Tiễn người đi rồi lại đón người về.
Hai người kia không ai khác chính là An Thịnh và Dư Cảnh.
Khi Triệu Ý nhận được điện thoại vào buổi sáng, cậu ngồi ở trên giường sững sờ một phút rồi đột nhiên mở to hai mắt. Cậu vội vàng hấp tấp mặc quần áo vào, vừa đi giày vừa trả lời điện thoại.
“Hồi nãy tao nghe nhầm sao? Mày nói bây giờ tụi mày ở chỗ nào?”
“Sao tao biết bọn tao đang ở đâu chứ! Ở đây hoang sơn dã lĩnh, ngay cả cái biển báo giao thông cũng không có…”
Huyệt thái dương của Triệu Ý nhảy lên. Mang đại chiếc giày còn lại vào, cậu nói vào điện thoại: “Tao mới rời giường, hồi nãy chưa kịp phản ứng. Có phải vừa rồi mày gọi điện thoại cho tao nói, mày cùng Dư Cảnh đến trấn Thạch Đầu rồi?”
An Thịnh ở bên kia à một tiếng, Triệu Ý còn nghe được tiếng hắn kêu Dư Cảnh, chờ trong chốc lát rồi được đáp lại.
“Đến rồi. Buổi sáng lúc năm giờ rưỡi bọn tao xuống xe lửa, thuê một cái xe ở cửa nhà ga. Lúc tao định dựa theo hướng dẫn lái đi, ai biết được ông chủ kia lòng dạ hiểm độc, lừa gạt bọn tao. Bây giờ động cơ của cái xe nát này bị hỏng rồi, bọn tao đang ở giữa đường, không đi được. Mày xem xem chỗ mày có xe không, tới đón bọn tao với…”
Triệu Ý mang giày, vội vàng ra khỏi phòng, nghiến răng nghiến lợi với điện thoại: “Hai đứa mày cmn rảnh rỗi sinh nông nỗi hay sao mà chạy đến đây? Ở thành phố A quá tốt rồi nên đến đây trải nghiệm khó khăn của người phàm à?”
An Thịnh ở đầu bên kia cười ngây ngô: “Không phải muốn đến nhìn mày một chút sao. Bây giờ sắp đến Tết rồi, người khác đều vô cùng náo nhiệt còn mày ở đây một người thân cũng không có, chậc, đáng thương quá.”
Triệu Ý ra lầu nhỏ, vừa mới đi tới đầu hành lang, lại dừng lại, quay người trở về.
Cậu không luyên thuyên với An Thịnh nữa. Người đến cũng đến rồi, lúc này cũng không thể bắt người ta trở về.
“Mày gửi định vị cho tao rồi đứng đó chờ chút, tao tìm người đi đón tụi mày.”
Vừa vặn đến trước cửa phòng Kỷ Sơn Thanh, cậu liền cúp điện thoại, đưa tay gõ cửa phòng anh.
Thật ra lúc này cậu cũng không biết Kỷ Sơn Thanh có ở trong phòng không. Bình thường giờ này anh không ra ngoài chạy bộ thì cũng chạy đến nhà hiệu trưởng giúp đỡ thu dọn đồ đạc.
Chưa gõ bao lâu thì cửa liền mở. Đập vào mặt cậu chính là một hơi khói thuốc, sau đó liền thấy Kỷ Sơn Thah mặc áo len, cái áo phủ cả quần, quần áo không chỉnh tề mà đứng tại trong cửa. Xem ra là vừa tỉnh ngủ.
Triệu Ý nhìn anh, cảm thấy rất kỳ quái. Bình thường h Kỷ Sơn Thanh đã chạy bộ xong rồi đi về. Hôm nay thế mà anh vẫn còn ngủ, hơi không bình thường.
“Anh chưa dậy sao?”
“A.” Hai tay Kỷ Sơn Thanh che mặt lau một cái, xoay người hướng trong phòng đi: “Vào đi.”
Triệu Ý thăm dò nhìn thoáng qua bên trong, trên tủ đầu giường chồng chất ba năm tàn thuốc, bên giường trên mặt đất còn có mấy cái.
Mỗi khi Kỷ Sơn Thanh ăn tối xong xuôi đều sẽ quét dọn phòng của mình một lần, những tàn thuốc kia là của tối hôm qua, có thể là trước khi ngủ đã hút. Cậu phát hiện càng ngày Kỷ Sơn Thanh nghiện thuốc càng nặng, trước kia anh không nghiện nặng như thế.
Triệu Ý nhíu nhíu mày, chỉ đứng ở cửa ra vào chứ không có đi vào.
“Em không vào.”
Kỷ Sơn Thanh dừng chân lại, quay đầu nhìn cậu. Ánh mắt di chuyển trên người cậu hai cái, hỏi: “Em muốn ra ngoài sao?”
Triệu Ý nhẹ gật đầu.
Con ngươi Kỷ Sơn Thanh hơi lóe lên, cơ bắp trên thân nháy mắt căng cứng, cả người hơi khẩn trương, giống như đang khắc chế cái gì. Hầu kết anh di chuyển hai lần, hỏi: “Đi đâu?”
Trong lòng Triệu Ý khẩn trương nên không có phát hiện sự khẩn trương bối rối trong nháy mắt Kỷ Sơn Thanh, trả lời anh: “Em có hai người bạn đang đến đây, bây giờ đang ở giữa đường. Em đi đón bọn nó, giờ anh có rảnh không?”
Thân thể Kỷ Sơn Thanh buông lỏng xuống, anh rũ mắt xuống, tựa hồ là thở phào một hơi, lại cảm thấy có chút buồn cười, trong giọng nói của anh mang một chút thất bại cùng giễu cợt: “Là thế sao.”
Anh nói rất nhỏ, lúc này Triệu Ý mới cảm thấy hôm nay Kỷ Sơn Thanh không đúng ở đâu đó. Cậu hơi nhíu mày, hỏi: “Anh Sơn, anh làm sao thế?”
“Không có gì.” Kỷ Sơn Thanh đi đến bên giường, đưa tay cầm áo lông của mình, vừa khoác áo vừa đi ra ngoài cửa: “Không phải em nói đi đón người sao? Đi thôi.”
——
Gió trên núi đặc biệt lạnh, An Thịnh ở một bên gọi điện thoại, còn Dư Cảnh trong tay cái gì cũng không có đang loay hoay sửa xe, cuối cùng mò mẫm đến dính xăng lên cả tay cả chân cũng không làm xe chạy được, ngược lại bản thân thì lạnh đến run cầm cập.
Cuối cùng Dư Cảnh đấm vào nắp trước của xe, đạp một cước lên bánh xe bên trên, mắng một tiếng: “Đệt!”
Sau đó y mở cửa xe, chui trong xe ngồi.
Chưa đến một lát, An Thịnh cũng nói chuyện điện thoại xong, mở cửa xe chui vào.
Dư Cảnh dùng khăn mặt chà tay, gặp hắn nhìn lại quá khứ một chút.
“Đồng ý chưa?”
An Thịnh thở ra một hơi, trong xe ấm áp hơn so với bên ngoài một chút.
“Đồng ý rồi, chờ xem, chốc lát nữa anh Ý của em sẽ tới.”
Dư Cảnh ném khăn bẩn vừa lau ra phía trước, cười lạnh một tiếng: “Mẹ nó đừng gọi bậy, anh ta bây giờ không phải là anh tôi!”
An Thịnh lấy từ chỗ ngồi xe một bình nước, uống một ngụm, răng đang đánh cầm cập, nghe y nói như thế lại càng vui vẻ. Hắn đóng nước lại, nói với Dư Cảnh: “Ai, rốt cục là Triệu Ý làm gì em? Để cho em ngay cả anh ruột cũng không nhận, cách cả nghìn dặm cũng muốn chạy tới đuổi giết nó.”
Dư Cảnh nhớ tới liền tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Súc sinh! Anh ta chính là súc sinh!”
An Thịnh vui vẻ ha ha: “Thằng đó súc sinh không phải ngày một ngày hai, bây giờ em mới biết sao? Nếu em có bản lĩnh thì đứng trước mặt nó mà mắng.”
“Sao tôi không thể ở trước mặt mắng anh ấy! Tôi còn đang muốn đánh đây này.”
An Thịnh giơ ngón tay cái lên: “Được, có chí khí, chờ lúc nữa nó đến, em cho anh xem em muốn đánh nó thế nào. Nếu em có thể túm nó đánh một trận, ngày mai anh sẽ gọi em là đại ca.”
Mẹ nó, ai thèm một tiếng đại ca của hắn.
Dư Cảnh buồn bực, nghiêng đầu tựa ở xe chỗ ngồi, không lên tiếng.
An Thịnh cũng không đùa y nữa, cầm điện thoại chơi game. Cũng không phải trò chơi cao cấp gì nhưng hắn chơi vô cùng vui vẻ.
Hắn chơi một mình cho nên cũng không tắt nhạc.
Dư Cảnh bị làm phiền, quay qua nổi giận với hắn: “Cmn anh cũng không còn trẻ con, sao còn chơi cái trò chơi thiểu năng như thế!”
An Thịnh giương mắt nhìn y một chút, sau đó tắt điện thoại, nhìn Dư Cảnh: “Chậc, anh thấy em hình như là ăn thuốc súng rồi? Hơn một tháng nay động tí là nổ, gặp ai cũng nổ lốp bốp. Em đếm xem, hai ngày này, em không có chuyện gì làm kiếm chuyện mắng anh bao nhiêu lần rồi? Muốn anh không còn cách nào khác đúng không?”
Mặt Dư Cảnh mũi tràn đầy bực bội, không thèm nói lý: “Cmn anh không chơi cái trò chơi thiểu năng như thế thì tôi có thể mắng anh chắc? Cái nhạc kia khiến người ta nghe xong phát điên được chưa?”
An Thịnh cũng tức điên, nhạc game làm người nghe nổi giận? Hắn thấy thằng ranh con này mới khiến người nổi giận thì có.
“Anh chơi trò chơi cũng trêu đến em? Thiểu năng cũng không nhét vào tay bắt em chơi. Đừng có vô lý.” An Thịnh nhét di động vào túi, nhìn y nói: “Anh vốn không định hỏi, nhưng mà hiện tại anh thực sự muốn biết rồi đó. Nói một chút đi em trai, rốt cuộc Triệu Ý đã làm gì em?”
Lời này nói ra, Dư Cảnh liền im bặt.
An Thịnh lại không buông tha y, nhìn y nói: “Không nói? Không muốn nói hả? Không nói cũng phải nói, mẹ kiếp anh làm bao cát cho em trút giận hơn một tháng nay rồi, làm cũng được nhưng phải cho anh biết nguyên do đi. Hôm nay nếu em không nói thì không xong với anh đâu.”
Dư Cảnh vẫn không lên tiếng, trái lại trông rất bình tĩnh.
An Thịnh cười lạnh ở trong lòng, đừng nhìn lúc này thằng ranh con này bị hỏi khó mà im lặng, một tí nữa y sẽ lại nổi điên lên cho xem.
Nổi điên đứt quãng, đúng là làm cho người khác bực mình.
Hắn chờ trong chốc lát, thấy Dư Cảnh không có ý muốn nói chuyện, hắn cũng không thể thật sự làm gì thằng ranh con này, chỉ nói: “Được, không nói cũng được, tôi không ép em. Nhưng mà Dư Cảnh à, nếu em còn muốn nổi giận với anh ở đây, anh có rất nhiều biện pháp trị em.”
Dư Cảnh không nói gì, An Thịnh lại móc ra điện thoại di động, tiếp tục chơi game.
Còn chưa thăng cấp đã nghe giọng nói nho nhỏ của thằng nhóc bên cạnh.
“Có lần Triệu Ý trở về thành phố A, lừa gạt tôi đến nhà Kỷ Hải Yến.”
Điện thoại trong tay An Thịnh suýt thì rơi xuống đất, hắn sững sờ quay đầu nhìn Dư Cảnh nửa ngày.
Triệu Ý đi tìm Kỷ Hải Yến, hắn có thể hiểu lý do, nhưng mà mang Dư Cảnh đi cùng thì hắn không hiểu tại sao.
“Nó dẫn em đến nhà Kỷ Hải Yến làm gì?”
Dư Cảnh rít từ trong kẽ răng ra một câu: “Mang tôi đi xin lỗi!”
An Thịnh:??? Xin lỗi cái gì?
“Em làm gì mà nó dẫn em đi xin lỗi?” An Thịnh suy nghĩ một chút, còn nói: “Đừng nói là em làm con gái nhà người ta…” Làm cái việc không thể lộ ra ngoài đi…
Cũng làm gì có khả năng đâu, thằng ranh Dư Cảnh này nhìn thù hung hãn vậy thôi chứ thật ra rất đơn thuần.
Còn chưa dứt lời, Dư Cảnh đã cao giọng cắt đứt suy nghĩ hắn: “Cmn anh nghĩ cái gì thế?! Tôi chưa làm cái gì cả!”
An Thịnh hỏi: “Thế Triệu Ý dẫn em đi xin lỗi cái gì?”
Nói đến đây, Dư Cảnh liền ủy khuất không chịu được
“Tôi theo đuổi một cô gái thì có gì không đúng sao? Sao tôi biết tôi phải xin lỗi cái gì, tôi không sai!”
Bí thư thành ủy họ Kỷ kia nói vài câu xem ra rất ôn hòa quả nhưng thật ra chính là đánh đến Dư Cảnh.
Thật ra chuyện Triệu Ý dẫn y đến cửa xin lỗi y không để ý, nhưng mà những lời Kỷ Hải Yến nói với y khiến y rất để ý. Sau khi Dư Cảnh đi ra khỏi nhà Bí thư thành ủy, tổng kết lại những lời kia một chút, ba chứ “Cậu không xứng” đâm vào tim y. Tại sao y lại không xứng?
Cho nên y trách Triệu Ý, y không làm gì sai, xin lỗi cái rắm á!
An Thịnh dở khóc dở cười, đến cùng thì vẫn là trẻ con, trên mặt kìm nén cảm xúc thế kia đã là việc không nhỏ rồi.
Cái kiểu đến tận cửa xin lỗi còn bị ăn chửi thế nào thì tốt đẹp gì? Chắc là trái tim bé nhỏ của lòng tự tôn cá nhân đang bị tổn thương, cả tháng nay phải liếm láp vết thương lòng.
Chẳng qua cách người khác liếm vết thương đều là u buồn, bi thương, tự cô lập. Dư Cảnh không giống vậy. Cách y liếm vết thương so với anh trai y thì đúng là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối. Chính là kiểu bản thân không thoải mái thì người khác cũng đừng hòng dễ chịu, tóm được ai liền trút lửa giận lên người đó. Mẹ kiếp có khác gì thú hoang đâu.
Nhưng mà chuyện này liên quan đến An Thịnh hắn sao? Không phải do hắn tạo nghiệt nhưng hết lần này tới lần khác sao cứ trút lên thân hắn.
Lời của tác giả: Tiểu Dư Cảnh: Ha ha, trăm nhân kiểu gì cũng có quả.
An Thịnh:???
Cái báo ứng này có phải là báo lầm người rồi không?