“Anh đã biết lâu rồi phải không?” Một lát sau Triệu Ý mở mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh, vành mắt cậu đỏ ửng, lệ nóng doanh tròng, chất vấn anh: “Vì sao không nói với em?”
Kỷ Sơn Thanh nắm tay, siết thật chặt, khắc chế không để mình lau khô những giọt lệ kia hay là xúc động muốn ôm cậu vào lòng.
“Em đi rồi thì không còn liên quan tới những chuyện xảy ra ở trấn Thạch Đầu nữa.” Kỷ Sơn Thanh chuyển ánh mắt đi, không muốn nhìn thấy biểu tình này của Triệu Ý: “Triệu Ý, em không nên về.”
“Ha.” Triệu Ý hé miệng không thốt lên lời, chỉ bật ra một tiếng khẽ, lông mi ướt đẫm của cậu run run, giọt nước mắt như muốn tràn mi rơi xuống.
Cậu cúi đầu xuống, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, cũng che đi biểu cảm của cậu. Kỷ Sơn Thanh chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi cậu cùng giọt nước mắt lấp lánh trượt xuống cằm. Anh chỉ nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng của cậu.
Rốt cuộc anh cũng không kìm nén nổi, Kỷ Sơn Thanh vươn tay muốn lau khô nước mắt của cậu.
Muốn nói, Triệu Ý đừng khóc, có anh ở đây.
Nhưng còn chưa kịp chạm tay vào má cậu thì Triệu Ý đã ngẩng đầu lên.
Chóp mũi, hốc mắt cậu đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm gò má, có mấy sợi tóc dính vào mặt, nhìn… nhếch nhác quá.
Kỷ Sơn Thanh nhìn Triệu Ý, cảm giác như thời gian dừng lại trong tích tắc, trái tim cũng ngừng đập, không biết nên làm gì tiếp theo.
Đến tận khi trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn Kỷ Sơn Thanh mới hoàn hồn.
Triệu Ý hung hăng đấm một cú vào mặt anh, sau đó dứt khoát quay người, đi về hướng ngược lại.
Kỷ Sơn Thanh đuổi theo, kéo Triệu Ý lại: “Em đi đâu thế?”
Triệu Ý vùng vẫy vung tay anh ra nhưng sức yếu hơn nên không thoát được. Cậu nhìn bàn tay phải bị nắm chặt của mình, im lặng dùng tay trái gỡ ra.
Cậu mím môi, cố hết sức nhưng một ngón tay cũng không gỡ ra được.
Kỷ Sơn Thanh dùng lực kéo tay một cái, kéo người vào ngực mình ôm chặt lấy, khẽ thở dài: “Triệu Ý…”
Triệu ý không nhúc nhích, kệ cho Kỷ Sơn Thanh ôm, cằm cậu gác lên vai Kỷ Sơn Thanh, mắt nhìn ánh hoàng hôn rơi rớt trong phòng. Đôi mắt được nước mắt rửa sạch càng thêm sáng rõ.
Một lúc lâu sau, Triệu Ý nói: “Kỷ Sơn Thanh, anh nói sai rồi, không phải em không nên trở về, em… không nên đi.”
Cậu dùng sức đẩy Kỷ Sơn Thanh ra: “Đến bây giờ em mới phát hiện, anh sai rồi. Kỷ Sơn Thanh, tất cả mọi chuyện đều sai rồi.”
Triệu Ý lùi lại hai bước, đôi mắt đỏ bừng nhìn Kỷ Sơn Thanh: “Đừng đi theo em.”
——
Thông Nhạc Gia không ở lại trấn Thạch Đầu lâu, mấy ngày sau là đi. Triệu Ý không đi cùng hắn. Cậu ở lại một nhà nghỉ trên trấn. Cậu bày tranh của Thạch Nha trên bàn, cả ngày ở trong phòng, trừ lúc ăn cơm, ngủ, vệ sinh cá nhân thì đều ngồi bên bàn tinh tế đánh giá những bức tranh kia.
Tranh không nhiều, Thông Nhạc Gia chỉ đưa năm bức.
Giấy vẽ là giấy trong vở ghi, vẽ bằng bút chì, giống như tranh phác họa, không có màu sắc nào khác.
Thạch Nha đang vẽ, đang kể chuyện.
Năm bức tranh. Bức thứ nhất là một con cá trên bờ. Bức thứ hai là con cá bị ánh mặt trời thiêu đốt. Bức thứ ba, mặt trời lặn, cá thấy đám mây trên trời như cánh bướm. Bức thứ tư, thân thể cá dần trong suốt, một nửa hóa thành bọt biển. Bức thứ năm… là biển, biển đen dâng lên bọt sóng màu xanh tím.
Phong cách của cô bé rất lãng mạn, rất bay bổng, cô đang dệt cho mình một cái kết cổ tích.
Nhìn xem, có phải rất đẹp không?
Nhưng nó thực sự đẹp sao?
Cô trốn trong nhà bếp chật chội vẽ tranh, giữa những ướt át bẩn thỉu kia từng nét phác họa từng nét. Cô cẩn thận từng ly từng tý không để kẻ gọi là ‘chồng’ kia phát hiện. Cô lén lút vẽ, vẽ xong còn phải đi nấu cơm, quét dọn. Cô bị gả cho một người đàn ông thô bạo lớn hơn mình chục tuổi, cô không dám nghĩ tới những gì mình phải chịu khi trời tối. Cô cam chịu… chậm rãi héo úa trong bùn đất đau khổ, chờ đợi mặt trời mang đi giọt nước cuối cùng, sau đó lãng mạn chết đi.
Cánh bướm lam trong mộng đã từng nói với cô, bàn tay của cô là kỳ tích. Nhưng cô không thể chờ đến ngày đôi tay này sáng tạo ra kỳ tích càng đẹp đẽ. Cô không chịu nổi, trong bóng tối tuyệt vọng cô không thể nhìn thấy dù là một tia sáng… cô phải chết…. Xin lỗi, đã lãng phí bàn tay này rồi.
Thật sự đẹp sao?
Triệu Ý thận trọng sắp xếp lại năm bức họa trên bàn, trải phẳng, cẩn thận cất chúng vào túi hồ sơ bên cạnh.
Cậu đặt túi đựng hồ sơ ở giữa bàn, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Xin lỗi!
Rất xin lỗi!
Xin lỗi không sớm cứu em, xin lỗi đã khiến em mơ mộng lại không bảo vệ được giấc mơ của em, xin lỗi đã khiến em thêm lãng mạn để rồi trở nên yếu ớt, không có cách nào đối mặt với đả kích của hiện thực.
——
Triệu Ý ở lại nhà nghỉ một tuần, cậu dùng thời gian bảy ngày để suy nghĩ rõ ràng một số chuyện.
Đầu tiên là Thu Thủy, sau đó là Thạch Nha.
Đến cùng là thứ gì phải nhận trừng phạt? Thế giới này rốt cuộc là sai ở đâu?
Cậu nghĩ suốt bảy ngày vẫn chưa rõ ràng. Triệu Ý quyết định không nghĩ nữa, có một số chuyện chỉ nghĩ thôi cũng không có ích lợi gì.
Sáng sớm chủ nhật cậu ra khỏi phòng của mình, xuống tầng.
Nhà nghỉ do Thông Nhạc Gia đặt cũng không tệ, dưới lề đường có quán nhỏ bán cơm ba bữa, khá dễ ăn.
Triệu Ý vừa xuống tầng, đi ra cửa đã ngửi thấy mùi cơm. Cậu nhìn quanh một chút, định tìm một quán để ăn cơm, ánh mắt đảo qua góc đường đối diện liền thấy một bóng người quen thuộc.
Người kia xoay lưng lại cửa nhà nghỉ, đối diện với vách tường không mấy sạch sẽ, trong tay kẹp điếu thuốc đang hút dở.
Triệu Ý biết thuốc kia nhất định là hiệu Hồng Hà.
Cậu đứng ở cổng, sửng sốt nhìn bóng lưng ở góc đường một lát, cuối cùng vẫn đi sang đường, đến chỗ góc đường kia.
“Không phải em đã nói là đừng đi theo em sao?”
Kỷ Sơn Thanh nghe được âm thanh quen thuốc vang lên sau lưng, động tác hút thuốc dừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt anh nhìn Triệu Ý, tỉ mỉ đánh giá một lượt.
Triệu Ý mặc áo khoác đen, khóa kéo lên tận cằm, cậu mặc một chiếc quần thoải mái, ăn mặc thật chỉnh tề. Mái tóc dài được buộc lên, chỉ có vài lọn tóc rũ trên trán, bên tai, sắc mặt không tốt cũng không xấu.
Như vậy là tốt rồi, tái tim treo ngược của Kỷ Sơn Thanh mấy ngày nay cũng được buông xuống rồi.
Tinh thần Triệu Ý không sa sút, khổ sở, tốt quá.
Anh sững sờ lâu quá, Triệu Ý lại hỏi: “Sao anh không nói chuyện?”
Ngón trỏ Kỷ Sơn Thanh gõ gõ điếu thuốc, mỉm cười với cậu, lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ: “Anh nói anh đi ngang qua, em tin không?”
Triệu Ý nhìn chiếc răng nhọn kia, rũ mắt. Cậu nhìn điếu thuốc trong tay canh, sau đó vươn tay nắm nửa điếu thuốc, dụi vào tường dập tắt, nghiêng đầu hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Kỷ Sơn Thanh giật giật ngón tay, nói: “Ăn rồi.”
Triệu Ý không nói tiếp, cậu nắm tàn thuốc trong tay, quay người đi về hướng quán cơm nhỏ. Đi mấy bước thì phát hiện người đằng sau không nhúc nhích, cậu nghiêng đầu nhìn. Kỷ Sơn Thanh vẫn đứng ở đó nhìn bóng lưng cậu, rõ ràng là sáng sớm tháng năm nhưng nắng sớm rơi trên người anh lại chẳng hề ấm áp, mà có vẻ lạnh lẽo cô tịch.
Dáng vẻ y như bị Triệu Ý bỏ rơi.
Mợ nó, rõ ràng cậu mới là người bị bỏ rơi!
Triệu Ý nhíu mày gọi Kỷ Sơn Thanh: “Còn đứng ỳ ra đấy làm gì? Đi theo em!”
Kỷ Sơn Thanh sửng sốt chốc lát mới nhanh chân chạy tới.
Hai người một trước một sau sang đường, chọn một quán ăn nhỏ sạch sẽ đi vào. Cậu ngồi xuống, Kỷ Sơn Thanh cũng ngồi xuống chỗ đối diện.
Triệu Ý không nói chuyện với anh, gọi hai bát cháo, bốn vỉ bánh bao, hai cái bánh quẩy. Cháo lên, một bát đặt trước mặt Kỷ Sơn Thanh, một bát để trước mặt mình, cậu cúi đầu im lặng ăn.
Kỷ Sơn Thanh nhìn bát cháo trước mặt, một lúc sau nói: “Anh ăn rồi.”
Triệu Ý gắp một cái bánh bao, không thèm nhìn hắn nói: “Vậy thì ăn tiếp, ăn cùng em.”
Kỷ Sơn Thanh không nói gì, cầm đũa yên tĩnh ăn.
Đợi ăn xong Triệu Ý mới buông đũa, nhìn Kỷ Sơn Thanh ngồi đối diện đang chậm rãi ăn, hỏi: “Sao anh tìm được em?”
Kỷ Sơn Thanh nuốt thức ăn trong miệng xuống, trả lời: “Anh nói rồi mà, anh đi ngang qua.”
Triệu Ý cười lạnh một tiếng: “Đi ngang qua? Đường đi ngang qua của anh cũng tao nhã nhỉ, mấy giờ sáng thì đứng ở đấy? Hay là đứng từ đêm qua?”
Lông mi Kỷ Sơn Thanh khẽ run, hắn nháy mắt một cái: “Không phải.”
Triệu Ý không muốn tranh luận với anh có hay không có, chỉ nói: “Ăn xong thì đi đi, đừng tìm em nữa.”
Kỷ Sơn Thanh đặt đũa xuống, nhìn Triệu Ý: “Bao giờ em về?”
“Về đâu?”
“Thành phố A.”
Triệu Ý đáp: “Em không về.”
Kỷ Sơn Thanh mím môi, lông mày nhíu lại.
Triệu Ý nhìn anh, khóe miệng nhếch lên như đang cười: “Lần này em sẽ không nghe anh nữa. Anh không cần tốn công khuyên em về thành phố A. Bây giờ anh không có tư cách nói em nên đi đâu, làm gì. Lần này em về không phải vì anh, quyết định ở lại cũng không phải vì anh, anh không cần thấy có gánh nặng trong lòng. Bắt đầu từ lúc anh đuổi em thì hai ta đã kết thúc rồi, nên bây giờ em đi hay ở anh không có thân phận, cũng không có lập trường quyết định thay em.”
“Triệu Ý…” Kỷ Sơn Thanh há hốc mồm, còn muốn nói gì đó.
Triệu Ý ngắt lời anh: “Anh Sơn, em vẫn gọi anh là anh Sơn, anh cũng vẫn là anh Sơn của em, nhưng chỉ lần này mà thôi. Em sẽ không dung túng, nuông chiều anh nữa, cũng sẽ không vì thấy anh khó chịu mà nhận thua. Trước kia em thấy anh là người thông minh, chỉ có cách xử lý chuyện hơi ngu mà thôi. Nhưng giờ em mới hiểu được, anh thông minh con khỉ ý! Anh căn bản chính là đồ ngu mà. Anh ở đây năm năm đã thấy rõ, sống rõ chưa? Bản thân anh sống cũng không rõ ràng thì đừng có chỉ đạo người khác sống như thế nào.”
Lời tác giả:
Triệu Tiểu Tao: Kỷ lão cẩu đần độn, quá đần. Em phải dạy anh làm người.