Tết nguyên đán vừa đi qua thì Hà Quang Tễ cũng trở về trấn Thạch Đầu. Kỷ Sơn Thanh cũng trở nên vội vàng hơn, ban ngày lên lớp, ban đêm sẽ cùng chỉnh sửa bản án cùng với Hà Quang Tễ, nói hết những chứng cứ đang có trong tay. Hai người họ bàn bạc qua lại, còn Triệu Ý thì rảnh đến mốc meo.
Tháng , sau khi cậu đi thì lớp của cậu đã có giáo viên khác bổ sung. Lần này về cậu cũng hết lớp dạy nên không cần phải lên lớp nữa. Triệu Ý sẽ đi dạo quanh trường hoặc ngồi ở lò than trong phòng bếp để sưởi ấm, lúc buồn chán sẽ chuyển đến lầu dạy học, đứng ngoài cửa sổ nhìn Kỷ Sơn Thanh lên lớp.
Bình thường Kỷ Sơn Thanh không mang kính, khi đứng lớp anh sẽ mang. Anh ăn mặc nghiêm chỉnh, đứng trên chiếc bảng đen, trên sống mũi là một chiếc kính cận, không cười, nhìn rất nghiêm túc. Trông ngược hoàn toàn với một vị giáo viên như Triệu Ý.
Kỷ Sơn Thanh chính là như vậy, làm gì cũng như thế. Là con ông cháu cha thì sẽ ngông cuồng theo cách con ông cháu cha. Phủ quân trang vào thì sẽ sắc bén như binh. Ngồi xuống đất thì thô kệch như một nông dân chính hiệu, còn đứng trên bục giảng lại giống như người thầy giáo lâu năm.
Dường như không có gì là anh không làm được, tất cả những chuyện ở đây có lẽ cũng chẳng là gì cả.
Một con người giỏi giang như thế vậy mà lại là bạn trai của Triệu Ý đây.
Phiên sơ thẩm diễn ra vào giữa tháng giêng. Từ đầu đến cuối Kỷ Sơn Thanh không hề để Triệu Ý nhúng tay một chút nào vào vụ án này, Triệu Ý cũng từng nói hai lần nhưng đều bị Kỷ Sơn Thanh chuyển sang chủ đề khác. Cho đến ngày sơ thẩm ấy, Kỷ Sơn Thanh cũng không dẫn Triệu Ý theo mà lại xuất phát cùng Hà Quang Tễ từ rất sớm.
Triệu Ý ngồi bên cạnh bếp lửa trong nhà bếp mà chờ, từ sáng sớm đến chiều tà rồi từ chiều tà kéo tận tới đêm khuya.
Cuối cùng, giờ đêm cậu mới nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang.
Triệu Ý xông ra khỏi nhà bếp, cả người Kỷ Sơn Thanh toàn là sương lạnh, giang tay ôm lấy cậu rồi lại vùi cằm lên tóc cậu. Trên người anh còn mang theo hơi nước, hơi ươn ướt, ngay cả cái cằm cũng lạnh căm.
Anh dán vào sát tai triệu Ý rồi nói: “Triệu Ý, ngoài kia tuyết rơi rồi.”
“Thật à?”
“Anh về báo cho em, hắn chạy không thoát.”
Hắn chạy không thoát.
Thu Thủy, trấn Thạch Đầu tuyết đã rơi rồi, nơi em đã có tuyết chưa?
——-
Hà Quang Tễ không về cùng Kỷ Sơn Thanh, hắn ở luôn trong thị trấn. Kỷ Sơn Thanh ra tòa rồi về thẳng trấn Thạch Đầu. Thật ra anh có thể gọi điện báo kết quả cho Triệu Ý, không cần phải vội vã trở về như thế này.
Nhưng anh không cho là vậy, anh muốn chính miệng mình báo cho cậu, đối diện cậu rồi mới nói cho cậu biết.
Thạch Bàn Tam sẽ bị phán quyết, hắn sẽ nhận trừng phạt.
Anh đến nói với Triệu Ý rằng Thạch Bàn Tam sẽ không thoát được, hắn sẽ phải trả giá đắt vì Thu Thủy.
Kỷ Sơn Thanh còn nhớ cái ngày Triệu Ý nằm trên sàn tựa vào cánh cửa, đôi mắt đỏ au như nước mắt sẽ rơi bất cứ lúc nào.
Thạch Bàn Tam bị phán quyết không thể khiến chuyện này tốt hơn là bao nhưng ít ra đã được khai báo. Đã có kết cục rồi, chuyện này sẽ đặt một dấu chấm hết cho nó.
Không có Triệu Ý thì chuyện vẫn sẽ vậy, vẫn cứ thế. Suy cho cùng, rõ ràng bi kịch này của Thu thủy không liên quan đến cậu nhưng cậu vẫn sẽ cho rằng mình chính là kẻ đồng lõa đã giết chết Thu Thủy.
Bởi vì Triệu Ý cho rằng một bức tranh của cậu mới dẫn Thu thủy đến nơi này.
Một bức tranh của cậu giúp Thu Thủy hiểu ra, cũng là bức tranh đó đã giết chết Thu Thủy.
Vậy chi bằng cứ để cô bé kia mơ mộng cả đời không tỉnh lại.
——-
Hai ngày nay điện thoại Triệu Ý không mở. Sau Tết Nguyên đán, Triệu Tông Hiền và Triệu Tinh Vân thay nhau gọi cậu liên hồi. Đến ngày tháng , đến cả Tần Thiệu Dư cũng gọi cậu hai cuộc, bị block lại gọi số khác. Triệu Ý phiền không tài nào chịu nổi, thế nên tắt hẳn điện thoại đi, hai ngày nay không mở ra nhìn.
Sau khi cậu mở, những tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ hiện ra khiến điện thoại bị kẹt trong nửa phút.
Điện thoại vừa mở máy đã ngay lập tức có cuộc gọi đến.
Là An Thịnh.
Điện thoại của người khác thì có thể không nghe nhưng của An Thịnh thì không thể không nhận. Chủ yếu là do Thạch Đầu còn đang ở với An Thịnh, cậu không sợ An Thịnh có chuyện gì, mà cậu sợ Thạch Đầu gặp chuyện gì đó. Huống chi cậu đi rất gấp, chuyện của thành phố A còn chưa xong lại phiền đến An Thịnh.
Triệu Ý nghe máy, một lời mở đầu đầy tiêu chuẩn.
“Alo, Triệu Ý đây.”
“Ai ui, ông chủ Triệu hả, mày không nỡ nghe điện thoại hả, mấy nay không gọi được luôn. Ba mày chuẩn bị tới cục cảnh sát báo án rồi kìa, tự dưng im im chạy đi đâu thế?”
Triệu Ý không muốn trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: “Mày tìm tao có gì không? Thạch Đầu ổn chứ?”
“Ổn, có gì mà không ổn? Vui chơi giải trí với âm nhạc, còn sướng hơn cả tao đây này.”
“Mày đừng để nó chơi quá, tao đã lên kế hoạch làm giấy chứng nhận dự thính ở trường đại học cho em ấy rồi, khi rảnh có thể đến trường gần đó nghe thêm một chút. Mà do vội quá chưa làm kịp, mày coi có giúp tao làm giấy chứng nhận được không, mua căn nhà nhỏ gần trường để chuyển sang ở luôn.”
“Đm là con mày nuôi à, hay là con tao nuôi? Tao không làm, mày tự về mà làm, tao sắp thành thư ký riêng của mày rồi đấy.”
Triệu Ý nở nụ cười, nói: “Ok thôi, mày làm thư ký cho tao, tao trả lương nhé thư ký An. Mày xem trả mày bao nhiêu một tháng thì được?”
An Thịnh cũng vui vẻ, nói với cậu: “Cái tên họa sĩ phá hoại này, có chút xíu gia tài mà cũng đòi mời tao? Ráng thêm bảy tám năm nữa đi.”
“Tao nói thật, tao không ở thành phố A, mày giúp tao chăm sóc Thạch Đầu với nhé.” Triệu Ý ngập ngừng một chút như nghĩ ra thêm điều gì đó: “Và Dư Cảnh nữa.”
“Bố Triệu ơi, mày cũng vô trách nhiệm quá đấy, để hai đứa ở đây cho người khác gánh, còn bản thân chạy chỗ khác chơi. Có còn tình người không vậy?”
Triệu Ý: “…”
“Mà nhắc tới Dư Cảnh, mày làm gì nó vậy, nó suốt ngày nhắc đến mày, trông khống giống người nữa.”
Nhớ tới chuyện mình làm khiến Triệu Ý chột dạ đưa tay sờ mũi, nhẹ nói: “Tao có làm gì đâu.”
Chỉ đem nó đi gặp phụ huynh sớm thôi.
“Hai ngày nay nó đi tìm mày đấy, tao thấy vậy, người lúc nào cũng phừng phừng lửa, bất cứ khi nào cũng có thể gây chuyện với người ta. Đừng nói nó nữa, nói mày đi. Tao gọi để hỏi thăm thử là ông thân yêu mày đang ở đâu đấy, mày lo mà nói thật, có phải lại chạy lên trên núi rồi không?”
Triệu Ý nhẹ nhàng cào vào điện thoại di động, lên tiếng: “Ừm.”
Phía bên kia An Thịnh im lặng một hồi, hình như đang nghĩ tiếp theo nên nói gì, chắc tầm nửa phút hơn hắn mới đáp: “Vậy mày… cứ định đợi ở đó vậy à?”
“Ở đây cũng đâu có tệ.”
“Định đợi bao lâu?”
Không biết, không biết phải đợi bao lâu cả, chắc là chỉ cần Kỷ Sơn Thanh còn ở đây thì cậu cũng sẽ không đi nữa.
Triệu Ý cúp điện thoại, ngồi cuộn tròn trên ghế, nhìn mảng mây trắng xóa trên bầu trời.
Tuyết rơi hai ngày nay rồi, từ cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài. Trên cây, trên mặt đất, nơi xa xa có sườn núi nhỏ mờ ảo, tất cả đều trắng, trắng toát và lạnh lẽo.
Thời tiết rất lạnh, nhiệt độ trong phòng không cao hơn bên ngoài bao nhiêu. Triệu Ý mặc được bao nhiêu đồ lên người là mặc hết cả. Cậu không đem theo quần áo, bên trong mặc chiếc áo lông của Kỷ Sơn Thanh. Hai ngày trước Kỷ Sơn Thanh còn cho cậu thêm cái quần bông, là quần bông thật. Cả đời này Triệu Ý chưa từng mặc cái quần nào xấu như vậy, nhưng mà cậu không ngại xấu. Lạnh quá, quá lạnh, mặc cái gì cũng không sao cả, cứ ấm là được.
Hơn hai mươi năm, Triệu Ý sống hết sức danh giá, chưa hề biết cẩu thả là gì. Chưa từng chịu lạnh cũng không mặc những bộ quần áo cồng kềnh khó coi như vậy, chưa chịu qua nổi khổ thế này.
Tại thành phố A, cuộc sống của cậu là một vòng tròn sung túc, có ăn có mặc, điều kiện môi trường sống được lựa chọn rất cẩn thận.
Nhưng được sống sung sướng nhiều quá nên phải chạy tới nơi này chịu tội, thế mà vẫn còn cảm thấy vui vẻ chịu đựng được.
Bản thân cậu còn cảm thấy mình như người thần kinh.
Mà chẳng phải bản thân cũng thần kinh sao? Không thần kinh thì cả ai đi thích một người như Kỷ sơn Thanh đâu nhỉ?
Cậu ngồi đó, tựa lưng vào cửa, không hề phát hiện cửa phòng vẫn mở. Là một khe hở khá lớn, xuyên qua cái khe hở, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Triệu Ý đang co ro ở bên trong bàn.
Kỷ Sơn Thanh đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn bên bóng lưng người ngồi trong ghế, cứ đứng ngơ ngác như vậy hồi lâu.
Gần đây anh càng lúc càng thích ngây người, đặc biệt là ở những nơi mà Triệu Ý không thể thấy, cứ ngây người nhìn cậu như vậy.
Ngây người là ngây người, không muốn gì cả, cứ đứng nhìn thật lâu như thế mà đầu óc rỗng tuếch.
Một cơn gió thổi vào nhà khiến mặt se lạnh, Kỷ Sơn Thanh nhíu nhẹ nhàng một cái. Người này co ro lại hết rồi mà cứ thò đầu nhìn cửa sổ mở.
Kỷ Sơn Thanh bước chân, im lặng đi vào trong, tiện tay đóng cửa lại rồi khóa chốt. Triệu Ý nghe thấy tiếng động thì thoáng quay đầu sang nhìn.
“Không lạnh à?” Anh đi thẳng tới, đi tới khóa cửa sổ, còn thuận thế kéo màn cửa lại.
“Ổn mà.” Triệu Ý đưa mắt nhìn theo anh cứ vòng tới vòng lui: “Anh kéo màn làm gì?”
“Làm tình.”
Nói xong, Kỷ Sơn Thanh đưa tay, một tay ôm đầu gối cậu, một tay ôm lấy eo cậu, bế nâng cậu lên khỏi ghế rồi quay người đặt lên giường. Anh đứng ở một bên cởi áo mình ra, vừa tiện nói: “Làm xong là hết lạnh.”
Triệu Ý ngồi trên giường mà nhìn anh, chờ đến khi Kỷ sơn Thanh đưa tay cởi cổ áo sơ mi, cởi cúc áo thứ nhất rồi nhào tới hôn cậu.
Căn phòng lạnh lẽo dần ấm lên, cơ thể từ từ bừng lên ngọn lửa,
Ngón tay của Kỷ Sơn Thanh, mồi lửa cứ nhẹ nhàng rồi mạnh bạo quét qua mỗi một thớ da thịt cậu.
Anh rất cẩn thận, rất tỉ mỉ, chăm chút đến mức vừa dịu dàng vừa thành kính.
Lần này ngoài cảm giác khó chịu khi xâm nhập lúc đầu, Triệu Ý đã không còn thấy đau nữa. Chút cảm giác ấy cũng bị Kỷ Sơn Thanh làm bay biến, chỉ còn lại cơn sung sướng nóng bỏng.
Niềm vui dịu dàng đầy đê mê, tình say ý loạn.
Kỷ Sơn Thanh đổ mồi hôi, quện vào cùng mồ hôi của cậu. Cảm giác thở dốc gợi cảm và tiếng rên rỉ như đang quấn quýt hô ứng.
Kỷ Sơn Thanh không nói gì, Triệu Ý cứ kêu: “Anh Sơn.”
Cậu gọi một tiếng, Kỷ Sơn Thanh sẽ ở trên lưng cậu, trên eo cậu, hoặc trên cổ cậu hôn nhẹ nhàng một cái, thế nhưng vẫn không đáp lại cậu.
Triệu Ý không cam tâm, cậu bắt đầu kêu, cái gì cũng kêu. Có lúc nhanh có lúc chậm. Có lúc nói mình sắp chịu không nổi rồi, có lúc lại nói Kỷ Sơn Thanh mạnh lên.
Sau đó, Kỷ Sơn Thanh ở phía sau ôm hẳn người cậu lên, tì cằm lên vai cậu, dùng tay che miệng cậu lại, ghé vào tai cậu thì thầm: “Lại la hét vớ vẩn nữa anh chết em.”
Lời tác giả:
Bé Triệu Lẳng Lơ: Anh thả em ra, cả một bụng dâm đãng của em em đã la hết đâu!