Lúc Triệu Ý chuẩn bị nói thì đột nhiên di động vang lên, cậu cầm điện thoại ra nhìn thoáng qua.
Số lạ.
Tắt.
Chưa kịp cất điện thoại đi thì bên kia lại gọi tới.
Triệu Ý nhìn màn hình thật lâu không nhúc nhích.
Kỷ Sơn Thanh liếc nhìn cậu, lại thêm tật xấu gì nữa đây? Hắn gọi cho Triệu Ý hai lần là hai lần cậu tắt máy, chưa bao giờ nhận cuộc gọi.
"Không tiện à?" Kỷ Sơn Thanh hỏi.
"Có gì đâu mà không tiện."
Dường như muốn chứng minh là không có gì bất tiện thật, Triệu Ý nhận cuộc gọi ngay trước mặt hắn.
"Xin chào, ai vậy?"
Kỷ Sơn Thanh ngồi xổm đó yên lặng hút thuốc, cũng không có ý muốn đi, người ta đã nói không có gì bất tiện thì hắn cần gì phải tránh đi.
Kiếm Hiệp Hay
Đầu bên kia im lặng được hai giây, Triệu Ý còn định tắt máy thì mới lên tiếng.
"Là em."
Nghe được rồi, là Trần Ngộ.
Đuôi chân mày Triệu Ý hơi động: "Không hiểu tiếng người hả? Hỏi cậu là ai chứ không phải hỏi có phải cậu không, không nói nhảm không chịu được sao?"
"Trần Ngộ."
Triệu Ý nghe thấy bên kia dường như có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, cười lạnh một tiếng, giọng rất lạnh.
"Có gì không?"
Kỷ Sơn Thanh hút xong điếu thuốc rồi ra hiệu cho cậu là hắn chuẩn bị đi, lúc hắn đứng lên thì nghe Triệu Ý nói với hắn: "Chờ tôi về cùng anh."
Hắn nhìn sang, người ta còn chưa tắt máy, thậm chí nghe được tiếng đàn ông phía bên kia truyền tới.
"Cạnh anh đang có ai hả?"
Triệu Ý nói: "Có khi nào cạnh tôi thiếu người đâu?"
"Đúng rồi nhỉ, anh là ai chứ, anh là Triệu Ý cơ mà."
Mặt mày Triệu Ý lạnh như tiền: "Cậu có chuyện gì không? Không có thì đừng làm phiền."
"An Thịnh tìm người tới chỗ em một chuyến."
Hiệu xuất làm việc của An Thịnh rất cao, ai ngờ tên này bị đánh, giờ gọi điện tới đây tố cáo? Triệu Ý thấy tên Trần Ngộ này cũng thật là thần kỳ, cậu ta khiến cậu thành ra thế này, giờ bị đánh còn biết đường chạy tới đây báo, đừng nói cảm thấy hai người giờ mới là chân ái đấy chứ?
"Để tôi nói cậu ta đi." Triệu Ý đi song song với Kỷ Sơn Thanh, lúc nói câu này dường như còn có phần khoái chí.
"Triệu Ý, là do anh làm." Giọng bên kia rít cao, giống như là không dám tin.
Đột nhiên Triệu Ý cảm thấy thật vô vị, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan ngoãn sao bây giờ lại trở thành cái kiểu buồn nôn như thế này.
Cậu chào cũng không chào mà tắt thẳng, còn block luôn cả số.
Cậu bắt đầu nghiêm túc cân nhắc là có nên xin số điện thoại hay không.
"Lão Phan nói cậu vẽ rất đẹp."
Triệu Ý nắm vuốt điện thoại nhưng không cất đi, nói như đang đùa: "Đẹp chứ, tôi bán một bức tranh là có thể mua được một căn hộ trong phạm vi đại lộ vành đai thứ , anh nói xem có phải ngầu vãi không?"
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu một cái, nhìn rất chăm chú rồi gật đầu: "Đúng là giỏi thật."
"Anh tin thật hả?" Triệu Ý bật cười thành tiếng.
"Cậu dám nói thì tôi dám tin, cũng không mất mát gì.
Một bức tranh của cậu có thể đổi một căn phòng như vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu lên lớp."
Là không ảnh hưởng, làm một giáo viên dạy vẽ thì có gì mà khó chứ?
Hai người vừa nói thì cũng đã đi đến cửa phòng.
Triệu Ý tay này cầm nắm cửa, nghiêng người tựa vào, tay kia nâng lên quơ quơ tạm biệt, thậm chí còn không quay đầu lại mà chỉ nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon nhé...!anh Sơn."
Khi Kỷ Sơn Thanh nhìn sang thì cánh cửa đó đã đóng lại.
Câu "anh Sơn" kia cứ như hắn nghe nhầm vậy.
Nhưng mà chân thật quá, giọng điệu trêu chọc, thả nhẹ một câu Anh Sơn, lúc nào Triệu Ý cũng như vậy.
Ngoài việc muốn ăn đòn lại còn rất...!êm tai.
Đúng là không giống một người đẹp mã nói chuyện hay ho, mà câu nào nói ra cũng như bới móc, tán tỉnh.
Kỷ Sơn Thanh thở dài khe khẽ, cửa phòng mở ra rồi khép lại.
Đêm cứ thế lặng ngắt như tờ.
Thế nhưng lại không hẳn vắng lặng như vậy.
Tiếng ve còn kêu, còn tiếng gió ngâm, còn tiếng tim, còn có tiếng cây hòa lẫn.
Người thanh niên ngồi trước bàn sách, đối diện cánh cửa sổ và đối mặt với những xao động bên ngoài.
Cậu nhắm mắt lại, tựa người vào ghế, ánh đèn sáng lạnh rọi vào những lông tơ nhỏ bé trên mặt như dát lên sự yên tĩnh lên khuôn mặt cậu.
Người mà mở mắt ra cao ngạo quạnh quẽ, đến khi nhắm mắt lại là dáng vẻ hiền hòa mềm mại.
Bàn đọc sách không nhỏ nhưng lại hơi trống, ở chính giữa có một cái hộp nho nhỏ nằm im lặng ở đó.
Trong bóng tối cậu thấy mọi thứ thật sinh động, ngón tay nhẹ nhàng ma sát lên cạnh bàn.
Cuối cùng, mở mắt.
Trong chiếc hộp trước mặt cậu bày những dụng cụ vẽ tranh.
Những thứ trong đó cậu không thể nào quen hơn được nữa.
Triệu Ý nhìn chằm chằm chiếc hộp hồi lâu, trong đôi mắt hơi lay động nhè nhẹ, cuối cùng cũng duỗi tay ra, ngón tay thon dài sờ lên chiếc hộp, cậu vuốt nhẹ nhàng, két một cái.
Chiếc hộp được mở ra.
Từng tờ giấy chiếc bút được dọn lên bàn.
Có ve sầu, có cây, có cảnh đêm và mây gió.
Yên lặng, đen đặc, ngoài đầm lầy ra thì không còn gì khác.
Đây là thứ tuyệt nhất mà đêm nay cậu thấy được.
Bức họa rất không cẩn thận, khác hơn nhiều so với thứ hoàn mỹ mà cậu đã từ theo đuổi năm xưa nhưng Triệu Ý cảm thấy, đây là bức tranh mà bản thân cảm thấy thư thái nhất lúc vẽ.
Tự nhiên biết nhường nào.
Cứ vẽ là vẽ.
Cậu cầm bút lên, viết một cách điên cuồng vào khoảng trắng bên bức tranh.
Đề tài là "Đầm hoa đào nước sâu ngàn thước.".