Buổi nói chuyện không vui đến đây là kết thúc, bởi vì Triệu Tông Hiền đã trở về.
Ông đẩy cửa tiến vào, đánh vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.
Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Tinh Vân liền điều chỉnh tốt nét mặt của mình. Cô ta đưa tay nhéo nhéo tay mẹ mình, khe khẽ lắc đầu. Tần Thiệu Dư cũng nuốt xuống lời mình muốn nói, trên mặt nặn ra một nụ cười mỉm.
Triệu Tông Hiền vừa mới vào cửa, Ngưu Hoa Thanh liền đứng lên từ ghế sa lông, chạy đến đón, nhận lấy áo khoác Triệu Tông Hiền cởi ra, nói: “Hôm nay rảnh rỗi sao? Sớm như vậy đã về rồi?”
“Tạm tạm.” Triệu Tông Hiền nhìn người ngồi một chút phòng khách, ánh mắt dạo qua một vòng, đến người Triệu Ý thì ngừng một chút, nói: “Trở về cả rồi.”
Ngưu Hoa Thanh treo quần áo lên xong, đi qua với Triệu Tông Hiền: “Để em đi nói bà Liễu đi dọn cơm.”
Chờ Triệu Tông Hiền gật đầu, bà liền cất bước đi vào phòng bếp.
Tần Thiệu Dư cùng Triệu Tinh Vân thấy Triệu Tông Hiền đến đây thì liền đứng lên khỏi ghế, duy chỉ có Triệu Ý còn ngồi ở chỗ đó giống không nhìn thấy gì.
“Ba.” Triệu Tinh Vân gọi một tiếng.
Tần Thiệu Dư cũng hô theo: “Bác.”
Triệu Tông Hiền nhẹ gật đầu, khoát tay với bọn họ: “Ngồi đi.”
Nói xong, bản thân cũng ngồi xuống ghế.
Ông ngồi đối diện Triệu Ý, ánh mắt rơi lên trên người cậu, nhìn trong chốc lát, hỏi: “Thời gian này con đi đâu?”
Triệu Ý đối mặt với ông, không mặn không nhạt nói: “Con đi chỗ nào không phải ba rất rõ sao?”
“Sao ăn Tết cũng không trở về nhà?”
“Không phải trở về rồi sao?”
Liên tiếp hai câu nói đều bị Triệu Ý đánh trở về, Triệu Tông Hiền cũng không nói với cậu nữa, quay đầu hàn huyên cùng Tần Thiệu Dư.
Dù nói thế nào thì Tần Thiệu Dư cũng là khách, ông cũng không muốn ầm ĩ với Triệu Ý ở trước mặt người khác.
Tần Thiệu Dư khi còn là thiếu niên chính là học trò của Dư Chi Hoán, vì thế thường xuyên lui tới Triệu gia, Triệu Tông Hiền đối với hắn cũng không tính là lạ lẫm. Tần Thiệu Dư là hoạ sĩ nhưng không phải là một nghệ thuật gia. Hắn ta có tài, đối với việc vẽ tranh cũng rất nhiệt tình. Nhưng mâu thuẫn là gã cảm thấy vẽ tranh là hoạt động giải trí tiêu khiển, cũng không thể xem là nghề nghiệp. So với nghệ thuật gia, hắn càng muốn làm kinh doanh, cũng thích hợp làm kinh doanh hơn.
Thương nhân với nhau luôn luôn có điểm chung, cho nên bình thường Tần Thiệu Dư có thể nói chuyện với Triệu Tông Hiền.
Cùng là một kiểu người cho nên cùng nói với nhau về những chuyện giả dối.
Bầu không khí cũng khá hòa hợp, cho đến khi Ngưu Hoa Thanh tới gọi mọi người ăn cơm, mọi người đều im lặng.
Triệu Tông Hiền quy định, ăn cơm chính là ăn cơm, trong lúc ăn cơm không cho phép nói chuyện.
Cho nên lúc ăn cơm rất yên tĩnh hài hòa, chỉ khi cơm nước xong xuôi để đũa xuống, lúc đó mới đến thời gian nói chuyện.
Triệu Tinh Vân cùng Triệu Tông Hiền bàn chuyện của công ty, Tần Thiệu Dư cũng thỉnh thoảng chen vào hai câu, Ngưu Hoa Thanh ngồi ở một bên chỉ cười im lặng nghe.
Triệu Ý không để đũa xuống tham dự vào đối thoại của bọn họ, cậu tiếp tục im lìm không tiếng động ăn cơm, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không nói.
Triệu Tông Hiền đang nói đến hôn sự của Triệu Tinh Vân, hỏi Tần Thiệu Dư và Triệu Tinh Vân khi nào chuẩn bị kết hôn.
Triệu Tinh Vân xấu hổ cười cười, có chút ngượng ngùng đảo mắt, lúc đảo qua Triệu Ý, trong mắt có chút phức tạp.
Triệu Tinh Vân nói: “Còn chưa nghĩ đến ạ.”
Triệu Tông Hiền nói: “Nhanh chóng lo liệu đi, qua mấy ngày nữa đi tìm người tính toán thời gian, tìm ngày nào tốt mà tổ chúc hôn lễ đi.”
Triệu Tông Hiền gõ nhịp, quyết định hết kế hoạch, cũng không cho phép người khác nói “Không”. Triệu Tinh Vân cũng không muốn nói “Không”. Người trong cuộc không phản đối, chuyện này xem như đã ngầm thừa nhận.
Nói xong chuyện Triệu Tinh Vân, Triệu Tông Hiền đổi đề tài, nói với Triệu Ý: “Triệu Ý cũng không nhỏ, chờ chị con kết hôn xong, con cũng nên tìm một cô gái tốt lập gia thất đi.”
Triệu Ý buông thõng mắt, nhét miếng thịt vào trong miệng, giống như không nghe thấy, cũng không đáp lại.
Cậu không đáp lời, bầu không khí trên bàn cơm lập tức có chút xấu hổ.
Triệu Tinh Vân thấp giọng nói: “Triệu Ý, ba nói chuyện với em kìa.”
Triệu Ý nuốt xuống miếng thịt bên trong miệng, giương mắt nhẹ nhàng đảo qua Triệu Tinh Vân: “Lỗ tai tôi vẫn tốt, vẫn nghe được, cần chị nhắc nhở sao?”
Triệu Tinh Vân mím môi không nói lời nào.
Triệu Tông Hiền nhíu mày, ngữ khí có chút nghiêm khắc: “Triệu Ý, con lại muốn làm loạn cái gì?”
Triệu Ý để đũa xuống, nhìn Triệu Tông Hiền: “Con làm loạn cái gì? Con ăn một bữa cơm cũng chọc ai gây ai rồi sao? Không phải ba mới đang làm loạn sao? Hai mươi tuổi con đã come out, bốn năm nay ba có thấy bên cạnh con có cô gái nào chưa? Ba bảo con tìm một cô gái kết hôn, là sỉ nhục con gái nhà người ta, hay là sỉ nhục con thế?”
“Triệu Ý!” Triệu Tông Hiền nâng giọng, xem như cảnh cáo.
Triệu Ý cười lạnh một tiếng, cho ông mặt mũi mà ngậm miệng.
Lúc này trên bàn cơm không ai dám nói chuyện, bầu không khí vẫn giằng co.
Triệu Tông Hiền trừng Triệu Ý một hồi, đột nhiên từ đứng lên, nói với Ngưu Hoa Thanh: “Em chăm sóc tốt cho Thiệu Dư đi.” Sau đó quay đầu nói Triệu Ý: “Con đi theo ba.”
Triệu Tông Hiền ra khỏi phòng ăn, Triệu Ý vẫn còn đang ngồi, không biết đang suy nghĩ gì. Thẳng cho đến khi Triệu Tông Hiền quay người lại gọi cậu một tiếng, cậu mới đứng lên đi theo Triệu Tông Hiền đi đến thư phòng.
Triệu Ý đóng cửa thư phòng lại, đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Triệu Tông Hiền ngồi trên ghế sau bàn làm việc, trên mặt có chút mỏi mệt, nhìn Triệu Ý có chút bất đắc dĩ hỏi: “Con lại đang khó chịu cái gì.”
“Là ba đang giận dỗi với con.”
“Triệu Ý, có phải cho dù ba có làm gì, con cũng nhất định phải đối nghịch cùng ba không?”
Triệu Ý nhìn Triệu Tông Hiền, gương mặt ông già đi, trên thái dương cũng có nếp nhăn. Người trước giờ luôn luôn tỏa sáng, luôn rất có tinh thần, nhưng bây giờ chưa nhìn kĩ cũng thấy trên mặt của ông liền hiển hiện rõ ràng vẻ mệt mỏi.
Ông rất mệt mỏi, Triệu Ý cũng rất mệt mỏi.
Triệu Ý có thể cảm giác được Triệu Tông Hiền đang nhượng bộ, đang mềm mỏng thái độ của chính mình.
Ông muốn nhượng bộ để kéo gần hơn quan hệ với Triệu Ý, ông muốn mỗi một lần nhượng bộ đều sẽ được Triệu Ý làm y như vậy. Nếu như Triệu Ý không đáp lại, ông liền sẽ cảm thấy việc mình nhượng bộ là vô dụng.
Đây là tư duy kinh doanh, lấy vật đổi vật. Nhưng người làm cha như Triệu Tông Hiền xưa nay chưa từng hiểu rõ Triệu Ý.
Người vĩnh viễn không nghe hiểu chim sơn ca đang hót cái gì, mà tương tự chim sơn ca cũng không thể nào hiểu được người.
Không cách nào để giao tiếp, càng đừng nói đến việc hiểu nhau.
Triệu Ý cảm thấy cậu thật sự không thể nói chuyện với Triệu Tông Hiền.
“Ba muốn nghĩ sao cũng được.” Triệu Ý nói: “Triệu đổng, con đường ba vạch cho con, cho tới bây giờ đều không thích hợp với con. Ba chưa bao giờ hiểu con là người như thế nào, cũng không biết con thích cái gì, muốn cái gì, cần cái gì, cho nên ba luôn cảm thấy con đang đối nghịch. Con chỉ có thể nói cho ba biết, Triệu Ý sẽ không lãng phí thời gian nửa đời chỉ vì có khó khăn với ai. Lời con nói, ba không muốn nghe cũng được, con sẽ không nói nữa. Chỉ là, con cầu xin ba, về sau đừng quản bất cứ chuyện gì của con. Triệu Ý có chết ở bên ngoài cũng sẽ không cần ba đến nhặt xác hộ.”
“Triệu Ý, ba là ba của con!” Triệu Tông Hiền đứng thẳng người lên: “Con nói những lời này là muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng ba sao?”
“Không phải, con chỉ thấy phiền khi mấy người tùy ý can thiệp vào chuyện của con. Con chỉ đang cầu xin ba, cho con một con đường sống.”
——
Thạch Đầu làm sao cũng không nghĩ đến, nó chỉ đi đến thành phố A mấy tháng mà sau khi trở về, tiểu học Khai Hóa lại thiếu nhiều người như vậy.
Anh Sơn nói tất cả mọi người đã đi, sẽ không trở về nữa.
Lúc nói lời này, anh Sơn đang ngồi xổm ở chỗ ấy xoa thân thể mập mạp của Đại Thánh, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Thạch Đầu cảm thấy khó chịu, y hỏi: “Anh Sơn, anh cũng sẽ đi sao?”
Kỷ Sơn Thanh nói: “Anh không đi, anh ở lại chỗ này chờ em, để khi nào em thì trở về đều có thể thấy anh.”
Thạch Đầu cũng không cảm thấy hài lòng hơn chút nào mà càng khó chịu hơn nữa.
Nó cũng không biết khó chịu vì cái gì.
Thạch Đầu luôn cảm thấy anh Sơn không giống trước kia, không nói được là không giống chỗ nào nhưng chính là không giống.
Anh Sơn trở nên hay ngẩn người, một lúc rồi lại một lúc, có đôi khi ngẩn người nhìn Đại Thánh, có đôi khi ngẩn người nhìn quần áo của mình, cũng có đôi khi ngẩn người đứng bên bàn nhi nhìn một bức tranh, thậm chí có đôi khi nhìn chiếc nhẫn trên tay mình cũng có thể ngẩn người.
Thẳng đến hôm đó thấy thầy hiệu trưởng, Thạch Đầu mới hơi sáng tỏ. Nó cảm thấy khí tức kỳ quái trên người anh Sơn đặc biệt giống thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng cũng ngẩn người, nhưng mà thầy ấy là ngẩn người cầm mấy bức ảnh chụp, thầy nói: “Người già ấy à, rất thích hoài niệm, rất thích nhớ lại chuyện cũ. Nghĩ đi nghĩ lại liền nhập thần, nửa ngày cũng ra không được.”
Thầy hiệu trưởng ngẩn người là bởi vì người già nhớ tình bạn cũ mà không có triển vọng nên mới nhớ lại chuyện trước đây. Nhưng anh Sơn còn trẻ, về sau đường đời còn rất dài, nhưng lại không biết anh ngẩn người vì cái gì, lại đang hoài niệm cái gì.
Đợi đến ngày khai giảng, anh Sơn không còn thời gian ngẩn người nữa, anh bắt đầu trở nên đặc biệt bận bịu, chuyện gì cũng đều kéo qua làm, mỗi khi trở lại tiểu khu đều đã hơn mười một giờ khuya.
Thạch Đầu ở thôn Thạch Đầu ba ngày, ngày nghỉ của nó đã sử dụng hết, phải đi về, nhưng nó lại không nỡ đi. Lúc đầu tiểu khu đã không có mấy người ở, thêm nó đi lại thiếu mất một người.
Thế nhưng Kỷ Sơn Thanh đã sắp xếp hành lý chỉnh chu cho nó. Đến sáng sớm ngày thứ tư, đã trói nó lại bắt đến nhà ga.
Kỷ Sơn Thanh đưa hành lý cho Thạch Đầu, đứng ở nhà ga nói: “Đến nơi thì gọi cho anh.”
Thạch Đầu do dự mấy ngày, rốt cục lúc này vẫn nói ra. Y nhìn chiếc nhẫn trên tay Kỷ Sơn Thanh hỏi: “Anh Sơn, lúc em không ở đây, anh đã kết hôn sao?”
Kỷ Sơn Thanh nở nụ cười: “Anh kết hôn với ai chứ?”
Thạch Đầu chỉ chỉ chiếc nhẫn trên tay anh, nói: “Kết hôn mới mang cái này.”
Nụ cười của Kỷ Sơn Thanh nhạt đi, ngón tay phải tay nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn trên tay trái, không nói gì.
——
Đưa tiễn Thạch Đầu xong, Kỷ Sơn Thanh liền về trường học. Vừa tới cổng Khai Hóa liền thấy có người vội vã chạy tới, sau khi nhìn thấy anh thì thở hồng hộc hô một tiếng: “Thầy Kỷ! Thầy hiệu trưởng vừa bị ngã trong nhà, lúc này người nằm trên mặt đất vẫn chưa tỉnh lại, anh mau đi xem một chút đi.”
Sét đánh ngang tai.
Kỷ Sơn Thanh không kịp cảm ơn người kia, liền vội vã lái xe đến nhà thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng đã già, hơn bảy mươi tuổi. Người trẻ tuổi bị ngã thì vẫn có thể đứng lên bay nhảy bình thường, nhưng nếu một người già bị ngã một phát thì có khả năng sẽ không thể đi được.
Trong đầu Kỷ Sơn Thanh có một khoảng trống không, anh không dám nghĩ đến phương án xấu nhất.
Anh sợ mình sẽ không nhịn được.