Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu một cái, không hề giận dỗi gì mà chỉ lặp lại câu: “Ăn cái gì?”
“Em tùy, anh nấu gì em ăn nấy.”
Triệu Ý nói một cách dễ dàng.
Đến khu rau quả, Kỷ Sơn Thanh cầm bó cải xôi.
Triệu Ý: “Em không ăn cái này đâu.”
Kỷ Sơn Thanh bỏ rau cảm xôi xuống, cầm cà rốt.
Triệu Ý: “Cái này cũng không được.”
Tay Kỷ Sơn Thanh hơi ngừng lại những cũng không nói gì, bỏ cà rốt xuống, lướt qua góc kia cầm bông cải xanh lên.
Lần này Triệu Ý lại không nói gì.
Suôn sẻ lấy hai loại rau quả, lúc Kỷ Sơn Thanh cầm cần tây lên, Triệu Ý lại quả quyết nói.
“Em không thích ăn rau cần tây.”
Kỷ Sơn Thanh đảo lưỡi qua qua quai hàm, vừa giận vừa buồn cười: “Không phải em nói gì cũng ăn à?”
Triệu Ý: “Đúng vậy mà, anh làm cái gì em cũng ăn cả. Em đang giúp anh lựa đồ ăn, lên bàn ăn rồi là em chắc chắn không kén ăn.”
Dẹp cái chuyện kén hay không đi, không thích ăn nên mấy thứ không thích cho có mua đi, khác chỗ nào?
Nói như vậy nhưng Kỷ Sơn Thanh vẫn nghe lời cậu buông cần tây xuống.
“Lúc trước không biết em kén vậy đấy.” Kỷ Sơn Thanh thuận miệng nói một câu.
Triệu Ý đáp: “Lúc đó còn ở thôn Thạch Đầu, vùng sâu vùng xa như vậy thì em kén được sao? còn em chẳng ai chào đón em, để đồ ăn cho em là tốt rồi, em nào dám kén?”
Triệu Ý nói vậy cũng chẳng có ý gì, người nói vô tâm nhưng người nghe lại có ý.
Kỷ Sơn Thanh cảm thấy khó chịu, Triệu Ý đã ở thôn Thạch Đầu lâu đến thế nhưng anh không hề biết người này thích ăn gì ghét gì. Không phải anh không cẩn thận để ý, mà Triệu Ý không thể hiện ra ngoài, thích ăn không cũng ăn hết, không hề ý kiến hay phàn nàn một câu.
Nhưng vốn cậu ở thành phố A lại không như thế, cậu sống rất thoải mái và tinh tế, chỉ cần có khả năng thì chắc chắn không để bản thân thiệt thòi chút nào.
Một cậu ấm bới lông tìm vết như vậy, thế mà cậu lại im lặng ở với anh hai ba năm nay trong khe núi.
Triệu Ý đến khu đông lạnh chọn sữa chua, Kỷ Sơn Thanh đứng thanh toán, sau đó cầm một hộp bao cao su Okamoto trên kệ, thanh toán chung rồi cất vào túi.
——–
Triệu Ý tưởng mình đã dỗ Kỷ Sơn Thanh xong rồi nên hết sức là hưng chí, trên đường trở về nói luyên thuyên trông hết sức vui vẻ. Lâu lâu Kỷ Sơn Thanh sẽ trả lời cậu đôi ba câu, nhìn chẳng có gì là khác cả.
Về nhà Kỷ Sơn Thanh đi nấu cơm, Triệu Ý cởi giày rồi vùi trên ghế salon, mở phim ra xem.
Máy chiếu phim còn từ trước lúc Triệu Ý thất tình, không phải lúc nào cậu cũng ở nhà, cậu luôn ở phòng tranh để vẽ, An Thịnh sợ cậu buồn đến mức sinh bệnh, thành ra tìm người chuẩn bị máy chiếu phim này, khi nào rảnh rỗi ở nhà có thể xem, tránh việc nghĩ vớ vẩn.
Nhưng từ đó đến giờ Triệu Ý chưa từng mở xem thử. Lúc thất tình còn đâu ra tâm trạng, sau đó về lại thôn Thạch Đầu, rồi bận bịu, càng không có thời gian để xem phim.
Phim còn chưa xem xong, cậu đã nghe thấy tiếng Kỷ Sơn Thanh gọi vào ăn cơm.
Từ khi Kỷ Sơn Thanh dọn vào, ngôi nhà của Triệu Ý không có tên là ‘thư viện’ nữa,
Cơm nước xong xuôi thì lên giường, Triệu Ý mới phát hiện ra có gì đó sai sai.
Bởi vì, đột nhiên Kỷ Sơn Thanh xuất hiện rồi dè cậu xuống.
Vào lúc đó, Triệu Ý còn chưa phản ứng kịp, chẳng qua là thấy chắc Kỷ sơn Thanh muốn làm thôi.
Mà thật ra cậu cũng ham, huống chi cậu không thể từ chối Kỷ Sơn thanh được.
Chỉ là sự dịu dàng hôm nay của Kỷ Sơn Thanh hơi đáng sợ, tiết tấu từ từ, trò vui khởi động thì rất nhiều.
Chờ khi anh tiến vào, Triệu Ý nhỏ đã sắp nhịn không được chuẩn bị bắn tinh hoa ra.
Vào thời khắc quan trọng của cơn đê mê, Kỷ Sơn Thanh đột nhiên tóm chặt lấy Triệu Ý nhỏ, ngón tay đè lên cái đầu nhọn, chặn cái ‘miệng’ cậu lại để con cháu không bay ra ngoài.
Triệu Ý gấp đến độ ứa nước mắt, hai tay cố sức hất tay Kỷ sơn Thanh ra, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, miệng ấp a ấp úng: “Anh Sơn… anh thả ra… em khó chịu lắm.”
Kỷ Sơn Thanh cứ im ru, ôm cậu chậm rãi động mà tay thì không hề thả.
Triệu Ý cầu xin mấy lần nhưng Kỷ Sơn Thanh vẫn làm nghe không nghe thấy, chậm rãi cọ cọ cọ, lâu lâu dùng tay khác ấn lên khóe mắt khiến nó đỏ ửng lên.
Mặt Triệu Ý càng lúc càng đỏ, một nửa là sướng nửa còn lại là do nghẹn.
Cậu cắn răng, vuốt cánh tay Kỷ Sơn Thanh: “Kỷ Sơn Thanh, con mẹ nó anh thả tay ra, thả ra! Ông không chịch nữa!”
Kỷ Sơn Thanh không nói gì cũng không buông tay ra, Triệu Ý vừa giận vừa nghẹn chửi ầm lên, nói tục được bao nhiêu là xổ hết ra ngoài.
Kỷ Sơn Thanh vẫn bình tĩnh để cậu mắng, chờ đến khi cậu mắng đủ rồi thì đột nhiên anh ghìm chặt eo Triệu Ý lại.
Đại khai đại hợp, gió táp mưa sa.
Cuối cùng đến chút sức để mắng của Triệu Ý cũng không còn, cậu đã nói hết những lời vô liêm sỉ mà bản thân có thể nói được, chỉ cầu xin Kỷ Sơn Thanh có thể thả tay cho cậu bắn ra.
Thế nhưng tên khốn kiếp Kỷ sơn Thanh này ý chí quá sắt đá, mình thì sướng rồi nhưng vẫn không buông tha cho Triệu Ý.
Mãi đến khi xong suôi hết, Triệu Ý như con cá ướp muối bị phơi bốc hết nước, hai mắt vô hồn, nằm sóng soài trên giường không còn luyến tiếc thứ gì trên đời nữa, cậu cảm thấy cuộc sống này không còn gì để vui.
Kỷ Sơn Thanh tựa người vào đầu gường, đưa tay cầm điếu thuốc ở đầu giường, châm lửa, hút một hơi, liếc mắt nhìn Triệu Ý nằm tê liệt trên giường đang hoài nghi về nhân sinh của mình, anh nắm điếu thuốc, để đầu thuốc lá lên môi Triệu Ý.
“Hút một hơi không?”
Tròng mắt Triệu Ý khẽ nhích, từ từ nhìn sang anh một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, xoay người độ, đột nhiên nhấc chân đạp Kỷ Sơn Thanh một phát, suýt chút nữa đạp anh rớt xuống giường.
“Khốn nạn!
“Làm sao? Không sướng à?”
Kỷ Sơn Thanh ngồi đàng hoàng lại, không giận mà còn cười cười chọc chọc.
Triệu Ý càng tức thêm, cười cái đm? Còn chọc nữa! Có nhân tính không thế?
Trên mặt thì làm ra vẻ khoan dung độ lượng lắm, còn làm cậu tưởng rằng chuyện này qua hết cả rồi, ai mà ngờ ban đêm anh ta dám chơi cái trò đó.
Một tiếng đồng hồ! Cái tên chết tiệt này chặn cậu một tiếng đồng hồ!
Không cho cậu xìu xuống cũng không cho cậu bắn.
Con mẹ nó tên này có còn là người không?
Triệu Ý cắn răng trừng mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh, Kỷ Sơn Thanh kéo cánh tay cậu để cậu xoay người lại. Tiện thể anh nhích cái chăn mềm, sau đó móc dưới dối ra hai cái bao cao su ném lên chăn.
“Không sướng thì làm phát nữa? Còn dư này.”
Triệu Ý chỉ muốn ném hai cái BCS lên mặt anh: “Còn tới mấy cái nữa hả! Mẹ nó anh bị điên đúng không?!”
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu một hồi mới nói:: “Cậu trai hôm nay, cái cách em nhìn cậu ta khiến anh cực kỳ không thoải mái.”
Triệu Ý thoáng sững người, nghĩ đến chuyện anh đang nói về Trần Ngộ thì lại càng tức, không chỉ tức mà còn tủi thân.
“Đm anh không thích cậu ta thì cứ dạy cho một trận đi, anh đánh nó tàn phế em cũng đâu có ý kiến, đm về nhà anh còn tra tấn em là sao hả?”
Kỷ Sơn Thanh cười gằn một tiếng: “Anh không dạy cho một trận sao?”
Triệu Ý: …
Phải rồi, đã bắt lên đồn cảnh sát rồi mà.
Chích ma túy, chắc có thể chạy từ đồn cảnh sát ra hoặc là từ chỗ cai nghiện.
Chỗ cai nghiện ở đâu? Chi bằng cứ để chi Kỷ Sơn Thanh đánh cho tàn phế.
Triệu Ý bắt đầu giảng đạo lý: “Cậu ta nhớ nhung em là điều em có thể kiểm soát sao? Nếu Trần Ngộ không xuất hiện ngày hôm nay có lẽ em đã quên là có người như thế rồi. Anh ghen cái gì?”
“Em nói trước kia cậu ta là tình nhân của em, anh lại càng không thích.”
Giọng Kỷ Sơn Thanh nghe rất bình thường, chỉ là ẩn sâu trong đó mang theo một chút buồn tủi và cô đơn.
Từng cọng lông của cậu sắp phát nổ, đàn ông mà đang ghen thì đúng là không thể nói lý nổi.
“Lúc trên xe, không phải anh nói khó chịu thì nhịn được à?”
Kỷ Sơn Thanh hùng hồn đáp: “Nhịn rồi, mà không nhịn được.”
Triệu Ý: “…”
Triệu Ý nhắm mắt lại, bình ổn lại hơi thở, tại sao cậu lại phí lời với tên này chứ?
Kỷ Sơn Thanh im lặng hút xong điếu thuốc, cầm bao cao su vỗ nhẹ lên mặt Triệu Ý, rất chi là không biết giác ngộ mà hỏi: “Làm phát nữa chứ?”
Triệu Ý: Phát cái con mẹ anh, cút!
———-
Ánh ban mai từ khung cửa sổ rọi vào, phủ lên hai người đang nằm ông nhau ngủ.
Cánh cửa sổ ngăn từng cơn gió lớn và hơi lạnh ở ngoài, chỉ có nắng sớm lặng lẽ xuyên qua tấm rèm rồi thò vào trong phòng.
Thanh niên với tấm lưng trắng nõn đang nằm nghiêng lại, người bên cạnh ôm lấy cậu từ phía sau, tì cằm vào đầu cậu đang ngủ say.
Trong phòng ngủ chỉ hơi tiếng hơi thở nhẹ nhàng của hai người.
Yên tĩnh và ấm áp.
Tiếng nhạc chuông ồn ào phá tan cơn im lặng.
Triệu Ý mất kiên nhẫn nhíu mày lại, đưa tay mò điện thoại dưới gối.
Dường như bị tiếng chuông này làm phiền, Kỷ Sơn Thanh giật giật mình, ghìm tay ôm chặt eo Triệu Ý, vùi đầu vào tóc cậu rồi không nhúc nhích nữa.
Triệu Ý mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua điện thoại, nhận điện thoại, đưa di động ra xa khỏi tai, nheo mắt lại rồi nói theo bản năng: “Alo, Triệu Ý đây, ai vậy?”
Tiếng gió thổi từ đầu dây bên kia, sau đó mới nghe được giọng nói quen thuộc. Nhưng chất giọng này không hăng hái như ngày trước mà lại pha lẫn đôi chút hốt hoảng và sợ hãi, nghe như sắp khóc đến nơi.
“Anh ơi, em đang ở khách sạn Tân Thần, anh tới đón em với.”
Triệu Ý tỉnh hơn một chút, đưa điện thoại ra xa rồi mở ra nhìn, màn hình trên hiển thị —- Dư Cảnh.
Đúng là thằng này rồi.
Cậu áp lại vào tai rồi nói: “Em làm sao, sao anh nghe là lạ thế.”
Giống như Dư Cảnh đang nghẹn ngào, giọng còn như vang xin: “Anh ơi, đừng hỏi nữa, tới đón em được không?”
Lần này Triệu Ý tỉnh rụi, cậu gỡ tay Kỷ Sơn Thanh đang ôm mình ra, ngồi dậy rồi mặc quần áo, nói vào điện thoại: “Được rồi, em chờ đó, anh đến nhanh thôi.”
Triệu Ý cúp điện thoại, vừa mặc áo len thì Kỷ Sơn Thanh đã từ phía sau vòng tới, chắc vẫn còn chưa tỉnh hẳn nên giọng còn lười nhác khàn khàn: “Sao vậy?”
“Dư Cảnh vừa gọi nói ở khách sạn Tân Thần, kêu em qua đón. Em nghe giọng lạ lắm, chắc xảy ra chuyện gì, em không hỏi qua điện thoại nên để em tới xem sao.” Triệu Ý kéo Kỷ Sơn Thanh ra, vừa xỏ chân vào quần.
Kỷ Sơn Thanh ngồi trên giường ngơ ngác một lúc, đột nhiên cũng bắt đầu mặc quần áo.
“Anh đi chung với em.”
Tác giả:
Kỷ lão chó: “Còn có tình nhân cũ cơ à?
Bé Triệu Lẳng Lơ: Hết rồi! Không còn ai nữa!