[Đam Mỹ] Thù Đồ

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thù Đồ[] O(∩_∩)O~

Dưới ánh đèn màu quả quýt, thân ảnh quen thuộc mang theo ý cười trong mắt, chậm rãi áp lên người cậu, tiếp theo đó là những nụ hôn nóng rực như những hạt mưa tí tách rơi trên người. Trong cơ thể không biết từ lúc nào bắt đầu dâng trào một dòng nhiệt, theo những nơi nụ hôn đặt xuống bắt đầu tụ tập lại cùng một chỗ.

Cơ thể bị ôn nhu mở rộng, bày ra tư thế hoan nghênh tiến vào. Bàn tay ấm áp vuốt dọc theo phần bụng, chậm rãi chạm tới mặt sau, cơ thể vô thức mềm nhũn, dị vật từng chút tiến vào trong.

Tiếng nỉ non thì thầm vang lên bên tai, theo dị vật rời đi, sau đó có thứ gì đó càng lớn hơn nữa thay thế, đặt ngay phía sau.

Lúc bị tiến vào rõ ràng rất đau đớn, nhưng trong cơ thể cố tình lại sa vào một loại khoái cảm không nói nên lời. Trong lòng ẩn ẩn có cái gì đó đang kêu gào, muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa.

Trầm Hi đột nhiên mở bừng mắt, lọt vào tầm mắt là một mảnh âm u, hẳn là đang nửa đêm, xung quanh một trận im lặng, chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ của người bên cạnh.

Trầm Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, cảnh tượng trong giấc mơ trước đó hiện ra rành rành trong đầu.

Những nụ hôn, cơ thể nóng rực, khoái cảm, phảng phất như bản thân lạc vào một cảnh giới kì lạ, hết thảy cảm thụ đều chân thật tới kinh người. Trầm Hi do dự đưa tay sờ xuống dưới, quả nhiên ẩm ướt một mảnh.

Trong lòng Trầm Hi dâng lên chút cảm xúc buồn bực, cậu dùng lực giãy ra khỏi ôm ấp của Lý Minh Hiên, ngồi dậy. Đời trước nằm mộng xuân khi nào nhỉ, hình như là trước lúc sinh nhật tuổi. Khoảng cách lâu như vậy, Trầm Hi không ngờ lại có một ngày mình mộng xuân, mà đối tượng trong mộng lại đang nằm ngủ ngay bên cạnh.

Trầm Hi không phải không biết hai nam nhân ở cùng nhau phải làm gì, những việc trải qua ở đời trước làm Trầm Hi không có ham thích về mặt này, nhưng nói thật từ lúc cùng Lý Minh Hiên ở cùng nhau tới nay, những hành động thân thiết của hai người cậu cũng không cảm thấy phản cảm. Chính là vì sao mình lại là bên nằm dưới?

Hình ảnh trong mộng lại một lần nữa hiện ra trong đầu, thứ cảm giác kia tựa hồ vẫn còn lưu lại trong cơ thể, Trầm Hi buồn bực ngồi dậy leo xuống giường, bật đèn ngủ bên đầu giường, tìm kiếm một cái quần lót sạch trong tủ quần áo. Lý Minh Hiên không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, nghi hoặc ngồi dậy nhìn Trầm Hi: “Tiểu Hi, làm sao vậy?”

Trầm Hi giật mình cầm luôn cái quần lót xoay người lại, Lý Minh Hiên chớp mắt mắt cái, có chút đăm chiêu nhìn quần lót trong tay cậu, tầm mắt chậm rãi chuyển qua quần ngủ của Trầm Hi.

Tầm mắt Lý Minh Hiên dường như có thể xuyên thấu qua lớp vải, nhìn thấy chuyện Trầm Hi đang cực lực che dấu. Trầm Hi thẹn quá thành giận trừng mắt lườm Lý Minh Hiên một cái, sau đó vội vàng lao vào phòng tắm. Ở phía sau, ánh mắt Lý Minh Hiên tràn ngập ý cười, nhìn chằm chằm bóng dáng Trầm Hi không biết suy nghĩ chuyện gì.

Trầm Hi ở phòng tắm kì kèo thật lâu mới chịu quay trở lại, Lý Minh Hiên vẫn chưa ngủ, dựa vào đầu giường lẳng lặng chờ đợi.

Trầm Hi lạnh nhạt không thèm nhìn tới ánh mắt mang theo ý cười của Lý Minh Hiên, leo lên nằm ở phần giường cách Lý Minh Hiên thật xa. Ánh mắt Lý Minh Hiên hiện lên chút buồn cười, thực tự nhiên nhích lại gần, từ phía sau ôm cả người Trầm Hi vào lòng mình.

“Ngoan! Anh họ đôi khi cũng sẽ như vậy.”

Lý Minh Hiên không mở miệng còn đỡ, vừa nói thì oán niệm trong lòng Trầm Hi lại càng sâu. Nghĩ tới chính mình trong mơ cư nhiên lại là bên nằm dưới, Trầm Hi liền không muốn phản ứng tới Lý Minh Hiên chút nào. Có lẽ oán niệm trong lòng Trầm Hi quá mức mãnh liệt làm Lý Minh Hiên cảm thấy Trầm Hi lúc này hệt như một con thú nhỏ đang xù lông. Cố gắng chịu đựng ý cười trong lòng, Lý Minh Hiên cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn lổ tai Trầm Hi, anh đã phát hiện lổ tai Trầm Hi rất mẫn cảm.

Đầu lưỡi ẩm ướt xẹt qua vành tai, Trầm Hi chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, dường như trong người đang dâng trào một luồng nhiệt. Cố gắng áp chế sự khác thường trong người, Trầm Hi xoay người lại, giống như trốn tránh mà co rụt vào lòng Lý Minh Hiên, cáu kỉnh mở miệng: “Ngủ!”

Lý Minh Hiên mỉm cười xoa tóc Trầm Hi, cúi đầu hôn một cái lên mặt cậu, thuận theo nói: “Ừ, ngủ!”

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, lúc Trầm Hi thức dậy thì Lý Minh Hiên đã là xong bữa sáng.

Cố gắng quăng cảnh trong mơ tối qua ra khỏi đầu, Trầm Hi giả vờ như không có việc gì ngồi đối diện Lý Minh Hiên. Không biết có phải Trầm Hi ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy nụ cười hôm nay của Lý Minh Hiên so với trước kia lại càng chói mắt hơn.

“Tiểu Hi, hôm nay muốn đi đâu?” Lý Minh Hiên vừa bưng bữa sáng tới cho Trầm Hi vừa mở miệng hỏi.

Trầm Hi nhận phần ăn sáng, tùy ý trả lời: “Mang Phương Lạc Duy tới tổ làm phim xem thử.”

Bộ phim Trầm Hi đầu tư quay rất thuận lợi, Trần Chí Vĩ đã vài lần mời Trầm Hi tới tổ làm phim, một là chứng minh mình có quan tâm tới bộ phim, về phương diện khác thì cũng cổ vũ nhân viên trong đoàn. Đáng tiếc Trầm Hi không để ý vấn đề này lắm, vẫn là Phương Lạc Duy sau khi nghe vậy thì tất tò mò về phim trường nên Trầm Hi mới đáp ứng.

Cái tên Phương Lạc Duy, Lý Minh Hiên không phải lần đầu tiên nghe thấy từ miệng Trầm Hi, cứ việc Trầm Hi giải thích mình cùng Phương Lạc Duy không có gì cả, nhưng những tin đồn rộ lên vẫn làm Lý Minh Hiên có chút cảnh giác.

Lý Minh Hiên bình tĩnh liếc mắt nhìn Trầm Hi: “Đi luôn sáng nay à?”

Trầm Hi gật gật đầu, không chú ý quang mang có chút đăm chiêu trong mắt Lý Minh Hiên.

Bộ phim Trần Chí Vĩ đang quay tên là ‘Loạn Thế Phong Vân’, bối cảnh là thời dân quốc, địa điểm quay phim chính là vùng ngoại ô phía bắc của Trung Kinh.

Trầm Hi mang theo Phương Lạc Duy đến trường quay thì mọi người cũng chỉ vừa bắt đầu. Đối với sự xuất hiện của Trầm Hi và Phương Lạc Duy, tất cả mọi người đều rất bất ngờ nhưng cũng xốc lại tinh thần. Dù sao ai cũng biết người đầu tư bộ phim này chính là Trầm Hi, lỡ như được Trầm Hi nhìn trúng, về sau tuyệt đối là tiền đồ vô lượng. Phương Lạc Duy trước kia không phải cũng không có chút tiếng tăm nào sao, cũng vì được Trầm Hi coi trọng mới được công ty nâng đỡ a?

Trầm Hi không để ý tới ánh mắt mọi người trong đoàn làm phim nhìn mình, theo sự giới thiệu của Trần Chí Vĩ gặp qua vài diễn viên chính, Trầm Hi ủy thác Phương Lạc Duy cho Trần Chí Vĩ, một mình im lặng ngồi ở một bên.

Cuộc gọi của lão K đúng lúc gọi tới.

Vài phút sau, Trầm Hi cúp máy, trong đầu nghĩ tới tin tức lão K vừa nói, Trầm Dung tính toán tiến vào giới giải trí.

“Chi tiền tiến vào đoàn làm phim, trên danh nghĩa là phó đạo diễn.” Trầm Hi nghiền ngẫm lặp lại những lời này, hết thảy có vẻ không giống như đời trước, nhưng quỹ tích ẩn ẩn vẫn chồng chéo lên nhau.

“Trầm Hi?”

Có tiếng bước chân ở phía sau truyền tới, kèm theo đó là âm thanh thấp thỏm của Phương Lạc Duy.

Trầm Hi nghe vậy thì xoay người, đợi đến lúc cậu thấy rõ bộ dáng hiện tại của Phương Lạc Duy thì không khỏi có chút bất ngờ.

Lúc này Phương Lạc Duy mặc một thân quân trang thời dân quốc đứng ở phía sau, dùng vẻ mặt bất an nhìn cậu.

“Sao lại thế này?”

Trần Chí Vĩ ở bên cạnh xáp tới: “Tam thiếu, là vầy. Diễn viên đóng vai này tạm thời không tới được, tôi cảm thấy hình tượng Phương Lạc Duy rất thích hợp, vì thế định để Phương Lạc Duy diễn thử, cậu thấy thế nào?”

Trần Chí Vĩ tuy không biết Trầm Hi cùng Phương Lạc Duy rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng theo lời đồn gần đây vẫn muốn hùa theo yêu thích của Trầm Hi một chút, tận lực khuyên Phương Lạc Duy thử một lần.

Trầm Hi một lần nữa đặt tầm mắt lên người Phương Lạc Duy, không thể không nói hóa trang của Phương Lạc Duy làm người ta kinh diễm một phen, quân trang phẳng phiu mặc trên người vô cùng thích hợp, cả người oai hùng phấn chấn bừng bừng. Trầm Hi mỉm cười gật đầu với Phương Lạc Duy: “Cậu thích là tốt rồi.”

Có lẽ thấy được sự khẳng định trong mắt Trầm Hi, Phương Lạc Duy cũng hưng trí bừng bừng đi theo Trần Chí Vĩ đi về phía trường quay.

Phía sau bọn họ, Trầm Hi nhìn theo bóng dáng Phương Lạc Duy, tình tự trong mắt vô cùng phức tạp.

Trong lòng Trầm Hi, Phương Lạc Duy hoàn toàn bất đồng với những người khác. Mặc kệ là đời trước hai người giúp đỡ nhau trong tù, hay là hành động gắt gao bảo hộ cậu sau lưng của Phương Lạc Duy trước khi cậu chết trong cuộc bạo động, có thể trọng sinh lại một đời, Trầm Hi hi vọng mình có thể dốc toàn lực làm Phương Lạc Duy hạnh phúc.

Hết thảy phát triển giống như dự tính của cậu, Trầm Hi thuận lợi kết bạn với Phương Lạc Duy, tham gia vào cuộc sống của Phương Lạc Duy, cố gắng bóp chết vận mệnh đời trước của Phương Lạc Duy ngay từ trong nôi. Giống như đời trước, Phương Lạc Duy chính là người bạn tốt nhất của cậu, chính là Trầm Hi không thể không thừa nhận, Phương Lạc Duy cùng thân ảnh khắc sâu trong trí nhớ cậu vẫn có điểm bất đồng. Có lẽ vì không trải qua tình cảnh u ám như đời trước, Phương Lạc Duy trước mắt so với trong trí nhớ của Trầm Hi lại càng sáng lạn, chính trực hơn.

Trầm Hi tin tưởng Phương Lạc duy, nhưng lại không thể hoàn toàn mở lòng như kiếp trước, đối với chuyện này Trầm Hi cảm thấy thực đáng tiếc.

Cảnh quay của Phương Lạc Duy hiển nhiên rất thuận lợi, trong quá trình còn nhân cơ hội vẫy vẫy tay với Trầm Hi, Trầm Hi mỉm cười đáp lại.

Như vậy cũng tốt, Trầm Hi chỉ hi vọng Phương Lạc Duy hạnh phúc là tốt rồi, Trầm Hi thoải mái mỉm cười.

Quay phim tới giữa trưa thì tạm ngưng, Trần Chí Vĩ thực áy náy, đoàn làm phim thống nhất sẽ ăn cơm hộp, cũng chỉ đành ủy khuất Trầm Hi một phen. Trầm Hi không để tâm gật gật đầu, Phương Lạc Duy ở bên cạnh hưng phấn nói cảm tưởng của mình về lần đầu tiên quay phim, Trần Chí Vĩ ngẫu nhiên sẽ chỉ điểm một chút.

“Tiểu Hi!” Giọng nam từ tính vang lên sau lưng.

Trầm Hi kinh ngạc nhìn qua, cách đó không xa, Lý Minh Hiên mỉm cười đi tới.

“Anh họ, sao anh lại tới đây?”

Lý Minh Hiên cười cười quét mắt nhìn mọi người: “Buổi trưa không có việc nên cố ý tới xem em.”

Trần chí Vĩ là người đầu tiên nhận ra Lý Minh Hiên, so với Trầm Hi, Lý Minh Hiên là người thừa kế của Lý gia hiển hiên càng nổi tiếng hơn. Chính tin đồn bảo Lý Minh Hiên rất thân thiết với Đại thiếu Trầm gia, nhưng từ khi nào lại thân với Trầm Hi như vậy? Trần Chí Vĩ tuy nghi hoặc nhưng ngoài mặt không hề lộ ra chút gì, chỉ đón tiếp bảo người lấy thêm một cái bàn và ghế dựa tới.

Lý Minh Hiên mỉm cười chào hỏi Trần Chí Vĩ cùng Phương Lạc Duy, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Trầm Hi, đưa tay ôm vai cậu, ánh mắt ôn nhu hỏi: “Có mệt lắm không?”

Trầm Hi ngày thường đã quen với hành động của Lý Minh Hiên, cũng không cảm thấy gì, chỉ lắc lắc đầu.

Gương mặt Lý Minh Hiên tràn đầy cưng chiều: “Tối nay mang em tới chỗ Diệp Hàn ăn cơm.”

Hai người thân mật trong ánh mắt mọi người có hàm nghĩa bất đồng. Vì lần Trầm Kế gây rối ở quán bar lần trước, Phương Lạc Duy đã biết chuyện Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên ở cùng một chỗ. Lúc này thấy hai người thân thiết, Phương Lạc Duy cố áp chế cảm giác chán nản khó hiểu trong lòng, biểu hiện như không có việc gì. Mà Trần Chí Vĩ thì lại càng nghi hoặc hơn, ông cứ cảm thấy tình cảnh của hai người này thoạt nhìn rất kì quái, không giống như anh em họ bình thường, rốt cuộc là tình huống gì đây?

Lý Minh Hiên thản nhiên đảo qua biểu tình đám người, trọng điểm tập trung vào Phương Lạc Duy, trong lòng rất hài lòng, ánh mắt nhìn Trầm Hi lại càng ôn nhu hơn.

Đám người ôm tâm tư khác nhau ăn xong phần cơm hộp đoàn làm phim cấp, Phương Lạc Duy lấy cớ muốn đi chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều, Trần Chí Vĩ cũng thức thời theo Phương Lạc Duy rời đi, nhất thời chỉ còn Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên ở cùng một chỗ.

Nơi bọn họ dùng cơm là một góc vắng, cũng không bị người ta chú ý. Lý Minh Hiên nhìn lướt qua, thấy không có ai, cuối cùng nhịn không được xáp qua dịu dàng hôn lên môi Trầm Hi.

Cảm giác hoàn toàn bất đồng với khi ở nhà, loại tình cảnh ở nơi công cộng bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác bắt gặp làm Trầm Hi không khỏi hưng phấn, động tác vốn định đẩy Lý Minh Hiên ra lại thành túm lấy áo anh, chủ động phối hợp.

Trần Chí Vĩ để quên điện thoại đang định quay lại lấy thì nhìn thấy hình ảnh hai người đang ôm hôn, cố gắng áp chế khiếp sợ trong lòng, Trần Chí Vĩ im lặng không một tiếng động rời khỏi nơi này, ở cách đó không xa lại phát hiện bóng dáng ảm đạm của Phương Lạc Duy.

Hoàn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio