Vào ngày khai giảng, dù là học sinh hay giáo viên cũng đều rất bận.
Mấy giáo viên chủ chốt như Kỷ Sơn Thanh thì lại càng bận đến mức chân không chạm đất.
Duy chỉ có mỗi Triệu Ý là rảnh đến phát hoảng.
Lúc sáng, sau khi cậu bị Kỷ Sơn Thanh dắt tới văn phòng nhỏ hẹp này thì sau đó không thấy động đậy gì nữa.
Văn phòng trừ cậu ra cũng chẳng có ai, chỉ có Kỷ Sơn Thanh đi vào lấy gì đó rồi đi mất, không nói câu nào.
Điều này khiến cho Triệu Ý phải suy nghĩ rằng có phải hắn đang cố ý hay không đây.
Cũng không phải Triệu Ý không muốn bận, mà là rõ ràng là người ta không muốn để cậu nhúng tay vào bất cứ chuyện gì cả.
Cậu ấm nhà họ Triệu hiểu ra ngay, đây rõ ràng là đang cô lập cậu.
Cậu ấm nhà họ Triệu này đã sống hơn hai mươi năm, chưa từng bị cô lập kiểu này bao giờ.
Hồi còn ở thành phố A, dù là cha mẹ cậu cũng còn phải chừa cho cậu chút mặt mũi.
Giờ chạy vào đến tận thôn này rồi, cậu ấm họ Triệu bị người ta ghét bỏ là sao.
Nếu không chào đón cậu, Triệu Ý còn hiểu được, có thể là không có lòng, nhưng ghét bỏ cậu là Triệu Ý sẽ giận ngay.
Nhìn từ góc cạnh nào thì cậu cũng là một thanh niên giỏi giang.
Thế nhưng bị người ta ghét bỏ, Triệu Ý cảm thấy nó còn liên quan đến uy nghiêm của người đàn ông nữa.
Rõ ràng đây là xem thường cậu.
Triệu Ý nghĩ một chút đã thông nên không muốn chờ ở văn phòng nữa.
Kỷ Sơn Thanh nói cậu ngoan ngoãn chờ ở trong đây nên cậu đợi.
Nhưng nếu Kỷ Sơn Thanh coi thường cậu thì cậu cảm thấy chả việc gì phải ngoan ngoãn nữa hết.
Trong sân rất lộn xộn, đâu đâu cũng là người, lớn có nhỏ có, nhao nhao hết cả lên.
Mấy ngày trước còn vắng vẻ chả khác nào bãi tha ma không giống trường học chút nào.
Có nhiều người, chỗ này cũng náo nhiệt hẳn.
Triệu Ý từ từ lắc lư đi trong hành lang, người lớn người nhỏ nào đi qua cũng quay đầu lại nhìn cậu, chờ đến cậu khi đi một đoạn mới thôi nhìn, còn nhỏ giọng thầm thì gì đó.
Triệu Ý không quen những người này nên cũng không để tâm.
Tuy nói kiến trúc của tiểu học Khai Hóa này cũ kỹ, cơ sở thiết bị không đầy đủ, nhưng cũng may được cái diện tích lớn.
Thị trấn Thạch Đầu này không được cái gì chỉ được cái rộng, chỉ sợ không có chỗ mà tận dụng cho nên sân thể dục của trường xây rất lớn.
Hồi Triệu Ý còn học cấp ở thành phố A, cha cậu cũng sắp xếp cậu vào một ngôi trường kha khá, còn xưng cậu là thổ hào trường học.
Điều kiện học tập của trường cũng rất tốt, chỉ cần bỏ tiền vào là được.
Sân thể dục của trường đó được ca tụng là sân lớn nhất thành phố, nhưng giờ so với ở đây cũng chưa là gì.
Sân thể dục của Khai Hóa này có khi còn rộng hơn sân của hai trường gộp vào.
Chưa gì đã đến trưa, mặt trời cũng chói lóa, trời hôm nay gió lớn nên nhiệt độ cũng vừa đẹp.
Triệu Ý đi vòng quanh sân thể dục, bây giờ ai trong ban giáo vụ cũng đang bận rộn, cậu vào sân này lại không hề có ai cả, rõ ràng khác hẳn với sự náo nhiệt bên trong sân trường.
Mà Triệu Ý cũng không phải người thích náo nhiệt.
Sân tập thể dục âm u yên tĩnh, thích hợp với cậu hơn là cái văn phòng ồn ào kia.
Đi đến vòng thứ hai thì điện thoại Triệu Ý vang lên.
Cậu cầm lên nhìn một chút, đi đến ghế đá cạnh đường băng, nhìn lớp bụi trên đó, vẫn không hề ngồi xuống, chỉ đứng thẳng một bên rồi bấm nhận cuộc gọi.
"Alo lô lô, bé Ý hả?"
Giọng An Thịnh rất đắc ý, chắc là chuyện đã làm xong rồi.
"Cha đã dạy mày thế nào là hiếu đạo chưa?"
"Ôi chao, gọi nhũ danh của mày thì sao.
Tao kể mày nghe, bây giờ tao đã là một đại công thần rồi, tao đã tận tâm tận lực xử lý chuyện này hoàn mỹ.
Mày chê tao không thấy đau lòng sao?"
Triệu Ý nhìn đoán hoa vàng đang dập dìu bên đường băng, Ừ bâng quơ một tiếng.
Phía bên kia An Thịnh còn đang hưng phấn, nghe cậu ừ như vậy cũng không tức giận mà hào hứng nói: "Thứ lúc trước mày đưa tao vừa tung ra rồi, lúc đầu còn tưởng hotsearch được hai ngày, nào ngờ mới đăng nửa tiếng đã bị ém bài xuống, không còn chút tăm hơi.
Cái này nói không liên quan đến cha mày thì tao không tin.
Nhưng mà tao lanh trí hơn, biết kiểu gì cũng sẽ như thế nên hôm sau đưa nhà báo in ra rồi.
Cha mày không ngờ tao còn có chuẩn bị, hôm nay vừa ém trên mạng xong thì ngày mai đã rao báo.
Tao quăng cho phóng viên hết, chứ không thu thập trên mạng dễ vậy đâu.
Đến lúc tung ra thì chắc cả thành phố A cũng biết rồi."
"Cha tao có tìm mày không?" Triệu Ý che miệng nở nụ cười.
"Có chứ, chờ ông ta tìm thì tao đã đến Sanya rồi, còn đang cua gái nữa.
Làm sao mà bắt tao được." An Thịnh đang vui vẻ thì dừng lại: "Nhưng mà, Ý ca này, mày đã đề phòng Triệu Tinh Vân từ lâu rồi phải không? Tao không ngờ, Triệu Tinh Vân với Trần Ngộ lại làm đến cùng như vậy."
"Chỉ cần phá hủy tao thì ai cô ta cũng sẽ chơi tới cùng cả.".