ loại ý kiến về sự kính yêu, sủng ái của tiên đế với Lăng hoàng hậu, bây giờ Hạ Hàn thấy được, thực sự không hề khoa trương chút nào.
Chỉ là một tòa biệt viện đưa cho Lăng hoàng hậu, cũng có thể làm tiên đế để tâm tới mức này, huống hồ đối với bản thân Lăng hoàng hậu.
Cả biệt viện phân thành ba tiểu viện, chủ viện ở giữa, thiên viện ở bên phải, và viện của nô bộc, tôi tớ.
Cửa chính đối diện với đại đình viện. Sân rộng rãi, nhưng lại không có quá nhiều đồ trang trí, chỉ có hai cây anh đào thật lớn ở góc tường.
Cây anh đào không biết đã bao nhiêu năm rồi, có lẽ được trồng ở nơi khác mang tới. Hoa anh đào đã nở tràn đầy, bông hoa nhỏ màu hồng bạch dày đặc, thuận theo cành mọc dài ra bên ngoài che lấp mặt trời. Nhìn từ đằng xa, giống như hai tòa cung điện trắng hồng to lớn.
Đường mòn trong viện đều dùng những viên đá nhỏ lát thành, mỗi con đường lại đi về phương hướng khác nhau.
Hai bên đường đá là những hàng rào che thấp, trên hàng rào che quấn những dây leo xanh biếc mà Hạ Hàn không biết tên. Những dây leo này giờ đây dã nở ra không ít nụ hoa, đầy màu sắc. Qua một vài ngày, con đường đá này sẽ trở nên náo nhiệt.
Bản thân biệt viện này bố trí hoàn toàn khác biệt so với cảnh tượng trong cung. Từng tảng đá, từng cái ghế, không nhìn ra chút đẹp đẽ quý giá nào, lại nơi nơi lộ ra sự chất phác của nhà nông.
Nhưng mà mỗi cảnh vật như vậy lại đều được chuyên tâm lựa chọn bố trí. Nhìn như bình thường, nhưng lại lộ ra sự tinh tế tao nhã.
Sân tại chủ viện mà Hạ Hàn đang ở nhỏ hơn một chút, nhưng cảnh vật đẹp đẽ khắp nơi.
Dây tường vi leo khắp cả bức tường phía Đông, thời điểm này chính là lúc hoa tường vi nở. Bức tường phía Đông đều chuyển thành màu hồng, hoa tường vi lớn bé trên dây leo, tranh nhau nở rộ. Gió khẽ thổi, cả biệt viện đều thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.
Dưới bức tường hoa tường vi có bày một chiếc xích đu bằng dây leo, bên cạnh xích đu là một chiếc bàn gỗ, bên trên lúc nào cũng bày điểm tâm tinh xảo và hoa quả.
Hành lang bên ngoài phòng có mấy giàn nho, nhánh cây màu xanh biếc mới bò được một nửa giàn. Tháp mềm của Hạ Hàn đặt dưới giàn nho.
Nắng ấm mùa xuân không cần che. Nhiệt độ ấm áp thoải mái, một tháp mềm, một ly trà thơm. Hạ Hàn có thể ngồi ngốc trong viện này cả một buổi chiều.
Góc tường phía Tây, được hàng rào dây leo nho nhỏ bao quanh một góc. Trong hàng rào vây có bốn năm con gà vàng nhỏ, líu ríu rung đôi cánh lông xù xù, chạy tới chạy lui trong hàng rào.
Lộc Lâm ôm Triệu Nguyên Duệ ngồi xổm ở bên ngoài hàng rào, cùng nhau nhìn mấy con gà nhỏ vô cùng vui vẻ.